Khánh Kỵ hơi chút do dự, không tiện nói ra tên thật, nhủ thầm: Ta là Khánh Kỵ công tử nước Ngô, hay là lấy tên nước làm họ, đặt lấy một cái tên vậy. Dù sao cũng là người đi chung đường thôi, bèn lên tiếng:
- Tại hạ Ngô Kỵ, không biết các hạ đây là…
Người kia chớp mắt, mỉm cười:
- Tại hạ Tống Triều.
Khánh Kỵ cách thuyền bắt chuyện vài câu với vị tự xưng là Tống Triều kia, ngôn từ qua lại rất hợp ý, bỗng chốc nảy sinh hảo cảm, liền nói:
- Ta và các hạ tương phùng ở đây, là chuyện hiếm gặp, ta muốn mời các hạ qua thuyền bên này nói chuyện, ha hả, hơi chút mạo muội, Tống huynh có đồng ý không?
Tống Triều hơi hơi do dự một chút, một đôi mắt quyến rũ như nữ nhân nhìn kĩ vào hai mắt Khánh Kỵ, ý đề phòng dần biến mất, liền vui vẻ gật đầu nói:
- Đương nhiên là được, Triều cũng đang muốn kết giao với các hạ.
Khánh Kỵ mừng rỡ, liền cho người dùng móc câu làm một cái cầu gỗ giữa hai thuyền, lại sai thủy thủ nắm giữ hai bên đầu cái cầu gỗ tạm, tự tay đưa một cây trúc qua bên đó, Tống Triều nắm cây trúc, cẩn thận từ chiếc thuyền nhỏ tiến tới, tới đầu thuyền thì thả người nhảy xuống, nhẹ nhàng hạ xuống đất, vỗ vỗ bụi bặm trên tay, hai người cùng nhìn nhau cười.
Thuyền xuôi dòng nước, vốn là rất nhàm chán, có người tâm sự cho đỡ buồn cũng tốt. Huống chi Khánh Kỵ bây giờ không chỉ muốn chiêu binh mãi mã, mà còn có tâm muốn chiêu hiền nạp sĩ. Hắn mới vừa rồi cách thuyền nhìn thấy Tống Triều, đương nhiên là nổi lên nghi ngờ với thân phận của người này.
Tống Triều này, vô luận là cách ăn mặc, cử chỉ thần thái, đều có một loại phong vận ung dung tự tại, hiển nhiên chính là một nhân vật đã quen ngồi ở vị trí cao, nhưng có điều nếu là nhân vật có thân phận như vậy, sao lại ngồi một chiếc thuyền nhỏ, bên người chỉ mang theo vài võ sĩ, còn nhờ cậy thuyền lớn của người khác để bảo đảm an toàn dọc đường, vậy thì lại có chút đáng ngờ. Nếu hắn là một vị sứ giả mang theo sứ mệnh bí mật của một thế lực chính trị phương nào đó, như thế thì phải lo mà che giấu hành tung chứ, lại còn ngồi ở đầu thuyền thổi sáo, rồi lại kết giao với mình?
Thiên hạ hiện giờ đang lộn xộn, giới chính trị các quốc gia đang sa sút, không ngừng có những người vì tranh đấu chính trị mà ngã ngựa, cũng có rất nhiều nhân tài trí sĩ trở thành cá trong chậu chịu tai ương, tỷ như Tôn Vũ Tề quốc chính là như vậy, nói không chừng vị Tống Triều này cũng là một vị hào kiệt một phương tranh đấu bị thất bại, nếu như vậy, có lẽ có thể thu nhận hắn, chắc chắn có chỗ dùng.
Khánh Kỵ vốn không tin vào mấy điều huyền diệu. Có điều từ khi chính hắn chết đi sống lại mới có ngày hôm nay, thì có không tin cũng phải tin. Trên đời này có biết bao sự tình mà với học thức hiện đại của hắn cũng không sao giải thích được. Đứng ở thế kỉ 21 quay đầu nhìn lại lịch sử, năm trăm năm trước, có ai tin rằng địa cầu là hình tròn sao? Ba trăm năm trước người Trung Quốc tin rằng ở bên ngoài Trung Quốc sẽ là thiên địa rộng lớn vậy sao? Hai trăm năm trước thế nhân tin rằng con người có thể một ngày nào đó bay lượn trên không trung sao? Một trăm năm trước, nhân loại có thể bước chân lên vũ trụ hay sao?
Khánh Kỵ trước kia đã từng đọc qua sách nói về học thuyết Ngũ luân (Ngũ luân là năm thứ bực đối đãi theo đạo thường của con người đối với xã hội và gia đình) và Kim-Mộc-Thủy-Hỏa-Thổ nhưng vẫn chưa hiểu rõ hết, tới bây giờ hắn lại thấy có chút hứng thú. Không phải sao? Khi hắn chết đi sống lại, chính là ở trên Trường Giang; xoay chuyển cục diện bất lợi, do đó thúc đẩy được Lỗ quốc thay đổi thái độ, bí mật đạt thành đồng minh với hắn, là ở bên bờ hồ Lịch Ba; đạt được vị danh tướng đương thời Tôn Vũ, là ở bên bờ sông Tuấn. Nếu bảo là mình không hẹn mà hợp với Thủy, thì có vẻ không thông cho lắm, chí ít thì cũng dựa vào Thủy mà hưng thịnh, hiện giờ ở trên mặt nước nhìn thấy Tống Triều, Khánh Kỵ không khỏi có chút hy vọng.
Quý Tôn Tiểu Man xen lẫn trong đám người, nghe thấy Khánh Kỵ tự xưng là Ngô Kỵ, không khỏi bĩu môi, trong lòng thầm mắng: "Kẻ lừa đảo! Đây là kẻ đại lừa đảo! Ở Phí thành hắn tên là Dương Bân, tới nơi này lại thành Ngô Kỵ".
Quý Tôn Tiểu Man giấu đầu hở đuôi, không dám gặp người sáng sớm nay lén lẻn vào trong bếp ăn vụng bị người ta phát hiện ra, may là nàng thông minh lại gan lớn, dám sửa ăn vụng thành lấy đồ ăn, cứ ngông nghênh mà ăn. Bởi vì những người trên thuyền phân biệt bởi nhiệm vụ vận chuyển muối, người kéo thuyền, võ sĩ, lái thuyền thuộc những nhánh khác nhau, đầu bếp kia cũng không biết thiếu niên tuấn tú này là ai, cho nên mới bị nàng lừa gạt.
Quý Tôn Tiểu Man sau khi phát hiện ra những người trên thuyền chịu những sự quản lí khác nhau thì cũng không quen thuộc nhau cho lắm, cho nên cứ ngang nhiên đứng ở trên thuyền, cho tới tận lúc này cũng không ai phát hiện ra. Nàng xen lẫn trong đám người, đã sớm thấy rõ bộ dáng của Khánh Kỵ, một khắc đó nàng thực sự chấn động. Tới tận lúc này nàng mới biết Khánh Kỵ hóa ra chính là Dương Bân, Dương quản sự kia lại chính là do Khánh Kỵ hóa thân thành.
Khánh Kỵ vốn là một nhân vật anh hùng mà nàng ngưỡng mộ, Dương Bân là một tiện nô nhưng lại lớn mật phạm thượng, tư thông với gia chủ, thân phận của hai người trong lòng nàng đột nhiên lại trùng lên nhau, bởi vì quan hệ với Thành Bích, sự sùng bái ái mộ trong lòng Tiểu Man đối với hắn ngay lập tức bị cảm giác khinh bỉ áp đảo. Đã biết rõ thân phận của hắn đặc thù, không thể không có điều gì che dấu, nhưng vẫn không tránh khỏi thầm oán trách một hồi.
Khánh Kỵ mời Tống Triều cùng vào khoang thuyền an vị bắt chuyện, người trên thuyền ngoại trừ người chèo thuyền và thủy thủ là bận rộn, những người khác cũng không có việc gì, có người quay về khoang thuyền nghỉ ngơi, có người vịn mạn thuyền ngắm phong cảnh, có những người thường xuyên đi thuyền không có hứng thú với phong cảnh hai bên bờ sông thì tụ lại một chỗ nói chuyện phiếm, ở đầu thuyền có mấy người đang khoanh chân mà ngồi, thoải mái đánh bạc.
Quý Tôn Tiểu Man lẻn tới đuôi thuyền đứng, nhẹ nhàng hít vào một hơi, thầm nghĩ rằng: "Lại phải lừa dối, chỉ cần tới bến tàu ở thành trấn tiếp theo, ta sẽ vụng trộm lên bờ chuồn đi. Ai, hiện giờ đắc tội với gia chủ, Cơ Tống tên hỗn đản lại cứ bám riết không rời, ta muốn công khai lộ diện ở Lỗ quốc cũng khó khăn, nên đi về nơi đâu, cứ theo thuyền này tới Vệ quốc sao? Nhưng địa phương đó ta chưa từng đi qua, nhân sinh không quen thuộc..."
Nàng sờ nắn vàng bạc trân châu mấy vật quý giá giấu ở bên hông, trong lòng an tâm hơn một chút, lại nghĩ: "Khánh Kỵ, hóa ra người mà Thành Bích thích cũng không phải là Quý Thị gia nô, mà là... Ngô quốc công tử, hắn là anh hùng đương thời, thân phận cao quý, đương nhiên sẽ không làm việc của bọn đạo chích, mưu đồ tài sản Quý Thị ta. Nói như vậy thì, hắn qua lại với Thành Bích, thực là như lời của Thành Bích, chỉ vì lưỡng tình tương duyệt?"
Nghĩ đến đây, trong lòng Quý Tôn Tiểu Man có chút tư vị không thoải mái. Trong thâm tâm nàng, đúng là không muốn thừa nhận giữa Khánh Kỵ và Thành Bích có cái loại tình yêu nam nữ gì, đại anh hùng mà mình ngưỡng mộ, đương nhiên không muốn hắn có quan hệ gì với người mà mình căm hận nhất. Chỉ là khi nghĩ tới sự xinh đẹp của Thành Bích, ngay cả nữ tử nhìn thấy cũng bị quyến rũ tới động lòng, việc này hình như là đương nhiên. Nếu hắn hiện giờ còn đang ở Ngô quốc làm công tử, ỷ hồng ôi thúy, bên người không biết có biết bao nhiêu nữ tử, hiện giờ đang sa sút ở Lỗ quốc, thông đồng cùng với Thành Bích thì có gì ngạc nhiên. Ở trong con mắt của Quý Tôn Tiểu Man, trong số những đại nhân vật, có người nào mà không thê thiếp thành đàn? Chỉ có điều...
"Nhất định là con hồ li tinh kia thấy Khánh Kỵ tuổi trẻ anh tuấn, cho nên mới thông đồng với hắn!" Quý Tôn Tiểu Man nhìn núi xanh nước biếc trên bờ, căm hận nói.
Đầu thuyền, bên trong khoang thuyền, Khánh Kỵ ngồi đối diện bắt chuyện với Tống Triều. Khánh Kỵ cười nói:
- Hóa ra Tống huynh cũng đi Lê viên Phong Nhã đài nghe thuyết giảng? Tại hạ ở đó, nhưng không chú ý tới công tử cũng đứng ở đó, không biết Tống huynh đối với chính luận (bàn luận chính trị) của Khổng Khâu và Thiếu Chánh Mão có ý kiến gì không, ngài khen ngợi luận điểm của ai?
Tống Triều khẽ cười nói:
- Tại hạ đối với ngôn luận của Khổng Khâu và Thiếu Chánh Mão đều không cho là đúng. Triều từng được nghe thuyết giảng của Lão Đam (tức Lão Tử), cảm thấy rất hợp ý ta. Tại hạ nghĩ rằng, thống trị thiên hạ, ứng với thiên nhiên vạn vật mà làm, theo bản tính trời sinh mà thành tựu, cùng với phong cảnh, với hồng trần, tùy theo tự nhiên mà trị. Giống như là dòng nước dưới chân ta và ngài, cần con người dùng lực để dẫn đường sao, nó đương nhiên là cứ theo lộ trình mà chảy. Không biết Ngô huynh có cao kiến gì không?
Khánh Kỵ âm thầm lấy làm kỳ lạ, người này thờ phụng chủ trương của Lão Đam. Cuộc nói chuyện giữa hai người, đã khiến cho hắn suy đoán người này chắc chắn là một nhân vật sa sút đào vong trên quan trường của một nước nào đó. Nghe trong cách nói năng của hắn hiển lộ sự bất phàm, đã nổi tâm muốn chiêu nạp, nếu muốn hắn tin phục mình, lúc này không thể không xuất ra một vài kiến giải độc đáo.
Hắn nghĩ một chút, thong dong đáp:
- Theo lời Tống huynh, từ đầu tới cuối, đi theo tự nhiên, cũng là một biện pháp trị thế, chỉ là hiệu quả không khỏi tới hơi chậm, trong lúc đó khó tránh khỏi sai lầm. Một nước hình thành, phải đứng ở trên cao nhìn xa trông rộng, chủ động dẫn đường, phát huy tầm ảnh hưởng, phải đi trước một bước so với hàng vạn hàng nghìn thứ dân, để tìm ra một con đường chính xác, nếu như cứ theo tự nhiên mà trị, thuận theo lẽ đương nhiên, chẳng phải sẽ đánh mất căn bản sao?