- Sư phụ của vãn bối rất ít người biết vậy để cho vị Ngọc huynh đệ này của vãn bối nêu tên tuổi sư phục cho lão nhân gia biết.
Nói xong, nàng đưa mắt nháy Tư Đồ Ngọc, có ý bảo chàng không việc gì mà phải giấu giếm, cứ nói thật ra. Cơ Hướng Vị quả nhiên quay về phía Tư Đồ Ngọc, cười hỏi :
- Lão đệ, lệnh sư là ai vậy?
Tư Đồ Ngọc nghiêng mình đáp :
- Cơ lão nhân gia vừa rồi đã nhắc qua cho Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần biết, Gia sư họ Lương, tên Thiên Kỳ, có hiệu là Hải Nhạc Du Tiên...
Cơ Hướng Vị “À” lên một tiếng, mỉm cười nói :
- Nếu thế thì đâu có phải là người xa lạ gì. Vậy lão đệ tên gì?
Tư Đồ Ngọc ứng tiếng đáp :
- Tại hạ họ Tư Đồ, tên là Ngọc. Còn vị này đây là Tiêu Lộng Ngọc tỷ tỷ của tại hạ. Nàng là cao đồ của Tuyệt Tình động chủ Uẩn Không sư thái. Nàng có một thân võ học kinh thiên động địa.
Tiêu Lộng Ngọc nguýt dài, lên tiếng mắng :
- Ngọc đệ thật là người không biết gì cả. Đứng trước mặt một nhân vật tiền bối, tại sao lại...
Cơ Hướng Vị xua tay cười nói :
- Tư Đồ lão đệ và Tiêu cô nương xin chớ coi lão phu là tiền bối. Như các vị vừa thấy đấy, nếu lão phu là bậc tiền bối của các vị thì phải xấu hổ chết.
Tư Đồ Ngọc nói :
- Cơ lão nhân gia, môn võ học “Huyền Ty Tuyệt Mạng” mà Man Sơn Mao Nữ vừa thi triển là môn công phu gì mà lợi hại như thế?
Cơ Hướng Vị gượng cười nói :
- Lão phu là người trong cuộc cho nên mụ mẫm...
Tiêu Lộng Ngọc cười đỡ lời :
- Lão nhân gia là người trong cuộc mà cũng không hay biết, thì chúng tôi đứng ở ngoài xem cũng chẳng hiểu gì cả. Nhưng vãn bối thấy rằng dẫu đứng về phương diện nào mà xét thì cái bản lãnh Huyền công của Hùng Thuần Thuần cũng không thể nào cao thâm đến mức đó đâu.
Cơ Hướng Vị thở dài nói :
- Nếu như lão phu nghe ai nói lại thì cũng khó tin, nhưng việc này lại chính mắt được thấy, thật lão phu lạ lùng quá đỗi.
Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :
- Lão nhân gia khỏi phải buồn bực như thế. Vị tỷ tỷ của tại hạ có thể nói một cái nhìn cao minh.
Cơ Hướng Vị nghe nói vội vàng quay sang Tiêu Lộng Ngọc, vòng tay cười nói :
- Xin Tiêu cô nương cho nghe cao kiến? Lão hủ xin lắng tai nghe.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Lão nhân gia đừng có nghe Ngọc đệ nói bậy. Vãn bối có ý kiến hay ho gì đâu, mà chỉ có một kiến giải sơ sài thôi.
Cơ Hướng Vị nói :
- Tiêu cô nương khỏi cần phải quá khiêm nhượng như thế. Vừa mới được gặp cô nương, lão phu đã nhận biết cô nương là người trí tuệ mênh mông.
Tư Đồ Ngọc cao giọng nói :
- Phải đây, Ngọc tỷ tỷ là người trí tuệ mênh mông, xin cho nghe kiến giải đầy trí tuệ?
Tiêu Lộng Ngọc trừng mắt lên nhìn Tư Đồ Ngọc, rồi rất bình tĩnh thản nhiên, cười nói :
- Cơ lão nhân gia, lúc vừa rồi, khi Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần sắp tung mình lui bước, thì đã dùng mái tóc để định ám toán lão nhân gia. Xem thế đủ thấy cả về võ công lẫn tâm cơ, nàng ta đều tàn độc cả.
Cơ Hướng Vị nói :
- À, cái công lực này thì lão phu biết. Tên của nó là Quỷ Vương tiên. Nhưng Hùng Thuần Thuần là người trẻ tuổi, đã luyện được tới mức dùng mái tóc mà đánh tan đá thì thật không dễ dàng gì đâu.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Vãn bối thấy rằng môn công phu Quỷ Vương tiên tuy là tàn độc nhưng cũng còn có thể khổ luyện được. Đến như môn công phu Huyền Ty Tuyệt Mạng thì tựa hồ như sức người chẳng thể nào làm được.
Cơ Hướng Vị gật đầu nói :
- Lão phu cũng nghĩ như vậy đó. Bởi vì khiến cho một cây tùng xanh tươi tốt kia, chỉ trong nháy mắt, bao nhiêu lá cành đều khô héo cả, thì nếu không làm đứt mạch cây...
Tiêu Lộng Ngọc không để cho Cơ Hướng Vị nói dứt lời, đã tươi cười, xen lời :
- Làm đứt mạch cây có hai phương thức. Giờ đây vãn bối biểu diễn ra, biết đâu sau này chẳng tìm được chỗ sơ hở của Man Sơn Mao Nữ?
Dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền đưa bàn tay nhỏ nhắn ra chặn lên một thân cây tùng xanh ở gần người nàng.
Chỉ trong giây phút, cây tùng lập tức chấn động, bao nhiêu lá ở trên cây dần dần rụng cả.
Đến khi bao nhiêu lá rụng hết thì Tiêu Lộng Ngọc lại khẽ vỗ về phía cây tùng khác một chưởng.
Một chưởng này không thấy kình phong gì nổi lên cả, nhưng cây tùng xanh kia lại kêu đánh rắc một tiếng gẫy liền.
Cơ Hướng Vị buột miệng khen :
- Tiêu cô nương quả thật có một công lực ghê gớm.
Tiêu Lộng Ngọc khẽ mỉm cười đưa tay chỉ vào hai cây tùng xanh kia, trầm giọng nói :
- Lão nhân gia thấy cây tùng thứ ba kia. Nếu cách một khoảng xa như vậy, muốn dùng kình lực làm đứt mạch cây thì chỉ có cách phá hủy cái thân cây của nó trước.
Cơ Hướng Vị gật đầu. Tiêu Lộng Ngọc tiếp lời :
- Đến như việc dùng chưởng áp vào cây tùng cho nội kình ngầm công ra tuy có thể cậy vào môn công phu Thôi Tâm thần công không làm gì tới thân cây, mà cũng làm cho lá của nó rụng hết. Nhưng nếu đem so sánh môn công phu này với môn công phu của Hùng Thuần Thuần thì có thể phán đoán được rõ ràng.
Tư Đồ Ngọc xen lời hỏi :
- Ngọc tỷ nói cho nghe rõ một chút nữa, phán đoán được ở chỗ nào?
Tiêu Lộng Ngọc chỉ tay về phía hai đống lá, tươi cười nói :
- Ngọc đệ việc gì phải hỏi han nhiều, cứ đưa mắt nhìn thì tự nhiên biết.
Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn, cười nói :
- Quả nhiên là có chỗ không giống nhau, một đống lá thì xanh, còn một đống lá thì vàng.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Xin Cơ lão nhân gia và Ngọc đệ suy nghĩ một chút coi. Tôi nhận thấy rằng bằng vào một đống lá xanh và một đống lá vàng kia có thể tìm ra được đầu dây mối nhợ.
Tư Đồ Ngọc với Cơ Hướng Vị nghe cách nói của Tiêu Lộng Ngọc đều cau mày suy nghĩ.
Cuối cùng Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị là người kinh nghiệm già dặn hơn cho nên cao giọng nói :
- Tiêu cô nương quả thật là cao minh, ở bên trong quả nhiên có chỗ khiến người ta phải nghi ngờ.
Tư Đồ Ngọc lấy làm lạ hỏi :
- Lão nhân gia nghi ở điểm nào?
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Xin lão đệ nghĩ coi, cái loài cây tùng xanh và cây trúc biếc chịu được sương lạnh, lão đệ hãy lấy một cây trúc biếc lấy hết sức ra bẻ gẫy thì cây trúc kia không dễ gì trong một đôi ngày mà đổi sang sắc vàng được.
Tư Đồ Ngọc gật đầu, tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý với cái lý luận của Cơ Hướng Vị.
Cơ Hướng Vị cười nói tiếp :
- Cây trúc đã như vậy thì cây tùng cũng chả khác gì. Sao không rời khỏi thân, từ phi là tự ý nó đến lúc khô rồi rụng xuống chúng chẳng thể nào chỉ trong chớp mắt là đổi sang sắc vàng được.
Tư Đồ Ngọc vỡ nhẽ ra, nói :
- Có lý! Có lý! Nhưng nói vậy thì cái đống lá xanh mà Ngọc tỷ của tại hạ làm cho rơi rụng xuống là rất hợp lý, còn đống lá vàng mà Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần làm rơi là trái lý nghịch tình.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Ngọc đệ đã hiểu ra, vậy thì hãy suy nghĩ kỹ hơn một chút. Vừa rồi ta đã dùng hết sức ập chưởng vào cây, thế mà đống lá tùng rụng xuống vẫn còn xanh biếc, thì cái môn Huyền Ty Tuyệt Mạng của Hùng Thuần Thuần so sánh với...
Nàng chưa dứt lời thì Tư Đồ Ngọc đã cao hứng xen lời nói :
- Ngọc tỷ tỷ, tiểu đệ hiểu rồi.
Tiêu Lộng Ngọc nguýt dài, mắng yêu :
- Trong Ngọc đệ có vẻ cao hứng quá, vậy thì đã hiểu được gì?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tiểu đệ thấy rằng Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần không phải sử dụng môn Huyền Ty truyền kình, mà thi triển môn Huyền Ty truyền độc.
Cơ Hướng Vị kinh ngạc, hỏi bằng giọng thất thanh :
- Tư Đồ lão đệ nói gì thế? Hùng Thuần Thuần thi triển môn Huyền Ty truyền độc à?
Tư Đồ Ngọc đưa tay chỉ cây tùng héo trơ trụi lá, quay về phía Cơ Hướng Vị, mỉm cười nói :
- Xin Cơ lão nhân gia coi xem cây Tùng dẻo dai kia nếu không phải trúng chất kỳ độc thì lẽ nào lại ra nông nỗi như thế kia?
Cơ Hướng Vị cau mày nói :
- Lời lão đệ nói tuy rất hợp lý, nhưng cái loại thuốc kỳ độc ấy làm sao mà truyền vào được?
Tư Đồ Ngọc chưa kịp lên tiếng đáp thì Tiêu Lộng Ngọc đứng bên đã tươi cười nói :
- Tôi xét theo tình hình lúc ấy để mà suy đoán thì tất là ở trong bàn tay Hùng Thuần Thuần có giấu chất kỳ độc, đợi lúc lên tiếng bảo lão nhân gia cho mượn dây câu, nàng ta mới cho dính chất độc vào đầu dây câu.
Cơ Hướng Vị giật nẩy mình, nói :
- Tiêu cô nương suy đoán thật là đúng. Hùng Thuần Thuần trước đó đã bôi chất kịch độc vào đầu dây câu, sau đó mới vào sâu ở trong mạch cây.
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười, nói :
- Phải rồi. Giờ đây mọi người đã đồng ý với nhau cả rồi, vậy chúng ta hãy cùng nhau đi coi xem sao.
Nói xong, Tiêu Lộng Ngọc rút một cây ngân trâm cài tóc ở trên đầu chậm rãi bước tới trước, thọc ngay cây trâm vào cái lỗ nhỏ trên thân tùng đã khô vàng mà lúc nãy sợi dây câu đã xuyên vào.
Tiêu Lộng Ngọc ngoáy cái trâm giây lát rồi rút ra, chỉ thấy sắc trắng ở trên cây trâm đã biến mất, mà giờ đây đã đổi sang thành màu đen.
Cứ xem như vậy thì đủ hiểu cái lỗ nhỏ ở trong thân cây không những có chất độc, mà chất độc này rất nặng.
Cơ Hướng Vị thấy vậy ông vốn là người rất bình tĩnh, thế mà giờ đây cũng phải nổi giận trong người, hậm hực nói :
- Hùng Thuần Thuần thật là đứa quả hèn hạ.
Lời ông ta vừa nói xong, Tư Đồ Ngọc cũng đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cao giọng nói :
- Ngọc tỷ, tiểu đệ có chuyện muốn hỏi tỷ tỷ.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Ngọc đệ định hỏi ta điều gì?
Tư Đồ Ngọc nói :
- Tỷ tỷ đã sớm đoán biết cái hành vi đê tiện của Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần thì tại sao không xuất thủ để trừ diệt y thị cho rồi hay không nữa thì phá tan cái quỷ kế của nàng ta, đó cũng là một cách dạy dỗ.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Ta biết thế nào Ngọc đệ cũng hỏi ta như vậy. Ta có thể đáp lại cũng ba lý do.
- Tiểu đệ không tin là tỷ tỷ có nhiều lý do như vậy. Tỷ tỷ hãy nói cho nghe coi.
Tiêu Lộng Ngọc dơ một ngón tay ra, cao giọng nói :
- Lý do thứ nhất, tuy ta đã đoán được việc cây tùng bị khô héo thế nào cũng có sự mờ ám ở bên trong, nhưng cứ thứ cái môn công phu Thổ Kinh Quán Vật Phi Tuyền Nhập Mộc cũng đủ biết võ công của Hùng Thuần Thuần ghê gớm lắm cho nên ta mới đứng lặng nhìn xem Hùng Thuần Thuần còn tri triển môn công phu nào khác.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Tiêu cô nương được toại nguyện rồi đấy nhỉ, bởi vì cô nương đã được coi Hùng Thuần Thuần đột nhiên ám toán lão phu bằng công lực Quỷ Vương tiên và cái thân pháp mau lẹ tuyệt luận của nàng ta lúc rời khỏi nơi đây.
Tiêu Lộng Ngọc cười nói tiếp :
- Lý do thứ hai, là dẫu có giết Man Sơn Mao Nữ hoặc là dạy dỗ cho nàng ta thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, cho nên ta mới cố ý để cho Cơ lão nhân gia ước hẹn với nàng, để nàng ta tụ tập các đồng đảng vào ngày rằm tháng Tám. Khi ấy sẽ diệt trừ hết cả bọn Thần Châu tứ hung thì hay hơn.
Tư Đồ Ngọc vỗ tay khen :
- Phải, tiểu đệ rất đồng ý với Ngọc tỷ.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Lý do thứ ba là vì Ngọc đệ. Bởi vì Thiên Trì kỳ hội đã bị thủ tiêu rồi, thì nếu không mượn cơ hội này, làm sao mà Ngọc đệ có thể tìm ra được Thần Châu tứ dật?
Cơ Hướng Vị nghe nói, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mỉm cười bảo :
- Tư Đồ lão đệ tìm bốn người chúng ta có chuyện gì?
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Tại hạ định nhờ bốn vị thanh minh cho ân sư.
Nói xong, chàng vòng tay vái chào Cơ Hướng Vị.
Cơ Hướng Vị cũng là chỗ thân tình xưa nay với Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ và Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm nhưng sự thật cũng không hiểu rõ mối tình oán giữa hai người ấy, nay nghe Tư Đồ Ngọc nói thì kinh ngạc hết sức.
Tư Đồ Ngọc đưa mắt nhìn Cơ Hướng Vị, nghiêm nét mặt hỏi :
- Cơ lão nhân gia, lần trước, sau khi Thiên Trì kỳ hội bế mạc, thì Thần Châu tứ dật có cùng đi tới Hoàng Sơn với ân sư của tại hạ không?
Cơ Hướng Vị gật đầu đáp :
- Có, lão đệ hỏi vậy để làm gì?
Tư Đồ Ngọc lại hỏi tiếp :
- Khi ấy sư phụ của tại hạ có bị người ta ám toán trúng phải chất kỳ độc phát tác chậm, cho nên bị người dần dần co rút lại.
Cơ Hướng Vị nói :
- Đúng là có chuyện này. Bởi vì cũng tại chuyện này mà Thần Châu tứ dật ai ai cũng phải ngày đêm lo nghĩ, vì rằng sau khi Thiên Trì kỳ hội bế mạc, lệnh sư chưa chào hỏi gì ai cả, đã bị ám toán cho nên chúng tôi cũng bị hiềm nghi.
Lúc bấy giờ Tư Đồ Ngọc mới đem chuyện sư phụ chàng bị hiềm oan như thế nào kể rõ cho Cơ Hướng Vị nghe một hồi.
Cơ Hướng Vị lắc đầu nói :
- Làm gì có chuyện đó. Khi ấy lệnh sư đã bị kỳ tật thế nào mà lại còn có thể đi tới Bắc Thiên Sơn làm cái chuyện xấu xa kia được?
Tư Đồ Ngọc lại vòng tay nói :
- Cơ lão tiền bối, tiền bối đã biết ân sư của tại hạ quả là oan uổng thì sau ngày rằm tháng Tám tiền bối có thể nào cùng với ba vị Thần Châu tứ dật khác với Nam Hoang tử cốc để chứng minh cái việc ngày xưa trước mặt Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm được không?
Cơ Hướng Vị gật đầu, cười nói :
- Dĩ nhiên là được chứ?
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ, cảm ơn rối rít. Chàng quay sang nhìn Cơ Hướng Vị rồi nói :
- Nếu lão nhân gia đã chấp thuận thì xin lão tiền bối mau quay trở về cho ba vị Thần Châu tứ dật kia biết để khỏi lỡ ngày hẹn.
Cơ Hướng Vị gật đầu, cười nói :
- Lão đệ cứ yên lòng. Ta sẽ kiếm cách tụ tập với các người bạn của ta, bảo đảm là không có chuyện sai lời hẹn đâu. Mà cũng không lỡ ngày hẹn rằm tháng Tám với Hùng Thuần Thuần.
Tư Đồ Ngọc đưa Cơ Hướng Vị đi rồi, quay sang cười với Tiêu Lộng Ngọc, lắc đầu nói :
- Ngọc tỷ, thật là không ngờ chúng ta đã mất bao nhiêu công phu chuẩn bị định tham dự Thiên Trì kỳ hội không ngờ kỳ hội này lại đột nhiên bị bãi bỏ.
Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :
- Dự hay không dự Thiên Trì kỳ hội có gì là quan hệ đâu? Phải lại Ngọc đệ muốn kiếm Thần Châu tứ dật thì đã kiếm được rồi đây, họ đã chịu đứng ra làm chứng rồi còn gì.
Tư Đồ Ngọc gượng cười nói :
- Tuy là nói vậy, nhưng làm sao chúng ta có thể đợi được cả tháng trời, chẳng lẽ...
Tiêu Lộng Ngọc cười đỡ lời :
- Chuyện này đâu có khó khăn gì. Ta cảm thấy có một chỗ có thể đi.
Tư Đồ Ngọc vội vàng hỏi :
- Chỗ nào?
Tiêu Lộng Ngọc ứng tiếng đáp :
- Thiên Ma phủ!
Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, hỏi :
- Thiên Ma phủ à? Có phải là Thiên Ma phủ ở dưới Tàng Vân Hác ở bên bờ Ngọc Bút phong ở trong Võ Di sơn không?
Tiêu Lộng Ngọc tươi cười đáp :
- Không phải Thiên Ma phủ ấy thì còn là Thiên Ma phủ thứ hai nào nữa.
Tư Đồ Ngọc quay sang nhìn Tiêu Lộng Ngọc, nói :
- Tỷ tỷ sao lại quên rằng tiểu đệ có hẹn với Ngọc Kiều Nga ngày Trùng Dương mùng chín tháng chín?
Tiêu Lộng Ngọc cười nói :
- Cái ý Ngọc đệ hẹn ngày Trùng Dương là chỉ sợ hỏng việc Thiên Trì kỳ hội, nay kỳ hội đã không được mở ra nữa thì còn sớm, chúng ta hãy đến Võ Di sơn chơi một phen, đó chẳng phải là cách hay nhất để tiêu phí thời giờ trước mắt đấy à?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Cách ấy tuy hay, nhưng...
Tiêu Lộng Ngọc cười, đỡ lời :
- Nhưng cái gì? Ta lại có ba lý do.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Phải phong cho tỷ tỷ là lý do đại vương mới được. Vậy xin cho đệ nghe cao kiến?
- Rõ ràng là Ngọc Kiều Nga đã có lòng tương tư Ngọc đệ rồi. Nếu Ngọc đệ đến sớm một chút thì nàng đã đỡ khổ.
Tư Đồ Ngọc mặt đỏ bừng, chẩu môi nói :
- Ngọc tỷ chỉ đem tiểu đệ ra mà đùa thôi, thế là nghĩa lý gì?
Lộng Ngọc nói tiếp :
- Ngọc đệ đi Thiên Ma phủ là người ta mời đến chữa bệnh ông thầy đến sớm một chút, thì người ốm người ta mới khỏi mong chứ.
Tư Đồ Ngọc đáp :
- Phải, lý do ấy tỷ tỷ nói cũng được lắm.
Tiêu Lộng Ngọc dương mày nói :
- Lý do thứ ba thì lại càng đúng nữa, vì bạn tốt của đệ là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu bị lọt vào ổ ma, tuy có Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa hết lòng yêu chuộng, thì cũng không nguy hiểm gì cho lắm. Nhưng ngủ lâu thì qua đêm lại càng dài. Ngọc đệ không muốn cứu y ra sớm hơn một chút hay sao?
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Tỷ tỷ càng nói càng có lý, tôi hết lòng đồng ý sẽ đi ngay Võ Di sơn đến Thiên Ma phủ luôn.
Lộng Ngọc cười nói :
- Đi thì là đi. Nhưng không biết rằng đệ đi một mình, hay là chúng ta hai người cùng đi thế?
Tư Đồ Ngọc hơi ngạc nhiên nói :
- Tất nhiên là mình hai người cùng đi rồi, tỷ tỷ chẳng đã nói từ giờ về sau không khi nào lìa tiểu đệ hay sao?
Lộng Ngọc cười đáp :
- Ngọc đệ thì được người ta mời đến để chữa thuốc, còn tỷ tỷ thì đến đó để làm chi?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tỷ tỷ cũng cứ tự nhận là một người thần y đời nay, tiểu đệ hẹn đến để cùng xem bệnh cũng được chứ sao.
Lộng Ngọc cười nói :
- Nói như thế cũng được nhưng Ngọc đệ đi với một bà lang như tôi đường dài đằng đẵng như vậy, không sợ Ngọc Kiều Nga ghen hay sao?
Tư Đồ Ngọc đỏ mặt cau mày, nói :
- Ta nói chuyện chính đính với tỷ tỷ, tỷ tỷ lại cứ nói đùa hoài. Mồm tỷ tỷ nói là Ngọc Kiều Nga ghen, nhưng thực ra chính mình ghen thì có.
Lộng Ngọc cười nói :
- Tỷ tỷ không sợ Ngọc Kiều Nga ghen, chỉ vì Thiên Ma phủ trong ấy có Tàng Vân Hác, mình lại bỡ ngỡ thì Thiên Ma Thánh Mẫu Đinh nương nương lại là một người tuyệt đỉnh cao thủ. Dưới tình hình như thế mà muốn cứu nguy Trình Di Siêu ra, tỷ tỷ nên dùng cơ mưu hơn là ỷ vào võ công.
Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :
- Tỷ tỷ nói không sai chút nào?
Lộng Ngọc lại tiếp :
- Nếu mà chú trọng dùng mưu, thì nên lợi dụng Ngọc Kiều Nga, đối với Ngọc đệ rất có cảm tình, thì làm sao mà chẳng được. Hà tất phải làm cho cô ta bị khích động mà nổi ghen lên có phải là hỏng việc không?
Tư Đồ Ngọc hai mắt lấp lánh, mỉm cười nói :
- Có cách rồi. Tỷ tỷ có thể hóa trang thành một người đạo sĩ già nua, thì trông giống Biển Thước phục sinh, Hoa Đà tái thế đây. Ngọc Kiều Nga cũng không ghen nữa đâu.
Lộng Ngọc lắc đầu nói :
- Tỷ tỷ không có kinh nghiệm tiếp xúc với những lão già bao giờ, sự tiếp xúc không giống thì sao. Nếu ta cứ miễn cưỡng làm, thể nào cũng để lộ chân tướng ra.
Tư Đồ Ngọc hỏi :
- Thế tỷ tỷ định sao?
Lộng Ngọc cười đáp :
- Giả dạng làm một người đàn ông cũng không sao, nhưng ta muốn giả dạng thành một người trẻ tuổi như Ngọc đệ vậy.
Tư Đồ Ngọc cau mày nói :
- Người trẻ tuổi?
- Sao, người trẻ tuổi không được ư? Hay là chỉ có Ngọc đệ mới là người trẻ tuổi Biển Thước thôi, mà không cho ta làm người trẻ tuổi Hoa Đà sao?
Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :
- Tỷ tỷ hiểu lầm rồi, y đạo có tinh hay không không phải là ở cái chỗ già hay trẻ, tiểu đệ chỉ sợ...
Lộng Ngọc trừng mắt lên nhìn thẳng vào mặt Tư Đồ Ngọc, mỉm cười nói :
- Sợ cái gì? Ngọc đệ cứ úp úp mở mở mãi như thế, sao không nói thẳng ra?
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tỷ tỷ có một vẻ đẹp quốc sắc thiên hương, hoa nhường nguyệt thẹn, nếu giả dạng thành một trang thiếu niên tuấn tú thì tức chết Phan An, hổ chết Tông Ngọc đi được.
Lộng Ngọc thất cười, nói :
- Ngọc đệ cứ yên tâm, đệ đã là trang thiếu niên đẹp nhất đời nay trong giới võ lâm rồi, dẫu tỷ tỷ có cải trang thành đàn ông thì tiểu đệ cũng không bị ảnh hưởng gì đâu.
Tư Đồ Ngọc lắc đầu cười nói :
- Sao tỷ tỷ lại nói thế, tiểu đệ với tỷ tỷ thì không có phân biệt chi cả, tiểu đệ chỉ e rằng Ngọc Kiều Nga với Ngọc Kiều Oa hai chị em trông thấy vẻ đẹp của chị, thì thần hồn điên đảo mà hai người cùng yêu tỷ tỷ cả thì sao?
Tiêu Lộng Ngọc “Ồ” lên một tiếng, mắt nhìn Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Ngọc đệ cứ yên tâm, người ta thường nói, quân tử không muốn cướp cái sở thích của người, nếu mà Ngọc đệ nói Ngọc Kiều Nga đã yêu Ngọc tỷ tỷ, thì tỷ tỷ quyết cũng chẳng đáp lại đâu.