- Nếu tỷ tỷ thấy lời của tiểu đệ nói không phải là không có lý...
Mới nói tới đây Tiêu Lộng Ngọc đã xua tay bảo im. Tư Đồ Ngọc biết nàng đã phát hiện ra điều gì, cho nên chàng im bặt, không nói năng gì nữa, nghiêng tai lắng nghe.
Quả nhiên chàng nghe thấy từ phía Mê Hồn giáp vọng lại như có tiếng người nói.
Chỗ hai người đứng cách Mê Hồn giáp không xa lắm, nhưng bởi vì đứng ở chỗ ngược gió cho nên nghe không được rõ, chỉ biết rằng có lẽ là hai người nói chuyện với nhau.
Tiêu Lộng Ngọc ngầm dùng công lực Nghĩ Ngữ Truyền Thanh nói với Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ, có lẽ chúng ta cần phải lục lọi xem xét thêm một hồi nữa. Nhưng trong khi hành động phải hết sức cẩn thận, dè dặt, bởi vì hồi chúng ta đứng ở chỗ ngược gió, rất khó nghe câu chuyện họ nói với nhau mà tung tích của chúng ta lại dễ bị họ phát giác.
Tư Đồ Ngọc gật đầu, hai người bèn nhón gót lặng lẽ bước đi.
Khoảng cách gần lại, gió núi cũng nhỏ bớt, Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc đã có thể nghe rõ hai người đang nói chuyện với nhau là một lão tẩu và một thiếu nữ.
Thoạt tiên hai người nghe thấy một giọng nói của ông già :
- Cô nương tuổi còn nhỏ, tại sao mà cứng cỏi như thế? Cô nương ngăn cản đường đi của ta để làm gì?
Rồi hai người lại nghe thấy một giọng nói của thiếu nữ rất trong trẻo. Nàng ta cười khanh khách nói :
- Không phải là tôi bướng bỉnh cứng cỏi gì đâu. Tôi chỉ muốn hỏi lai lịch cùng tên tuổi của lão trượng mà thôi.
Lúc bấy giờ Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc đã lặng lẽ đi tới Mê Hồn giáp. Cả hai người cùng nấp ở sau tảng đá, lén nghe động tĩnh.
Tảng đá mà hai người núp ở phía sau không lớn, cho nên hai người phải đứng sát lại với nhau, có thể nói là Tư Đồ Ngọc đã ôm Tiêu Lộng Ngọc ở trong lòng.
Ở phía trong Mê Hồn giáp quả nhiên có một lão ông và một thiếu nữ tuyệt đẹp đang đối đáp với nhau.
Lão ông ăn mặc quần áo vải bố, đầu đội cái nón nỉ. Lão ông gầy gò tuổi chắc đã hơn sáu mươi rồi. Còn thiếu nữ tuổi chừng hăm mốt, hăm hai, mái tóc mây trên đầu chảy xuống tận lưng. Thiếu nữ mặc quần áo ngắn làm bằng da thú, cái quần chỉ tới đầu gối, để lộ hai cặp giò trắng phau, chân cũng để chân không, chẳng có giầy dép gì cả, ăn vận chẳng ra người Hán, cũng chẳng ra người Miêu, nghĩa là người nửa man nửa người đô thị.
Quái dị hơn nữa là trừ lớp da mặt vừa trắng vừa hồng tuyệt đẹp ra thì chân tay có lông măng chẳng khác gì thú vật.
Tư Đồ Ngọc nhìn rõ hai người lạ. Chàng rất lấy làm lạ lùng, quay sang khẽ hỏi Tiêu Lộng Ngọc :
- Ngọc tỷ, thiếu nữ lông măng đầy người, trông kỳ dị quá. Không biết nàng ấy có phải là một trong nhóm Thần Châu tứ hung mà tỷ tỷ đã nói không? Nàng ấy có phải là Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần không?
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu, khẽ đáp :
- Ngọc đệ đoán cũng có vẻ đúng đấy. Đối với con gái sao Ngọc đệ nhanh ý thế?
Tư Đồ Ngọc thấy nàng có vẻ hờn trách, không dám mở miệng nói năng gì nữa.
Lúc bấy giờ lão già mặc vải bố đứng trước câu hỏi lai lịch và tên tuổi của mình, liền mỉm cười đáp :
- Chắc cô nương không biết rõ lễ phép lắm đâu nhỉ? Cô nương đã không nói rõ lai lịch tên tuổi của mình cho ta biết trước...
Lão ông chưa dứt lời thì thiếu nữ đã lên tiếng nói :
- Lão trượng muốn tôi nói cho biết lai lịch và tên tuổi thì điều này dễ dàng lắm, nhưng đừng có hối đấy nhé?
Lão ông cười nói :
- Lão phu việc gì mà phải hối?
Thiếu nữ đáp :
- Bởi vì trừ cái việc tôi định cho người khác biết tên tuổi của tôi ra thì phàm kẻ nào lên tiếng hỏi tôi, nghe tôi nói rồi thì không có cách gì sống qua ba ngày được.
Mấy câu nói của thiếu nữ vô cùng ngạo mạn kiêu căng, nhưng lão ông vẫn không tỏ vẻ giận dữ, ha hả cười lớn nói :
- Thú lắm! Thú lắm! Xin cô nương cứ nói cho nghe? Lão phu đã sống quá nhiều rồi thì có chết cũng chẳng sợ gì cả. Lão phu muốn được nghe cô nương nói cho biết tên tuổi với danh tính của cô nương là cái tên tuổi gì mà khiến người nghe phải kinh hồn táng đởm?
Thiếu nữ “Hừ” lên một tiếng nói :
- Nếu lão trượng đã muốn tìm cái chết thì đừng có oán tôi nhé? Tên tôi là Hùng Thuần Thuần.
- Trời ơi! Ngọc đệ rành quá! Quả nhiên Ngọc đệ đoán đúng, không sai chút nào cả.
Tư Đồ Ngọc ngây ngất dựa sát bên người đẹp, cũng thì thầm bên tai nàng :
- Lạ quá! Cô Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần này tới Quát Thương sơn làm gì đây không biết?
Tiêu Lộng Ngọc định lên tiếng nói, thì đã thấy ông lão lẩm nhẩm ba chữ “Hùng Thuần Thuần” mấy lần, rồi cao giọng cười nói :
- Cô nương, lão phu từ thủa trước tới giờ chưa bao giờ nghe nói tới ba chữ “Hùng Thuần Thuần” mà cũng không thấy cái vẻ gì làm cho người khác phải sợ hãi cả.
Hùng Thuần Thuần nói :
- Ba chữ “Hùng Thuần Thuần” tuy không đáng sợ, nhưng còn mấy chữ “Man Sơn Mao Nữ” thì sao?
Lão ông lắc đầu cười nói :
- Xin Hùng cô nương tha thứ cho lão phu cô lậu quả văn, lão phu vẫn chưa hiểu Man Sơn Mao Nữ...
Lão ông mới nói tới đây thì Hùng Thuần Thuần đã cướp lời, bảo :
- Thần Châu tứ hung mà lão trượng không hiểu sao?
Lão ông hơi biến sắc mặt nói :
- Thần Châu tứ hung à?
Lão ông hơi ngừng lại một chút, vẻ mặt lại bình tĩnh trở lại, lắc đầu cười nói :
- Lão phu chỉ nghe thấy nói tới Thần Châu tứ dật chứ chưa bao giờ nghe nói tới Thần Châu tứ hung cả.
Hùng Thuần Thuần quắc mắt lên nói :
- Thần Châu tứ dật là ai? Thân phận như thế nào?
Lão ông ứng tiếng đáp :
- Thần Châu tứ dật là La Phù Mai Tẩu, Cự Phủ Tiều Phu, Phóng Hạc lão nhân, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông. Những người ấy được các nhân vật trên giang hồ ca tụng là những hảo thủ đệ nhất ở trong võ lâm hiện tại.
Hùng Thuần Thuần cười nhạt nói :
- Tôi cho lão trượng biết Thần Châu tứ dật chẳng qua chỉ là những người có hư danh mà thôi chứ nói về công lực của họ có làm nô bộc cho Thần Châu tứ hung cũng không xứng đáng.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, đưa mắt nhìn Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần, ánh mắt nàng như muốn phóng ra những tia giết người.
Tư Đồ Ngọc biết rằng nàng đã tức giận muốn phát tác, nên vội vàng khẽ giọng cười nói :
- Tỷ tỷ đừng nôn nóng như thế, tỷ tỷ coi vị lão trượng kia trong người có bình tĩnh không? Chúng ta cứ đứng ở ngoài xem, để học tập cái lối xử thế của vị lão tiền bối đó.
Thì ra lão ông nghe Hùng Thuần Thuần nói quá kiêu ngạo như vậy mà vẻ mặt vẫn bình thản như không, mỉm cười nói :
- Hùng cô nương, Thần Châu tứ hung đã lợi hại như thế thì họ là những người nào?
Hùng Thuần Thuần đáp :
- Tứ hung đều là con gái cả: Hạnh Hoa Hung Nữ Khuông Vô Diệm, Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh, Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa...
Lão ông cười nói :
- Còn một hung nữ nữa, tại sao Hùng cô nương không nói hết câu đi.
Hùng Thuần Thuần ngạo nghễ cười nói :
- Xem tuổi tác của lão trượng đã già lắm rồi, tại sao kinh nghiệm giang hồ lại không được phong phú mấy? Chẳng lẽ cái người ở ngay trước mặt lão trượng mà lão trượng lại không biết sao?
Lão ông “À” lên một tiếng, đưa mắt nhìn Hùng Thuần Thuần như dò xét một hồi, mỉm cười nói :
- Thì ra Hùng cô nương với cái biệt hiệu Man Sơn Mao Nữ cũng là một người trong nhóm Thần Châu tứ hung đấy à?
Hùng Thuần Thuần gật đầu đáp :
- Tôi không cần biết chuyện người khác mắng tôi là Hung. Giờ đây lão trượng phải nói cho biết tên tuổi và lai lịch của mình?
Lão ông cười nói :
- Rất hân hạnh được cô nương hỏi tới, lão phu họ Cơ tên Hướng Vị.
Tiêu Lộng Ngọc cau mày, khẽ thì thầm :
- Thì ra là lão.
Tư Đồ Ngọc thấp giọng hỏi :
- Tỷ tỷ, lão Cơ Hướng Vị là ai?
Tiêu Lộng Ngọc chưa trả lời ngay, thì Hùng Thuần Thuần đã nói :
- Cơ Hướng Vị, Cơ Hướng Vị... Sao ta nghe cái tên này quen quá?
Lão ông tự xưng là Cơ Hướng Vị mỉm cười nói :
- Hùng cô nương với lão phu tuổi tác cách nhau quá xa. Lúc lão phu bước chân ra khỏi giang hồ thì cô nương mới còn đang học nói, vị tất cô nương đã biết lão phu...
Hùng Thuần Thuần cướp lời :
- Tôi nhớ ra rồi, Cơ Hướng Vị chính là Hàn Giang Điếu Tuyết Ông, thì ra lão trượng là một người trong Thần Châu tứ dật.
Tư Đồ Ngọc mừng rỡ vị thấy rằng chàng đang đi tìm Thần Châu tứ dật mà giờ đây lại gặp được một vị như vậy. Hàn Giang Điếu Tuyết Ông thấy vẻ mặt Hùng Thuần Thuần có vẻ ngạc nhiên, liền mỉm cười nói :
- Hùng cô nương việc gì phải hoảng kinh như thế, cô nương đã chẳng bảo là Thần Châu tứ dật chỉ là phường mạo danh, không xứng đáng làm nô làm tỳ cho Thần Châu tứ hung hay sao?
- Phải rồi, ta chỉ thấy lão trượng có mấy điểm giống quái vật mà thôi, cũng vì thế mà ta cản đường muốn đấu một trận với lão trượng.
Cơ Hướng Vị ha hả cười nói :
- Hùng cô nương, cô nương tuy có lòng muốn so tài, nhưng lão phu lại không có ý ấy. Lão phu là người già cả rồi, làm sao đấu lại một người trẻ tuổi như cô nương.
Tiêu Lộng Ngọc quay sang cười nói với Tư Đồ Ngọc :
- Ngọc đệ thấy không, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông lão nhân gia khiêm nhường đến thế đấy.
Tư Đồ Ngọc cười nói :
- Tỷ tỷ, tiểu đệ thấy rằng có lẽ cũng nhờ suốt ngày câu cá, cho nên Cơ lão tiền bối mới có được cái phong thái thoát tục như thế.
Tiêu Lộng Ngọc gật đầu mỉm cười nói :
- Ngọc đệ nói có lý lắm.
Hai người chuyện trò tới đây thì Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đã xẵng giọng nói :
- Cơ Hướng Vị, chúng ta đã gặp nhau không đấu cũng không được, nhưng trước tiên ta muốn hỏi lão Quát Thương mê cung bỗng dưng bị lửa thiêu hủy, chẳng hay ngọn lửa ấy có phải lão đốt hay không?
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Lão phu đang định ra Mê Hồn giáp thì gặp cô nương cản đường, lão phu đã tới Quát Thương mê cung đâu mà làm được cái việc phóng hỏa như vậy?
Hùng Thuần Thuần nói :
- Thế lão tới đây làm chi?
Cơ Hướng Vị cười nhạt chưa đáp ngay, mà hỏi lại :
- Hùng cô nương, thế còn cô nương thì thế nào? Sao cô nương lại tới đây?
Hùng Thuần Thuần ngạo nghễ đáp :
- Tôi được lời mời của Danh Sát Tiểu Thần Thông tới đây để bàn luận chuyện sáng lập tân phái, mưu đồ bá vương trên giang hồ. Có ai biết đâu kế hoạch chưa phát khởi thì Quát Thương mê cung đã biến thành đống tro tàn rồi.
Cơ Hướng Vị than :
- Sống ở trên đời phú quý giầu sang có nghĩa lý gì đâu, việc gì mà phải tranh giành với nhau làm chi, hãy cứ...
Hùng Thuần Thuần xua tay nói :
- Ông già đứng có lên giọng dạy dỗ, đứng có gẩy đàn bên tai trâu như thế nữa. Ông già nói chuyện đạo đức với tôi cũng chỉ hao công tốn sức thôi. Ông hãy trả lời câu hỏi của tôi đi, tại sao ông lại tới đây?
Cơ Hướng Vị mỉm cười đáp :
- Lão phu thay mặt một người bạn già tới đây để nói lại một câu chuyện.
Hùng Thuần Thuần hỏi :
- Ông già thay mặt cho ai thế? Và tới đây tìm ai? Người kia muốn nhờ nói giúp câu chuyện gì?
Cơ Hướng Vị mỉm cười đáp :
- Lão phu thay mặt cho người bạn cũ là Phóng Hạc lão nhân Lâm Thắng Bô, người mà lão phu tới tìm là anh em Mê cung Ngũ sát. Câu chuyện Lâm Thắng Bô muốn lão phu nói giúp là y có việc bận, không có cách nào đến Mê cung vào ngày mùng bảy tháng bảy theo lời hẹn được.
Hùng Thuần Thuần nói tiếp :
- Được rồi, khỏi bàn chuyện khác làm chi nữa, ta và ông già hãy đấu thử một trận xem sao?
Cơ Hướng Vị vuốt râu cười hỏi :
- Ngày xưa phải chăng chúng ta có oan khiên gì với nhau hay là gần đây có mối thù gì chăng?
Hùng Thuần Thuần đáp :
- Chẳng có oán thù gì cả.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Đã không oán, không thù thì làm sao lại còn muốn ăn thua làm chi, giả như Thần Châu tứ dật mà sợ sệt trước Thần Châu tứ hung là các cô thì sao?
Hùng Thuần Thuần lắc đầu nói :
- Sợ cũng không được, trừ việc ông lão phải tự vẫn ngay tại chỗ thì thôi.
Tư Đồ Ngọc nghe tới đây lửa giận bốc lên đùng đùng, chàng quay sang nhìn Tiêu Lộng Ngọc, dùng nghĩ ngữ truyền thanh nói :
- “Ngọc tỷ, Hùng Thuần Thuần khinh người quá lắm, tiểu đệ không sao chịu nổi nữa...”.
Tiêu Lộng Ngọc nói :
- Không nhịn được cũng phải nhịn bởi vì ít khi gặp được cơ hội như thế này. Chúng ta cần biết bản lãnh của Thần Châu tứ hung tới đâu để sau này dễ bề đối phó.
Tư Đồ Ngọc đành phải làm thinh, yên lặng chờ xem động tĩnh.
Lúc bấy giờ ở đương trường, Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị thấy Hùng Thuần Thuần quá vô lễ cũng giận dữ quắc mắt nói :
- Cổ nhân bảo rằng đến loài sâu bọ còn muốn sống huống chi là người, lão hủ này đâu có gan treo cổ chết ở trước cửa Mê Hồn giáp như vậy. Thôi lão hủ này đành phải thù tiếp cô nương vậy, xin cô nương chỉ giáo cho.
Hùng Thuần Thuần cười nhạt nói :
- Được lắm, Thần Châu tứ dật phải thế chứ, có lẽ nào lại quá kém cỏi và nhát gan thử thách.
Nói tới đây, Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn quanh cao giọng bảo :
- Chúng ta hãy thử Huyền công trước.
Cơ Hướng Vị gật đầu cười nói :
- Hùng cô nương muốn lão phu làm gì đây?
Hùng Thuần Thuần thản nhiên nói :
- Ông lão cứ nhìn kỹ xem tôi làm gì thì phải làm theo như vậy.
Cơ Hướng Vị nói :
- Thế cũng được, xin Hùng cô nương thi triển trước đi, để lão hủ được thưởng thức tuyệt nghệ.
Hùng Thuần Thuần nhìn thẳng vào mặt Cơ Hướng Vị nói :
- Cơ lão đầu, lão đầu hãy cho tôi mượn một vật dùng coi.
Cơ Hướng Vị ngạc nhiên hỏi :
- Vật gì thế?
- Ngoại hiệu của ông lão là Hàn Giang Điếu Tuyết Ông, chắc trong người phải có một sợi dây cước chứ?
Cơ Hướng Vị gật đầu đáp :
- Hùng cô nương muốn dùng bao nhiêu?
Hùng Thuần Thuần đưa mắt nhìn cây tùng ở cách xa hơn mười trượng nói :
- Tôi muốn dùng một trượng hai thước.
Cơ Hướng Vị thò tay vào trong lòng lấy ra một cuộn dây câu, dứt một trượng hai thước, mỉm cười đưa cho Hùng Thuần Thuần. Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên thì thầm bên tai Tiêu Lộng Ngọc :
- “Ngọc tỷ tỷ vốn là người thông minh tuyệt đỉnh, Ngọc tỷ tỷ liệu việc như thần, tỷ tỷ có đoán được Hùng Thuần Thuần dùng một trượng hai thước dây câu như thế để làm gì không?”.
Tiêu Lộng Ngọc đáp :
- “Tỷ tỷ đâu có phải là thần tiên gì đâu mà có thể biết được lòng người như thế, nhưng cứ xem ánh mắt của Hùng Thuần Thuần nhìn, vậy chắc sự việc sẽ xảy ra chung quanh cây tùng kia chứ không sai”.
Tư Đồ Ngọc gật đầu cười nói :
- “Mắt là cửa sổ của con tim, tiểu đệ cũng thấy như tỷ tỷ vậy”.
Tiêu Lộng Ngọc lại nói tiếp :
- “Ngọc đệ coi kìa, chúng ta đều đoán đúng”.
Thì ra Hùng Thuần Thuần sau khi nhận được dây câu, khẽ vận thần công, bàn tay ngọc ngà khẽ tung ra, dây câu đã biến thành một đường ánh sáng trắng từ trong lòng bàn tay bật vút ra như điện chớp.
Mục tiêu quả nhiên là cây tùng, sợi dây câu mềm nhũn như thế mà giờ đây chẳng khác gì cây kim chế bằng sắt, đầu sợi dây vừa mới chạm vào thân cây thì đã lún sâu vào mấy tấc.
Một đầu dây câu đã cắm sâu vào trong thân cây, còn một đầu thì Hùng Thuần Thuần dùng ba ngón tay của bàn tay trái nắm chặt lại.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Bậc thần y từ xưa tới nay chỉ có thể bắt mạch cho người mà thôi, chắc giờ đây Hùng cô nương cũng định bắt chước các bậc tiên hiền, cô nương định thi triển tài nghệ y đạo đấy chắc? Nhưng cây tùng kia trông xanh tốt như vậy có vẻ gì là bệnh đâu?
Hùng Thuần Thuần cười nhạt đáp :
- Cơ lão đầu đoán sai rồi, ta đâu có phải thi triển môn Huyền Ty Triển Mạch như lão nói, môn công phu ta muốn thi triển là Huyền Ty Tuyệt Mạng.
Nói xong Hùng Thuần Thuần ngầm vận kình lực vào ba ngón tay tức thì sợi dây câu dài hơn một trượng kia khẽ chấn động, nhưng không nhìn thấy rõ ràng lắm.
Một lát sau, sự việc kỳ dị bắt đầu xảy ra, không những Hàn Giang Điếu Tuyết Ông phải giật nẩy mình mà ngay cả Tiêu Lộng Ngọc với Tư Đồ Ngọc cũng phải biến sắc mặt.
Thì ra theo với sự chấn động nhẹ nhàng ở trên lưỡi dây câu, thân cây tùng to lớn kia cũng rung rung nhè nhẹ.
Thoạt đầu chỉ có cành lá xào xạc, rồi càng về sau cả thân cây cũng phải dao động, rồi cuối cùng những chiếc lá dần dần héo úa lác đác rụng xuống.
Tư Đồ Ngọc kinh hãi thì thầm nói :
- Trời ơi! Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần quả nhiên rất lợi hại, môn Huyền công Huyền Ty Tuyệt Mạng của y thị thực cao minh, tiểu đệ tự lượng sức không sao làm nổi được như thế, không hiểu Ngọc tỷ thì sao?
Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu đáp :
- Tỷ tỷ cũng chịu, chỉ sợ ngay cả người mà danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ như Hàn Giang Điếu Tuyết Ông cũng không sao làm nổi.
Tiêu Lộng Ngọc mới nói tới đây, thì bao nhiêu những lá ở trên cây đều khô héo và rụng hết xuống đất.
Hùng Thuần Thuần khẽ giật tay, thu sợi dây câu về, quay sang cười nhạt nói với Cơ Hướng Vị :
- Cơ lão đầu, lão làm như vậy cho ta coi thử?
Cơ Hướng Vị ha hả cười lớn nói :
- Lão hủ đã nói rồi, cô nương quên rồi sao? Vì một người tinh thông Huyền công như Hùng cô nương thì làm sao lão phu có thể bắt chước được?
Hùng Thuần Thuần xẵng giọng hỏi :
- Có phải là Cơ lão đầu thực không đủ bản lãnh, hay lại dựa vào việc già cả mà châm chọc ta đấy?
Cơ Hướng Vị nói :
- Người giỏi còn có người giỏi hơn, ngoài trời còn có trời. Lão phu không thấy rằng việc tài nghệ kém người khác là một điểm nhục.
Hùng Thuần Thuần đắc ý cười nói :
- Lão cúi đầu chịu thua như thế thì ta sẽ rao truyền trong giang hồ rằng, Thần Châu tứ dật...
Cơ Hướng Vị không đợi đối phương dứt lời, liền đỡ lời ngay :
- Hùng cô nương nên rõ điều này, trong bốn người Thần Châu tứ dật thì lão phu là người kém cỏi nhất, huống chi lão phu không thể nào đại diện được cho ba vị kia.
Hùng Thuần Thuần quắc mắt hỏi :
- Ông lão định nói rằng, ba lão quỷ còn lại trong Thần Châu tứ dật kia không chịu nhận thua sao?
Cơ Hướng Vị gật đầu cười nói :
- Ba lão quỷ ấy kiến thức rất là nông cạn, trong đời chưa được trông thấy bậc cao nhân chân chính nào. Nếu như ba lão quỷ ấy mà lại được may mắn như lão phu, được thưởng thức môn thần công Huyền Ty Tuyệt Mạng của Hùng cô nương, thì có lẽ cũng phải khâm phục.
Hùng Thuần Thuần nói :
- Ta hiểu rồi, phải chăng ông lão muốn Thần Châu tứ dật sẽ gặp gỡ và so tài với tất cả Thần Châu tứ hung chúng ta không?
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Cử hành một trường giao đấu giữa trang tuyệt sắc với mấy ông già thì thế nào cũng phải triệu tập một đại hội võ lâm chứ không còn cách nào khác.
Hùng Thuần Thuần đáp :
- Được, ông lão cứ việc ấn định thời gian và địa điểm đi?
Cơ Hướng Vị mỉm cười hỏi :
- Hùng cô nương, cô nương phải mất bao nhiêu thời giờ mới có thể triệu tập được ba vị Thần Châu tứ hung là Hạnh Hoa Hung Nữ Uông Vô Diễm, Xà Tâm Quỷ Nữ Diêm Tiểu Thanh và Thiên Ma Băng Nữ Ngọc Kiều Oa?
- Chúng ta tuy mỗi người ở một nơi, kẻ phương Nam người phương Bắc, nhưng có cách liên lạc mật thiết với nhau, không đầy một tháng đã có thể gặp gỡ nhau ở tại điểm chỉ định.
Cơ Hướng Vị cười nói :
- Nếu đã như vậy thì chúng ta mỗi người sẽ triệu tập ba người kia vào rằm tháng Tám...
Cơ Hướng Vị chưa nói dứt lời, Hùng Thuần Thuần đã xua tay nói :
- Cơ lão đầu, ông lão định nói rằm tháng Tám năm nay hay rằm tháng Tám sang năm?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Năm nay.
Hùng Thuần Thuần cười nhạt nói :
- Ta đã thành tâm thành ý ước định với ông lão, vậy dám hay không là tùy ở như ông lão, việc gì mà ông lão lại nói dối ta?
Cơ Hướng Vị không hiểu ý câu nói của Hùng Thuần Thuần, ngạc nhiên hỏi :
- Hùng cô nương nói như vậy là có ý nghĩa gì?
Hùng Thuần Thuần lạnh lùng đáp :
- Rằm tháng Tám năm nay là kỳ hội của Thiên Trì kỳ hội, mười lăm năm mới tổ chức một lần, Thần Châu tứ dật các người là những kẻ phát khởi lên kỳ hội ấy tất nhiên phải tới Thiên Trì để chủ trì mọi việc, thế nào lại còn có thể cùng bọn ta...
Tư Đồ Ngọc giật mình lắng tai nghe, vì thấy đối phương đề cập tới Thiên Trì kỳ hội.
Hàn Giang Điếu Tuyết Ông Cơ Hướng Vị xua tay lia lịa, cắt đứt lời Hùng Thuần Thuần, mỉm cười nói :
- Hùng cô nương, cô nương chỉ biết một mà không biết hai.
Hùng Thuần Thuần nói :
- Tại sao ông lão lại nói như vậy?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Bởi vì Thiên Trì kỳ hội rằm tháng Tám năm nay không cử hành được.
Câu nói này của Cơ Hướng Vị khiến Tư Đồ Ngọc và Tiêu Lộng Ngọc đều ngạc nhiên hết sức, trợn tròn mắt lên nhìn nhau. Hùng Thuần Thuần có vẻ không tin hỏi :
- Cái kỳ đại hội trọng đại như thế, tại sao lại không cử hành?
Cơ Hướng Vị đáp :
- Bởi vì hai nhân vật trọng yếu là Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ và Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm không thể tham dự được. Cho nên mọi người phát khởi lên kỳ đại hội ấy mới bàn bạc và quyết định cùng nhau rằng từ nay trở đi sẽ thủ tiêu ngày họp định kỳ của Thiên Trì kỳ hội.
Hùng Thuần Thuần vỡ nhẽ ra nói :
- Thì ra là thế. Nếu các ông đã không tham dự được Thiên Trì kỳ hội, vậy thì vào ngày rằm tháng Tám, Tứ hung sẽ đấu với Tứ Dật chứ có sao đâu. Nhưng không hiểu ông lão định đến địa điểm ở đâu?
Cơ Hướng Vị chỉ tay về phía sau Quát Thương mê cung, mỉm cười đáp :
- Cái tòa Quát Thương mê cung này tuy đã biến thành tro, nhưng cái sân đá ở trước cung lại vô cùng rộng rãi, quả là một chỗ rất tốt cho các nhân vật võ lâm so tài với nhau.
Hùng Thuần Thuần cười nói :
- Được rồi, ông lão nhớ lấy. Ông hãy đi tìm ba người bạn của ông lão, còn tôi thì đi tìm ba người chị em của tôi. Hai bên vào ngày Trung thu một tháng sau sẽ gặp nhau ở sân đằng trước Quát Thương mê cung mang toàn lực ra giao đấu với nhau một trận chơi.
Lời vừa dứt, Hùng Thuần Thuần đã tung người lên. Trong một giây phút vô cùng ngắn ngủi đó, mái tóc dài thõng xuống tới lưng nàng đột nhiên dựng đứng lên, chẳng khác gì những cái roi sắt nhanh như điện chớp đâm vào Hàn Giang Điếu Tuyết Ông.
Cơ Hướng Vị tuy có kinh nghiệm giang hồ phong phú, nhưng cũng không thể nào ngờ được đối phương lại hạ độc thủ như vậy.
Cũng may là vị giang hồ kỳ hiệp có một thân võ học, hỏa hầu cực cao thâm, cho nên trong lúc vô cùng bối rối đã hất đầu lại phía sau, thi triển một thức “Đảo Hoán Âm Dương”, gót chân đập liên tiếp xuống đất mấy cái vút người sang một bên né tránh thoát cái mái tóc vô cùng lợi hại kia.
Mái tóc không đánh trúng người mà lại quét trúng một tảng đá lớn.
Chỉ nghe đánh “ầm” một tiếng, tảng đá cao tới đầu người ấy vỡ vụn ra thành nhiều mảnh lăn long lóc ở dưới đất.
Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần đâu đã chịu ngừng tay. Nàng phát lên cười khanh khách đầy vẻ kiêu ngạo, thân hình lắc động mấy cái, tung tích của nàng đã biến mất, trong đường lối vô cùng ngoắt ngoéo ở trong Mê Hồn giáp.
Cơ Hướng Vị lúc trước khi nhận chịu thua với Hùng Thuần Thuần vẻ mặt hãy còn tươi tỉnh lắm, nhưng giờ đây trông thấy tảng đá to lớn kia bể tung ra và cây tùng kia vàng úa hết cả lá thì vẻ mặt lại trầm trọng dị thường.
Tiêu Lộng Ngọc đột nhiên hắng đặng một tiếng.
Cơ Hướng Vị giật nẩy mình, ngạc nhiên hỏi :
- Vị cao nhân nào đó?
Tiêu Lộng Ngọc kéo tay Tư Đồ Ngọc tiến về phía Cơ Hướng Vị vừa tươi cười đáp :
- Cơ lão tiền bối làm gì mà nặng lời thế? Chúng tôi không phải là cao nhân mà chỉ là hàng hậu tiến ở trong võ lâm hiện nay mà thôi.
Cơ Hướng Vị thấy đôi nam nữ trẻ đẹp tuấn tú thì lại càng lấy làm ngạc nhiên lắm, không hiểu tại sao đối phương cũng có mặt ở gần đây mà lão lại như người mù, không hay biết tí gì cả.
Tiêu Lộng Ngọc cũng đoán được cái tâm lý xấu hổ của đối phương cho nên nàng tươi cười nói :
- Xin lão tiền bối chớ có nghi hoặc. Chúng tôi đã có ý dòm lén cho nên kiễng chân nhẹ gót đi từng bước một, ngay cả hô hấp cũng phải dùng phương pháp Qui tức. Hơn nữa lão tiền bối lại đang bị một kẻ vô lễ là Man Sơn Mao Nữ Hùng Thuần Thuần chọc giận, cho nên lão tiền bối mới không nhận ra được chúng tôi đó thôi.
Cơ Hướng Vị nói :
- Cô nương với vị lão đệ kia cốt cách đẹp lắm, không hiểu nhị vị là môn hạ của bậc cao nhân nào?