Cơm trưa mới ăn được một nửa, đã nhìn thấy hai huynh đệ Trần Thăng ở phía sau bức tường thò đầu ra nhìn. Lúc Triệu Tiến luyện võ trời đã tối, lúc ăn cơm cũng khá trễ, nhưng hai huynh đệ Trần gia thì không luyện võ hay sao?
- Hai người bọn họ đoán chừng cũng sau giữa trưa được cho ra ngoài chơi, thời gian còn lại đều phải luyện võ. Thúc phụ Triệu Chấn Hưng trả lời thắc mắc này.
Nhìn thấy hai người bọn họ tới, Triệu Tiến cũng có chút ngồi không yên. Mặc dù hắn xác định mục tiêu, nhưng tính tình vẫn là càng lúc càng giống thiếu niên.
Ăn cơm nhanh như bay, không kiên nhẫn đợi được Mộc Thục Lan chút nào nữa, Triệu Tiến cầm gói đồ và điểm tâm ra cửa, còn có thể nghe được phụ thân Triệu Chấn Đường ở phía sau nói: - Bốn thằng bé này đi cùng nhau không cần lo lắng cái gì, trộm cướp bắt cóc cũng không phải không có mắt mà đụng vào bọn nó.
Người Trần gia đưa đến không chỉ là hai huynh đệ bọn họ, ngoài cửa còn có gã đầy tớ khoảng chừng bốn mươi tuổi đứng đợi, tay trái gã đầy tớ mang theo hai cái túi đồ, tay phải mang theo một cái hũ, thoạt nhìn đều là dựa vào điều đã nói của Triệu Tiến ngày hôm qua mang đến. Nhìn thấy Triệu Tiến bước ra, gã đầy tớ kia khách khí gật đầu chào hỏi, đón lấy túi đồ trong tay Triệu Tiến đưa sang.
Nhìn thấy hai huynh đệ Trần Thăng chuẩn bị sẵn đồ đạc rồi, trong lòng Triệu Tiến hơi áy náy, tuy nhiên vẫn cười khì khì nói: - Chúng ta mau đi thôi.
Hai huynh đệ Trần Thăng cả mặt đầu vẻ hưng phấn, tất cả không kìm giữ nổi bước chân, Mộc Thục Lan và Trần Hoành cười hì hì đi theo. Đi được đến nửa đường, Mộc Thục Lan đột nhiên mở miệng hỏi: - Bây giờ thời điểm này đi có phải không tốt lắm hay không? Mọi người đều ăn cơm trưa rồi, chút bánh ngọt này không dẫn dụ được bọn họ.
Tiểu cô nương thông minh lạnh lợi, thật đúng là nghĩ đến điểm mấu chốt. Cô bé hỏi một câu như vậy, Triệu Tiến dừng bước, Trần Thăng ngẩn người suy nghĩ cũng đã hiểu. Trần Hồng ở phía sau mở trừng hai mắt ngơ ngác không biết xảy ra việc gì. Triệu Tiến buồn rầu vỗ trán, còn cho rằng mình đã nghĩ được kế hay, chưa từng suy nghĩ thông suốt được chỗ cô bé này vừa nói ra.
Sắc mặt Triệu Tiến và Trần Thăng đều có chút do dự, nghĩ thầm rằng có phải đổi thời gian hay không, gã nô tài chưa từng muốn đi theo ở phía sau cười nói: - Nhị vị thiếu gia không cần lo lắng, trong thành Từ Châu bao nhiêu gia đình có thể ăn hai bữa cơm chứ, thậm chí có nhà chỉ ăn có một bữa, bọn họ bây giờ đều đói cả rồi!
- Chỉ ăn hai hoặc một bữa thôi sao? Không phải đều ăn ba bữa cơm sao? Trần Thăn giật mình hỏi.
Gã nô tài kia cười sau đó liền giải thích nói: - Sáng sớm ăn no, ra ngoài làm việc kiếm sống, tối ăn một bữa nữa, một ngày cứ như vậy trôi qua. Không ít gia đình chỉ có lúc đang bận rộn mới có thể ăn ba bữa cơm. Chớ đừng nói cho là trong rất nhiều gia đình ngay cả ngay no cũng làm không được, rất nhiều người một ngày có thể có bữa cơm để ăn cũng không tệ rồi…
Nói mấy câu, nụ cười của gã nô tài biến mất, lắc đầu không tiếp tục nói nữa. Trần Thăng thì cả mặt kinh ngạc, hẳn đây là lần đầu tiên cậu ta nghe đến sự thật nghiêm khắc và khổ cực như thế, trong lòng rúng động. Thần sắc Triệu Tiến rất bình thường, mặc dù hắn cũng là lần đầu tiên nghe nói. Nhưng Triệu Tiến từ trước thông qua rất nhiều con đường có chút hiểu biết.
Mặc kệ vào thời đại nào, thời gian nào, cuộc sống người nghèo đều hết mực cực khổ, huống chi ở thời đại không có chút mảy may bảo đảm như này.
An tĩnh như thế trong chốc lát, rốt cuộc tiểu tử kia đã nhanh khôi phục, Trần Thăng cao hứng phấn chấn nói: - Vậy chúng ta đi nhanh, nhất định sẽ có người tỉ võ của chúng ta.
Không khí một lần nữa sôi động hẳn lên, tất cả lại đi về phía bãi chứa hàng bên kia.
Kho chứa hàng vẫn rất nhiệt náo như trước đây, thoạt nhìn hẳn là rất nhiều người cũng chưa ăn cơm trưa, tất cả dường như cũng tập thành thói quen, ở nơi này vẫn cao hứng vui đùa như cũ.
Đến đây vài lần, bao gồm những ghi nhớ từ trước đó, Triệu Tiến cũng nhìn không ra gì hết, nhưng có lời nói mới vừa rồi kia, Triệu Tiến liền chú ý tới rất nhiều chi tiết.
Quần áo mặc trên người rất nhiều trẻ em đều rất là rách nát, bây giờ đã là tiết cuối thu, nhưng tất cả mọi người ăn mặc hết sức đơn bạc. Thiếu niên Nam Quan Lưu Dũng kia cũng chỉ có một lớp áo mỏng, lộ ra khuôn ngực khẳng định không phải bởi vì dũng mãnh, mà là không có quần áo dày chi hết.
Tất cả tuy rằng đông một nhúm người, tây một nhúm người, nhưng thật sự vui vẻ thoải mái không nhiều lắm, rất nhiều người ngồi đứng tuỳ tiện đây đó, sự sôi động theo đó mất đi ít nhiều, cũng sẽ không cảm giác được cơn đói đến quá sớm, cũng chỉ có mười mấy đứa con nít mặc áo bông da thô thế kia tinh thần vẫn còn rất tốt, chạy loạn khắp nơi. Những đứa bé này sắc mặt rất tốt, mỗi người đều có mấy mấy đứa bé nghèo khổ đi theo.
Hơn nữa Triệu Tiến còn để ý đến một chuyện, ở tại chỗ bãi chứa hàng này, đứa bé lớn tuổi nhất cũng không thể vượt quá mười bốn tuổi. Nghĩ lại cũng rất nhanh tìm ra được nguyên nhân. Mấy đứa lớn đều phải đi làm công việc trợ giúp gia đình nuôi sống bản thân, nào có thời gian đến chỗ này chơi đùa làm loạn.
Mọi người đều nhìn thấy Triệu Tiến và Trần Thăng xuất hiện. Nếu là ngày hôm qua, còn sẽ có một đám người vây xung quanh, nhưng sau trận ẩu đả ngày hôm qua, nhìn Lưu Dũng cả mặt đều là máu, còn có tên nhỏ con lăn lộn trên mặt đất, tất cả đều sợ hãi. Hơn nữa Trần Thăng uy phong lừng lững ở nơi này, bây giờ ai cũng không dám đến gần phía trước.
Gã nô tài Trần gia đi theo đến rất hiểu chuyện, đặt đồ vật cầm trong tay xuống, sau khi chào hỏi, bản thân gã liền quay người rời khỏi.
- Cậu đứng ở bên cạnh nhìn là được rồi, để tôi làm! Triệu Tiến nói với Trần Thăng một câu. Trần Thăng gật đầu lia lịa.
- Đặt thứ đó qua bên kia, bên kia cao hơn. Triệu Tiến dẫn đầu mầy người bọn họ đi về chỗ cái đài bằng đất ở phía tây bãi chứa hàng, mấy đứa con nít chơi đùa trên chỗ đó chớp mắt không thấy đâu nữa.
Tuy nhiên lòng hiếu kỳ của mấy thiếu niên nhỏ tuổi trên bãi chứa hàng toàn bộ đều bị Triệu Tiến và Trần Thăng hấp dẫn, rất nhiều thiếu niên đã vây xung quanh, mà ngay cả đám người Lưu Dũng chịu thiệt hôm qua cũng quan sát từ chỗ xa bên kia.
- Mở chỗ điểm tâm ra. Triệu Tiến và Trần Thăng nói. Trong bất giác, Trần Thăng theo phản xạ làm theo lời Triệu Tiến.
Hai người mở gánh đồ ra, bánh bơ sữa, bánh đậu đỏ, bánh nướng vừng, kẹo đường hoa quế đều hiện ra trước mắt mọi người.
Trần Thăng mỗi ngày đều mang một ít thức ăn ngon sang đây, nhưng những thức ăn vặt kia vô cùng bình thường, nhưng bây giờ Triệu Tiên và Trần Thăng cộng lại chừng hơn ba mươi cái, thành một đống rất lớn.
Những thiếu niên vây xung quanh quan sát kia vô ý tiến một bước về phía trước, Triệu Tiến thấy rất rõ ràng rất nhiều người cổ họng di động lên xuống, đều đang nuốt nước miếng.
Sau khi làm những điều đó, không chỉ bọn thiếu niên trong bãi nhìn Triệu Tiến, ngay cả huynh đệ Trần Thăng và Mộc Thục Lan đều đang ngó chừng Triệu Tiến, đợi chờ hành động kế tiếp của hắn, bọn họ đều không biết Triệu Tiến muốn làm gì.
Triệu Tiến cầm qua cái hũ bằng đất kia, mở gánh đồ chứa những tấm thẻ gỗ nhỏ ra, có hơn ba mươi hai cái đen trắng, lớn nhỏ tương đương nhau, khoảng chừng nửa tấc. Cũng may Trần gia giàu có, bằng không trong một đêm cũng lấy không ra được nhiều thẻ bài như vậy. Triệu Tiến bỏ những thẻ bài bằng gỗ này vào trong hũ bằng đất, sau đó cầm hũ xóc lên.
Mỗi người đều nhìn mắt không dám di chuyển sang chỗ khác, sợ là bỏ lỡ một bước nào, thật giống như nhìn người khác làm ảo thuật.
Làm xong hết những điều này, Triệu Tiến đứng lên, lấy hơi lớn tiếng nói: - Tôi và Trần Thăng ở nơi này chuẩn bị làm một cuộc tỉ võ.
Nghe được hai chữ "tỉ võ", bọn thiếu niên phía đước lập tức mất đi hứng thú, rất nhiều người lập tức xoay người đi, đều cùng muốn giải tán đi hết.
- Từ hạng thứ tám trở lên mỗi người một món điểm tâm, từ hạng thứ tư trở lên mỗi người có thể cầm lấy một món điểm tâm. Từ hạng thứ hai trở lên mỗi người hai món. Xếp đầu tiên lấy được mười sáu món! Triệu Tiến la lớn.
Rất nhiều thiếu niên trẻ tuổi vẫn xoay người rời đi như trước, Trần Thăng ở bên có chút sốt ruột, vừa muốn nói, những đứa con trai trên bãi chứa hàng lúc này đều có phản ứng, từng người xoay đầu lại, chạy hết sang đài đất ở phía bên này.
Một người có thể lấy mười sáu cái! Đây cũng đủ ăn hai ba ngày, hơn nữa bánh kẹo kia còn là bánh kẹo tinh tế có đường chiên dầu, rất nhiều đứa bé có là năm mới cũng ăn không được. Nếu như có thể đạt được vị trí đầu tiên, đây chính là một phần rất lớn, mấy đứa bé khoẻ mạnh càng nóng lòng muốn thử điều đó.
- Triệu Tiến, tôi đã vào hạng thứ tám lấy một món, tôi vẫn còn có thể sau đó vào hạng bốn, vậy có phải có thể lấy thêm được một món, chính là hai món phải không hả? Có người ở dưới hô hoán.
Triệu Tiến nhìn xuống phía dưới, nhận ra là một tên mập mặc áo bông, cả người trông giống như một cái bánh bao lớn, vóc dáng còn phải cao hơn so với Trần Thăng. Mường tượng nhớ ra trong đầu tên mập này họ Tôn, trong nhà mở tiệm vải. Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Triệu Tiến vui vẻ, mình muốn nói lại được người khác hỏi đến, như vậy hiệu quả càng tốt hơn. Triệu Tiến cũng có chút kinh ngạc, không nghĩ tới thật sự có người có thể tính được khoản chi tiết này.
- Đúng vậy, điều anh lấy được đến hạng tám và điều anh lấy được đến hạng bốn là hai chuyện khác nhau. Anh có thể vào được hạng bốn, ít nhất có thể lấy được hai món. Triệu Tiến lớn tiếng trả lời.
Tên mập trẻ tuổi họ Tôn kia con mắt đảo vòng, vẻ mặt kinh ngạc hô hoán: - Vậy… vậy… Nếu như có thể lấy được hạng nhất, tổng cộng có thể lấy đến hai mươi món!
Cậu ta nói chuyện có chút lắp bắp. Thiếu niên xung quanh đầu tiên là cười vang, lập tức thần sắc càng cháy bỏng.
Trần Thăng lấy ra bánh nướng vừng còn bốc hơi nóng, bị gió thổi qua, mùi vị kia tản mát ra xung quanh, có mấy đứa con nít tuổi còn nhỏ cũng nhịn không được chảy nước miếng ra.
Đến lúc này, Lưu Dũng chen lấn trong đám thiếu niên kia bước tới, ánh mắt hung tợn trợn trừng những người không nhường đường, rất nhiều đứa nhỏ đều sợ hãi né tránh, ngoại trừ một đám người này của Nam Quan, cũng có một số đứa khoẻ mạnh khác, kéo bè kết cánh vây xung quanh.