Một tiếng “ầm” vang lên, Hà Thúy Hoa đập mạnh tay xuống bàn, cất cao giọng nói: - Trước kia giáo huấn con hai câu, con liền nhận sai. Bây giờ thì giỏi rồi, còn biết trả giá nữa cơ đấy. Mười cái bánh nướng thì sẽ không tốn tiền à?
Sau khi nóng giận lại thấy mình không đúng, Hà Thúy Hoa nhẹ giọng lại, nói: - Tiểu Tiến, đừng sợ, có phải con bị ai đó ở ngoài kia bắt nạt không? Có phải có đứa trẻ hư hỗn nào ở ngoài kia bảo con làm như vậy đúng không? Không phải sợ. Ai dám bắt nạt con, nương đi tìm kẻ đó.
Nghe thấy mẫu thân nói như vậy, vừa cảm thấy được quan tâm, lại vừa cảm thấy dở khóc dở cười. Triệu Tiến lắc đầu, nghiêm túc nói: - Không có ai bắt nạt con cả, con muốn cầm đi để dùng.
Hà Thúy Hoa liền trừng mắt, sắc mặt càng ngày càng nghiêm, xem ra sắp nổi giận đến nơi. Triệu Tiến theo bản năng lùi lại về phía sau. Tuy không sợ nhưng đối diện với cơn thịnh nộ của mẫu thân, không tránh khỏi việc căng thẳng.
Thấy Hà Thúy Hoa sắp nổi giận, Triệu Chấn Đường ở bêên cạnh trầm giọng nói: - Con lấy đồ ăn để làm gì? Cho ai ăn?
Hà Thúy Hoa quay đầu nhìn, dường như muốn nói gì đó, lại bị ánh mắt của Triệu Chấn Đường ngăn lại, Triệu Tiến ngồi trên ghế, vốn định bịa ra một lí do. Dựa vào kinh nghiệm đúc kết trong doanh nghiệp năm đó, tìm đại một cách nói hợp tình hợp lí quả thực quá dễ dàng.
Nhưng chần chừ một lát, Triệu Tiến vẫn quyết định nói thật, không cần thiết phải nói dối với cha mẹ của mình. Cho dù nói dối được lần một lần hai, nhưng về lâu dài thì không thể, việc mà bản thân muốn làm lại cần thời gian dài.
- Cha, nương, hôm qua con theo Trần Thăng đến chỗ bán hàng. Triệu Tiến kể loại chuyện hôm qua một cách tường tận, sau đó lại nói tỉ mỉ về kế hoạch của mình.
Triệu Chấn Đường vốn chuẩn bị ra ngoài, nghe Triệu Tiến nói xong, quay người ngồi xuống cạnh bàn cơm, giơ tay nhéo nhéo mặt Triệu Tiến, cười nói: - Sau một hồi lâm bệnh lại thay đổi nhiều đến như vậy. Bản lĩnh mồm mép của con đã không còn kém so với sư gia nữa rồi. Nói rõ ràng như vậy.
Mồm miệng lưu loát, logic rõ ràng, có thể giải thích rõ ràng cho mọi người hiểu đầu đuôi câu chuyện. Đây cũng là năng lực, Triệu Tiến trước kia nhìn thấy người ngoài là đã sợ, chứ đừng nói đến cái tài ăn nói như thế này.
Thái độ của Triệu Chấn Đường khiến Triệu Tiến thoải mái không ít. Triệu Chấn Đường cười nói: - Đạo lý to lớn con vừa nói ta nghe không hiểu. Con nói xem con muốn lấy chút điểm tâm đi làm cái gì?
- Con...con thấy trẻ con bên ấy nhiều như vậy, muốn tìm cách để tập hợp bọn chúng lại, để kết bạn. Triệu Tiến cắn cắn môi, nói ra mục đích của mình.
Hà Thúy Hoa trừng mắt nhìn Triệu Tiến, tức giận nói: - Cha con làm đương sai ở nha môn, mua cái gì cũng phải tốn tiền, đó là giữ thể diện cho lão.
Triệu Tiến nghe thấy thế lúc đầu sửng sốt, sau đó không nén được mà bật cười, phạm vi hoạt động của bản thân quá hẹp, không đủ hiểu biết đối với thời đại này. Không nghĩ tới việc ỷ mạnh hiếp yếu trong thời đại này. Phụ thân Triệu Chấn Đường thân là nha dịch, còn làm đao phủ, hơn nữa còn xuất thân Bách Hộ Từ Châu. Tuy không phải là nhân vật tai to mặt lớn gì, nhưng trên đường cũng gọi là có thể hoành hành.
- Còn cười được, nhà chúng ta mà không có cha con lo liệu thì làm sao được như bây giờ. Tiểu Lan đến rồi, đi mau, đi mau. Hà Thúy Hoa răn dạy một câu, không khách khí đuổi người.
Sau khi tiểu cô nương vào sân viện, liền làm mặt quỷ với con khỉ. Nói ra cũng thật kì quặc. Thái độ của con khỉ đó với Mộc Thục Lan khá tốt.
Mộc Thục Lan ngoan ngoãn chào hỏi Hà Thúy Hoa, sau đó gọi Triệu Tiến cùng đi. Hà Thúy Hoa đứng ở cửa phòng nói: - Buổi trưa có điểm tâm, tiểu Lan con ăn nhiều một chút, đừng để cho tên tiểu tử đó bắt nạt người ngoài.
Khi mới ra cửa sân, Triệu Tiến và Thục Lan liền thấy Triệu Chấn Hưng đứng ở giao lộ, gật đầu với bọn họ, xoay người, bước đến trước mặt.
Triệu Tiến không chú ý đến việc hôm nay nụ cười của Thục Lan rất chân thành. Hơn nữa vừa mới đến đã nắm chặt tay hắn, tay trong tay cùng nhau bước đi.
Triệu Tiến không hề chú ý tới những tiểu tiết này. Vừa vượt qua cửa đến con đường phía trước, Thục Lan buông tay Triệu Tiến, bĩu môi nói: - Tiểu Tiến ca ca, huynh đừng giống như thúc bá nhà muội có được không? Đi đường còn cứ lẩm bẩm, cằn nhằn.
Lúc này, Triệu Tiến mới phản ứng lại, cười cười với tiểu cô nương, cũng không thèm giải thích, tiếp tục đi về phía trước.
Sở dĩ lúc đi đường còn thấp giọng lẩm bẩm, là vì Triệu Tiến đang nhẩm thầm. Hắn đang hồi tưởng lại, dùng tất cả các phương thức để khắc sâu vào kí ức, bao gồm cả việc lẩm bẩm.