“Châm lửa đi.” Siren như một vị quân vương, lạnh lùng nói.
“Châm lửa!”
“Châm lửa!”
Trên thuyền vang lên tiếng kêu gào hết đợt này đến đợt khác, đại bác Maryanne gần như chưa từng dùng qua, toàn bộ đều xuất hiện. Trong nhất thời, ánh lửa bừng sáng cả một biển trời, một vài hải yêu không né kịp, bị bắn trúng, phát ra tiếng thét thảm thiết thê lương, rơi xuống biển. Hải yêu không có cách nào tiếp cận con thuyền, chỉ có thể dựa vào thanh âm mê hoặc con người rời khỏi thuyền, hoặc là nghĩ cách làm chìm thuyền. Trong tình huống này, hải yêu không thể chống đỡ được.
Bày vẽ cái gì, nói không hiểu thì đánh, bạo lực bạo lực, thật là bạo lực.
“Cậu cũng ở đây à.” Chung Ly không đành lòng nhìn mặt biển nữa, phát hiện An cũng đang đứng một bên lẳng lặng nhìn, Chung Ly vội lại gần.
An nhìn Chung Ly, tiện tay ném cho y một trái táo: “Ăn táo.”
Chung Ly chụp lấy quả táo, cắn mạnh một ngụm, “Sao cậu không kinh hãi gì.”
“Biết từ lâu rồi.”
“Hả?!”
“Hôm qua thuyền trưởng đã nói với toàn bộ thuyền viên.”
Toàn bộ thuyền viên đó lại không có mình… Chung Ly rầu rĩ không vui cắn thêm vài miếng cho đến hết quả táo, ném hột ra ngoài.
“Mấy người thật sự có thể xuống tay.” Hơn phân nửa hải yêu bị bắn rơi xuống biển, trên Maryanne cũng bị mấy tảng đá giáng xuống thủng lỗ chỗ.
“Tại sao không thể xuống tay?” An hỏi lại.
“Khuôn mặt xinh đẹp như vậy.”
An liếc Chung Ly một cái rồi nói: “Đẹp thì có ích gì, chúng nó cũng chỉ có gương mặt là nhìn được, cũng không phải…”
“Được! Ngừng lại! Hiểu rồi hiểu rồi!” Chung Ly vội kêu An dừng lại. “Đàn ông quả là động vật suy nghĩ bằng nửa [email protected] dưới.”
“Anh không phải đàn ông?”
Chung Ly lời lẽ chính nghĩa nói: “Tôi là thiếu niên tốt có chí tiến thủ.”
An: “…”
Hình như bên kia cũng bị đánh hơi thảm rồi, Dylan chủ động cầu hòa.
“Chỉ có vậy mới bằng lòng thỏa hiệp… Đàn đâu?” Manson nói với Dylan.
“Đi lấy đàn Lyre đến đây.” Dylan nói với một con hải yêu đang bay trên không.
Hải yêu gật đầu, thu đôi cánh lại, cúi người lao xuống mặt biển, nhảy tõm xuống nước, nước biển bắn tung tóe.
Phút chốc, hải yêu từ chim hóa thành nhân ngư, xoay người một cái lặn xuống biển.
“Từ đầu làm vậy không phải tốt hơn sao, cần gì phải làm cho hai bên đều bị thiệt?” Roger thật không nghĩ đến, tên Tu này ra tay tàn nhẫn như vậy. Mấy khẩu đại bác này là hắn lén tìm người sửa lại lần nữa, hỏa lực còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc xưa.
Dylan không thèm để ý đến Roger, ngược lại nhìn về phía Siren: “Tu, ngươi nên hiểu, ngươi và bọn họ căn bản không phải người chung một đường.”
“Ta và ngươi cũng không phải người chung một đường.” Nói đơn giản chút là – mắc mớ gì tới ngươi.
“Ngươi! Tu… Một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận.”
Hải yêu xuống biển lúc nãy trồi lên mặt nước, trong tay cầm một cây đàn Lyre. Loại đàn này không có hộp cộng hưởng, trong truyền thuyết chỉ có Thần mới có thể gảy.
Dylan bay đến mặt biển, cầm lấy đàn Lyre, ném về phía Manson.
Đàn Lyre vẽ ra một đường cong trên không trung, Manson vững vàng tiếp lấy.
Dylan thuận thế nhảy xuống biển rộng, lông cánh biến trở lại thành hai cánh tay, đuôi cá màu đen vỗ vào nước, bọt nước trong suốt bắn lên.
“Chờ chút.” Siren lấy ra một vật từ trong túi, ném vào trong biển. “Ta không thích thiếu nợ người khác thứ gì.”
Chung Ly đi đến mép thuyền, nhìn thấy một khối lam bảo thạch tản mát ra ánh sáng nhu hòa, mức độ tinh xảo không hề thua kém Hải Dương Chi Tâm của “Titanic”. Ai da, cái này có thể mua được bao nhiêu món ngon nhỉ…
Dylan có được bảo thạch, nhìn chăm chú một lát, không nói lời nào, chỉ phất tay ý bảo đám hải yêu lùi lại.
“Tu, có ai nói ngươi biết chưa, ngươi đúng là tên khốn khiếp.” Bỏ lại một câu, Dylan xoay người lặn xuống nước.
Trong lòng Chung Ly âm thầm khen ngợi Dylan.
Mặt biển tĩnh lặng trở lại, một luồng ánh sáng từ xa xa chiếu rọi cả một bầu trời, tất cả mọi thứ dường như chưa hề xảy ra.