*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dựa sát vào cái lò sưởi di động bên cạnh mình – Siren, Chung Ly quyết định tạm thời không buông cái lò sưởi lớn này ra.
Tiếng hát hải yêu hình như đang từ từ nhỏ lại, Chung Ly hỏi Siren: “Bây giờ phải làm gì?”
“Làm một cuộc giao dịch.” Chung Ly nghe thấy thanh âm của Siren, hơi trầm thấp.
“Bọn họ ở dưới thuyền, còn chúng ta thì ở trên thuyền.” không thấy mặt nhau, giao dịch thế nào?
“Chúng nó, sẽ có cách.” Nét mặt Siren mang theo nụ cười trào phúng, “Vì thứ mình muốn, chúng sẽ không từ thủ đoạn.”
Chung Ly nhìn hải yêu trên tảng đá ngầm gần hai người họ nhất, nó đang bày ra một tư thế kỳ quái, toàn thân từ trên xuống dưới có cái gì đó như muốn đâm ra từ trong da. Chung Ly nhìn thấy ở cuối đuôi con hải yêu kia tách ra một chút, cái đuôi mềm mại chậm rãi trở nên cứng rắn, dần dần biến thành móng vuốt chim. Vảy cá biến thành lông chim mềm mại, hai cánh tay mọc ra lông chim, biến thành đôi cánh mạnh mẽ.
Khuôn mặt vốn bị mái tóc dài như tảo biển che phủ lại lộ ra, khuôn mặt tuyệt mỹ như được tạo ra bởi bàn tay Thượng Đế, đôi mắt rực rỡ như bảo thạch, lông mi thật dài mang theo giọt nước, tăng thêm vài phần nhu nhược.
“Tiêu Dao Du có ghi, Bắc Minh có con cá, tên là Côn. Côn to lớn, cũng không biết mấy ngàn dặm, nó biến thành chim, tên là Bằng. Bằng to lớn, cũng không biết mấy ngàn dặm. Cá thật sự có thể biến thành chim ư!” Chung Ly há to miệng.
“Hai khái niệm này cùng một ý nghĩa.”
“Có ý nghĩa khá giống nhau. Ngay cả loại cổ văn này anh cũng biết?”
Siren yên lặng gật đầu: “Có nghe qua.”
Không sợ nhân ngư xinh đẹp, chỉ sợ nhân ngư có văn hóa. =_=
Hải yêu biến thành điểu nhân (điểu nhân: nửa người nửa chim), tuy không thể tiếp cận thuyền, nhưng chúng nó vẫn có thể bay lượn xung quanh thuyền, thỉnh thoảng ngậm đá ngầm từ trên không ném xuống.
Lực ném mạnh đến nỗi khiến boong tàu Maryanne thủng lỗ chỗ.
Mình! Boong tàu của mình! Mặt ngoài bình tĩnh, trong lòng Chung Ly nước mắt đã chảy thành sông.
Siren nhìn lên không trung, kêu một tiếng: “Dylan.”
Poly este? Tên gì mà buồn cười vậy. (Túy: Thật ra Dylan với Poly este đều phát âm là Địch Luân, nhưng viết khác nhau, tên của Dylan viết như vậy 狄伦, còn poly este viết như vậy 涤纶)
Chung Ly nhìn theo Siren, một con hải yêu vỗ cánh lơ lửng giữa không trung.
Vẻ mặt nhu nhược vô hại, lông vũ màu trắng không giống với mấy con hải yêu khác.
“Tu, ngươi về rồi.” Dylan dường như rất vui vẻ.
Chung Ly không hề hoảng sợ, Siren từng nói với y mẹ của hắn là hải yêu.
“Ta chỉ tới làm một cuộc giao dịch.” Siren lạnh lùng đáp. “Đàn Lyre đổi Lam Hải Chi Tâm.”
(Lam Hải Chi Tâm còn có tên gọi khác là The Heart of the Ocean / Trái tim của đại dương, là một loại bảo thạch màu lam đậm tiên diễm, là vật phẩm quý giá hiếm có trên thế giới, chỉ có một vài người trên thế giới mới có nó.
“Tu! Ngươi vẫn chưa từ bỏ? Ta biết ngươi còn vì chuyện kia mà tức giận, nhưng đó cũng là do bất đắc dĩ. Nói gì đi nữa, Tu, trong thân thể ngươi vẫn mang dòng máu hải yêu.” Dylan cố gắng khuyên nhủ Siren.
“Như vậy, ngươi không đồng ý giao dịch?” Siren hạ mi mắt, trong con ngươi xanh thẳm không lộ bất kỳ cảm tình gì. “Trời cần phải sáng.”
Dylan và Chung Ly khó hiểu nhìn Siren.
“Dậy đi! Dậy đi!”
“Ngủ ngon quá đi.”
“Không biết sáng nay ăn cái gì.”
Thanh âm ồn ào kêu gào vang lên ở phía sau, Chung Ly quay đầu nhìn, thuyền viên đều lục tục ra khỏi khoang thuyền.
Thuyền viên Giáp: “Sao trời còn chưa sáng, trở lại ngủ thêm chút nữa.”
Thuyền viên Ất: “Ngủ cái rắm, nhìn trời đi.”
Thuyền viên Giáp: “Ta sát, chuyện gì vậy. Điểu nhân!”
Mọi người đều phát giác ra hải yêu lẩn quẩn trên bầu trời.
Manson xoa xoa mái tóc vàng hơi rối, Roger còn ngái ngủ lờ mờ theo sau.
Manson đi tới ven thuyền, Chung Ly vẫn bám lấy Siren không buông. “Hai người đang làm gì vậy?” gương mặt Manson lộ vẻ tò mò.
“Không có gì.” Chung Ly buông Siren ra, vỗ tay một cái. “Chào thuyền trưởng.”
“Kỳ kỳ quái quái…” Manson duỗi người, hỏi Siren: “Ra sao.”