Người Cao Ly sinh sống ở Lạc Dương ước chừng ba vạn, trong đó mấy ngàn quý tộc ở tại phía nam Lạc Thủy, phân tán trong vài chục tòa phường, còn phần lớn bình dân và thợ thủ công thì tập trung ở trong hơn mười tòa phường bần dân phía bắc Lạc Thủy, trong đó Tư Cung phường nhân số nhiều nhất, ở trong này có mấy ngàn bình dân Cao Ly sinh sống, rất nhiều người đều buôn bán tại bắc thị, hoặc là dựa vào người Cao Ly mở cửa hàng, tửu quán, nhà trọ, thanh lâu để sinh sống, phần lớn cuộc sống nghèo khó, địa vị thấp.
Trong Tư Cung phường có một tòa thanh lâu, tên là Bắc Ngọc Mỹ Nhân viện, chiếm khoảng năm sáu mẫu đất, ở Lạc Dương không có danh tiếng gì, nhưng đối với người Cao Ly lại rất nổi tiếng, bên trong nữ tử hầu hạ và tiểu tư trẻ tuổi tuyệt đại bộ phận đều là Cao Ly, ngay cả khách nhân cũng phần lớn là đồng hương.
Rất nhiều người Cao Ly mất đi đất nước, tâm tình sa sút là lúc tới nơi này tìm kiếm sự an ủi, tuy nhiên các quý tộc cũng rất ít tới nơi này, khiến ở thanh lâu này khách hàng là cấp thấp là chủ yếu, thanh lâu cấp bậc cũng không cao.
Tại hậu viện tòa thanh lâu có một gian hậu viện hơi có vẻ độc đáo, tường viện rất cao, từ bốn phía đều không thể nhìn trộm trong viện, quanh năm cửa lớn đóng chặt, tuy nhiên rất nhiều khách quen đều biết rằng gian phòng này bị người bao trong nhiều năm, người đang ở bên trong nghe nói cũng là người Cao Ly.
Đêm dần khuya, trong Bắc Ngọc Mỹ Nhân viện cũng dần dần an tĩnh lại, khách nhân ở trong này qua đêm phần lớn đã đi vào giấc ngủ, trước đại môn trở nên vắng ngắt, chỉ ngẫu nhiên có khách nhân uống rượu dắt díu nhau rời đi. Lúc này ở trong một gian đại viện phía tây thanh lâu, gần trăm võ sĩ Nội vệ đã chuẩn bị sắp xếp, bất cứ lúc nào có thể xuất kích, Lý Trân mặc khôi giáp Nội vệ đứng ở trên bậc thang đại sảnh, tay cầm trường kiếm, kiên nhẫn chờ đợi tin tức truyền đến, căn cứ vào tin tức Công Tôn đại nương cung cấp, tên dùng chùy người Cao Ly đã ẩn thân trong thanh lâu này.
Lý Trân liên tục hai ngày tiến hành bố trí, tạm thời thuê đại viện này, các võ sĩ Nội vệ cũng giả dạng thành người đi đường bình thường lục tục vào ở tòa nhà này, chỉ trong thời gian hai ngày, trăm tên võ sĩ đã bố trí xong.
Lúc này, từ trong thanh lâu một gã nam tử đi ra, dường như uống rượu quá nhiều, đi đường cũng có chút lảo đảo, tú bà đang chuẩn bị đóng cửa nhướn mày, vội vàng tiếp đón: - Vị gia này, cửa phường cũng đóng rồi, hay là ở tiểu điếm đi.
- Không được. Nam tử nói lầm bầm: - Nếu nương tử biết thì nguy, trong phường có bằng hữu.
Tú bà cười một tiếng: - Vậy đi thong thả.
Nam tử vịn tường chậm rãi đi xa, tú bà thấy không có khách nhân, liền sai bảo một tiếng, hai gã người tiểu tư trẻ tuổi “Két kẹt” một tiếng, đóng cửa lớn lại rồi.
Tên nam tử kia thấy thanh lâu đã đóng cửa, lập tức chuyển mình, vào bên cạnh một tòa nhà lớn, sớm có võ sĩ Nội vệ đón y vào, nam tử nói: - Ta muốn lập tức gặp Thống lĩnh.
Lúc này Lý Trân cũng đã đi tới: - Thế nào, đã nghe được gì chưa?
Nam tử vội vàng bẩm báo nói: - Ty chức nghe được rồi, ở giữa trong viện đại khái có năm người ở, bọn họ trưa hôm nay vừa mới trở về, tối nay đã ở qua đêm.
Lý Trân mừng rỡ, quay đầu nói với thủ hạ: - Tất cả huynh đệ đều chuẩn bị tốt rồi, lập tức hành động.
Phía ngoài tường đông của thanh lâu nằm sát chỗ Nội vệ, giữa hai bên là một ngõ nhỏ hẹp, độ rộng không đủ một trượng, hai bên tường đều trồng đại thụ tươi tốt, sĩ binh Nội vệ ở sau tòa nhà đặt cây thang trên tường viện, nơi này có vị trí cách mục tiêu khoảng cách ngắn nhất, cách nhau chỉ có hơn ba mươi bước.
Vài tên võ sĩ Nội vệ đã từ cây thang đột nhập vào hậu viện thanh lâu, một lát, bên kia phát ra tín hiệu, không có phát hiện dị thường, gần trăm võ sĩ Nội vệ dọc theo ba cây thang tiến vào thanh lâu, bọn họ không ngừng lại chút nào, dựa theo phương án trước đó bố trí, từ bốn phương tám chạy gấp tới mục tiêu.
Sư điệt của Công Tôn đại nương là một gã cô nhi Cao Ly, y vốn xuất thân quý tộc, khi sáu tuổi cha mẹ lần lượt chết bệnh, y được sư huynh của Công Tôn đại nương thu dưỡng, đã trở thành một gã tiểu đạo sĩ Thanh Dương, đạo hiệu Thanh Huyền, y ở phương diện ngôn ngữ vô cùng chậm chạp, từ nhỏ trầm mặc ít lời, nhưng phương diện luyện võ có thiên phú cực cao, mười mấy năm, y luyện một thân võ nghệ cao cường.
Ba năm trước đây y đến Lạc Dương gia nhập Cao Ly Phục Quốc Hội, khôi phục tên tục gia Triệu Đông Minh, dùng một đồng chùy bát giác nặng hơn hai mươi cân, là đệ nhất cao thủ của Cao Ly Phục Quốc Hội.
Triệu Đông Minh đối với nữ nhân có một loại ham mê đặc thù, để thỏa mãn yêu cầu đặc thù của y, Cao Ly Phục Quốc Hội thuê cho y một viện tử nằm trong thanh lâu do người Cao Ly mở, cũng cấp cho y bốn gã thủ hạ.
Lúc này, Triệu Đông Minh đang ngồi trong phòng, sinh ra hờn dỗi, y giữa trưa mới từ Huỳnh Dương trở về gấp, sáng mai phải báo cáo kết quả hành trình đi Huỳnh Dương cho Kiếm Đông Hi, hành trình Huỳnh Dương lần này cực kỳ không thuận lợi, thậm chí có thể nói là đã thất bại, y không thể giết chết hộ vệ Hoắc Tri Thiện, lại bị Nội vệ cướp đi.
Lúc ấy y vốn muốn cướp Hoắc Tri Thiện về, nhưng Kiếm Đông Hi có nghiêm lệnh, tuyệt không cho phép bọn họ và Nội vệ có xung đột chính diện để tránh bọn họ bị võ sĩ Nội vệ nhận ra, nghiêm lệnh này khiến Triệu Đông Minh tâm tình cực kỳ không tốt, ngày hôm qua là lần đầu tiên y thất thủ.
Một gã thủ hạ thật cẩn thận nói với Triệu Đông Minh: - Ngày mai chúng ta nói tình hình thực tế đi, chúng ta kỳ thật có thể giết chết gã, nhưng chính là mệnh lệnh kia khiến cho chúng ta mất đi cơ hội.
- Mệnh lệnh ngu ngốc! Triệu Đông Minh thấp giọng mắng một câu.
- Thuận cơ sao còn chưa tới? Triệu Đông Minh quay đầu lại hung tợn hỏi một gã thủ hạ khác.
- Ty chức đi hỏi ngay.
Thủ hạ cuống quít chạy ra phía ngoài viện, nhưng y vừa mới chạy vội ra khỏi viện, bỗng nhiên hô to một tiếng: - Người nào? Lập tức truyền đến một tiếng hét thảm.
Triệu Đông Minh chấn động, thuận tay cầm đồng chùy đặt ở góc tường lên, một búa đập nát cửa sau, chỉ thấy vô số bóng đen từ sau tường tiến vào, y biết rằng tiền viện cũng giống như vậy, y hô lớn với vài tên thủ hạ: - Phá vây từ hậu viện.
Vài tên thủ hạ huơ kiếm hướng hậu viện chạy đi, Triệu Đông Minh lại cười lạnh một tiếng, hung hăng một búa nện lên thành Đông, chỉ nghe trầm đục thật lớn, tường đất bị y một búa đập ra một cái động lớn, y lại một búa, đập ra khe hở cao năm thước, rộng hai thước, có thể chứa một tên thiếu niên leo ra.
Lúc này, hậu viện truyền đến tiếng chém giết kịch liệt, thủ hạ của y và võ sĩ Nội vệ chiến đấu kịch liệt cùng một chỗ, gian ngoài cửa bị người một cước đá văng ra, vài tên võ sĩ áo đen vọt vào gian ngoài, Triệu Đông Minh nghiêng thân, từ trong cổng tò vò xông ra ngoài.
Nhưng y vừa mới lao ra khỏi kẽ hở, ba gã võ sĩ Nội vệ lập tức hiện lên hình tam giác hướng y vung đao đánh tới, Triệu Đông Minh chùy nhanh như sấm chóp, một búa ném một gã võ sĩ Nội vệ đi xa một trượng, lập tức lắc mình tránh thoát trường kiếm của võ sĩ Nội vệ, đánh lại một búa, võ sĩ bên trái bị y một búa nện trên cánh tay, lập tức xương vỡ vụn, quát to một tiếng, xoay người ngã xuống đất.
Tên võ sĩ thứ hai thấy y chùy pháp hung ác, vội vàng hướng phía sau phát ra vài tiếng hô lớn: - Y ở trong này.
Mười mấy tên võ sĩ Nội vệ từ bốn phương tám hướng vây quanh đây, Triệu Đông Minh thấy tình thế nguy cấp, không dám ham chiến, chạy vài chục bước ra ngoài thành đông, bảy tám võ sĩ Nội vệ xông lên trước ngăn y lại, Triệu Đông Minh dã tính đại phát, y rống lớn, dùng chùy đập loạn, liên tiếp đập năm sáu người, vọt tới tường vây.
Y nhảy bám ở một cây đại thụ, trong nháy mắt ngay khi y đang muốn nhảy lên tường viện, một mũi Lang Nha tiễn tựa như tia chớp phóng tới, tiễn lực vô cùng mạnh mẽ. Triệu Đông Minh trốn tránh không kịp, bị một mũi tên bắn trúng cánh tay phải, cánh tay phải một trận đau nhức, thân thể cũng nhịn không được nữa, từ trên cây té xuống, một mũi tên này cướp đi cơ hội y chạy trốn, hơn mười người võ sĩ Nội vệ đồng loạt xông lên, đè chặt y trên mặt đất, đồng chùy cũng bị cướp đi.
Triệu Đông Minh quay đầu lại nhìn thấy người bắn y, thân hình cao lớn, mặc giáp trụ khôi giáp, tay cầm một bộ cung tiễn, đang lạnh lùng nhìn y. Triệu Đông Minh vô lực cúi đầu, y nhận ra người nọ, chính là Nội vệ Thống lĩnh Lý Trân, được xưng là Thần đô đệ nhất tiễn.
Lý Trân chậm rãi đi lên trước, nhặt đồng chùy lên nhìn nhìn, cười lạnh một tiếng nói: - Muốn làm sát thủ, thế mà còn dùng chùy, nếu như ngươi không bị bắt, thật sự là thiên lý bất dung.
Lý Trân vung tay lên: - Mang đi.
Triệu Đông Minh ngay cả cơ hội tự sát cũng không có, sĩ binh Nội vệ dùng dây thừng thô ghìm chặt cái miệng của y, còn lại vài tên thủ hạ toàn bộ bị võ sĩ Nội vệ bắt được, nhanh chóng bắt lại đem ra ngoài, nơi này là nơi tụ tập của người Cao Ly, bọn họ không thể ở lâu, nhất định phải lập tức rời khỏi.
Hơn trăm võ sĩ Nội vệ mang đồng bạn tử thương, nhanh chóng từ sườn đông cửa rời khỏi thanh lâu, quay trở lại bờ nam Lạc Thủy.
Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ, cũng là một đêm hiệu suất đáng được chú ý, khi Lý Trân biết thích khách dùng chùy là người Cao Ly, hắn đã biết hung thủ thực sự của vụ ám sát, chính là Cao Ly Phục Quốc Hội, bọn họ ở Hướng Thành huyện ám sát Lý Hiển thất bại, bởi vì không có chứng cớ, được Võ Tam Tư che chở, giúp cho bọn hắn tránh được một kiếp.
Nhưng lúc này đây bọn họ ám sát Tương Vương Lý Đán, Lý Trân sẽ không cho bọn hắn cơ hội chạy thoát nữa, ngoại trừ đi bờ bắc Lạc Thủy bắt trăm tên võ sĩ ra, mặt khác bốn trăm võ sĩ Nội vệ đã chuẩn bị sắp xếp ở công sở ngoài, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất kích.
Nhưng Lý Trân cần phải biết nơi ở của Phục Quốc Hội ở đâu? Bốn gã võ sĩ Cao Ly bị bắt không thể nghi ngờ sẽ cho bọn hắn tin tình báo, ngay khi Lý Trân vừa mới đi qua Lạc Thủy, liền có võ sĩ đến bẩm báo: - Khởi bẩm thống lĩnh, bọn họ đều khai báo, Cao Ly Phục Quốc Hội ở Quy Nhân phường.
- Có tách ra thẩm vấn hay không?
- Là tách ra thẩm vấn, bọn họ chịu không được nghiêm hình, đều tự khai báo, câu trả lời cơ bản đều nhất trí.
- Tốt.
Lý Trân thập phần hưng phấn, hắn không thể kéo dài qua đêm nay, một khi Cao Ly nhận được tin tức, bọn họ tất nhiên sẽ lập tức rút lui, nhất định phải hành động suốt đêm, Lý Trân lúc này lệnh: - Tất cả Giáo Úy đều dẫn huynh đệ đi, chúng ta lập tức hành động.
Đây là hành động lớn nhất từ khi Lý Trân đảm nhiệm Nội vệ thống lĩnh tới nay, tất cả năm trăm võ sĩ Nội vệ đều tập trung lại, lúc này, canh ba vẫn chưa tới, năm trăm võ sĩ Nội vệ xếp thành hàng chạy gấp trên đường cái trống trải, bọn họ mặc giáp mang nón trụ, tay cầm các loại vũ khí, tiếng vó ngựa gõ mặt đất, không khí càng ngày càng khẩn trương.
Quy Nhân phường ở bên cạnh cửa Kiến Xuân của Lạc Dương, nơi này cách xa Thiên Nhai, chỉ là nhai phường phổ thông, bình thường không được người coi trọng, nếu không phải là có kẻ cung cấp khẩu cung, Lý Trân cũng sẽ không tin tưởng nơi ở của Phục Quốc Hội sẽ là một nhai phường phổ thông.
Không bao lâu, năm trăm sĩ binh Nội vệ đã chạy tới Quy Nhân phường, người gác đêm bị đánh thức, từ cái cửa sổ nhỏ thăm dò xem xét tình hình, một gã sĩ binh Nội vệ lớn tiếng quát: - Nội vệ tra án, mau mở cửa.
Người gác đêm bị võ sĩ Nội vệ đông nghìn nghịt làm sợ hãi, vội vàng mở cửa, năm trăm võ sĩ Nội vệ nhất loạt tiến vào, chạy về phía một tòa nhà lớn.
Tòa nhà lớn này chiếm khoảng mười mẫu, là một trong ba tòa nhà lớn tại Quy Nhân phường, nghe nói là của một người thương nhân họ Tưởng, nhưng ai cũng không nghĩ ra, nơi này lại là nơi ở của Cao Ly Phục Quốc Hội.
Các võ sĩ cách tòa nhà lớn còn có mấy chục bước thì dừng lại, Lý Trân triệu tập tám gã Giáo Úy, nói với bọn họ: - Hành động lần này quan hệ trọng đại, không thể có nửa điểm khoan dung, không cần bắt tù binh, có chống cự cứ giết chết, đã nghe rõ chưa?
Tám gã Giáo Úy cùng nhau thi lễ, - Tuân lệnh.
Lý Trân khoát tay ra hiệu, Giáo Úy đều dẫn dắt thủ hạ bao vây tòa nhà họ Tưởng.