Địch Yến và Lý Trân nhìn nhau, Địch Yến không thể tin được điều mình nghe được, chùy bát giác này không ngờ là sư phụ của mình mua, nàng hơi vội la lên: - Mễ tứ thúc, thúc không có nhớ sai chứ.
Mễ chưởng quỹ lắc đầu: - Vốn là có rất ít người mua chùy, ở đây ta chỉ có bản ghi chép này, đồng chùy bát giác, nặng hai mươi lăm cân, nhưng có phải là thanh các cháu muốn tìm hay không, ta cũng không biết."
- Ngoại trừ Võ Đức Đường, cửa hàng khác cũng bán chùy sao? Lý Trân cũng tiếp miệng hỏi.
- Không thể bán chùy, tất cả mọi người không bán, chúng ta cũng không bán, chỉ giúp người khác liên lạc một chút thôi.
Mễ chưởng quỹ cười nói: - Cùng nghề là oan gia, kỳ thật làm ngành này, tất cả mọi người giấu diếm đối phương không nổi, trong lòng đều có số, các binh khí khác, có lẽ người ta cũng làm, nhưng chùy khá đặc thù, theo ta được biết, mấy năm này cũng chỉ có một thanh ta mới vừa nói.
Từ Võ Đức Đường đi ra, tâm tình của Địch Yến lập tức trở nên ảm đạm hẳn xuống, có chút rầu rĩ không vui. Nàng rất lo lắng cho sư phụ mình cuối cùng bị tra ra là hung thủ ám sát Tương Vương, Lý Trân lý giải tâm tình của nàng, an ủi nàng: - Không có bất kỳ chứng cớ nào chứng minh người sử dụng chùy và sư phụ của muội có liên quan, có lẽ là chùy cũ vài thập niên trước lưu lại, chúng ta nghĩ nhiều quá rồi.
Lời Lý Trân nói khiến trong lòng Địch Yến thoáng cảm thấy trấn an, quả thật không thể nói chùy thích khách dùng chính là thanh sư phụ mua kia được, nàng suy nghĩ một chút nói: - Ta cảm thấy hay là đi tìm sư phụ một chút, hỏi rõ ràng tình hình, miễn cho ta nghĩ ngợi lung tung.
Lý Trân mặc dù là an ủi Địch Yến như vậy, nhưng hắn còn có một chi tiết không nói cho Địch Yến, chính là Tuyết Cáp Hoàn của Công Tôn đại nương vừa vặn có thể khắc độc của Lý Đán, bởi vì bất luận thuốc giải độc nhiều gì, hoặc ít hoặc nhiều cũng có một chút di chứng, trừ phi là đúng bệnh hốt thuốc.
Mà Tuyết Cáp Hoàn tiêu trừ sạch sẽ độc của Lý Đán, đều không phải hoàn toàn là bởi vì Tuyết Cáp Hoàn thần kỳ, mà là giữa Tuyết Cáp Hoàn và độc dược tồn tại sự ăn ý nào đó.
Lý Trân lúc trước thì hơi hoài nghi, nhưng hắn cảm thấy liên hệ Công Tôn đại nương với án ám sát, không thể tưởng tượng được, có điều hôm nay bất giác đồng chùy xuất hiện, khiến Lý Trân cảm thấy, quả thật cần phải cùng Công Tôn đại nương nói chuyện một chút.
Có lẽ là Lý Trân đã từng trợ giúp Công Tôn đại nương rất lớn, Lý Trân ở trong tang vật của lão ni Hà Nội tìm được một lọ nhân ngư cao quý báu, hoàn toàn là phối liệu quan trọng chế tác Tuyết Cáp Hoàn, Lý Trân đem nhân ngư cao cho Công Tôn đại nương, khiến Công Tôn đại nương nợ hắn một nhân tình.
Cho nên khi Địch Yến dẫn theo Lý Trân đi vào chỗ ở của Công Tôn đại nương, Công Tôn đại nương đối với Lý Trân có chút khách khí, tự mình ra đón: - Khó có dịp Lý Thống lĩnh hạ cố đến chơi căn nhà nhỏ bé, hoan nghênh đã đến.
- Hôm nay mạo muội tới quấy rầy tiền bối rồi.
Địch Yến thấy sư phụ đối với Lý Trân rất khách khí, trong lòng cũng có chút cao hứng, tiến lên ôm lấy cánh tay sư phụ làm nũng. Công Tôn đại nương gõ đầu của nàng một cái cười nói: - Lâu như vậy cũng không tới thăm sư phụ một chút, trong khoảng thời gian này ngươi đã đi nơi nào?
- Con không phải đã đến thăm sư phụ đây sao?
- Ngươi đâu phải tới thăm sư phụ, là tới có việc phải không?
Công Tôn đại nương cực kỳ khôn khéo, bà biết rằng Lý Trân không có việc sẽ không đến nhà, nhất định là tìm mình có chuyện, bà liền mời Lý Trân vào khách đường, lại lệnh cho nha hoàn dâng cho Lý Trân trà, Địch Yến ngại tham dự vào việc hỏi sư phụ, liền tìm lấy cớ chạy ra ngoài, đi tìm sư tỷ của nàng nói chuyện phiếm.
- Nhân ngư cao lần trước, đa tạ Lý Thống lĩnh.
- Tiện tay mà thôi, không đáng nhắc đến, tiền bối không cần phải khách khí.
Công Tôn đại nương cũng biết ngoài miệng nói là không có thành ý, bà từ hòm thuốc bên người lấy ra ba hộp ngọc nhỏ, đặt lên bàn giao cho Lý Trân: - Đây là ba viên Tuyết Cáp Hoàn, đưa cho Lý Thống lĩnh, xin nhận lấy.
Lý Trân mừng rỡ, Tuyết Cáp Hoàn của Công Tôn đại nương là thuốc tiên giải độc, cực kỳ hiếm có, là bảo vật có thể gặp được mà không thể cầu được, hắn cũng không khách khí, ôm quyền thi lễ, nhận ba hộp ngọc.
Công Tôn đại nương thở dài nói: - Tuyết Cáp Hoàn rất khó luyện chế, ta chuẩn bị ba năm, mới luyện ra một lò ba mươi viên, Thánh Thượng muốn mười viên, mặt khác còn có mười viên cho hoàng tộc và các thân vương, chính mình chỉ chừa lại mười viên, vốn định cho Lý Thống lĩnh nhiều một chút, nhưng lực không đủ.
Lý Trân nghe nói bà từ mười viên chia cho mình ba viên, trong lòng của hắn càng thêm cảm kích, vội vàng nói: - Thành ý của tiền bối, Lý Trân vô cùng cảm kích.
Công Tôn đại nương cười cười, uống ngụm trà lại hỏi: - Lý Thống lĩnh hôm nay tới nhất định có chuyện nhỉ.
- Ta quả thật có hai chuyện tìm đến tiền bối, một là việc tư, hai là việc công, không bằng trước tiên là nói về việc tư, là về giải dược xích luyện kim, tiền bối nghiên chế ra sao?
Lý Trân quả thật rất quan tâm vấn đề này, từ khi hắn phát hiện xích luyện kim xuất hiện, trong lòng của hắn thực có chút khẩn trương, loại chất độc này không có thuốc nào chữa được, dính da tất chết, làm người ta khó lòng phòng bị, hắn cũng không muốn chết dưới loại độc dược này.
Công Tôn đại nương thở dài nói: - Ta nghiên cứu hơn nửa năm, thí nghiệm vô số lần, cũng thất bại vô số lần, phát hiện Tuyết Cáp Hoàn cũng không cách nào khắc chế loại chất độc này, lần trước Lý Thống lĩnh nói cho ta biết, loại chất độc này là nọc của một loại rắn độc Thổ Hỏa La, ta nghĩ, trong vòng bảy bước rắn độc thường lui tới, tất có giải dược, cho nên ta đã phái hai đồ đệ hai tháng trước đi Thổ Hỏa La tìm thuốc giải, nếu vẫn không thu hoạch được gì, ta đây cũng thật không có cách nào.
Nói đến đây, Công Tôn đại nương nhướn mày: - Như thế nào, loại độc dược này lại xuất hiện sao?
Lý Trân gật gật đầu: - Ở hiện trường ám sát tướng quốc, chúng ta lại phát hiện loại chất độc này, vạn hạnh chính là, tướng quốc cũng không trúng loại độc chất này, mới tránh được một kiếp.
- Thật sự là kì quái, theo lý, tất cả xích luyện kim hẳn là đều ở trong tay ta, sao lại xuất hiện được?
- Việc này không khó lý giải, từ trước Võ Thừa Tự phái người từ A Hoãn thành mua được xích luyện kim, nếu lại có người mua được, cũng là hợp tình hợp lý.
- Tuy nói như vậy, nhưng ta cũng hỏi qua người Thổ Hỏa La ở Lạc Dương, bọn họ cũng nói loại chất độc này chính là ở Thổ Hỏa La cũng cực kỳ hiếm thấy, có tiền cũng chưa chắc mua được, lần trước người của Võ Thừa Tự có thể mua được, chỉ có thể nói vận khí cũng không tệ lắm, có lẽ, độc dược của Võ Thừa Tự vẫn chưa bị tịch thu hết, y vẫn còn giấu một ít."
Công Tôn đại nương vừa chuyển đề tài, lại hỏi: - Nếu việc tư là về xích luyện kim, vậy việc công là cái gì?"
Lý Trân trầm ngâm một lát, cảm thấy vẫn là gọn gàng dứt khoát tương đối hay hơn, hắn liền hỏi: - Chúng ta tra được tiền bối ba năm trước đây từng mua một thanh đồng chùy bát giác, không biết chuôi đồng chùy còn ở bên người tiền bối hay không?
Công Tôn đại nương lập tức biến sắc, sau một lúc lâu mới lạnh lùng nói: - Người vi phạm lệnh cấm mua bán vũ khí rất nhiều, tại sao phải tập trung vào ta?
- Không không.
Lý Trân vội vàng xua tay: - Cái đó và lệnh cấm mua binh khí không quan hệ, chỉ là bởi vì ở trong vụ án ám sát Tương Vương phát hiện có người dùng đồng chùy bát giác, cho nên chúng ta đang tra xét.
Sắc mặt của Công Tôn đại nương càng thêm âm u lạnh lẽo: - Thiên hạ Đại Đường rộng lớn, người dùng đồng chùy bát giác rất nhiều, lấy gì chứng minh chính là ta mua thanh chùy ấy? Hơn nữa chuôi đồng chùy này đã hư hao từ hai năm trước, bị ta nung chảy rồi, không thể xuất hiện được nữa."
Lúc này, phía sau Lý Trân truyền tới một thanh âm nhu hòa: - A la vì sao bây giờ còn phải che chở y?
Lý Trân vừa quay đầu lại, chỉ thấy trong cửa hông một lão đạo cô đi ra, đúng là sư bá của Địch Yến, ở Chung Nam Sơn thu nhận và giúp đỡ Tiểu Tế, Lý Trân nghe Tiểu Tế nói tỉ mỉ, gần đây bà từ Chung Nam Sơn tới, không ngờ lại gặp bà ở chỗ này. Lý Trân vội vàng đứng dậy thi lễ: - A cô, đã lâu không gặp.
Lão đạo cô cười tủm tỉm nói với Lý Trân: - Công tử rất có tiền đồ, lần trước nghèo túng đến nơi đó của ta, không nghĩ tới chưa đến một năm đã lên làm Nội vệ Thống lĩnh, còn là dựa vào bản lãnh của mình, không dễ dàng nhỉ.
Công Tôn đại nương cũng không nghĩ đến sư tỷ sẽ chọc thêm một gậy, bà vô cùng mất hứng nói: - Sư tỷ, nơi này không có chuyện của tỷ, tỷ trở về phòng đi thôi.
Lão đạo cô thở dài: - Y đã gây không ít tai họa rồi, lần này không ngờ dính đến ám sát Tương Vương, muội lại che chở y, y sớm hay muộn cũng sẽ hại chết muội.
Lý Trân nghe được manh mối, quay đầu lại nhìn chăm chú vào Công Tôn đại nương nói: - Tiền bối, vụ án này không phải là nhỏ, là Thánh Thượng đích thân điều tra, do Nội vệ thay Người ra mặt, cái gọi là Đại Lý Tự cũng chỉ là hiệp tra, ta sở dĩ tra được nơi này của tiền bối, cũng không phải tra một thanh đồng chùy đơn giản như vậy, Tương Vương trúng độc chỉ sợ liên quan tới tiền bối, hôm nay ta đến, chính là không hy vọng sư phụ của A Yến cũng cuốn vào trong vụ án lớn này.
Sắc mặt của Công Tôn đại nương lúc đỏ lúc trắng, qua một hồi lâu mới nói: - Việc này quả thật không có quan hệ gì với ta, thiên hạ người dùng độc cũng không chỉ một mình ta, nếu Lý Thống lĩnh nhất định phải điều tra chuyện đồng chùy, ta có thể nói cho ngươi biết, đồng chùy cho sư điệt ta.
- Sư điệt?
Lý Trân quay đầu lại liếc mắt nghi ngờ nhìn lão đạo cô một cái, lão đạo cô lắc lắc đầu, đi lên phía trước nói: - Không phải đồ đệ của ta, chuyện này nói rất dài dòng.
Lão đạo cô ngồi xuống, hỏi Công Tôn đại nương nói: - Muội nói hay là ta nói?
- Tỷ nói đi. Công Tôn đại nương lạnh lùng nói.
Lão đạo cô ngẫm nghĩ một chút nói: - Sư phụ chỉ có hai đồ đệ chúng ta, tuy nhiên bà có một người cháu, phụ mẫu đều mất, từ nhỏ cùng ở bên cạnh bà, so với chúng ta đều lớn hơn vài tuổi, chúng ta cũng gọi sư huynh, cũng là một gã đạo sĩ xuất gia, đạo hạnh rất sâu, mười mấy năm trước huynh ấy thu một gã đồ đệ, tên tục ta đã quên rồi, đạo hiệu Thanh Huyền, luyện một thân võ nghệ cao cường, hơn nữa giỏi về dùng chùy, ba năm trước đây sư muội mời cao nhân làm cho y một thanh đồng chùy bát giác.
- Thanh Huyền có phải khoảng hai mươi tuổi, mặt con nít, dáng người không cao, còn có chút hơi gầy, không thích nói chuyện hay không? Lý Trân lại truy vấn.
Công Tôn đại nương không cách nào trầm mặc được nữa, đặc điểm Lý Trân nói hoàn toàn phù hợp với sư điệt của bà, trong lòng bà có hơi lo lắng, thấp giọng nói: - Y không phải không thích nói chuyện, bởi vì y là người Cao Ly, tiếng Hán nói không lưu loát, ta biết rằng y mấy năm này kỳ thật vẫn ở Lạc Dương, y lại vẫn trốn tránh ta.
Lý Trân đại khái đã hiểu, hắn chậm rãi nói: - Công Tôn tiền bối, nếu ta không đoán sai, cháu của sư phụ người là thành viên Cao Ly Phục Quốc Hội, đương nhiên, bọn họ ở Lạc Dương mang tên Hội giúp đỡ người Cao Ly, ta nói không sai chứ?
Công Tôn đại nương gật gật đầu: - Hình như là thế.
Lý Trân hoàn toàn có thể khẳng định, sư điệt của Công Tôn đại nương chính là người dùng chùy mình phải truy tra, ánh mắt của hắn lợi hại nhìn chăm chú vào Công Tôn đại nương: - Như vậy, xin Công Tôn tiền bối nói cho ta biết, ta có thể tìm được người này ở đâu?