Trang Văn Thái hai mắt bị che kín, gã cũng không biết mình bị đem tới nơi nào, nhưng gã biết rằng, võ sĩ của Lai Tuấn Thần áp giải mình trên đường bị người chặn giết, mặt khác gã lại bị một nhóm người khác cướp đi, rốt cục cũng thoát khỏi ma chưởng của Lai Tuấn Thần, trong lòng của gã vừa không yên vừa chờ mong, đồng thời cũng có một chút sợ hãi.
Lúc này, gã cảm giác mình bị đẩy mạnh vào một gian phòng, có người lấy miếng vải đen che trên mắt gã xuống, trước mắt đột nhiên sáng lên, sau một lúc lâu, ánh mắt của gã mới chậm rãi thích ứng, chỉ thấy bốn phía đứng hơn mười tên đại hán cường trang, ở trước mặt gã có một người ngồi, lạnh lùng nhìn gã, Trang Văn Thái nhận ra người này, chính là người ở Dương Châu kề vai chiến đấu với gã, Lý Trân.
- Là ngươi? Trang Văn Thái thất thanh kêu lên, hóa ra là Lý Trân chặn giết võ sĩ của Lai Tuấn Thần.
- Cởi bỏ dây thừng cho gã.
Một tên võ sĩ Nội vệ dùng đao cắt đứt dây thừng trên tay Trang Văn Thái, Trang Văn Thái xoa nhẹ cổ tay bị tê của mình, trong lòng cực kỳ hổ thẹn, gã biết rằng chính mình đem kim bài cho Võ Tam Tư, tạo thành tai họa rồi.
- Trang đô úy mời ngồi.
Lý Trân tuy rằng cắt dây cho gã, lại mời gã ngồi xuống, nhưng giọng điệu hết sức lãnh đạm. Trang Văn Thái thở dài nói: - Lý thống lĩnh, ta thực sự không muốn bán đứng ngươi, ta chỉ là...muốn đút lót để tiến vào kinh đô, muốn mở một con đường, không ngờ ở Binh bộ nghe nói Thánh Thượng bất mãn với ta, ta liền đi cầu Võ Tam Tư...
Lý Trân khoát tay cắt ngang lời nói của gã: - Thánh Thượng đối với ngươi bất mãn, là vì bà không biết công lao bình định của ngươi, báo cáo chi tiết của Lâm thái thú vẫn còn chưa đưa đến Binh bộ, nhưng Thánh Thượng đã xem báo cáo của ta, tin tưởng bà sẽ không xử phạt ngươi, còn có thể khen ngợi ngươi, Trang đô úy đã vội vã rồi.
- Ai, ta quá sợ hãi, cũng quá tin tưởng Võ Tam Tư, kết quả… Trang Văn Thái cực kỳ đau khổ trong lòng, không nói được gì nữa.
Lý Trân nhìn chăm chú gã một lúc lâu, nháy mắt với võ sĩ xung quanh, để bọn họ đều đi xuống, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, Lý Trân lúc này mới chậm rãi nói: - Ngươi cung khai thế nào với Lai Tuấn Thần?
Trang Văn Thái cuống quýt xua tay: - Ta không có nói với y gì cả, y...y vẫn chưa kịp thẩm vấn ta, đáng ra là hôm nay… Trên thực tế, ta không biết gì cả, ta một lòng chỉ muốn đánh chiếm doanh trại hậu cần của Lý Nguyên Gia, không biết Thống lĩnh đã chiếm lĩnh huyện Giang Dương rồi.
- Nhưng ngươi lại đưa kim bài của Lý Nguyên Gia cho Võ Tam Tư.
Trang Văn Thái sắc mặt lộ ra vẻ hối hận, thở dài nói: - Ta không biết ý nghĩa của kim bài, nếu biết ta sẽ không đưa cho Võ Tam Tư dễ dàng như thế rồi, mạng của ta thiếu chút nữa đã mất vì khối kim bài kia, hận quá.
Lý Trân cũng biết Trang Văn Thái không biết chuyện gì cả, gã chỉ vô tình lấy được kim bài, nhưng Lý Trân biết rất rõ ràng sự trọng yếu của Trang Văn Thái đối với Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần có thể lợi dụng Trang Văn Thái bịa ra tội danh, bóp méo sự thật, liên hệ mình với kim bài.
Thậm chí Lai Tuấn Thần còn có thể dựa vào Trang Văn Thái vu cáo Lý Hiển hoặc Lý Đán và Lý Nguyên Gia âm thầm qua lại, dù sao Trang Văn Thái là đô úy Dương Châu, lại tham dự bình định loạn Lý Nguyên Gia, căn cứ chính xác của gã còn tương đối có tính thuyết phục.
Lý Trân trầm tư chốc lát nói: - Trang đô úy, ta tuy rằng tức giận ngươi, nhưng Lý Trân ta là người ân oán phân minh, ta sẽ không quên ngươi ở Dương Châu từng giúp ta một lần, cho nên ta mới cứu ngươi từ trong tay Lai Tuấn Thần, hiện tại ta tìm một nơi đem ngươi giấu đi, sau khi chuyện này kết thúc, ta sẽ thả ngươi về Dương Châu.
Trong lòng Trang Văn Thái âm thầm cảm kích, gã cúi người bái lễ nói: - Ân cứu mạng của Lý thống lĩnh, Trang Văn Thái khắc trong tâm khảm.
Lý Trân ngay sau đó lệnh cho võ sĩ dẫn Trang Văn Thái đi.
Lúc này, Trương Lê đi đến, chính là võ sĩ Trương Lê suất lĩnh thừa dịp loạn đoạt Trang Văn Thái trở về, cũng là y bắn tên từ trong bụi cỏ giết chết Lai Phong.
Trương Lê cười nói: - Ta còn tưởng rằng Thống lĩnh muốn giết người diệt khẩu, không nghĩ tới Thống lĩnh là vì cứu gã.
Lý Trân cười nói: - Ban đầu ở Thành Đô, ta nếu có thể cứu Dương Bái, cũng quyết không giết y, dù sao bọn họ cũng là quan to một phương, tùy ý giết chóc hậu quả rất nghiêm trọng.
Đương nhiên, ta cũng có thể giết Trang Văn Thái diệt khẩu, tuy nhiên nếu như thế, ta hoàn toàn trở mặt với quan viên Dương Châu, nhưng chúng ta cứu Trang Văn Thái cũng có thể kéo Lâm Thanh từ bên người Võ Tam Tư qua, trong chuyện này được mất ra sao, trong lòng ta cũng tính toán rõ ràng rồi.
Trương Lê giơ ngón tay cái lên khen: - Thống lĩnh nhìn xa trông rộng, cứu Trang Văn Thái cũng lôi kéo được Lâm Thanh, đây đúng là cuộc mua bán tốt, ty chức khâm phục.
- Ngươi đừng rót mê canh cho ta. Lý Trân cười nói.
- Ty chức cũng không phải là nói ngoa, hôm nay Thống lĩnh tính tới kế dụ binh của Lai Tuấn Thần, đến cuối cùng là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đằng sau, quả là cao tay hơn Lai Tuấn Thần một bậc, tuy nhiên ty chức lo lắng kế tiếp Lai Tuấn Thần sẽ không từ thủ đoạn, gây bất lợi với thống lĩnh.
Lý Trân gật gật đầu: - Điểm này ta đã nghĩ tới, Lai Tuấn Thần bắt đầu tập trung vào phủ đệ của ta, khẳng định cũng tập trung vào đại tỷ ta, cho nên ta đưa nàng đi Minh Tú sơn trang tạm lánh, như vậy ta cũng không còn nỗi lo về sau.
Lý Trân khoanh tay đi về phía cửa sổ, ngửa mặt nhìn lên bầu trời từ từ nói: - Chúng ta liền buông tay ra đánh với Lai Tuấn Thần một trận, xem rốt cục ai mới là người cười cuối cùng.
Trong phủ Thái Bình công chúa, phó thống lĩnh của Thái Bình phủ Trương Thuyên nửa quỳ trên mặt đất, hồi báo tỉ mỉ với Thái Bình công chúa chuyện họ cướp đoạt Trang Văn Thái thất bại, cuối cùng khóc không ra tiếng nói: - Ty chức vô năng, chẳng những không thể hoàn thành nhiệm vụ điện hạ giao cho, còn tổn thất mười chín huynh đệ, xin Công chúa điện hạ trừng phạt.
Thái Bình công chúa nửa ngày không nói một câu, không ngờ trúng kế dụ binh của Lai Tuấn Thần, tuy rằng Trương Thuyên quả thật vô năng, nhưng quyết định này do nàng làm ra, nàng mặc dù giữ lửa giận rất sâu trong lòng, rồi lại nhất thời không phát tác ra ngoài.
Lúc này, Cao Tiễn ở bên cạnh hỏi: - Trương huynh mới nói là do xuất hiện tình huống đặc biệt, phân tán lực chú ý của Lai Tuấn Thần, mới khiến các ngươi có thể thành công phá vây, vậy tình huống đặc biệt là cái gì?
Trương Thuyên suy nghĩ một chút rồi nói: - Ty chức không có nhìn rõ, nhưng có huynh đệ nhìn thấy hình như là Trang Văn Thái được người khác cướp đi, Lai Tuấn Thần ở bên xe ngựa kêu gào.
- Được người khác cướp đi? Cao Tiễn nhướn mày: - Ngươi khẳng định như thế?
- Chắc có lẽ không sai, ty chức hỏi nhiều huynh đệ, bọn họ đều nhìn thấy.
Cao Tiễn và Thái Bình công chúa nhìn nhau, bọn họ gần như đồng thời hiểu ra, chắc là Lý Trân ra tay, cướp đi Trang Văn Thái rồi.
Thái Bình công chúa không khỏi có chút căm tức, chính mình tốn binh hao tướng, cuối cùng không ngờ lại tiện nghi cho Lý Trân, hắn vì sao không giúp mình?