Thân hình Lai Phong cao lớn, tướng mạo hung ác, sử dụng một thanh đại kiếm ba mươi cân (15kg), chỉ cần dáng người không thôi cũng đè chết được tên gầy Sách Anh, y đoạt lấy mệnh lệnh từ trong tay Sách Anh, hung hăng trừng mắt nhìn Sách Anh một cái, cả giận nói: - Chuyện của lão tử không cần ngươi quản nhiều.
- Ai mà thèm quản chuyện của ngươi, đây là mệnh lệnh đại ca ta phái người từ kinh thành đem tới, ngươi có bản lãnh không phục tùng mệnh lệnh ư?
Lai Phong tuy rằng xem thường Sách Anh, nhưng huynh trưởng của Sách Anh là cấp trên của Lai Phong, điều này làm Lai Phong canh cánh trong lòng, thúc phụ sao lại để huynh đệ Sách gia đè đầu mình cơ chứ?
Y hừ mạnh một tiếng, nhìn tờ giấy trong tay, xoay người đi mất, đi đến trước một tòa nhà liền hô to: - Chuẩn bị một chiếc xe ngựa, lập tức xuất phát.
Không bao lâu sau, một chiếc xe ngựa được che đậy cực kì chắc chắn từ trong viện chạy nhanh ra, Lai Phong xuất lĩnh hơn hai mươi tên võ sĩ Hắc Lại cưỡi ngựa đi theo hai bên xe ngựa, hộ vệ lái xe ngựa chạy nhanh về phía ngoài trang viên.
Sách Anh nhìn Lai Phong một hàng đi xa, mắng nhỏ một tiếng, tuy rằng Lai Phong cưỡng đoạt nữ nhân gã thích, nhưng gã vẫn không có dũng khí đoạt trở lại từ tay Lai Phong, chỉ đành âm thầm cầu nguyện ông trời phù hộ, Lai Phong tốt nhất chết ở trên đường đi.
- Tin tưởng phán đoán của ta, gã nhất định sẽ chết trên đường. Sách Anh ác độc nói với vài tên thủ hạ.
Vài tên thủ hạ đều ngạc nhiên, bọn họ thật sự không rõ tại sao quản sự lại nói như vậy?
***
Xe ngựa không có cửa sổ, chỉ có một cái cửa được đóng cực kì chặt chẽ, khóa kín từ bên ngoài, nằm bên trong xe ngựa là Dương Châu Đô Úy Trang Văn Thái, tay chân bị trói rất chắc chắn, trong miệng cũng bị nhét vải ráchcó nằm mơ Trang Văn Thái cũng không nghĩ ra đãi ngộ này.
Y vốn là muốn được sự che chở của Võ Tam Tư, không ngờ Võ Tam Tư lại đem y giao cho ác quan Lai Tuấn Thần, trong lòng Trang Văn Thái hết sức thống khổ, tràn đầy hối hận, mình tại sao mắt lại bị mù, đi tin tưởng tên tiểu nhân Võ Tam Tư.
Từ ngày rơi vào trong tay Lai Tuấn Thần trở đi, y đã biết rằng bản thân nhất định sẽ chết trong tay Lai Tuấn Thần, hôm nay y bị mang đi, ý chính là y từ từ đi đến tới cái chết, Trang Văn Thái tuyệt vọng nhắm hai mắt lại.
Xe ngựa dần đi nhanh đến quan đạo hướng về Lạc Dương, đường có chút không bằng phẳng, xe ngựa cũng đi chậm lại, hai bên đều là bụi cỏ rậm rạp, xa xa là ruộng lúa thẳng cánh cò bay, trên một cái đồi thấp bé bao trùm bởi rừng cây dày đặc, ruộng lúa nằm bên trong.
Lúa vụ đông sắp chín, những hạt lúa nặng trịch trong gió như sóng hoa quay cuồng, liếc nhìn lại, là quan cảnh tráng lệ. Lai Phong ngồi trên ngựa, đang cùng vài tên võ sĩ bàn về những mĩ nữ trong trang viên, cho dù không có ai dám động vào nữ nhân của Lai Tuấn Thần, nhưng Lai Phong ỷ vào mình là cháu của Lai Tuấn Thần, khi rảnh rỗi sẽ ăn vụng được chút ít.
- Ta thì không hiểu, thúc phụ ta nuôi dưỡng nhiều nữ nhân ở trong trang viên như vậy, lại không có thời gian đến chạm vào các nàng, không phải quá lãng phí rồi sao? Hôm nay ta trở về nói với ngài ấy một câu, ngài ấy thật sự không muốn thì tặng cho ta vài cô là tốt rồi.
Một gã thủ hạ nịnh nót mà cười nói: - Nữ nhân của Tô Can cực kỳ xinh đẹp, dường như Trung Thừa không thích cô ta cho lắm, tướng quân không muốn cô ta sao.
- Nữ nhân kia ta cũng không thích, cả ngày khóc lóc, hơi chạm vào cô ta là muốn chết muốn sống, kỳ thật tiểu tiếp của Hộ bộ Thị lang Khổng Tư Nguyên không tồi, dáng dấp vừa trắng vừa mềm, lần trước nếm thử một lần, thật sự làm trí nhớ ta khắc sâu.
Tất cả mọi người đều cười rộ lên, đúng lúc này, bên trái bỗng nhiên truyền đến một hồi tiếng mõ, trong bụi cỏ lập tức là tên bắn dày đặc, tên bắn thẳng mạnh mẽ vào đám người, hơn hai mươi tên võ sĩ Hắc Lại không kịp đề phòng đều bị tên bắn trúng, từ trên ngựa ngã xuống kêu thảm thiết, chỉ trong nháy mắt, hai mươi mấy tên võ sĩ liền chết mất nửa.
Ngay sau đó, từ hai bên bụi cỏ mười mấy tên hắc y võ sĩ lao ra, bọn họ vung kiếm mãnh liệt hướng về phía đám võ sĩ còn lại.
Lai Phong giận dữ, múa may đại kiếm bổ tới, y lực lớn vô cùng, từ trên cao nhìn xuống, liên tiếp ba gã đánh lén bị đánh bay, những võ sĩ Hắc Lại còn lại rối rít rút kiếm cùng mấy tên đánh lén hòa lại một chỗ.
Không ngờ lại phát sinh chuyện này, chỉ thấy từ trong bốn phía ruộng lúa bỗng nhiên vô số võ binh giết ra, vây quanh tứ phía mười mấy tên đánh lén, người cầm đầu chính là Lai Tuấn Thần.
Gã cất tiếng cười to: - Đám người khốn kiếp các ngươi, muốn cùng ta đấu còn kém xa lắm.
Gã lớn tiếng hét to: - Giết cho ta.
Hơn trăm tên lính từ bốn phương tám hướng giết tới, chỉ huy của đám hắc y võ sĩ đánh lén gặp trúng kế dụ binh, trong lòng khẩn trương hô lớn: - Phá vây từ phía tây trốn ra.
Hắc y võ sĩ đều chạy về phía tây ruộng lúa, thủ hạ của Lai Tuấn Thần cũng đồng loạt tiến lên, bao vây chặn bọn hắn lại, vô tình giết chóc, song phương đều chết thê thảm nghiêm trọng, song phương chiến tới chiến lui, dần dần cách xa xe ngựa.
Đúng lúc này, hơn mười tên áo xám từ phía đông ruộng lúa mãnh liệt lao lên, đem vài tên võ sĩ Hắc Lại phụ trách trông coi xe ngựa ấn ngã xuống đất, che miệng rồi một kiếm giết chết.
Bọn họ nhanh chóng cạy mở cửa xe, kéo Trang Văn Thái bên trong xe ngựa ra, chạy vào trong ruộng lúa biến mất.
Lúc này, thủ hạ Lai Tuấn Thần và hắc y võ sĩ chiến đấu kịch liệt không dừng lại, Lai Phong một kiếm đánh bay một cái đầu, đang đắc ý cười to, không ngờ, một mũi tên bắn lén từ trong bụi cỏ phía đông bắn nhanh tới, lực tiễn mạnh mẽ, mũi tên bắn thủng cổ họng của Lai Phong.
Lai Phong che tiễn ở trên cổ họng ‘khạc, khạc’ kêu hai tiếng khó chịu, ngửa mặt lên rồi từ trên ngựa ngã xuống.
- Lai Trung Thừa.
Một gã võ sĩ gấp đến độ hô to, Lai Tuấn Thần vừa quay đầu lại, thấy cháu trai trúng tên rồi ngã xuống, trong lòng của gã khẩn trương, giục ngựa chạy vội tới, gã nhảy xuống ngựa nâng cháu trai dậy, chỉ thấy y đã tắt thở.
Lai Tuấn Thần tức giận, hung hăng một quyền đập xuống đất, lúc này, xe ngựa bên kia có người quát to, Lai Tuấn Thần thấy cửa xe ngựa mở rộng, thủ hạ trông coi xe ngựa đều bị giết chết ở hai bên xe.
Gã tức khắc cảm thấy cực kỳ hoảng sợ, vứt bỏ thi thể cháu trai hướng về phía xe ngựa chạy đi, chỉ thấy bên trong xe ngựa trống rỗng, Trang Văn Thái đã không thấy đâu nữa.
Lai Tuấn Thần nhìn quanh bốn phía, chỉ thấy từng mảnh sóng lúa, làm sao còn bóng dáng của Trang Văn Thái, gã bỗng nhiên hiểu được, còn có người mai phục bên ngoài, thừa dịp loạn chiến đoạt Trang Văn Thái đi.
Lai Tuấn Thần tức giận hét lên một tiếng lớn, hung hăng một quyền nện xuống xe ngựa.
Bởi vì xuất hiện bên thứ ba, phân tán đi lực chú ý của Lai Tuấn Thần, hắc y võ sĩ liều mạng phá vòng vây cũng được một tia sinh cơ, bọn họ còn dư lại ba mươi mấy người phá được vòng vây, chạy khuất vào trong ruộng lúa.
Mặc dù như thế, đám hắc y võ sĩ đánh lén cũng phải trả giá hơn hai mươi người, Lai Tuấn Thần nổi giận, hạ lệnh đem toàn bộ những tên hắc y võ sĩ bị thương chưa chết chém chết hết, lập tức đào ra một hố to trong mặt cỏ, thi thể bị ném vào rồi lấp lại.
- Trung thừa, là ai trộm Trang Văn Thái đi? Một gã thủ hạ thấp giọng hỏi.
Lai Tuấn Thần lửa giận đầy mình không chỗ giải phóng, gã rút kiếm ra, một kiếm hung hăng đem tên thủ hạ không biết sống chết này đâm chết tại chỗ.