Cao Tiễn cúi đầu trầm tư suy nghĩ một lát liền nhận lấy hộp ngọc, cười nói: - Ta hiểu tâm tình của Lý thống lĩnh, ta sẽ chuyển lời đến công chúa. Ngoài ra ta cũng có chuyện riêng muốn nói cùng Lý thống lĩnh.
- Mời Cao huynh nói! Lý Trân khẽ cười nói.
- Lý thống lĩnh có quen Kiều Tri Chi không?
Lý Trân hơi nghĩ ngợi một chút nói: - Hình như trong vụ án Tô Nhất, y có bị liên lụy, nhưng ta cũng không quen người này.
- Y chính là bạn học đồng môn của ta, hiện giờ đã khôi phục lại chức quan. Nhưng mà vợ của y lại mất tích. Cùng lúc còn mất một khối ngọc bội gia truyền. Y hỏi thăm tung tích của vợ y khắp nơi. Có người nói cho y biết, vợ của y bị bắt vào phủ của Lai Tuấn Thần. Mà khối ngọc bội gia truyền cũng bị mất tích sau khi Lai Tuấn Thần dẫn người xét nhà.
Lý Trân nâng ly rượu trên bàn uống một hơi cạn sạch, nói với Cao Tiễn: - Ta rất thông cảm với hoàn cảnh mà người này gặp phải. Nhưng ta không hiểu vì sao Cao huynh lại nói cho ta biết chuyện này. Nếu như Cao huynh muốn giúp y, ta cảm thấy có thể mời công chúa điện hạ hỗ trợ. Lai Tuấn Thần sẽ nể mặt công chúa mà thả người.
Cao Tiễn cười cười nói: - Ta cũng không phải nhờ Lý Thống lĩnh giúp đỡ. Ta chỉ muốn nói cho Lý Thống lĩnh biết. Nếu có một ngày Lý Thống lĩnh cảm thấy hứng thú với những điểm mờ ám của Lai Tuấn Thần, đừng ngại tìm Kiều Tri Chi tìm hiểu thêm chút tình hình.
Lý Trân lập tức đứng dậy chắp tay nói: - Đa tạ ý tốt của Cao huynh. Nếu không có chuyện gì nữa, ta cáo từ.
Nói xong, hắn xoay người rời đi. Bước chân không có một ý nào muốn dừng lại, rất nhanh rời khỏi tửu quán. Cao Tiễn nâng chén rượu nhìn bóng dáng Lý Trân đi xa, cười cười. Y tin tưởng phán đoán của bản thân không sai.
Gần như ngay lúc Cao Tiễn và Lý Trân đang trao đổi tại tửu quán, Lai Tuấn Thần thấp thỏm bất an đi vào ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên. Gã không biết có chuyện gì phát sinh mà Thánh Thượng khẩn cấp triệu gã vào cung. Hai ngày này gã thực sự có chút sợ hãi phải tiếp kiến Võ Tắc Thiên. Vụ án Hưng Đường hội, gã giống như bị treo lên giữa không trung, trên không chạm trời, dưới không chạm đất. Làm cho trong lòng gã không có chút nào an ổn.
Nhưng trong ngự thư phòng không có Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ có một mình nữ hoàng Võ Tắc Thiên. Điều này làm trong lòng Lai Tuấn Thần lại dấy lên một chút hi vọng. Mỗi lần Thánh Thượng bí mật bố trí nhiệm vụ cho gã, cũng sẽ không có người ngoài. Chẳng lẽ Thánh Thượng lại muốn giao cho mình nhiệm vụ bí mật nào sao?
Lai Tuấn Thần vội vàng tiến lên khom mình thi lễ: - Vi thần Lai Tuấn Thần tham kiến bệ ha.
- Lai khanh miễn lễ!
Xưng hô của Võ Tắc Thiên khiến trong lòng Lai Tuấn Thần càng thêm thả lỏng. Gã đã có thể khẳng định, Thánh thượng nhất định có nhiệm vụ gì đó muốn giao cho mình.
Võ Tắc Thiên liếc mắt nhìn gã, thản nhiên cười nói: - Hôm nay trẫm vừa tiếp kiến Lý Trân, Lai khanh có biết không?
- Vi thần nghe nói, hắn đã được nhận thánh quyến của bệ hạ.
Khi nói xong lời này, Lai Tuấn Thân ngữ khí có chút ghen tuông. Lý Trân bước chân vào triều đình tuy mới hơn nửa năm, liền đã đạt được chức vị Bá tước. Mà bản thân gã vì Thánh Thượng đi theo cống hiến sức lực lại không có bất kì tước vị gì. So sánh ra có phải quá bất công hay không?
Nhưng gã không dám biểu lộ nửa điểm trước mặt Võ Tắc Thiên. Trong giọng nói có chút ghen tuông cũng là nhẫn rồi lại nhẫn, đến khi thật sự không nhịn nổi mới biểu hiện ra một chút.
Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói: - Trẫm thưởng cho hắn, cũng chỉ là ổn định hắn thôi. Nói thật, trẫm đối với hành trình Dương Châu lần này của hắn rất không hài lòng. Hắn dám lừa gạt trẫm.
Tinh thần Lai Tuấn Thần lập tức rung lên. Gã không thể nào nghĩ tới Thánh Thượng lại đánh giá Lý Trân như vậy. Nhưng lúc này gã cũng không dám nói nhiều, khoanh tay nghe Võ Tắc Thiên nói tiếp.
Võ Tắc Thiên khoanh tay đi đến trước cửa sổ, nhìn mây trắng bên ngoài. Một lúc lâu sau, từ từ nói: - Trẫm cần ba thứ đồ từ Lý Nguyên Gia: danh sách minh ước, thư từ lui tới của Lý Nguyên Gia và hoàng tộc, còn có kim bài Hưng Đường Hội của Lý Nguyên Gia. Lý Trân thế nhưng lại không có giao những thứ này cho trẫm. Lai khanh, ngươi có hiểu ý của trẫm không?
Lai Tuấn Thần quá đỗi vui mừng, liền vội vàng nói: - Thần liền bắt giữ Lý Trân, buộc hắn giao những đồ vật này ra cho Thánh Thượng.
- Không, trẫm không phải là có ý này.
Võ Tắc Thiên quay đầu lại liếc mắt nhìn Lai Tuấn Thần: - Trẫm vừa mói nói cho ngươi biết, trẫm phong thưởng hắn vì muốn ổn định hắn. Bởi vì sau lưng của hắn còn có rất nhiều người bụng dạ khó lường. Cho nên trẫm muốn đặc biệt triệu kiến ngươi. Ngươi phải bí mật điều tra việc này, không được rút dây động rừng. Phải tìm chính xác ba đồ vật kia, ngươi hiểu ý trẫm rồi chứ?
- Vi thần đã hiểu!
Lai Tuấn Thần hoàn toàn hiểu được ý muốn của Võ Tắc Thiên. Bà thật ra là muốn ba cái chứng cớ mấu chốt kia. Ai nói Hưng Đường Hội đã chấm dứt hoạt động? Đây không phải là Thánh Thượng tự mình muốn tiếp tục điều tra sao?
- Ngươi đi đi. Trẫm hơi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
- Vi thần cáo lui.
Lai Tuấn Thần chậm rãi thối lui ra khỏi ngự thư phòng. Lúc này gã vui mừng như muốn nổ tung, hận không thể lao ra khỏi cung la to vài tiếng. Lo lắng đè nặng trong lòng mấy ngày qua bị quét sạch trong nháy mắt. Sức lực của gã mạnh mẽ hơn gấp trăm lần, khôi phục lại thần thái ngày xưa.
Võ Tắc Thiên thủy chung không xoay người. Bà khoanh tay đứng trước cửa sổ. Trên mặt lưu lại một tia cười lạnh tàn khốc.
Trời vừa mới chập choạng tối, Võ Phù Dung đã nổi giận đùng đùng chạy tới phủ Thái Bình công chúa. Nàng ta mới nhận được tin tức Nội vệ tiến hành đại cải tổ. Hai phó thống lĩnh bị triệt tiêu. Nội vệ thống lĩnh trực tiếp quản lý các doanh phía dưới. Mà Nội vệ Thống lĩnh mới nhậm chức lại là oan gia đối đầu của nàng, Lý Trân
Nói cách khác, Võ Phù Dung nàng sắp bị đuổi ra khỏi Nội vệ. Điều này khiến Võ Phù Dung cực kỳ tức giận. Nàng ta mới vừa đảm nhiệm chứ Nội vệ thống lĩnh vài tháng lại bị đuổi đi. Đây không phải là đùa giỡn với nàng sao? Nàng nhất định phải có được lời giải thích từ Thái Bình công chúa.
Nàng bước nhanh vọt vào phủ Thái Bình công chúa, quản gia vội vàng ngăn nàng lại: - Mời Võ Thống lĩnh chờ một chút, ta đi bẩm báo Công chúa.
- Cút ngay.
Võ Phù Dung lửa giận ngút trời, một cước đem quản gia đá ngã lăn trên mặt đất, nàng rút kiếm ra rồi hướng vào phía trong tòa nhà phóng đi.
Lúc này, Thái Bình công chúa đang nghe tâm phúc Cao Tiễn báo cáo. Thái Bình công chúa nhặt hộp ngọc trên bàn lên, có chút không vui nói: - Vì sao hắn không chịu nhận hạ lễ của ta?
- Điện hạ, ta đã nói với điện hạ từ trước. Điện hạ đưa hắn châu báu hay là bảo đao các loại, hắn còn có thể nhận, nhưng trang viên, đất đai quá lớn, cho dù hắn muốn nhận cũng không dám. Dù sao hắn cũng không dám chân chính đắc tội với Thượng Quan Uyển Nhi, cho nên hắn khéo léo từ chối ý tốt của điện hạ là cũng có tình lý trong đó rồi.
Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng: - Cũng miễn đi, nếu hắn không muốn nhận, ta cũng không cho nữa. Vậy đồ vật mà ta muốn, hắn nói như thế nào?
- Hắn nói minh ước danh sách đã bị thiêu hủy rồi, trong tay hắn chỉ có thư tín của Công chúa, nhưng mà hắn không tin ty chức. Hắn muốn đích thân giao cho Công chúa điện hạ.
Thái Bình công chúa nhướn mày, thư kiện tự tay giao cho mình nàng có thể lý giải. Tuy nhiên nàng cũng không quá tin tưởng danh sách minh ước đã bị đốt rụi: - Cao lang, ngươi cảm thấy tất cả những điều hắn nói là thật sao?
Cao Tiễn cười cười nói: - Rất hiển nhiên là hắn không muốn đem minh ước danh sách đưa cho Công chúa. Ty chức cảm thấy hắn sẽ đưa cho Lư Lăng Vương hoặc Tương Vương, nhưng hắn sẽ không đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi.
- Vì sao?
- Như lời công chúa nói, hắn cần xây dựng mạng lưới quan hệ khác. Thượng Quan Uyển Nhi và Hưng Đường Hội không có ích lợi. Đưa cho nàng ta cũng không có hiệu quả, nhưng nếu đưa hai vị Vương gia kia, ý nghĩa liền không hề tầm thường rồi.
Trong lòng Thái Bình công chúa càng thêm hồ nghi: - Ta biết rằng tứ ca không có được minh ước danh sách này, vậy hắn nhất định là cho Tam ca rồi, chẳng lẽ hắn muốn ủng hộ Tam ca?
- Cái này cũng chưa chắc. Ty chức quan sát qua hắn, người này cực kỳ thông minh, cũng rất láu cá, ta nghĩ hắn chỉ có thể ủng hộ hoàng tộc Lý thị. Hiện tại hắn không có khả năng lựa chọn.
Thái Bình công chúa gật gật đầu. Nàng thừa nhận Cao Tiễn phân tích rất chính xác. Hẳn là sự việc sẽ như vậy nếu nhìn thấu con người Lý Trân. Nàng ngẫm nghĩ một chút lại hỏi: - Vậy theo ý kiến của ngươi, ta sẽ tự mình đi gặp hắn, nhưng ta lo lắng sẽ bị mẫu thân phát hiện.
- Điện hạ thận trọng như thế ty chức có thể hiểu được. Một khi đã như vậy, ty chức cảm thấy phương thức tình cờ gặp mặt là tốt nhất. Ty chức sẽ an bài chuyện này.
Đúng lúc này, ngoài sân truyền đến tiếng ồn ào, dường như có người đang tức giận la to, trong lòng Thái Bình công chúa cảm thấy kỳ quái, đi tới cửa hỏi: - Xảy ra chuyện gì?
Lúc này, một gã thị vệ bước nhanh chạy tới, khom người bẩm báo: - Khởi bẩm điện hạ, là Võ Thống lĩnh, nàng ta đang kích động, cầm kiếm muốn xông tới, bị bọn thị vệ ngăn cản.
Cao Tiễn chậm rãi đi tới cười nói: - Xem ra nàng biết rằng bản thân sắp mất chức rồi.
Thái Bình công chúa mặt trầm xuống: - Mất chức là có thể cầm kiếm xông vào phủ của ta sao? Ai cũng có thể như vậy, ta còn có cái gì gọi là an toàn.
- Điện hạ, trấn an nàng một chút đi. Dù sao nàng ta cũng có chỗ hữu dụng.
- Ta nhìn không ra nàng ta có tác dụng gì.
Mấy tháng qua, Thái Bình công chúa chỉ lấy được rất ít tài sản của Võ Thừa Tự từ Võ Phù Dung. Dĩ nhiên là trong lúc này Võ Tam Tư cũng đang cản trở. Nhưng quan trọng hơn là Võ Phù Dung căn bản cũng không muốn đem tài sản hiến cho nàng. Hơn nữa. Võ Phù Dung ở Phòng Châu và thành đô hai lần lỡ tay, khiến Thái Bình công chúa đã sớm bất mãn đối với nàng.
Thái Bình công chúa hừ một tiếng, bước nhanh đi ra ngoài, đi đến ngoài viện, chỉ thấy vài tên thị vệ đè hai tay Võ Phù Dung xuống, kiếm trong tay nàng cũng bị thị vệ cướp đi.
Võ Phù Dung tóc tai bù xù, cảm xúc hết sức kích động, liều mạng giãy dụa, la to nói: - Buông ta ra, bọn cẩu tạp chủng các ngươi, lão nương phải giết một đám các ngươi.
Thái Bình công chúa nghe nàng ta mắng ác độc, sắc mặt càng thêm âm trầm, phẫn nộ quát: - Câm mồm! Nơi này không phải là chỗ ngươi giương oai.
Võ Phù Dung thấy Thái Bình công chúa liền trở nên bình tĩnh. Nàng ta nghiến răng nghiến lợi hỏi: - Dựa vào cái gì muốn miễn đi chức Nội vệ của ta?
- Không ai muốn miễn đi chức vụ của ngươi. Thái Bình công chúa thản nhiên nói: - Đơn giản là Thánh Thượng muốn cải tổ Nội vệ, ngươi nên biết, Thánh Thượng thu lại quyền kiểm soát Nội vệ, giải tán tả hữu Phó thống lĩnh. Nếu đã không có chức Phó thống lĩnh, ngươi liền tự nhiên chuyển sang chức khác.
- Vậy công chúa muốn cho ta đảm nhận chức vụ gì?
- Bình thường có rất ít nữ tử đảm nhiệm chức quan triều đình. Nhưng mà ta có thể nói với bộ Lại phá lệ một lần. Phủ Công chúa của ta còn thiếu một tả Tào Tham quân, không bằng ngươi liền đảm nhiệm đi.
Võ Phù Dung ánh mắt bỗng dưng trừng lớn, tả Tào Tham quân chỉ là một tiểu quan trong tiểu quan bát phẩm, không có bất kỳ việc gì có thể làm. Nàng đường đường một Nội vệ Phó thống lĩnh không ngờ bị giáng chức thành tiểu quan bát phẩm.
Võ Phù Dung lập tức cảm thấy bị làm nhục, nàng khàn giọng hô lớn: - Tên kỹ nữ bội bạc này, ngươi lấy dạ minh châu của nhà ta, không ngờ đối với ta như vậy, ta thật sự là mắt bị mù.
Thái Bình công chúa lập tức giận tím mặt, liền xông lên trước tát cho nàng một cái thật mạnh: - Ngươi còn dám mắng một câu nữa, xem ta xé nát miệng của ngươi.
Võ Phù Dung vô cùng oán độc nhìn chằm chằm Thái Bình công chúa, không nói được một lời. Thái Bình công chúa xoay người đi vào trong viện, lạnh lùng bỏ lại một câu: - Vả miệng ba mươi cái, đuổi ra khỏi phủ.
Võ Phù Dung từ trong kẽ răng thốt ra một câu: - Ta sẽ không bỏ qua cho ngươi, sẽ không.
Lúc này Thái Bình công chúa đã đi xa, thủ lĩnh thị vệ vung tay lên nói: - Lôi ra, vả miệng.
Vài tên thị vệ giống như hổ lang kéo Võ Phù Dung đi ra ngoài.