Trong phòng, Lý Hiển cẩn thận xem lại tỉ mỉ một lần nữa minh ước thư của Hưng Đường Hội. Y đã chắc chắn rằng đây là bản thật chứ không phải do Lý Trân lừa bịp. Y là một người cực kì cẩn thận, mọi việc liên quan đến việc quan của Đại Đưỡng xã tắc, tất thảy y đều không bỏ qua.
Lý Hiển đi đến trước lư hương, mở nắp rồi lấy minh ước thư và toàn bộ các lá thư có liên quan đến Hưng Đường Hội quẳng vào trong lư hương, sau đó đậy nắp lại. Lý Trọng Nhuận đứng bên cạnh kinh ngạc hỏi: - Phụ thân.
Lý Hiển không quan tâm đến y, cứ thế đem cuốn minh ước thư đốt trong lư, đồng thời thiêu thành tro xong mới quay lại rồi ngồi xuống.
- Con không nghĩ là ta nên tiêu hủy nó sao? Lý Hiển liếc đứa con trai mình rồi lạnh lùng nói.
- Con chỉ cảm thấy cuốn minh ước thư này rất quan trọng, đốt đi như vậy thì thật là có phần đáng tiếc. Lý Trọng Nhuận ấp úng nói.
- Ý của con là đốt đi thì thật đáng tiếc phải không.
Lý Hiển cười lạnh lùng rồi nói: - Đây là cách nghĩ của mẫu thân con, bà ta mà có được minh ước thư này thì ta có thể tưởng tượng bà ấy có thể cầm nó làm những gì.
Lý Trọng Nhuận cúi đầu, y biết mẫu thân y sẽ làm gì, nhất định sẽ cầm cuốn minh ước thư này để đi uy hiếp các hoàng tộc khác, dùng nó để khống chế họ, rốt cuộc Lý Trọng Nhuận cũng hiểu được nỗi khổ tâm của phụ thân mình khi phải đem nó đi đốt. chỉ có đốt đi mới có thể đảm bảo chắc chắn cho Hưng Đường Hội và hoàng tộc.
- Phụ thân, nhi thần biết sai rồi.
Lý Hiển cười gật gật đầu, thấy con trai hiểu mình y thấy trong lòng rất vui, y thở nhẹ rồi nói: - Bây giờ quả thật cực kì mạo hiểm, một khi Lý Nguyên Gia và Võ Ý Tông thỏa hiệp thì rất có khả năng chúng ta sẽ bị gã bán đứng, gã sẽ đem mình ước thư này giao hết cho Võ Ý Tông, thậm chi gã bị Lâu Sư Đức đánh bại, mấy thứ này cũng sẽ bị thu hồi, thật nguy hiểm vô cùng
Lý Hiển liên tiếp nhắc tới từ nguy hiểm, điều này chứng tỏ trong lòng ông đang vô cùng lo lắng. Lý Trọng Nhuận rất hiểu tâm trạng của phụ thân mình, y nói nhỏ: - Phụ thân, lần này may mà có Lý Trân.
- Đúng vậy.
Lý Hiển xúc động nói: - Lần này may mắn là hắn, ân nghĩa này chúng ta phải luôn ghi nhớ, hắn thực sự rất có năng lực và sự quyết đoán. Thật không ngờ chỉ nhờ vào sức lực của chính mình mà có thể thay đổi cả cục diện, có thể lấy được minh ước thư trước mũi của Võ Ý Tông và Lâu Sư Đức, hắn không những không giữ lại mà còn trao lại cho chúng ta, ta nhận thấy hắn đúng là một kẻ trung thành với Đại Đường.
- Nghe nói Lý Nguyên Gia khởi binh và Ngự Sử mà Lai Tuấn Thần cử đi bị gặp nạn là có liên quan đến nhau. Con thấy ý của Lý Trân dường như là Võ Tam Tư cũng có liên quan tới việc đó.
- Những kẻ này đều rất bí ẩn, sẽ không để cho thân phận của mình bị bại lộ đâu, đặc biệt là Võ Tam Tư. Thái Thú Dương Châu Lâm Thanh không phải là người của y sao? Những kẻ mà y có thể lợi dụng được thì rất nhiều, thậm chí kể cả là những người Cao Ly có tư tưởng một lòng phục quốc cũng là những kẻ được y chống lưng. Ở đất Dương Châu này mọi sự việc đều ít nhiều chịu sự ảnh hưởng của y, ta thực sự không hề cảm thấy ngạc nhiên, nếu như không có thì mới là điều lạ.
Lý Trọng Nhuận im lặng gật đầu nói: - Phụ thân, vậy bước tiếp theo nên làm thế nào?
Lý Hiển cười rồi nói: - Bước tiếp theo là chẳng làm gì cả, ẩn mình chờ thời cơ.
Sáng sớm ngày hôm sau. Lý Trân đến cung Thái Sơ, hôm nay hắn phải vào gặp nữ hoàng Võ Tắc Thiên để báo cáo kết quả công tác.
Đứng đợi trước của điện Trinh Quán không lâu, một tên hoạn quan vẻ mặt lạnh lùng đang bước nhanh từ trên xuống, gã ngạo mạn nhìn Lý Trân rồi nói: - Lý thống lĩnh, Thánh Thượng cho gọi ngươi vào tiếp kiến.
Lý Trân sửa sang lại y phục mũ mão rồi theo tên hoạn quan tiến vào bên trong ngự thư phòng rồi đi vào nội điện. Gã hoạn quan nhìn xung quanh không thấy ai bèn nói nhỏ với Lý Trân: - Cao Phủ Quân nhờ ta chuyển lời tới Lý thống lĩnh, trước mặt Thánh Thượng không cần giấu giếm gì cả.
Lý Trân cảm thấy ngạc nhiên, hắn vội hạ thấp người xuống rồi nói: - Đa tạ công công.
Gã hoạn quan lại lấy lại vẻ mặt lạnh lùng của mình rồi bước nhanh tới Ngự Thư Phòng, đến trước cửa, sau khi mấy tên thị vệ cẩn thận khám người Lý Trân, tên hoạn quan mới hô to bẩm báo với Thánh Thượng: - Bệ hạ, Nội Vệ Phó thống lĩnh Lý Trân đã tới.
- Cho hắn vào Giọng nói nhẹ nhàng của Võ Tắc Thiên từ trong phòng truyền tới.
Lý Trân sửa sang lại mũ áo rồi đi vào trong Ngự Thư Phòng. Mặc dù hắn không ngẩng đầu lên nhưng hắn vẫn cảm nhận được sự hiện hữu của Thượng Quan Uyển Nhi, Lý Trân tiến đến trước Võ Tắc Thiên thi lễ rồi chắp tay nói: - Lý Trân tham kiến Ngô Hoàng bệ hạ.
- Lý thống lĩnh, ngươi vất vả rồi.
Võ Tắc Thiên khẽ mỉm cười nói: - Cho phép ngươi được ngồi.
- Tạ bệ hạ.
- Một cũng nữ mang tới một tấm bồ đoàn mềm và mỏng rồi đặt bên cạnh Lý Trân. Lý Trân ngồi xuống tấm bồ đoàn, ánh mắt của hắn chau lên khi nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang đứng sau lưng Võ Tắc Thiên, nhưng sắc mặt của nàng không hề có chút cảm xúc, trông nàng giờ đây cứ như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc vậy. Đôi mắt nàng vô hồn nhìn ra cửa, cứ như thể giữa nàng và Lý Trân không hề quen biết gì vậy.
Võ Tắc Thiên dường như tâm tình cũng không đến nỗi tệ, bà cầm lấy bản báo cáo đặt trên bàn, đọc qua rồi thản nhiên cười hỏi: - Trong báo cáo ngươi nói Lý Nguyên Gia chết trong loạn quân, nhưng không miêu tả chi tiết, vậy ngươi nói cho trẫm biết, Lý Nguyên Gia chết như thế nào?
Về vấn đề này, trong báo cáo của Lý Trân mô tả một cách rất chung chung, hắn tránh không viết Lý Nguyên Gia là do mình bắn chết để tránh việc Võ Tắc Thiên đem lòng nghi ngờ là hắn giết người diệt khẩu.
Song nghĩ đến những lời nhắc nhở vừa rồi của tên hoạn quan, Lý Trân mới hạ thấp thanh âm và nói: - Thưa bệ hạ, Lý Nguyên Gia thực sự là do ty chức bắn chết, ty chức chỉ có năm trăm quân còn đối phương có đến hai ngàn người. Lý Nguyên Gia thấy quân của ty chức ít bèn cho quân lính lập đội hình để tấn công, ty chức trong tình thế cấp bách đã dùng cung bắn chết y.
Võ Tắc Thiên mỉm cười rồi gật đầu nói: - Trẫm cũng cho là như vậy, tuy nhiên lúc ngươi tiến hành hành điều tra phủ đệ của y, dường như đã bỏ sót mất chỗ nào thì phải?
Võ Tắc Thiên giơ bản danh sách lên rồi nói: - Trẫm nghĩ danh sách này của ngươi vẫn còn thiếu vài thứ?
Lý Trân tim đập thình thịch, hắn đang nghĩ xem những gì sắp tới sẽ xảy ra. Lúc này đến Thượng Quan Uyển Nhi cũng bắt đầu nhìn hắn, ánh mắt nàng dường như cũng có phần căng thẳng.
Lý Trân mãi không nói gì, Võ Tắc Thiên lạnh lùng nhìn hắn: - Sao rồi, sự việc mới xảy ra không lâu mà giờ này đã không nhớ nổi sao?
- Thưa bệ hạ.
Lý Trân nói: - Còn có một bộ Hoàng Kim Giáp của Lý Nguyên Gia, bì chức đã đem thưởng cho một thuộc hạ của mình đã lập được nhiều chiến tích trong cuộc binh biến ở Dương Châu, ngoài ra bì chức còn lấy trong ngân khố của Lý Nguyên Gia một vạn quan tiền để thưởng cho châu binh và các võ sĩ Nội vệ dưới trướng. Mấy trăm bức họa do Lý Nguyên Gia vẽ bì chức đều gom tất cả lại rồi đem đốt trước công chúng. Ngoài ba thứ nói trên, những thứ còn lại đều đã ghi đầy đủ trong danh sách rồi ạ.
- Ngươi không lấy gì cho riêng mình sao?
- Bẩm bệ hạ, bì chức một xu cũng không lấy.
Võ Tắc Thiên nhìn hắn chăm chú, ánh mắt của bà cũng dần dịu đi, bà đứng lên rồi nói: - Được, Trẫm tin tưởng nhà ngươi không lấy những vật đó, hoặc có thể Lý Nguyên Gia vẫn còn tàng trữ một số thứ mà ta chưa phát hiện ra, về điều này trẫm sẽ cho người đi điều tra. Lần này bất luận là thế nào đi nữa thì ngươi cũng đã lập công lớn, ta muốn trọng thưởng cho ngươi.
Võ Tắc Thiên nói to: - Lý Trân nghe phong.
- Có vi thần.
- Nội vệ Phó thống lĩnh Lý Trân đã lập công lớn trong cuộc bình định ở Dương Châu, nay phong Lý Trân làm Thống lĩnh Nội vệ, phong làm Ninh Viễn tướng quân, ban thưởng Đôn Hoàng Huyện bá, thưởng ba ngàn tấm lụa, năm trăm lượng vàng, năm mươi mẫu ruộng, khâm thử.
Lý Trân vui mừng dập đầu tạ ơn rồi nói: - Vi thần tạ ơn bệ hạ phong thưởng.
Võ Tắc Thiên lại khẽ cười nói: - Về phần thuộc hạ của ngươi, trẫm cũng sẽ phong thưởng, sẽ không làm ngươi phải thất vọng.
- Ân nghĩa của bệ hạ cao như núi, vi thần xin khắc cốt ghi tâm.
Lý Trân âm thầm liếc nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, vẻ mặt nàng vẫn lạnh lùng, nụ cười không còn xuất hiện trên môi nữa.
Lý Trân rời khỏi Trinh Quán Điện, hắn không vội đi mà đứng đợi ở gần quan phòng của Thượng Quan Uyển Nhi. Mặc dù hắn không muốn tới đó nhưng hắn biết, điều này nhất định phải làm, càng trốn tránh thì càng làm cho tình hình thêm nghiêm trọng mà thôi.
Không bao lâu sau, bóng dáng của Thượng Quan Uyển Nhi đã thấp thoáng phía hành lang, xung quanh nàng là mười cung nữ, tất cả đang cùng bước tới phía hắn đang đợi.
Khi đi qua chỗ của Lý Trân, Thượng Quan Uyển Nhi liếc mắt nhìn hắn một cái, Lý Trân hiểu ý, hắn kiên nhẫn chờ nàng bước qua.
Rất nhanh, Lý Trân bước nhanh vào trong phòng của Thượng Quan Uyển Nhi. Lúc này Thượng Quan Uyển Nhi đang sắp xếp giấy tờ, nàng không ngẩng đầu nhìn Lý Trân. Lý Trân thi lễ rồi nói: - Tham kiến Xá nhân.
Một hồi lâu sau, Thượng Quan Uyển Nhi mới lạnh lùng đáp: - Ngươi có biết ta muốn hỏi điều gì không?
- Tỳ chức không biết. Lý Trân không hài lòng với thái độ của nàng, hắn đáp lại một câu lạnh lùng.
Ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi quắc lên, nàng đứng dậy nhìn chằm chằm vào Lý Trân một lúc rồi hừ một tiếng nói: - Trong danh sách của ngươi đáng ra còn phải có ba thứ nữa, minh ước thư của Hưng Đường Hội, các bức thư qua lại giữa Lý Nguyên Gia và người của Hưng Đường Hội, còn phải kể đến kim bài của Hưng Đường Hội. Cả ba thứ ta vừa nhắc tới đều không có trong bản danh sách, ngươi dám nói là ngươi không cầm sao?
Lý Trân im lặng một lát rồi nói: - Ngoài kim bài ra, hai thứ còn lại ta thực sự không cầm.
- Vậy những thứ đó ở đâu?
Đôi mắt của Thượng Quan Uyển Nhi càng trở nên sắc lẹm như đôi mắt của chim ưng vậy, nhìn chằm chằm Lý Trân rồi nói: - Ta muốn biết hiện giờ những thứ đó đang ở đâu?
Ánh mắt sắc lẹm của Thượng Quan Uyển Nhi như ra lệnh làm Lý Trân cảm thấy không thoải mái, hắn trầm tư một lát rồi nói: - Thái Bình công chúa muốn ta đưa cho nàng ấy những thứ này.
Thượng Quan Uyển Nhi nổi giận đùng đùng nói: - Vậy là ngươi đem cho ả rồi phải không?
Lý Trân nhẹ nhàng lắc đầu nói: - Ta từ chối yêu cầu của nàng ta nhưng ta đem những đồ vật này cho Lư Lăng Vương.
Một lúc lâu sau, Thượng Quan Uyển Nhi mới nguôi giận bình tâm trở lại. Thật may Lý Trân không làm cái việc khiến người thân phải đau lòng, kẻ thù được sung sướng. Thượng Quan Uyển Nhi dường như không làm chủ được tâm thái của bản thân nữa. Được, đưa cho Lư Lăng Vương thì cũng miễn cưỡng có thể chấp nhận được, nhưng đáng lẽ những thứ này phải đưa cho mình mới đúng chứ, cái tên Lý Trân lại tự tiện làm cái việc như vậy.
- Sao ngươi không đưa những thứ đó cho ta? Giọng điệu của Thượng Quan Uyển Nhi có chút hòa nhã trở lại, bắt đầu chất vấn Lý Trân.
Lý Trân thi lễ, vẫn với phong thái từ tốn và không hề xu nịnh, hắn nói: - Khởi bẩm Xá nhân, tại hạ đã chuẩn bị một bản sao của minh ước thư cho Xá nhân, nếu như Xá nhân yêu cầu.
Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi ngồi xuống, cuối cùng nàng cũng ý thức được Lý Trân không phải là dạng người có thể để cho người khác dễ dàng khống chế, hắn là kẻ rất có năng lực và cũng là kẻ vô cùng quyết đoán, đến Thánh Thượng cũng còn phải khen hắn không tiếc lời, kiểu người như vậy hoàn toàn không phải là kẻ để cho bản thân trở thành nô lệ của người khác. Quả thực cái tư tưởng muốn bắt hắn phải phục dịch cho riêng mình thì thật chẳng thực tế chút nào.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng là người cực kỳ thông minh, nàng cũng biết không thể làm việc quá cảm tính, nếu không sẽ ép Lý Trân đến bên Thái Bình công chúa mất.
Tuy rằng Lý Trân không đưa minh ước thư cho mình nhưng hắn đều đã nói thật toàn bộ sự việc, đồng thời còn sao lại một bản minh ước thư cho mình, điều này cũng chứng tỏ hắn không phải là kẻ tráo trở, nếu như bản thân mình mà bị cơn giận làm cho mù quáng, nảy sinh nghi ngờ thì quả là không sáng suốt.
Trước tiên cách tốt nhất là làm cho hắn bình tâm trở lại rồi dần dần kéo hắn về. Thượng Quan Uyển Nhi thầm nhủ trong lòng, đừng để cảm xúc hủy diệt chút áy náy của Lý Trân đối với nàng.
Thượng Quan Uyển Nhi khẽ gật đầu nói: - Ta có thể hiểu được tâm tư của ngươi, ngươi đưa Minh ước thư cho Lý Hiển cũng là điều thỏa đáng, nhưng ta muốn nhắc ngươi rằng Thánh Thượng cũng không dễ bị lừa gạt vậy đâu, lần này là ngươi may mắn vì gặp Thánh Thượng đúng lúc tâm trạng của người đang vui thôi. Ta hi vọng tốt nhất là ngươi dọn dẹp cho tốt những việc ở đằng sau đi, ngộ nhỡ một ngày đẹp trời Người nắm được chứng cứ về việc ngươi lừa dối thì lúc đó coi như đến thần tiên cũng chẳng cứu được ngươi đâu.
- Ty chức rõ rồi.
- Mau lui đi, nhớ đem bản sao cho ta, những bức thư thì thôi ta không hỏi nhà ngươi nữa, để ngươi đỡ phải khó xử.
Thượng Quan Uyển Nhi mỉm cười, nàng nói: - Lý Trân, chúc mừng ngươi thăng quan tiến chức nhé.
- Đa tạ Xá nhân.
Lý Trân thi lễ rồi chậm rãi lui xuống. Ra khỏi phòng, hắn nhìn lên bầu trời cao đầy mây trắng rồi thở nhẹ, hắn không hiểu tại sao áp lực khi ở chỗ của Thượng Quan Uyển Nhi còn lớn hơn cả ở ngự thư phòng của Võ Tắc Thiên nữa.