- A Tỷ, xảy ra chuyện gì rồi? Lý Trân cẩn thận hỏi.
- Kỳ thật cũng không có gì, sau khi lão ta nhậm chức thì chẳng có thư từ gì cho ta nữa cả, trong khi mẹ y thì y đã gửi tới ba bức. Một ngày trước khi ta về, mẹ chồng của ta đi tìm con trai của bà, cũng giống như nhà ngươi, đến một lời nhắn lại cũng không có, cũng may là có thím Lâm nói cho ta biết.
Nói đến đây, Lý Tuyền tức giận nói: - Ta không biết là ta sai ở chỗ nào, chẳng qua ta là thương nhân, lão cảm thấy mất mặt, đã như vậy ta lúc đầu định bán quách cái quán rượu này đi, sao y lại không đồng ý? Hà tất phải đối với ta như vậy.
- A Tỷ, chuyện này đâu có liên quan gì đến quán rượu đâu.
- Vấn đề chính là nằm ở chỗ cái quán rượu này đó A Trân, ta đã bán quách cái quán rượu đi rồi. Lý Tuyền nói với giọng điệu rất bình tĩnh.
Lý Trân ngạc nhiên đến mức đứng bật dậy: - Đại Tỷ, sao tỷ lại bán quán rượu đi vậy, đó là xương máu tâm huyết của tỉ mà.
- Chẳng còn cách nào khác, ta muốn bảo vệ hôn nhân, ta nghĩ hai kẻ đã không thể ở cùng nhau, vậy bỏ cái quán rượu đó đi thì cũng tốt. Ta có thời gian chăm sóc Tú Nhi, ngoài ra tacòn có trang viên, vậy không tốt sao?
Lý Trân từ từ ngồi xuống, hắn thực sự cảm thấy thương đại tỷ, tỷ ấy đã bỏ bao nhiêu mồ hôi công sức cho quán rượu đó, cuối cùng lại vì cái kẻ bạc tình mà bán quán rượu đi. Lý Trân không biết phải nói như thế nào, sau một hồi suy nghĩ hắn mới thấp giọng nói: - A Tỷ, có một việc mà ta vẫn giấu tỷ.
- Là việc của chồng ta và Liên Nhi.
Lý Trân ngẩn người, hóa ra đại tỷ biết chuyện rồi, hắn nhẹ nhàng gật đầu: - Chính là chuyện này, đệ đã từng bắt tận tay bọn chúng, cho nên đệ cùng với tỷ phu mới có sự ngăn cách.
Lý Tuyền cười trong đau khổ, nàng thở dài nói: - Kì thực ta đã sớm biết, đệ nghĩ rằng ta ngốc sao? Kì thực là giả câm giả điếc mà thôi. Y luôn miệng nói mình không cần thê thiếp, ta để cho y lấy Liên Nhi làm vợ bé, nếu như ta đoán không sai thì Liên Nhi bây giờ đang ở cùng với lão ta. Y muốn cưới vợ bé, muốn cùng các quan viên khác đi uống hoa tửu, những điều này ta đều nhịn. Chê ta là thương nhân, ta đây đã bán cửa hàng rồi, không ảnh hưởng đến y nữa. Chuyện nên làm ta đều làm cả rồi, nếu y vẫn không hài lòng, ta đây cũng không còn cách nào.
- Tỷ biết từ khi nào vậy?
Lý Trân lại hỏi: - Đệ nói tới việc giữa y và nha hoàn kia.
Lý Tuyền khẽ vỗ về Tú Nhi đang ngủ say giấc trong vòng tay của mình, rồi nhìn con với ánh mắt đầy trìu mến, nàng ngẩng đầu nói với Lý Trân: - Từ lúc y bị con báo vồ lần trước rồi ở nhà trị bệnh, ta đã phát hiện ra y âm thầm lấy tiền để đi mua một căn nhà nhỏ ở ngoại ô của Lạc Dương cho Liên Nhi. Việc Liên Nhi đến Hán Trung để thăm thân thích, cuối cùng đều là nói dối cả. Kì thực ả ta ở lại Lạc Dương, nhưng điều này ta đều biết, chỉ có điều muốn chờ xem đến bao giờ y mới nói cho ta mà thôi, nhưng rốt cuộc y không hề nói với ta về việc của Liên Nhi.
- Đại tỷ, trang viên hiện tại thế nào? Lý Trân không muốn nhắc tới việc của Tào Văn nên chuyển hướng sang chủ đề khác.
- Không tồi.
Nhắc tới trang viên, Lý Tuyền cảm thấy trong lòng rộn ràng, nàng phấn khởi nói: - Nho mọc um tùm, hôm nay có thể thu hoạch vụ đầu tiên được rồi, lần này ta và Khinh Ngữ tới trang viên, chủ yếu là để xây dựng hầm rượu, bí kíp của Cao Xương đệ mang tới thật quả là lợi hại, giúp ta rất nhiều vấn đề.
- Tỷ, tỷ vẫn đi cùng Vương cô nương à? Lý Trân nhíu mày hỏi.
- Ai dà, ta vừa nói với đệ rồi còn gì, đừng có mà suốt ngày dính tới cái cô Địch gì gì đó nữa, mặc dù ta thấy cô ấy cũng tốt nhưng so với Khinh Ngữ thì....A Trân à, đệ hãy còn trẻ, Khinh Ngữ mới là người hợp với đệ, xinh đẹp lại còn hiền lành, tính tình dịu dàng, để mà so sánh thì hơn vạn lần cái cô Địch nữ hiệp kia, đệ nghe ta một lần đi.
- Tỷ à đừng có nhắc tới chuyện này nữa có được không. Lý Trân ngắt lời của Lý Tuyền.
Lý Tuyền nhìn hắn một lúc rồi mới lắc đầu đứng dậy cười rồi nói: - Được rồi, hôm nay ta không nói nữa, để ta đưa đệ đi thăm quan một vòng, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi, đảm bảo lần này không phải là gác xép.
- Nói thật, đệ cũng chưa quen thuộc với tòa nhà này lắm. Lý Trân tủm tỉm cười rồi theo chân chị mình đi thăm quan một vòng quanh nhà.
- Tỷ, phòng cũ tính sẽ làm gì, có để lại không?
Lý Tuyền cười nói: - Ta dự định bán quách đi, ta thích chỗ này, ta nói....đệ đừng có mà đuổi ta đi đó.
Lý Trân dừng bước, hắn bỗng dưng nghĩ tới việc Diêu Hi nhờ mình mua nhà bèn nói: - Tỷ à, vừa hay Tiểu Tế đang muốn mua nhà, để y tới xem đi, nếu như y cảm thấy ưng thì chi bằng bán cho y.
- Vậy thì tốt quá rồi, nếu như Tiểu Tế muốn mua ta nhất định sẽ để giá gốc cho cậu ấy, không ăn lãi một đồng nào. A Trân, hiện tại giá nhà cũng tăng rồi, căn nhà đó bây giờ mà bán thì bét cũng phải 800 quan, nghe nói năm sau sẽ còn tăng nữa đó.
- Tỷ à, đệ nghĩ mua nhà ở Trường An thì tốt hơn.
- Đệ quả không hổ là em trai ta.
Lý Tuyền hết lời khen ngợi rồi nói: - Thật là tinh tường đó, ta kì thực cũng muốn mua một căn ở Trường An, Khinh Ngữ có giới thiệu cho ta một căn, tiền cho thuê mỗi tháng cũng đủ ăn rồi. Hiện tại giá nhà ỏ Trường An chỉ bằng một nửa ở Lạc Dương, nếu so với 10 năm trước thì đã giảm đi 6 lần, đây đúng là cơ hội trời cho, chi bằng thế này, dù sao thì tháng sau ta cũng phải đến Trường An để mua một căn, đệ đưa tiền cho ta, ta giúp đệ mua một căn, đảm bảo sẽ chọn cho đệ một căn đẹp nhất.
Lý Trân không nói gì, đại tỷ mặc dù không nói ra nhưng hắn mơ hồ cảm nhận được rằng đại tỷ đã suy nghĩ tính toán tỉ mỉ đến từng chi tiết xấu nhất rồi.
Đúng lúc này, quản gia Lâm thúc vội chạy tới, thi lễ với Lý Trân rồi đưa cho hắn một mũi tên: - Vừa rồi có người đến tìm công tử rồi nhờ chuyển mũi tên này cho cậu.
Lý Trân cầm lấy mũi tên, hắn nhìn qua rồi hỏi: - Vậy người đó đâu rồi?
- Y đi rồi, y nói công tử sẽ biết đây là chuyện gì.
Lý Trân nói với Lý Tuyền: - Tỷ, đệ có việc phải đi ra ngoài một chút, muộn đệ mới về.
An Nghiệp phường là nơi nổi tiếng gần với Thiên Nhai, sở dĩ có tiếng là bởi vì nơi đây chính là nơi tập trung của giới hoàng tộc, nơi này có tới mười mấy căn nhà lớn nhỏ của hoàng tộc, bao gồm nơi ở của Lư Lăng Vương Lý Hiển.
Giống như rất nhiều phường ở Lạc Dương, ở gần cổng phường bao giờ cũng có một quán rượu nhỏ, tên quán và tên phường cũng giống như nhau vậy, được gọi là An Nghiệp tửu quán. Song quán rượu ở trong một con hẻm nhỏ, đầu hẻm treo một chiếc đèn lồng để thu hút sự chú ý của khách hàng. Nếu như không phải là đã quen thuộc với quán rượu này thì quả thực cũng chẳng biết là trong ngõ lại có quán rượu.
Lúc này, cửa phường vẫn chưa đóng, một cỗ xe ngựa đang dừng tại trước cửa An Nghiệp phường. Lý Trân từ trên xe ngựa bước xuống, đưa cho người phu xe chút tiền rồi nói: - Đa tạ.
- Công tử có cần tôi đợi không?
- Không cần.
Xe ngựa lập tức rời đi, Lý Trân bước vào trong cửa phường, hắn nhìn sang hai bên, thấy chiếc đèn lồng màu cam, hắn bước vào trong ngõ.
Trong quán không gian thật tĩnh mịch, không có vị khách nào, tên tửu bảo nhiệt tình chạy tới chào đón: - Công tử đi một mình à?
- Ta và một người bạn đã có hẹn tại phòng Thu Cúc.
- Công tử xin mời theo ta.
Lý Trân đi theo tên tửu bảo lên lầu hai, lầu hai có bốn phòng, lần lượt được đặt tên là Xuân Lan, Thu Cúc, Đông Mai, Hạ Hà. Phòng Thu Cúc nằm ở phía trong cùng, Lý Trân đưa cho tên tửu bảo ít tiền rồi đẩy cửa bước vào.
Ánh sáng trong phòng thật mờ ảo, đằng sau chiếc bàn lớn hình như có một người đang ngồi, rồi một giọng nói vọng tới: - Là Lý thống lĩnh phải không?
- Vâng là tại hạ.
Lý Trân bước tới, dưới ánh đèn hiện ra một khuôn mặt to béo, thì ra là Lý Trọng Nhuận, người con trưởng của Lý Hiển. Đây là cách mà y hẹn để gặp mặt. Lý Trân không hi vọng Lý Trọng Nhuận sẽ đến nhà mình, nếu là như vậy thì thật là sẽ rất phiền toái.
Hai người hẹn gặp nhau tại phòng Thu Cúc ở tửu quán, căn phòng này đã được Lý Trọng Nhuận bao trọn gói. Khi Lý Trọng Nhuận phái người bắn cây cung vào trong phủ của Lý Trân, Lý Trân đã biết Lý Trọng Nhuận có việc muốn gặp mình.
Trên thực tế hắn biết Lý Hiển nhất định sẽ rất muốn gặp mình, chỉ là không ngờ lại gấp gáp đến vậy, mình vừa mới về đến phủ người của y đã đến rồi.
- Lý thống lĩnh xin mời ngồi.
Lý Trân không khách khí, hắn ngồi xuống đối diện, Lý Trọng Nhuận đứng dậy rót một ly rượu mời hắn, áy náy nói: - Thật xin lỗi, cha ta đang nóng lòng đợi tin của Lý thống lĩnh do đó sau khi nội vệ quay trở lại quan thự bên ngoài thì chúng tôi đã biết, vì vậy đã quấy rầy Lý thống lĩnh trong lúc nghỉ ngơi rồi.
Lý Trân biết rất rõ Lý Hiển đang nóng lòng chờ cái gì. Hắn lấy ra minh ước thư Hưng Đường và mấy bức thư mà Lý Hiển viết cho Lý Nguyên Gia rồi đưa cho Lý Trọng Nhuận, hắn nói: - Những thứ mà lệnh tôn cần tất cả đều nằm trong này.
Lý Trọng Nhuận vội vàng cầm lấy, y không vội vàng mở thư ra đọc mà chậm rãi mở cuốn minh ước thư, nhìn thấy chữ kí và dấu vân tay điểm chỉ của phụ thân mình và những gì phụ thân mình viết, trong lòng Lý Trọng Nhuận thực sự xao động. Những thứ này cần phải được thu hồi về thì phụ thân mới thoát khỏi cái tội cùng với Lý Nguyên Gia câu kết tạo phản.
- Đa tạ Lý thống lĩnh.
Giọng nói của Lý Trọng Nhuận có phần nghẹn lại, y cung kính cúi đầu bái Lý Trân rồi nói: - Đại ân của Lý thống lĩnh, bọn ta sẽ luôn khắc ghi trong lòng, xin Lý thống lĩnh nhận của tại hạ một lạy.
Lý Trân vội vàng đỡ y dậy rồi nói: - Lễ này của Trương công tử tại hạ không dám nhận, việc làm này của ta cũng chỉ là muốn bảo vệ cho hoàng tộc Lý thị mà thôi.
Lúc này, Lý Trọng Nhuận chợt nghĩ ra một việc, y lấy ra một chiếc hộp, đặt lên bàn rồi đưa cho Lý Trân, y nói: - Phụ thân ta có gửi tặng ngài chiếc hộp này, xin ngài nhận cho.
Lý Trân mở chiếc hộp ra, bên trong là một tấm kim bài, trên tấm kim bài có viết ba chữ Hưng Đường Hội, dưới ánh đèn ba chữ này sáng lấp lánh. Tấm kim bài này với tấm đồng bài mà hắn thấy ở Phòng Châu giống nhau như đúc, lật qua phía sau nhìn kĩ thì thấy phía góc dưới cùng bên trái có khắc tên của hắn, tấm kim bài ở Phòng Châu thì không có chi tiết này.
Hắn chợt thấy có chút khó hiểu, tại sao hắn lại không tìm thấy tấm kim bài của Hưng Đường Hội trong mật thất của Lý Nguyên Gia. Sau khi tiến hành chôn cất Lý Nguyên Gia, cũng không thấy trên người của Lý Nguyên Gia có tấm kim bài này. Lý Trân chợt nghĩ tới bộ Hoàng Kim Giáp của Tửu Chí, trong lòng hắn thầm nghĩ, chẳng lẽ Tửu Chí lại lấy tấm kim bài Hưng Đường Hội của Lý Nguyên Gia sao?
Tạm thời tĩnh tâm lại, hắn nhìn kĩ lại một lần nữa, chàng đương nhiên biết ý nghĩa của tấm kim bài, đây là bằng chứng chứng tỏ mình là người của Hưng Đường Hội. Lý Trân không khỏi tò mò hỏi: - Không cần phải tổ chức nghi lễ gì sao?
Lý Trọng Nhuận lắc đầu nói: - Hưng Đường Hội lúc mới thành lập có yêu cầu kí tên và lăn tay trên minh ước thư, nhưng điều này rất nguy hiểm, sau này phát triển thành viên của Hưng Đường Hội chỉ cần có hai tấm kim bài thành viên bảo đảm đề cử là sẽ được ứng cử, có được kim bài của Hưng Đường Hội hoặc ngân bài thì coi như đã được gia nhập hội. Lần này công tử gia nhập Hưng Đường Hội là phụ thân ta và Tương Vương bảo lãnh, vì vậy phá lệ cho công tử một tấm kim bài.
- Vì sao tấm kim bài đưa cho ta lại là ngoại lệ?
Lý Trọng Nhuận cười nói: - Bởi vì chỉ có hoàng tộc mới có kim bài, giống như rất nhiều đại thần hoặc quan lại mang dòng dõi quí tộc cũng chỉ có ngân bài mà thôi. Ví dụ như trước đây không lâu Tô bị xử tử, gã chính là thành viên của Hưng Đường Hội do Lang Gia Vương Lý Xung và Quảng Lăng Vương Lý Nguyên Gia bảo lãnh, gã cũng chỉ có ngân bài mà thôi.
Lý Trân chần chừ một chút rồi nói: - Ta tuy họ Lý nhưng lại không mang dòng dõi hoàng tộc, như vậy có phải là đã phá vỡ qui tắc rồi không?
- Ta cũng không biết tại sao, song phụ thân nhìn người rất cẩn thận, ông đã cho huynh kim bài thì ắt là phải có lý do.
Lý Trân yên lặng gật đầu, lúc trước hắn tự mình muốn gia nhập Hưng Đường Hội xong không ngờ bây giờ lại được Lý Hiển và Lý Đán cùng tiến cử, lại càng không ngờ rằng bọn họ lại còn cho mình kim bài. Lý Hiển và Lý Đán đều là người cẩn thận, tuyệt đối sẽ không làm cái việc trọng đại này, điều này thật là khó có thể hiểu được.
Lý Trân không hỏi tiếp nữa, hắn cẩn thận cầm lấy tấm kim bài, Lý Trọng Nhuận nghiêm nghị nói: - Lý thống lĩnh, ta phải nhắc huynh rằng, gia nhập Hưng Đường Hội là một việc lớn, tấm kim bài này huynh phải giữ gìn cẩn thận, và phải tuyệt đối giữ bí mật, kể cả những người thân nhất cũng tuyệt đối không để cho biết.
Lý Trân chắp tay nói: - Trưởng công tử xin yên tâm, điều này ta hiểu.