Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 255: Né tránh vấn đề

Lý Trân xem xong tin nhắn Lã Tấn viết cho hắn, trầm tư một lát lại hỏi:
- Hiện tại trong thành Dương Châu tình hình như thế nào?

- Hồi bẩm thống lĩnh, hiện tại thành Dương Châu bên ngoài giống như rất bình thường, tuy nhiên trên thị trường đã có thương nhân ém hàng rồi, nhưng ảnh hưởng không lớn. Mấu chốt là người Dương Châu cũng không biết quân đội triều đình đã tới gần Dương Châu, chỉ người có tin tức cực kỳ nhanh nhẹn mới biết được.

Lúc này, Địch Yến cũng nhận được tin tức, lặng lẽ đi vào phòng, Triệu Thu Nương cầm tay nàng đứng ở một bên, Lý Trân đi vài bước lại hỏi:
- Ngươi trên đường đến đây, phát hiện tình huống gì dị thường không?

Hàn Dũng lắc đầu:
- Ty chức không có phát hiện bất cứ dị thường nào.

- Khổ cực cho ngươi rồi, Triệu Giáo Úy dẫn y đi xuống nghỉ ngơi trước.

Triệu Thu Nương đưa Hàn Dũng đi xuống, lúc này Địch Yến hỏi:
- Dương Châu thế nào?

- Dương Châu trước mắt rất bình thường, tuy nhiên Lý Nguyên Gia bây giờ đang ở huyện Giang Dương.

Huyện Giang Dương nằm sát sông Trường Giang, Địch Yến nhướn mày:
- Chẳng lẽ y muốn từ Trường Giang chạy trốn?

- Lý Nguyên Gia trốn hay không trốn đi kỳ thật cũng không quan trọng, ta chỉ quan tâm y chiêu mộ mấy ngàn quân đội bây giờ đang ở đâu? Đây mới là mấu chốt ảnh hưởng toàn bộ đại cục, hiện tại Lã Tấn vẫn chưa thể tìm ra tung tích đội quân này.

Địch Yến thấp giọng nói: - Nếu không thì ta đi xem Trường An một chuyến, Trưởng sử Dương Châu Triệu Văn Sơ là môn sinh của cha ta, từ chỗ của y có lẽ ta có thể được một chút tin tức.

Lý Trân ngẫm nghĩ một chút,
- Ta cùng đi với muội.

- Không cần, ta tự đi một mình là được, không có nguy hiểm gì đâu.

Lý Trân lắc đầu:
- Không riêng gì vấn đề muội gặp nguy hiểm, nếu không nhanh chóng giải trừ tai hoạ ngầm của Dương Châu, ta lo lắng nữ hoàng đế sẽ quyết định lấy Võ thay Lý mất, bà ta sai Võ Ý Tông đi sứ Dương Châu, là ngầm có ý này, ta nhất định phải mau chóng nắm được tình hình quân đội Lý Nguyên Gia.

Địch Yến không phản đối nữa, nàng lại thấp giọng nói:
- Nhưng huynh giải thích với Võ Ý Tông như thế nào?

- Không có gì, ta chỉ nói đi điều tra thích khách, y biết là ta đi Dương Châu, tuy nhiên y cũng phải chấp nhận lý do đó thôi.

Lý Trân cười cười, bước nhanh đi ra ngoài khoang thuyền, vừa lúc gặp Triệu Thu Nương, hắn chỉ bảo Triệu Thu Nương vài câu, lúc này mới rời thuyền đi.

Sự tình so với Lý Trân tưởng tượng còn thuận lợi hơn, hắn không có gặp Võ Ý Tông, nhưng Võ Ý Tông lại đồng ý đáp ứng hắn đi điều tra thích khách, chỉ nghe gã ở trong khoang thuyền thống khổ hô:
- Lý Thống lĩnh, ngươi nhất định phải tra được là ai đấy, ta không thể không lột da hắn.

Một khắc đồng hồ sau, Lý Trân và Địch Yến phi mình lên ngựa, Hàn Dũng dẫn đường cho bọn hắn, ba người cùng cưỡi ngựa hướng thành Dương Châu hăng hái chạy đi.

Khi đến thành Dương Châu, trời dần dần sáng, Lý Trân lại không có lấy ra kim bài Nội vệ, mà là đợi ngoài cửa thành chừng nửa canh giờ, cửa thành rốt cục chậm rãi mở ra, chờ đám nông dân ở ngoài thành mua thức ăn nhất loạt đi vào, ba người Lý Trân cũng dẫn ngựa vào thành.

Hàn Dũng muốn đi đến chỗ Lã Tấn báo cáo, liền cáo từ trước một bước, Lý Trân và Địch Yến dẫn ngựa chậm rãi đi về hướng châu nha.

Lý Trân lần đầu tiên đến Dương Châu, mặc dù hắn biết Dương Châu là tòa thành lớn nhất nhì thiên hạ, buôn bán phát đạt, nhưng thành trì trước mắt vẫn làm hắn mở rộng tầm mắt, chỉ thấy hai bên đường lớn Quảng Lăng, cửa hàng san sát một nhà nối tiếp một nhà, liếc mắt nhìn xa một cái là không thấy đầu, toàn bộ chu vi thành trì chí ít phải đến năm mươi dặm, chỉ kém Dương Hòa Trường An một chút.

Dương Châu tuy rằng buôn bán phát đạt, nhưng so với Lạc Dương, vẫn thiếu một chút khí chất vương giả, cửa thành không có vẻ đồ sộ như Thiên Môn Lạc Dương, đường phố cũng không có rộng lớn thẳng tắp như Thiên Phố, nơi nơi cờ bay phấp phới, tràn ngập hơi thở buôn bán của con buôn.

Lúc này trời vừa mới sáng, mặt trời vẫn chưa nhô lên từ phương đông, ánh bình minh nhạt nhòa, người trên đường không nhiều lắm, tuy nhiên rất nhiều cửa hàng đều đang tháo dỡ ván cửa, chuẩn bị mở cửa rồi.

Lý Trân thấy cách đó không xa có một tiệm mì nhỏ đã mở cửa, đã có khách đi vào ăn mì, Lý Trân liền cười nói:
- Chúng ta đi ăn một chút gì đi, phỏng chừng Triệu Trưởng sử bây giờ còn chưa có tới châu nha đâu.

Địch Yến cũng cảm thấy có hơi đói, liền gật gật đầu, cùng Lý Trân đi vào tiệm mì nhỏ trước mặt, đem ngựa buộc lên cọc ở ngoài cửa, hai người đi vào trong tiệm, tìm một chỗ có thể nhìn thấy ngựa ngồi xuống.

- Hai vị muốn ăn chút gì vậy?

Tiểu nhị thấy hắn không giống người địa phương, liền dùng một tràng tiếng Quan thoại lưu loát nói:
- Tiểu điếm có mì nam bắc, thịt tươi bánh bao Sơn Đông, bánh hành lá thịt dê Quan Trung, thịt rán cháy cạnh Trung Nguyên, còn có canh thịt bản địa , xương lớn nấu súp, vị ngon giá rẻ, hai vị nếm thử không?

Địch Yến đã tới Dương Châu vài lần, khá hiểu biết ẩm thực nơi đây, cười nói:
- Cho hai bàn bánh bao Sơn Đông, còn cho hai chén canh thịt, bát lớn hơn ấy, trong đó một chén thêm gấp hai lần thịt.

- Vâng, xin mời ngồi, lập tức sẽ tới.

Tiểu nhị đi vào phòng bếp, Lý Trân thấp giọng cười hỏi:
- Có phải có chút quá nhiều hay không?

Địch Yến cười cười nói:
- Huynh sẽ biết ngay thôi.

Một lát, tiểu nhị bưng tới cho bọn họ món mì:
- Mỳ của hai vị đây, mời dùng tự nhiên.

Lý Trân lập tức ngây ngẩn cả người, cái gọi là thịt tươi Sơn Đông bao lớn lớn cỡ trứng gà, một mâm chỉ có bốn, mà chén lớn canh thịt so với bát nhỏ nhất ở Lạc Dương không khác nhau lắm, Địch Yến thấy hắn mở to hai mắt nhìn, hé miệng cười nói:
- Hiểu chưa, nơi này đồ ăn phân lượng rất nhỏ, tuy nhiên hương vị không tồi, được làm rất tinh xảo.

Nàng đem hai đĩa bánh bao giao cho Lý Trân, mình chỉ ăn một chén canh thịt, Lý Trân một đêm chưa ngủ, sớm đã đói cực kỳ, một lát liền đảo qua quét sạch hai đĩa bánh bao, không khỏi khen không dứt lời:
- Hương vị quả thật không tệ, đáng tiếc là quá ít.

Địch Yến vừa cười nói với tiểu nhị:
- Cho hai đĩa súp bánh bao Dương Châu.

- Một lát có ngay.

Tiểu nhị, một lát, lại bưng tới hai đĩa súp bánh bao, so với trứng chim bồ câu lớn hơn không được bao nhiêu, khiến Lý Trân có chút dở khóc dở cười.

- Trước cắn một miếng nhỏ, húp một hơi canh thịt bên trong , sau đó lại ăn, nhưng đối với nàng không sao cả, mở miệng một tiếng là được.

Lý Trân ăn vài cái bánh bao, cảm thấy hương vị không tồi, lại muốn hai đĩa nữa, một lát, Địch Yến đứng dậy cười nói:
- Huynh từ từ ăn, ở đây chờ ta, ta đi tìm hiểu trước tình hình một chút.

- Ừ để ý một chút.
Lý Trân đang ăn bánh trôi nước, hàm hồ đáp lại.

Địch Yến ở trước châu nha chờ trong giây lát, một viên quan tòng sự bước nhanh đi ra cười nói:
- Để cô nương đợi lâu rồi, Trưởng sử của nhà ta mới đến quan phòng, xin mời đi theo ta.

- Đã làm phiền rồi.

Địch Yến đi theo viên quan tòng sự đi vào quan nha, quan nha Dương Châu chiếm đất khá lớn, vòng mấy vòng mới đi đến trước quan phòng Trưởng sử.

Trưởng sử Dương Châu tên là Triệu Văn Sơ, người Thái Nguyên phủ, tiến sĩ xuất thân, tuổi y ước chừng hơn bốn mươi, mười năm trước khoa cử trung học đứng thứ ba, liền luôn luôn làm quan ở Dương Châu địa khu, Triệu Văn Sơ năm đó vào kinh đi thi, vì là quan hệ đồng hương, bái Địch Nhân Kiệt làm thầy, trở thành môn sinh của Địch Nhân Kiệt.

Ở trong quan trường, đây cũng là có chút thể diện, môn sinh của Tướng quốc.
Người khác nghe thấy đều nhìn với cặp mắt khác.

Tuy nhiên từ năm trước Địch Nhân Kiệt bị giáng chức làm Huyện lệnh Bành Trạch, Triệu Văn Sơ cũng không bao giờ tự đề cao mình là môn sinh Địch tướng quốc nữa, điều này cũng rất phù hợp phương châm sống của y: 'Quân tử không dựng ở tường nguy.

Triệu Văn Sơ thật là quan viên chăm chỉ, bắt đầu thời gian đi làm hàng ngày theo như triều đình quy định, giờ Mão một khắc, đúng là thời gian Lạc Dương bắt đầu lâm triều, hắn cũng đúng giờ xuất hiện trong quan phòng của chính mình.

Vừa mới ngồi xuống uống ngụm trà, liền có viên quan tòng sự báo lại, con gái Địch Nhân Kiệt đến thăm, điều này làm cho Triệu Văn Sơ có chút khó khăn, y đương nhiên biết con gái Địch Nhân Kiệt có lẽ là tiểu nữ nhi Địch Yến, trước kia đã tới Dương Châu hai lần, y cũng đã gặp, là một cô nương thích trở thành hiệp nữ ở bên ngoài.

Địch Yến hôm nay tới Dương Châu, nhất định cũng là đi ra du ngoạn. Triệu Văn Sơ cho là như vậy, chỉ có điều gần đây triều đình nhiều biến động, nếu có người thấy Địch Yến tìm đến y, có thể cho là y truyền tin cho Địch Nhân Kiệt hay không?

Tuy rằng có chút khó khăn, nhưng Triệu Văn Sơ biết mình vẫn phải gặp một lần, nếu không đâu còn mặt mũi nào. Đuổi nàng đi sớm một chút là được rồi.

Lúc này, viên quan tòng sự ở cửa bẩm báo:
- Sứ quân, Địch cô nương đã đến.

- Mời nàng ta vào.

Một lát Địch Yến bước nhanh đến, vẻ mặt tươi cười thi lễ với Triệu Văn Sơ, duyên dáng nói:
- Địch Yến bái kiến Triệu thúc phụ.

Tuy rằng Triệu Văn Sơ là môn sinh của Địch Nhân Kiệt, trên vai vế hẳn là ngang với Địch Yến, nhưng Địch Nhân Kiệt cũng không cho nữ nhi của mình xưng hô bằng vai vế, nhất định để nữ nhi gọi y bằng thúc phụ. Triệu Văn Sơ vài lần đi Lạc Dương bái kiến Địch Nhân Kiệt, Địch Yến đều xưng hô với y là thúc phụ, Triệu Văn Sơ quen rồi.

Y vuốt râu khẽ cười nói:
- A Yến sao lại đến Dương Châu rồi, là tới du ngoạn sao?

Địch Yến lại không muốn trực tiếp nói rõ, liền tiếp theo lời của y, cười hì hì nói:
- Cháu đưa sư tỷ đến Dương Châu, gặp một chút phiền toái, còn cần Triệu thúc phụ giúp đỡ chút.

Triệu Văn Sơ mỉm cười,
- Là có người ức hiếp các cháu phải không, nếu như là ở Dương Châu, ta có thể ra mặt giúp các cháu một chút, hay là lộ phí không đủ? Ta cũng có thể tự giúp đỡ các cháu một chút.

Địch Yến sớm nghĩ kỹ lí do thoái thác, nàng quay đầu lại nhìn nhìn, phía sau không có ai, liền cười nói:
- Sư tỷ của cháu là tới tìm huynh đệ của tỷ ấy, nhưng trong nhà không có người, nghe hàng xóm nói năm trước huynh đệ của tỷ ấy báo danh nhập ngũ rồi, nhưng chúng ta lại không tìm thấy quân đội đóng quân ở đâu?

- Ồ ——
Triệu Văn Sơ giật mình, cười nói:
- Chuyện này ta có thể giúp đỡ chút, nếu như là binh lính của châu huyện, ta có thể tra danh sách xem sao, không biết huynh đệ của sư tỷ cháu tên gọi là gì?

- Huynh đệ của sư tỷ cháu cũng họ Triệu, tên là Triệu Nam, nghe nói là gia nhập quân đội Quảng Lăng Vương.
Địch Yến không chút để ý nói, ánh mắt lại nhìn chăm chú vào từng biến đổi trong vẻ mặt của Triệu Văn Sơ.

Triệu Văn Sơ lập tức biến đổi sắc mặt, tròng mắt thiếu chút nữa lòi cả ra, sau một lúc lâu y mới lắp bắp nói:
- Chuyện này… Chuyện này... Ta không biết, cái gì quân đội Quảng Lăng Vương? Ta chưa từng nghe nói.

Y tâm hoảng ý loạn, đứng lên nói:
- Ta còn có chuyện phải làm, cháu đi về trước đi, qua mấy ngày có thời gian chúng ta bàn lại.

Y lại không thèm nhìn Địch Yến, đứng dậy trực tiếp đi ra, rất nhanh, quan tòng sự tiến vào cười nói:
- Sứ quân gia của ta còn có công vụ phải xử lý, Địch cô nương xin mời.

Địch Yến thấy rõ ràng, Triệu Văn Sơ này nhất định có sự tình, chỉ có điều không muốn tự nói với mình, bất đắc dĩ, Địch Yến đành phải đứng lên, buồn bực không vui rời khỏi châu nha, vừa đi ra cửa chính, liền nghe trong ngõ nhỏ bên cạnh có người đang gọi nàng:
- A Yến, bên này.

Lý Trân dắt hai con ngựa ở cửa ngõ ngoắc nàng, Địch Yến vội vàng đi vào ngõ nhỏ. Lý Trân cười hỏi:
- Như thế nào, y nói sao?

Địch Yến lắc đầu, rất uể oải nói:
- Ta vừa mới mở miệng, y ngay lập tức lấy cớ công vụ bề bộn, đuổi ta ra ngoài.

- Muội cảm thấy y rất kích động sao?

Địch Yến gật gật đầu:
- Ta nhìn ra được, y nhất định rất kích động.

Lý Trân trầm ngâm chốc lát nói:
- Có lẽ là ở châu nha, y không tiện mở miệng nói chuyện này, chi bằng chúng ta buổi tối đến nhà y thăm hỏi.

Địch Yến thở dài:
- Ta cảm thấy loại chuyện này ở nhà nói tương đối tốt.

- Tốt lắm, chúng ta đi tìm Lã Tấn trước, hỏi lại tình hình.

Lã Tấn từ đường bộ trong đêm tối chạy đi, so với bọn họ đến Dương Châu sớm hơn bốn ngày, trước mắt ở tại khách quán gần cửa thành phía tây. Lý Trân và Địch Yến đi vào cửa thành phía Tây, Địch Yến chỉ vào một chiếc đèn lồng màu đỏ thật lớn nói:
- Mau nhìn, chính là chỗ đó.

Chỉ thấy đèn lồng màu đỏ rồng bay phượng múa trên viết bốn màu đen chữ to "Quán trọ Tụ Tiên". Đây chính là khách quán hắn muốn tìm, Lý Trân và Địch Yến đi vào nhà trọ, chỉ thấy nhà trọ khá lớn, giả sơn trì ngư, cây cao bóng cả, phòng xá cũng xây dựng cải tạo vô cùng cầu kỳ, là một nhà trọ tương đối thượng hạng. Lúc này chưởng quầy ra đón, vẻ mặt cười bồi nói:
- Hai vị ở trọ đúng không?

- Ta tìm một thương nhân họ Lã, từ Lạc Dương đến, y để lại thư cho ta nói ở nơi này.

- Thương nhân họ Lã, từ Lạc Dương đến?

Chưởng quầy ngưng thần nghĩ chốc lát, bỗng nhiên nhớ ra, luôn miệng nói:
- Có có khách nhân này, ngụ ở hậu viện, xin mời đi theo ta.