Lý Trân cũng không thèm để ý thái độ của Võ Ý Tông, hắn đến Dương Châu cũng có nhiệm vụ, Lý Trân trầm ngâm chốc lát nói: - Ta đề nghị chúng ta tạm thời không cần gấp gáp đến Dương Châu, xem động tĩnh của Dương Châu trước một chút, Đại tướng quân cảm thấy như thế nào?
Võ Ý Tông mặc dù háo sắc như mạng, nhưng trên thực tế gã cũng là người cực kỳ khôn khéo giả dối, gã biết rằng Lý Nguyên Gia rất có thể sẽ khởi binh tạo phản, nếu như quan phủ hai cấp châu huyện đều bị Lý Nguyên Gia khống chế, như vậy mình đến thành Dương Châu, có thể chính là chưa tới cửa đã chết rồi, Lý Trân nói rất đúng, án binh bất động trước đã, tìm hiểu một chút tình hình rồi nói sau.
Sắc mặt gã hòa hoãn rất nhiều, gật đầu nói: - Lý Thống lĩnh nói đúng, không thể gấp gáp tiến đến thành Dương Châu.
Lý Trân thấy gã đồng ý, lại lập tức nói: - Ta xem bản đồ, phía trước ngoài hai mươi dặm có một nơi tên là Bạc Yên Đình cách thành Dương Châu ước chừng ba mươi dặm, chúng ta có thể hạ thuyền ở nơi đó.
Võ Ý Tông đi đến trước bàn, xoạt một tiếng đem hết thảy chén bình gạt xuống đất, từ trong bình ngọc bên cạnh rút ra một trục bản đồ, mở bản đồ ra nhìn kỹ, hắn lại nghĩ thật lâu sau, chậm rãi gật đầu nói: - Là ở chỗ này hạ thuyền.
Lúc hoàng hôn, đội tàu ở Bạc Yên Đình chậm rãi cập bờ, Võ Ý Tông lập tức phái hơn mười thân binh đi thành Dương Châu tìm hiểu tin tức.
Bạc Yên Đình là một bến tàu nhỏ phía bắc Dương Châu, do ở gần Yên trấn mà được gọi như vậy, nơi này mặc dù là một cái trấn nhỏ, nhưng lại tọa ở một tuyến đường giao thông thuỷ bộ trọng yếu, khách thương lui tới rất nhiều, thương mại vô cùng phồn vinh, đứng ở trên đầu thuyền, có thể thấy kiến trúc trấn nhỏ san sát được xây dựng ở xa xa.
Trên bến tàu,n gười dân vùng phụ cận có đội tàu cập bờ, lập tức đưa đến các loại đặc sản địa phương tiến hành rao bán hàng, bến tàu nhất thời trở nên náo nhiệt.
- Lão Lý, ngươi có phát hiện gì không?
Địch Yến nhìn thôn dân trên bến tàu cười nói: - Trên đường chúng ta cập bờ đều vắng ngắt, nhưng tới Dương Châu này rồi, thôn dân toàn bộ chạy tới bán đồ vật này nọ, người ở đây rất biết làm ăn.
- Đúng vậy nha, Dương Châu buôn bán phát đạt, những thôn dân này cũng rất có đầu óc buôn bán.
Lý Trân cười nói: - Có muốn chúng ta cùng lên bờ đi xem một cái không?
Địch Yến ngồi vài ngày trên thuyền, sớm đã có chút mệt mỏi rồi, nàng nghe nói có thể lên bờ, lập tức tinh thần phấn chấn lên, cười nói: - Đây là đề nghị tốt nhất của huynh từ suốt dọc đường đi, chúng ta đi mau.
Địch Yến cầm một túi tiền, kéo Lý Trân bước nhanh rời khỏi thuyền, lúc này mặt trời đã dần lặn, nhưng màn đêm chưa phủ xuống, một vòng sáng nhnaf nhạt giống như trăng khuyết đọng lại bầu trời phía đông, màu hoàng hôn mông lung, nhưng trên bến tàu lại rất náo nhiệt, mười mấy người thôn dân cầm giỏ trúc và cái sọt ở trên bến tàu xếp đặt hai hàng, chất đầy tôm cá và thuỷ sản, tiếng rao bán hàng không ngớt.
- Đây là cái gì? Địch Yến ngồi xổm xuống trước quán nhỏ của một thôn dân, nhặt lên một cái màu tím, lại mấy có lớp vỏ rất cứng hỏi.
Lý Trân lại nhận ra thứ này, cười nói: - Đây là củ ấu, nấu chín ăn rất ngọt.
- Chỉ nói hươu nói vượn.
Địch Yến lờ hắn đi, hỏi tiểu nương: - Đây là cái gì?
Tiểu nương dùng tiếng Quan thoại ngọt ngào trong vắt cười nói: - Vị đại ca kia nói không sai, là củ ấu, củ ấu năm trước, chỉ mười văn tiền một cân.
Địch Yến quay đầu lại kinh ngạc nhìn thoáng qua Lý Trân: - Huynh làm sao biết được, Đôn Hoàng chỗ các huynh cũng có à?
- Đôn Hoàng không có, tuy nhiên khi sư phụ dạy ta đọc sách từng nói với ta.
- Ồ sư phụ huynh đương nhiên biết rồi.
Địch Yến lại chỉ vào trong giỏ xách bên cạnh có hơn mười con cá màu trắng dài nhỏ, hỏi: - Vậy huynh nói một chút, cái này là loại cá gì vậy?
- Đây là cá đao, đặc sản Trường Giang, ta đã nếm qua ở nhà Cao phủ quân.
- Coi như huynh có chút kiến thức.
Địch Yến cười nói với tiểu nương: - Củ ấu và cá đao của cô ta đều mua.
Tiểu nương cực kỳ vui mừng, vội vàng đưa chiếc giỏ đựng các sản vật cho bọn họ, lúc này, một tràng tiếng cười truyền tới bọn họ: - Địch cô nương còn có thể làm cá sao?
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy Võ Ý Tông đứng ngay ở phía sau bọn họ, bên cạnh đi theo vài nữ tử trẻ tuổi xinh đẹp. Gã không che giấu ánh mắt nóng bỏng chút nào, giống như móc câu nhìn chằm chằm Địch Yến, vẻ ngoài xinh đẹp của Địch Yến đã làm gã thèm chảy nước miếng rồi, nếu không phải là có Lý Trân, gã đã sớm lệnh cho thủ hạ cướp người rồi.
Sắc mặt của Địch Yến lập tức sa sầm xuống, trong nội tâm nàng cực kỳ chán ghét, cũng không thèm nhìn Võ Ý Tông, lấy ra vài văn tiền đưa cho tiểu nương, mang theo rổ quay lại thuyền, Võ Ý Tông không xem thường chút nào, vẫn nhìn chằm chằm bóng lưng của Địch Yến, sau một lúc lâu mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng: - Như hoa sen mới nở, ta càng nhìn càng thương.
Lý Trân thấy gã vô lễ như thế, trong lòng thực sự căm tức, hắn lạnh lùng nói: - Trên bờ không an toàn, Đại tướng quân tốt nhất vẫn là quay lại thuyền đi.
- Nơi này sẽ không an toàn sao?
Võ Ý Tông ngửa mặt lên trời cười to: - Nực cười, ai dám giết ta.
Vừa dứt lời, chỉ nghe ”Két” một tiếng nhỏ vang lên, một mũi tên từ rừng cây đằng xa nhanh như điện phóng tới, tốc độ mũi tên quá nhanh, Lý Trân tuy rằng nhìn thấy, cũng không kịp cứu viện. ‘Phốc’ một tiếng, tên bắn lén bắn trúng bắp đùi của Võ Ý Tông, Võ Ý Tông kêu thảm một tiếng, té ngã trên đất.
Trên bến tàu lập tức một trận đại loạn, các thôn dân đem theo cái sọt chạy trốn tứ phía, vài nữ nhân xinh đẹp sợ tới mức cuồng loạn thét chói tai, hơn mười thân binh của Võ Ý Tông nhanh chóng xúm lại, Lý Trân thấy rừng cây có bóng người chớp động, hắn rút kiếm hướng trong rừng cây chạy gấp.
Cách rừng cây hơn sáu mươi bước, khi hắn chạy vội tới rừng cây, thích khách đã không thấy bóng dáng, nghe văng vẳng có tiếng vó ngựa chạy gấp, Lý Trân nhanh chóng tìm một vòng, chỉ thấy trên một cây đại thụ cắm một tờ giấy bằng dao găm, trên tờ giấy viết một hàng chữ: “Cảnh cáo các ngươi mau trở về Lạc Dương, nếu không lần sau hẳn phải chết.”
Lý Trân rút dao găm ra, cầm tờ giấy bước nhanh trở về bến tàu, một quân y đi theo thuyền dùng dao khoét đầu mũi tên từ trên chân Võ Ý Tông ra, Lý Trân hỏi: - Thương thế như thế nào?
- May mắn mũi tên không độc, chỉ có một chút da thịt bị tổn thương.
- Lý Thống lĩnh, bắt được hung thủ chưa? Võ Ý Tông hỏi, đau đớn mãnh liệt khiến cho mặt gã biến hình.
- Không có phát hiện bất cứ kẻ nào, chỉ có thứ này.
Lý Trân cầm tờ giấy trong tay đưa cho Võ Ý Tông, Võ Ý Tông xem hết tờ giấy, đem tờ giấy vo thành một cục tròn, nghiến răng nghiến lợi nói: - Một mũi tên này gây thù với ta, ta chắc trả lại gấp mười lần.
Địch Yến nghe nói Võ Ý Tông bị ám sát, trong nội tâm nàng cảm thấy vui vẻ, cười nói với Lý Trân: - Thích khách này cũng là ngu dốt, phía trên bôi một chút độc dược, một mũi tên bắn chết gã, không phải hết thảy mọi sự đều thuận lợi sao?
- Ta tuy rằng cũng rất chán ghét y, nhưng nếu như y thực sự chết rồi, ta là hộ vệ của y cũng không cách nào giải thích, kỳ thật cho y một bài học cũng rất hợp ý ta.
Lý Trân khẽ cười nói: - Muội nghĩ qua là ai muốn dạy dỗ y không?
- Là Lý Nguyên Gia? Địch Yến hỏi dò.
Lý Trân lắc đầu, rất khẳng định nói: - Lý Nguyên Gia kỳ thật cũng muốn biết Võ Ý Tông đến Dương Châu làm cái gì, y sẽ không nói lời như bắt Võ Ý Tông chạy về Lạc Dương, không phải là y.
- Võ Tam Tư? Nghe nói y và Võ Ý Tông không phải cùng phe, hai người mâu thuẫn rất sâu.
Lý Trân vẫn lắc đầu: - Võ Tam Tư ở trong án Hưng Đường Hội tạm thời là những người đứng xem, y sẽ không dễ dàng ra tay, về phần Thái Bình công chúa, cũng không có khả năng ra tay, Lý Đán và Lý Hiển hiện tại cũng đang chú ý đến ta, nàng ta sẽ không gây thêm phiền toái cho ta.
Lý Trân cũng không có giấu diếm Địch Yến hắn và Lý Hiển cùng Lý Đán có quan hệ, cũng không có giấu diếm mục đích thực sự lần này hắn tới Dương Châu, điểm này khiến Địch Yến rất hài lòng, nàng nguyện ý cùng Lý Trân chung hoạn nạn, nhưng điều kiện tiên quyết là Lý Trân nhất định phải đối với nàng thẳng thắn thành khẩn.
Địch Yến mỉm cười: - Ta biết rằng huynh nhất định sẽ nói là Lai Tuấn Thần gây nên, Lai Tuấn Thần uy hiếp Võ Ý Tông, không cho gã nhúng tay vào Hưng Đường Hội, có phải hay không?
Lý Trân vừa nãy đúng là có ý nghĩ này, tuy nhiên lúc này hắn hơi chần chờ: - Muội vừa rồi mới nhắc nhở ta, ám sát hôm nay rất giống một vụ vu oan giá họa, bởi vì ta đầu tiên đã nghĩ đến Lai Tuấn Thần, tin tưởng Võ Ý Tông cũng như thế, nói không chừng có người đang cố ý sắp đặt để quan hệ của Võ Ý Tông và Lai Tuấn Thần trở nên gay gắt.
- Vậy huynh chuẩn bị làm sao bây giờ, cùng tên Võ Ý Tông ghê tởm kia phân tích vụ án sao?
Lý Trân lại cười nói: - Nếu Võ Ý Tông và Lai Tuấn Thần nhân lần này ám sát mà quan hệ trở nên gay gắt, như vậy người nên vui mừng nhất hẳn là ta mới đúng."
Một lần phong ba ám sát nho nhỏ khiến đội tàu càng có lý do cập bến ở Yên trấn không đi. Ttrời cũng dần dần tối, đội tàu mọi người đã đi vào giấc ngủ, năm mươi thân binh của Võ Ý Tông và ba mươi võ sĩ Nội vệ ở trên bờ giới nghiêm canh gác, bọn họ phân bố ở hai dặm chiều dài trên bờ, phân công canh gác từng con thuyền, phân biệt rõ ràng, không cho thuyền khác lội qua.
Lúc này, một bóng đen chậm rãi đến gần phía sau thuyền của Nội vệ, một võ sĩ Nội vệ lập tức phát hiện ra y, nâng cung quát: - Là ai?
- Là ta, Nhị doanh Hàn Dũng, Lã Giáo Úy phái ta đến truyền tin.
Triệu Thu Nương mang theo vài tên võ sĩ Nội vệ lập tức vây đến, nàng nhận ra người này, cũng là võ sĩ Nội vệ bọn họ, là thủ hạ của Lã Tấn. Lúc này, Triệu Thu Nương nhìn thoáng qua khuôn mặt nam tử, ngoài hai trăm bước thân binh tuần tra của Võ Ý Tông không có phát hiện động tĩnh bên này, nàng thấp giọng nói: - Đừng lộ ra, đi theo ta.
Nàng mang theo võ sĩ báo tin đi đến thuyền của Lý Trân, lúc này Lý Trân vẫn chưa đi ngủ, khoang thuyền của hắn đèn vẫn sáng, hắn đang chắp tay sau lưng đi qua đi lại, chờ đợi tin tức của Dương Châu. Lần này xuôi nam về Dương Châu, tuy rằng Lý Hiển và Lý Đán đều đối với hắn ôm lấy kỳ vọng cao, nhưng chính Lý Trân hắn lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Khuyên bảo Lý Nguyên Gia lấy đại cục làm trọng, không cần khởi binh, có thể nào dễ dàng như vậy, ngay cả khuyến cáo của Lý Hiển cũng không có tác dụng gì, Lý Nguyên Gia sẽ nghe ý kiến của hắn sao.
Dụng ý lần này của Võ Tắc Thiên hết sức rõ ràng, phái Võ Ý Tông đi Dương Châu tuyên chỉ gọi Lý Nguyên Gia vào kinh. Nếu Lý Nguyên Gia nguyện ý bó tay chịu trói, đi theo Võ Ý Tông vào kinh, điều đó đương nhiên là tốt nhất, nhưng nếu như Lý Nguyên Gia không cam lòng bó tay chịu trói, ba vạn đại quân tinh nhuệ của Lâu Sư Đức sẽ tiến vào Dương Châu, mấy ngàn đám binh ô hợp của Lý Nguyên Gia có năng lực chống đỡ được bao lâu?
Nhưng điều khiến cho Lý Trân lo lắng là, một khi bùng nổ chiến tranh, giống như Lý Kính Nghiệp và Lý Trinh khởi binh năm đó, Võ Tắc Thiên đã tìm được cớ giết hại hoàng tộc Lý thị, hoàn toàn để Võ thị cướp lấy giang sơn Lý Đường, đây là mục đích thực sự bà giam lỏng Lý Hiển trong thành Lạc Dương.
Lợi dụng cơ hội cuộc tranh tài mã cầu, ngoài mặt thả lỏng đối với Lý Đán và khống chế Lý Hiển, sự chấp thuận bọn họ tổ chức và thành lập đội mã cầu tham gia trận đấu, có vẻ hoàng ân mênh mông cuồn cuộn, trên thực tế là làm tê dại Lý Đán và cảnh giác Lý Hiển, sau đó triệu hồi Lý Hiển về Lạc Dương để giam lỏng, khống chế hai người ở Lạc Dương, trên thực tế chính là để bà chuẩn bị hoàn toàn diệt trừ tận gốc Hưng Đường Hội.
Lý Trân cũng cảm giác thủ đoạn của Võ Tắc Thiên thâm sâu kế hiểm, mưu tính sâu xa, bà thận trọng, dùng Lai Tuấn Thần bắt giữ Lý Đức Chiêu, đám người Tô Vị Đạo ngoài mặt hấp dẫn sự chú ý của các quan lại, phái Võ Ý Tông đi Dương Châu chính là giương đông kích tây, bức Lý Nguyên Gia tạo phản.
Nhưng Cao Diên Phúc lại nói cho Lý Trân, kỳ thật trong lòng Võ Tắc Thiên cũng có một chút mâu thuẫn, không hy vọng tình thế đến mức không thể khống chế được, cho nên mới tinh tế lựa chọn phái Lý Trân hắn hộ vệ Võ Ý Tông xuôi nam.
Lúc này, ngoài cửa khoang truyền đến thanh âm của Triệu Thu Nương: - Khởi bẩm Thống lĩnh, Lã Giáo Úy phái người đến.
Lý Trân mừng rỡ, hắn đang đợi Lã Tấn đưa tin tức đến, hắn vội vàng nói: - Mau mời vào.
Cửa mở, Triệu Thu Nương dẫn võ sĩ truyền tin bước nhanh đi vào khoang thuyền, quì một gối thi lễ: - Hàn Dũng tham kiến Thống lĩnh.
- Có tình báo gì?
Hàn Dũng lấy ra một phần tình báo, hai tay dâng lên cho Lý Trân: - Mời Thống lĩnh xem qua.