- Lần này, đoạt giải quán quân Võ Cử, từ đáy lòng ta cảm thấy vui mừng cho ngươi, đây là chút tâm ý của ta, xin ngươi hãy nhận lấy!
Thượng Quan Uyển Nhi để một thanh kiếm mỏng lên bàn, giao cho Lý Trân, mặt nàng tươi cười. Lý Trân giành được trạng nguyên Võ Cử, không chỉ mở rộng quyền lực đằng sau cho nàng mà quan trọng hơn là nàng ta cũng vì thế mà vui như mở cờ trong bụng.
- Thanh đoản kiếm này là năm đó Cao Tông ban cho ông nội ta, sau đó ông nội để lại cho ta, mặc dù là vật kỷ niệm nhưng ta cũng chỉ có vật này, ta cảm thấy nó có tác dụng với ngươi nên tặng nó cho ngươi!
- Đa tạ Xá nhân!
Lý Trân chậm rãi rút thanh đoản kiếm ra, chỉ thấy một luồng gió lạnh phả vào mặt. Tuy mũi kiếm nhỏ lệch nhưng sắc bén lạ thường, là một lưỡi kiếm quý nhưng thanh đoản kiếm này thích hợp cho nữ nhân sử dụng hơn. Lý Trân hiểu thâm ý của Thượng Quan Uyển Nhi liền bỏ kiếm vào vỏ, lại ôm quyền nói: - Xá nhân ưu ái, ty chức vô cùng cảm kích.
- Ta hy vọng sự cảm kích của ngươi không chỉ dừng lại ở lời nói, ta thích ngươi để trong lòng hơn.
Đôi mi dài nhỏ thanh tú của Thượng Quan Uyển Nhi khẽ nhướn lên, miệng tươi cười đầy thâm ý: - Nghe nói tối hôm qua Võ Tam Tư đặc biệt đến tửu quán chúc mừng ngươi, ta rất muốn biết, y tặng ngươi cái gì?
Lý Trân cũng sáng nay mới nhìn thấy thiếp và hộp quà mà Võ Tam Tư tặng cho mình ở trên bàn. Nhưng hắn lấy làm lạ sao Thượng Quan Uyển Nhi lại quan tâm đến quà tặng của mình mà không quan tâm đến động cơ Võ Tam Tư đến chúc mừng mình được làm trạng nguyên.
- Võ Tam Tư tặng cho ty chức một con kỳ lân bằng ngọc.
- Nhưng màu xanh, trên lưng có hoa văn hình mây? Thượng Quan Uyển Nhi nói tiếp.
- Đúng vậy!
Lý Trân không hiểu nhìn Thượng Quan Uyển Nhi: - Sao Xá nhân biết? Con kỳ lân ngọc này có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
- Quả nhiên không nằm ngoài dự liệu của ta.
Thượng Quan Uyển Nhi cười lạnh một tiếng nói: - Vì con kỳ lân ngọc kia chính là ta tặng cho y, chúc mừng y được phong làm Lương Vương. Dụng ý của y chúc mừng ngươi rất đơn giản, hy vọng có thể bù lại được sự phản bội đối với ta trong vụ án Võ Thừa Tự.
Lý Trân lặng im không nói gì, từ vụ án Xá Lợi hắn biết được Võ Tam Tư và Thượng Quan Uyển Nhi là đồng minh chính trị, nhưng Võ Tam Tư vì diệt trừ Võ Thừa Tự đã không tiếc mà bán đứng Thượng Quan Uyển Nhi. Bởi vậy, có thể thấy được bản chất của Võ Tam Tư là một kẻ tiểu nhân không thể tin tưởng. Nếu Thượng Quan Uyển Nhi nhận lời xin lỗi của Võ Tam Tư mà khôi phục quan hệ đồng minh trước kia thì hắn cũng sẽ vì thế mà coi thường Thượng Quan Uyển Nhi.
Dường như Thượng Quan Uyển Nhi hiểu được tâm sự của Lý Trân, nàng ta trầm tư một lát rồi thản nhiên nói: - Thượng Quan Uyển Nhi ta sai lầm một lần rồi, sẽ không có lần thứ hai nữa, nhưng bây giờ ta không muốn gây thù oán quá nhiều với y. Giao Võ Tam Tư cho Thái Bình công chúa, là hành động không thông minh. Lý Trân, ngươi thay ta trả lời y một phong thư, cảm ơn y đã ưu ái, tin chắc y sẽ hiểu thâm ý trong đó.
Cho dù Lý Trân hiểu được sự bất đắc dĩ của Thượng Quan Uyển Nhi, nhưng trong lòng hắn vẫn rất không thoải mái, dù sao Võ Tam Tư đã bán đứng Thượng Quan Uyển Nhi. Cuối cũng suýt nữa đã làm hại đến tính mạng bản thân, nói không khách sáo thì vụ án ám sát kia Võ Tam Tư không chỉ xui khiến mà còn là đồng mưu.
- Nếu như Xá nhân nhất định muốn ta hồi âm, ta sẽ hồi âm nhưng ta có cần trả lời Thái Bình công chúa, cảm ơn cô ta đã ưu ái ta không?
- Ngươi nói gì?
Thượng Quan Uyển Nhi ngạc nhiên: - Cô ta cũng tặng quà ngươi sao?
Lý Trân lấy hộp bạch ngọc của Thái Bình công chúa trong túi da đưa cho Thượng Quan Uyển Nhi. Nàng ta vội vàng mở hộp ngọc liền ngây cả người, với sự khôn khéo của mình nàng đương nhiên hiểu được thâm ý của lá vàng trong chiếc hộp bạch ngọc kia.
Thái Bình công chúa khuyên Lý Trân nên sớm tự lập, nàng cũng không thấy lạ nhưng Thái Bình công chúa lại công phu chế tác lá vàng tỉ mỉ như vậy vì Lý Trân, đủ để thể hiện cô ta coi trọng Lý Trân nhường nào. Bình thường nhìn không ra nhưng lá vàng này lại để lộ thiên cơ.
Ngây ra trong ngốc lát, Thượng Quan Uyển Nhi chậm rãi trả hộp ngọc lại cho Lý Trân, Lý Trân lại lắc đầu: - Lá vàng này ta chuyển giao cho Xá nhân, cảm tạ ơn tri ngộ của Xá nhân dành cho ta.
Đôi mắt xinh đẹp của Thượng Quan Uyển Nhi nhìn chằm chằm Lý Trân, trong lòng nàng vô cùng cảm động, nàng khẽ gật đầu: - Võ Tam Tư bên kia ngươi không cần lo lắng, ta cũng sẽ không trả lời y. Nếu y dám liên kết với Thái Bình công chúa đối phó với ta, ta sẽ khiến y phải trả giá đau đớn và thê thảm.
- Xá nhân không cần hi sinh cho ty chức như vậy.
- Không! Không chỉ là vì ngươi!
Thượng Quan Uyển Nhi dịu dàng nói: - Là ngươi khiến ta tỉnh táo, Võ Tam Tư bản tính tiểu nhân, nếu ta nhượng bộ y sẽ càng khinh thường ta. Sau này còn có thể bán đứng ta gấp đôi, cho nên ta không thể dễ dàng để y bán đứng ta như vậy.
Trong quan phòng trầm mặc, một lát sau Thượng Quan Uyển Nhi vừa cười vừa nói: - Nói đến Thái Bình công chúa, ta nghĩ ra một chuyện, ngươi đoán xem cô ta sao lại mở rộng Nội vệ của Vạn Quốc Tuấn?
- Ty chức đoán không ra!
- Cô ta làm đơn giản hơn ngươi nhiều, cô ta sắp xếp toàn bộ gia tướng Võ thị của Võ Thừa Tự vào Nội vệ. Võ Phù Dung trở thành Giáo úy Nội vệ, xem ý của Thái Bình công chúa, cô ta muốn Võ Phù Dung thay thế Vạn Quốc Tuấn.
- Võ Phù Dung?
Lý Trân hơi đau đầu, đây đúng là người đàn bà âm hồn không tan, nếu thành Phó thống lĩnh Nội vệ chẳng phải càng khiến mình đau đầu sao: - Xá nhân cảm thấy khả năng là bao nhiêu?
- Ta thấy khả năng có đến tám phần! Nếu ta đoán không sai, Thái Bình công chúa hiện giờ đang nói chuyện này với Thánh thượng.
…
Đúng như dự đoán của Thượng Quan Uyển Nhi, trong ngự thư phòng, Thái Bình công chúa đang cẩn thận đưa ra phương án đổi người của mình với mẫu thân: - Phù Dung làm việc khôn khéo, võ công cao cường, mặc dù là nữ nhưng cũng không thua gì nam tử. So ra, Vạn Quốc Tuấn tuy tính điềm tĩnh có thừa, nhưng năng lực không đủ. Quan trọng hơn trong vụ án của Võ Thừa Tự, ông ta lại tự tiện vượt quyền điều tra. Con gái cảm thấy ông ta không thích hợp đảm nhiệm chức vụ quan trọng như vậy, khẩn cầu mẫu thân phê chuẩn thỉnh cầu của con gái.
Đương nhiên là Võ Tắc Thiên không tin tưởng lý do của con gái, nếu không có chỉ thị của Thái Bình công chúa, Vạn Quốc Tuấn sao dám tự tiện điều động Nội vệ tham gia phá án. Nhưng Võ Tắc Thiên không muốn cố gắng theo đuổi việc này cũng không muốn vạch trần cái cớ hoang đường của con gái.
Vốn dĩ bà ta giao một nửa Nội vệ cho con gái chính là hi vọng cô ta có thể giữ thế cân bằng với Thượng Quan Uyển Nhi. Giống như lúc trước bà ta để Vi Đoàn Nhi giữ thế cân bằng với Thượng Quan Uyển Nhi. Đây là yêu cầu khống chế quyền lực, Nội vệ đã giao cho con gái nếu con gái muốn đổi Phó thống lĩnh thì bà ta cũng sẽ không phản đối. Chỉ có điều bà ta không hiểu, tại sao con gái lại đề cử Võ Phù Dung làm Phó thống lĩnh?
Trầm tư một lát, Võ Tắc Thiên lại từ từ hỏi: - Tại sao lại là Phù Dung?
Thái Bình công chúa cười khổ một tiếng, nàng nói cả nửa ngày mà căn bản mẫu thân vẫn không nghe. Nàng vẫn cho mình một lý do chân chính như cũ! Cái gì mà khả năng làm việc khôn khéo, võ công cao cường đều là lấy cớ. Chỉ cần mẫu thân không nghiên cứu sâu, lấy cớ này có thể tắc trách qua được.
Nhưng nàng lại quên mất nàng họ Lý, Phù Dung họ Võ. Công chúa Lý gia dùng Võ thị huyện chủ chẳng phải có chút hoang đường sao? Cho nên Võ Tắc Thiên mới muốn biết nguyên nhân thật sự.
Nguyên nhân thật đương nhiên là Thái Bình công chúa rất rõ, bởi vì nàng muốn lợi dụng Võ Phù Dung để cướp lấy tiền tài của Võ Thừa Tự. Đồng thời cũng muốn mượn Võ Phù Dung để lôi kéo những người họ Võ không chịu phụ thuộc Võ Tam Tư, vì nàng muốn tranh thủ phát triển hơn nữa tài lực và thế lực.
Nguyên nhân thực sự đương nhiên là Thái Bình công chúa không thể nói ra được, môi nàng run run rốt cuộc cũng ngập ngừng nói: - Lúc trước Phù Dung hiến cho con gái viên Dạ Minh Châu và mã cầu thủ, con gái cũng đã cho phép cô ấy. Hơn nữa, Võ Thừa Tự bị giáng chức, con gái không thể giúp nổi trong lòng rất áy náy…
Ánh mắt sắc bén của Võ Tắc Thiên nhìn Thái Bình công chúa chằm chằm, dường như bà ta thấu hiểu ý đồ thực sự của con gái. Nhưng bà ta không hỏi nữa, năm đó bà ta gả con gái cho Võ Du Kỵ chính là hi vọng con gái có thể thành cây cầu giữa hai họ Lý - Võ. Bây giờ, con gái muốn dùng Võ Phù Dung cũng không phạm vào chủ ý ban đầu của Võ Tắc Thiên.
Về phần Thái Bình công chúa muốn mưu tài, mưu quyền, Võ Tắc Thiên cũng mơ hồ đoán ra mấy phần nhưng bà ta không muốn vạch trần, liền gật đầu: - Được, trẫm chuẩn!
Võ Tắc Thiên nhấc bút vẽ một vòng tròn lên án cười nói: - Chuyện này để bộ Binh sắp xếp đi!
Thái Bình công chúa vui mừng quá đỗi, lại nghĩ đến mấy ngày trước mẫu thân giận dữ mắng mỏ mình, nàng không kìm nổi mà khóc: - Con gái cảm tạ mẫu thân!
Võ Tắc Thiên khẽ thở dài: - Trước kia trẫm trọng Võ khinh Lý, gây ra mâu thuẫn hoàng tộc và ngoại thích khiến trẫm vô cùng đau đớn. Trẫm cân nhắc lại, quyết định cố gắng cân bằng Lý Võ, cũng hi vọng có thể giảm đi mâu thuẫn của bọn họ, để họ cùng tồn tại lâu dài.
Thái Bình công chúa thăm dò tâm ý của mẫu thân, nàng cẩn thận nói: - Con gái nguyện chia sẻ nỗi ưu phiền cho mẫu thân.
- Con là con gái trẫm yêu thương nhất, lại là công chúa Lý thị đồng thời là con dâu Võ thị, trẫm hy vọng con có thể làm dịu đi mâu thuẫn Lý - Võ, dụng tâm một chút, trẫm sẽ không bạc đãi con.
Thái Bình công chúa mừng thầm trong lòng, đây là mẫu thân đề ra cho nàng, nàng vội vàng nói: - Sự kỳ vọng của mẫu thân, con gái sẽ khắc sâu trong tâm khảm.