Sáng sớm ngày hôm sau, Địch Yến đi vào nhà Lý Trân, quản gia Lâm thúc mở cửa cho nàng. Lâm thúc vừa nhìn thấy Địch Yến liền cười nói: - Địch cô nương đến tìm công tử nhà ta?
- Ừ! Huynh ấy tỉnh chưa?
- Công tử tỉnh rồi, đang ở trong viện, ta dẫn cô nương qua.
- Đa tạ Lâm thúc, ta tự đi được rồi.
Lúc này, Lý Tuyền bước nhanh ra ngoại đường, nàng chuẩn bị đi đến quán rượu lại gặp Địch Yến. Trong mắt Lý Tuyền lập tức tỏ ra không hài lòng, tối hôm qua, Địch Yến không thương lượng mà tự mình đưa Lý Trân về nhà, làm cho buổi tiệc rượu trở lên nhạt nhẽo. Tất cả mọi người không vui vẻ, đề tự về hết.
Đương nhiên Lý Tuyền biết đệ đệ vì uống say nhưng nàng sớm đã có sự chuẩn bị, nàng để Vương Khinh Ngữ ngồi bên cạnh đệ đệ là để Vương Khinh Ngữ chăm sóc cho hắn. Không ngờ Địch Yến tự tiện đưa đệ đệ mình về nhà trước, cuối cùng Lương Vương Võ Tam Tư đến chúc mừng, lại thiếu hắn, rất vô lễ khiến trong lòng Lý Tuyền rất bất mãn với Địch Yến.
Thực ra Lý Tuyền cũng không biết mình để Vương Khinh Ngữ ngồi bên cạnh đệ đệ sẽ khiến Địch Yến không vui. Nhưng Lý Tuyền có suy nghĩ của mình, nàng ngay từ đầu đã không thích Địch Yến, kẻ cả bây giờ vẫn thế. Sau lưng Địch Yến vẫn có một thanh kiếm khiến nàng cảm thấy không thoải mái, ngược lại Vương Khinh Ngữ chăm sóc dịu dàng, là mẫu người vợ điển hình thích hợp hơn cho đệ đệ của mình.
Lý Tuyền sớm đã coi Vương Khinh Ngữ là em dâu của mình, cho nên càng phải trăm phương ngàn kế tác thành cho Vương Khinh Ngữ. Về phần Địch Yến, cũng không phải nói là nàng không tốt, tiểu thư khuê các, con gái tướng quốc, cũng xinh đẹp. Người bình thường có thể lấy được nàng là phúc, nhưng em dâu chỉ có thể có một, cho nên Lý Tuyền chỉ có thể thiên vị cho Vương Khinh Ngữ mà thôi.
- Địch cô nương đến sớm như vậy, A Trân nhà ta hôm qua uống nhiều quá, hình như còn đang nghỉ ngơi! Hay là, Địch cô nương muộn một chút hẵng quay lại.
Địch Yến cũng không muốn đắc tội với Lý Tuyền, có thể nghĩ ra tối hôm qua Lý Tuyền cố tình sắp xếp Vương Khinh Ngữ bên cạnh Lý Trân, rõ ràng là cố tình không để ý đến mình. Nghĩ như vậy, Địch Yến không thể hiện ra mặt, cũng không tươi cười. Nàng lại không có sở trường là giả vờ cười nói, mặt liền sa sầm nói với Lý Tuyền: - Vừa rồi, Lâm thúc nói Lý đại ca đã dậy rồi, ta có việc đi tìm huynh ấy!
- Ồ, nó dậy rồi sao?
Sắc mặt Lý Tuyền hơi mất tự nhiên, hung hăng lườm quản gia Lâm thúc một cái. Đúng lúc này, Lý Trân từ trong viện đi ra, nhìn thấy đại tỷ và Địch Yến đang nói chuyện phía xa xa, liền vội vàng đi lên trước cười nói: - A Yến, đến lúc nào thế?
Lý Tuyền thấy đệ đệ lộ diện đành miễn cưỡng cười cười nói: - Địch cô nương mới đến, hai người nói chuyện đi! Ta đi trước!
Nàng xoay người đi ra cửa, cưỡi lên con lừa lông ngắn của mình đi về phía quán rượu.
…
- Hôm nay Lý đại ca phải nghỉ ngơi sao? Địch Yến tươi cười hỏi han, từ tối hôm qua sau khi phát hiện kình địch Vương Khinh Ngữ này thì thái độ của Địch Yến với Lý Trân đã có chút thay đổi rồi.
- Ừ!
Lý Trân gãi đầu cười nói: - Thánh thượng cho ta nghỉ ba ngày, tuy bộ Binh bên kia có đi hay không cũng không sao nhưng ta nghĩ hay là đi một chuyến cũng khá tốt. Hôm nay yết bảng Võ Cử, yêu cầu tất cả mọi người trung bảng đều phải đi đến bộ Binh báo tin, ta không đi không hay lắm!
- Đúng lúc đang rỗi, ta đi cùng huynh.
- Được! dù sao cũng không mất nhiều thời gian, lúc về ta mời muội uống một ly.
- Hay để ta mời đi! Địch Yến cười hì hì nói: - Hôm qua nhờ phúc của huynh ta buôn bán lời hai mươi quan tiền.
Lý Trân cười ha ha: - Vậy phải tiêu cho hết của nữ cường hào rồi.
- Đi!
Địch Yến gắt giọng: - Nhưng huynh có được ban ba trăm lượng vàng, ta đây chỉ là một cô gái nghèo mỗi tháng có 5 quan tiền tiêu vặt, huynh không thấy ngại à!
Hài người cười nói, đi thẳng về phía hoàng thành, mới đến đầu cầu Thiên Tân thì phía sau có tiếng bánh xe. Hình như có người gọi mình, Lý Trân quay đầu lại, chỉ thấy mười mấy tên kỵ sĩ bảo vệ một chiếc xe hoa rất đẹp đi tới. Chiếc xe sáng loáng dưới ánh mặt trời, từ xa đã nhìn thấy.
Lý Trân nhận ra chiếc xe ngựa này, là xe ngựa có khảm đá quý của Thái Bình công chúa, hắn vội vàng kéo Địch Yến sang một bên cầu Thiên Tân.
Chiếc xe chói mắt dừng lại trước Lý Trân và Địch Yến, màn xe mở ra nhìn rõ khuôn mặt đầy đặn của Thái Bình công chúa. Đôi mắt nhỏ dài dường như cũng được khảm đá quý, lóe sáng lạ thường, lông mi thon dài nhẹ nhàng dựng lên nhìn có vẻ rất hưng phấn.
- Lý thống lĩnh, ta phải chúc mừng ngươi rồi.
Khóe miệng của Thái Bình công chúa cong cong, cẩn thận lấy một chiếc hộp bạch ngọc đưa cho Lý Trân, tươi cười chân thành nói: - Đây là chút lời lãi của ta, chúc mừng Lý thống lĩnh đã giành được trạng nguyên Võ Cử.
Lý Trân nhận chiếc hộp, khẽ khom người cười nói: - Cảm tạ ý tốt của công chúa điện hạ, Lý Trân xin lĩnh!
Thái Bình công chúa lại nhìn sang Địch Yến, nàng không hề thấy lạ khi Địch Yến xuất hiện bên cạnh Lý Trân mà dường như sớm đã biết mối quan hệ của hai người bọn họ. Mắt nàng tươi cười lộ ra thâm ý: - Địch cô nương và Lý thống lĩnh đi cùng nhau, chỉ e sẽ có người mất hứng thôi!
Thái Bình công chúa cười khúc khích, tay ngọc nhẹ nhàng vẫy, xe ngựa khởi động lên cầu Thiên Tân, đi dọc cầu lớn chạy về phía hoàng thành.
Nhìn Thái Bình công chúa đi xa, đôi mi thanh tú của Địch Yến nhướn nhẹ, vẻ mặt nghi ngờ hỏi Lý Trân: - Cô ta có ý gì?
- Muội nói đến cái gì, hộp ngọc này á?
Lý Trân giơ hộp ngọc lên, nhìn chằm chằm vào Địch Yến: - Hay là câu nói cuối cùng của cô ta?
Địch Yến nhìn binh sĩ thủ cầu ngoài hơn hai mươi bước chân, rồi chỉ cái hộp trên tay Lý Trân: - Để ý một chút, bên trong chưa chắc đã là thứ gì tốt!
Lý Trân mở hộp ngọc ra, chỉ thấy bên trong có một lá vàng mỏng, hình như một lá liễu bằng vàng, to bằng khoảng lòng bàn tay. Mặt trên có khắc một quả lê mùa thu và một quả táo đỏ tròn trĩnh.
Địch Yến ngây ra một chút: - Đây…. Chắc là quà đính hôn! Cô ta cầm nhầm sao?
Lý Trân cười lạnh một tiếng nói: - Không phải là “sớm lập tử” mà thực ra cô ta ám chỉ ta “tự lập sớm”.
Địch Yến không kìm nổi cười: - Công chúa vẫn còn có tâm trạng này, không ngờ lại tặng thứ này cho huynh, nếu huynh không ở Hoàng thành thì cô ta sẽ nhờ ai tặng cho huynh đây?
Địch Yến cười đầy thâm ý, lại nói: - Lý đại ca, ta ở Lật Hương tửu quán đợi huynh, huynh mau đi đi.
- Được! Ta đi rồi ra ngay!
Lý Trân giục ngựa lên cầu, kéo nhẹ chiến mã, bốn vó tung lên, dọc cầu Thiên Tân chạy gấp về phía Đoan môn của hoàng thành.
Địch Yến nhìn thân hình cao lớn cuả Lý Trân chạy xa, trong đầu nàng suy nghĩ về câu nói kia của Thái Bình công chúa nói mình với Lý Trân, rốt cuộc là ai mất hứng?
…
Lý Trân ở bộ Binh chậm cũng không nhiều thời gian, có vẻ không long trọng như tiến sĩ Khoa Cử. Võ Cử đơn giản hơn nhiều, chỉ có điều bộ Binh tiến hành đăng ký một chút, bình dân không quan không chức có lẽ phải phí thời gian một chút, nhưng đối với chức vụ của Lý Trân như vậy thực ra ý nghĩa cũng không lớn.
Lý Trân hoàn toàn có thể không cần đi đến bộ Binh nhưng suy nghĩ đến yêu cầu mở rộng của Nội vệ, hắn nhất định phải đến bộ Binh thương lượng một chút. Một bộ phận bình dân thi trúng Võ Cử có thể chuyển làm Nội vệ, hơn nữa, hắn vẫn có thể tuyển những sĩ tử thi rớt Võ Cử bổ sung cho sĩ binh Nội vệ.
Vừa mới từ bộ Binh đi ra, Lý Trân đã gặp Trương Hi. Trước đó không lâu Trương Hi vừa được thăng một bậc, thăng làm Thất phẩm Thiên Ngưu Vệ, cũng chính vì nguyên nhân này mà y không có hứng thú gia nhập Nội vệ. Mặc dù y biết, chỉ cần y đề xuất yêu cầu vào Nội vệ thì chắc chắn Lý Trân sẽ đồng ý.
Trên thực tế, tin tức ngày hôm đó được mở rộng. Lý Trân liền ám chỉ y, Trương Hi cũng nhất thời xúc động nhưng so với sự tự do và rời rạc của Thiên Ngưu Vệ, quy tắc của Nội vệ lại vô cùng nghiêm khắc, cho dù làm ẩn vệ cũng phải nghe theo triệu tập bất cứ lúc nào.
Điều này đối với một Trương Hi luôn luôn lười nhác, thích tự do thì chắc chắn là khiến y không thể chịu nổi. Hơn nữa y vừa mới được thăng chức làm Thiên Ngưu trực trường, dưới tay cũng có mấy trăm huynh đệ, tốt xấu gì cũng đã là quan trên. Trừ phi y vào Nội vệ làm Giáo úy như Triệu Thu Nương, nếu không bỏ chức quan đi làm tiểu binh thì chắc chắn đây sẽ là vụ mua bán thiệt thòi. Cho nên Trương Hi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cũng bỏ qua cơ hội vào Nội vệ.
Nhưng Trương Hi tuy là bỏ nhưng vẫn có không ít đồng nghiệp Thiên Ngưu Vệ muốn nhờ vào quan hệ của y để vào Nội vệ. Lý Trân mới từ công sở bộ Binh đi ra đã bị y cản lại.
Vẻ mặt của Trương Hi tươi cười nói: - Lý lão đệ, ta biết ngươi chiêu nội vệ là có điều kiện cho nên ta cũng không muốn làm phiền đến ngươi. Bên ta có hai huynh đệ, đã làm 4-5 năm trong cung, mạng lưới quan hệ cũng không thể chê vào đâu được, chỉ là bọn họ không muốn lăn lộn ở Thiên Ngưu Vệ, muốn làm nên tiền đồ, ngươi xem có thể…
Trương Hi vừa nói xong, đầu Lý Trân đã quay một vòng lớn, những ngày này người tìm hắn nói tình nói lý nhiều không ngớt. Riêng Tửu Chí bên kia muốn chờ cho mấy chục người vào nội vệ. Lại càng không kể đến nhóm thị vệ của Lý Trân, nếu hắn ngại nhưng vẫn phải đồng ý vì tình riêng thì căn bản sẽ không cần phải bổ sung bằng cách tuyển sĩ tử trong võ cử nữa.
Không phải Lý Trân không nói ân tình, nếu là Võ Lâm Quân hoặc thị vệ của Thiên Kỵ doanh thì hắn có thể suy nghĩ, nhưng đây toàn là thị vệ “gối thêu hoa” của Thiên Ngưu Vệ chen nhau vào Nội vệ, bảo hắn sao có thể nhận được.
Nhưng hắn cũng không tiện từ chối, hắn nhíu mày hỏi: - Hai người này không có khả năng đặc biệt gì à? Ngươi cũng biết, kẻ am hiểu ăn uống, chơi gái, đánh bạc ta sẽ không nhận.
- Đương nhiên ta biết, cho nên nhiều người như vậy nhờ đều bị ta từ chối. Ta cảm thấy hai người này chắc là phù hợp với điều kiện của ngươi. Võ công của hai người bọn họ cũng không tồi, khả năng cưỡi ngựa, bắn cung tuy hơi kém một chút nhưng kiếm pháp lại vô cùng cao cường. Ở Thiên Ngưu Vệ cũng đứng trước hai mươi người, hơn nữa can đảm cẩn trọng, ngươi chắc cũng từng nghe nói, một người tên là Tống Đào, người kia tên là Ngũ Lương Tự.
Hai người này, quả thực là Lý Trân cũng từng nghe qua, cũng đã gặp, hình như cũng không phải là loại làm ăn như mèo mửa, tật xấu đầy người, hắn suy nghĩ một chút rồi cười nói: - Bảo hai người họ đến tìm Giáo úy Vương Tông Ý, nếu bọn họ có thể qua khảo nghiệm võ công của Vương Tông Ý thì ta không có vấn đề gì.
Trương Hi mừng rỡ, tuy còn muốn thử thêm chút nữa nhưng dù sao Lý Trân cũng đã mở miệng, cũng nể mặt y, y vỗ vỗ vai Lý Trân cười nói: - Ta biết lão đệ sẽ khó xử, cho nên ta tuyệt đối sẽ không ra ngoài tuyên dương, bọn họ cũng sẽ không làm vậy, xin cứ yên tâm.
Lý Trân cười khổ một tiếng: - Ta chỉ là cho bọn họ một cơ hội, có thành công hay không còn phải xem họ tự biểu hiện đã.
- Chuyện này đương nhiên rồi, nếu là hạng người bình thường, ta sẽ không giới thiệu cho lão đệ, đa tạ, ta đi trước một bước.
Trương Hi thi lễ, đi với vẻ dương dương đắc ý. Lý Trân suy nghĩ một chút, tuy chuyện của bộ Binh đã kết thúc nhưng hắn còn phải gặp Thượng Quan Uyển Nhi lần nữa, có lẽ nhiều nhất là nửa canh giờ. Lý Trân lên ngựa, chậm rãi thúc ngựa về phía cửa Ứng Thiên.