Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 184: Án binh bất động

Màn đêm dần buông xuống, người phụ trách điều tra vụ án Thượng Quan Uyển Nhi gặp thích khách là Lai Tuấn Thần đã quay trở về thành Lạc Dương trước khi trời tối.

Tuy Lai Tuấn Thần rất mệt mỏi vì phải đi đường xa, nhưng y lại không che giấu được sự vui sướng và đắc ý trong mắt mình. Thánh Thượng ra lệnh cho y điều tra việc Thượng Quan Uyển Nhi gặp thích khách. Đây không chỉ chứng tỏ sự tín nhiệm đối với y, mà còn cho y một tín hiệu rõ ràng, y sẽ không phải chịu ảnh hưởng của vụ án Tiết Hoài Nghĩa.

Đây không khác gì việc đưa cho Lai Tuấn Thần một viên thuốc an thần. Dù y là quân sư của Tiết Hoài Nghĩa, trong đống thư từ bị tịch thu của Tiết Hoài Nghĩa còn có cả chứng cớ về việc Lai Tuấn Thần bày mưu tính kế cho Tiết Hoài Nghĩa, nhưng chỉ cần Thánh Thượng còn cần dùng đến y, thì cho dù y là đồng đảng của Tiết Hoài Nghĩa thì cũng sẽ không bị truy cứu.

Việc này khiến Lai Tuấn Thần nhẹ nhõm hẳn ra. Y liền cố gắng hết sức điều tra vụ án Thượng Quan Uyển Nhi gặp thích khách. Trước tiên y đến nhà trọ xảy ra vụ ám sát, thẩm vấn trưởng quầy và tất cả tiểu nhị lại lần nữa, đồng thời cũng cho đào đống thi thể đã được mai táng lên để kiểm tra.

Kết quả làm y hơi chán nản. Y không tìm được quá nhiều manh mối. Đầu mối duy nhất chính là mười tên thích khách thì đã có tám tên bị giết, hai tên trốn thoát. Đúng lúc đó, y đang ở nhà trọ gần đấy thì không ngờ gặp được Võ Phù Dung đang dẫn theo mười mấy tên gia tướng Võ thị.

Cho dù khi Võ Phù Dung phát hiện ra bọn y thì đã nhanh chóng rời đi. Nhưng Lai Tuấn Thần khôn khéo vẫn nhận ra, có khi Võ Phù Dung đến tìm hai tên thích khách trốn thoát kia. Đúng là thú vị, chẳng lẽ đám thích khách này do Võ Thừa Tự phái tới sao?

Thật ra đám thích khách ám sát Thượng Quan Uyển Nhi khá dễ đoán, hoặc là của Thái Bình công chúa, hoặc là của Võ Thừa Tự, hoặc là của Võ Tam Tư, thậm chí còn có lời đồn là do dư đảng của Tiết Hoài Nghĩa gây nên. Lai Tuấn Thần biết không thể nào có khả năng này. Với bản tính bạc tình bạc nghĩa của Tiết Hoài Nghĩa, làm gì có chuyện có dư đảng nguyện vì y mà liều mạng báo thù.

Trong đó Thái Bình công chúa và Võ Thừa Tự khả nghi nhất. Dù sao Thái Bình công chúa vẫn luôn thèm muốn vị trí của Thượng Quan Uyển Nhi. Nhưng với địa vị và lòng dạ của Thái Bình công chúa, cho dù có muốn làm, nàng ta cũng sẽ mượn tay kẻ khác, tuyệt đối sẽ không tự mình động thủ.

Cho nên sau khi suy nghĩ kỹ càng, thì khả năng lớn nhất là do Võ Thừa Tự làm, cộng thêm việc Võ Phù Dung dẫn theo gia tướng Võ thị đến gần hiện trường vụ ám sát, Lai Tuấn Thần gần như chắc chắn Võ Thừa Tự là hung thủ.

Nhưng không có chứng cớ hay nhân chứng, cho dù có chắc chắn thế nào cũng không được. Lai Tuấn Thần trầm tư suốt cả quãng đường. Y cảm thấy hai tên thích khách đã chạy trốn chính là nhân vật then chốt. Nếu có thể bắt được bọn chúng, y có thể nắm chắc vụ án này rồi.

Đương nhiên Lai Tuấn Thần sẽ không thành thật kết án rồi báo cáo với bề trên. Đây cũng không phải tác phong làm việc của y. Y làm bất cứ chuyện gì, cũng phải nghĩ đến lợi ích của mình trước tiên. Vụ án Thượng Quan Uyển Nhi gặp thích khách lần này cũng thế. Phải làm thế nào để đạt được lợi ích lớn nhất mới là chuyện quan trọng với y.

Lai Tuấn Thần dẫn theo một đám thủ hạ vừa mới tiến vào thành Lạc Dương, tâm phúc dưới trướng của y là Triệu Ấn đã phi ngựa chạy ra đón. Triệu Ấn phụ trách tìm hiểu tình hình của Lạc Dương. Lai Tuấn Thần biết gã ra tận nơi đón mình, chắc chắn là có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

- Có chuyện gì sao?
Lai Tuấn Thần hỏi.

Triệu Ấn kéo Lai Tuấn Thần qua một bên, thấp giọng nói:
- Ty chức nhận được tin, xế chiều hôm nay, Lý Trân dẫn theo mười mấy binh sĩ nội vệ đến hẻm Nhân Quả ở phường Đồng Đà bắt được một người.

Lai Tuấn Thần nhướn mày:
- Hắn bắt được ai?

- Cụ thể là ai ty chức cũng không biết. Nhưng ty chức lại nhận được tin từ chỗ Vạn Quốc Tuấn, bọn chúng cũng rất chú ý đến kẻ mà Lý Trân bắt được. Nghe nói có thể có liên quan đến vụ ám sát lần này.

Lai Tuấn Thần cả kinh, chẳng lẽ kẻ mà Lý Trân bắt được, chính là một trong hai tên thích khách trốn thoát sao? Đây chính là tin tức vô cùng quan trọng. Nếu đúng là vậy, chỉ sợ vụ án này không còn việc của mình nữa. Đây cũng không phải là kết quả mà y muốn.

Lai Tuấn Thần trầm tư một lát rồi hỏi:
- Giờ Lý Trân đang ở đâu?

- Còn đang ở quan sở của phường Khuyên Thiện.

Lai Tuấn Thần quyết định thật nhanh, nói:
- Ta đi tìm hắn đòi người!


Rất ít người biết được việc Lý Trân đang ở trong quan sở nội vệ ở phường Khuyên Thiện. Nhưng đối với kẻ có nguồn tin tức cực lớn là Lai Tuấn Thần, không có gì là bí mật cả. Lai Tuấn Thần dẫn theo vài thuộc hạ, mau chóng đến phường Khuyên Thiện. Y xuống ngựa trước quan sở nội vệ, đã có người chạy vào bẩm báo với Lý Trân.

Lúc này trời đã tối mịt, trên đường cái lác đác vài bóng người. Lai Tuấn Thần đứng trước bậc thềm của ám sở nội vệ, híp mắt chăm chú nhìn vào một cây đại thụ ở phía xa. Y đã phát hiện có người ẩn mình sau cây đại thụ từ lâu, lén lút nhìn sang phía bên này.

Lúc này, Lý Trân vội vàng từ trong phủ nha đi ra, từ xa đã cười nói:
- Ta cứ tưởng ngày mai Lai Trung Thừa mới có thể trở về, không ngờ hôm nay đã về rồi. Muộn như vậy còn đến đây. Vất vả rồi.

Lý Trân và Lai Tuấn Thần đã từng hợp tác khi truy bắt điều tra Lam Chấn Ngọc. Tuy hợp tác chẳng vui vẻ gì, nhưng cũng không đến nỗi trở mặt, cuối cùng đôi bên cũng khách khí mà từ biệt.

Lai Tuấn Thần khẽ mỉm cười, chỉ vào cây đại thụ phía xa nói:
- Người ở phía sau đại thụ còn vất vả hơn cả ta. Không biết Lý Thống lĩnh có phát hiện ra hay không?

Lai Tuấn Thần vừa chỉ, kẻ trốn ở phía sau cây đại thụ giám sát người liền nhanh chân bỏ chạy. Lý Trân nhìn bóng đen đã chạy xa, lạnh lùng cười nói:
- Đó là người của Vạn Quốc Tuấn, vẫn luôn giám sát nơi này. Chỉ sợ việc Lai Trung Thừa đến chỗ ta, Thái Bình công chúa sẽ mau chóng biết được.

- Ta đến vì công sự. Nàng ta biết được thì cũng có sao?

- Nói phải lắm. Lai Trung Thừa, mời vào!

Lý Trân mời Lai Tuấn Thần vào quan sở. Hai người vào nội đường rồi ngồi xuống. Lai Tuấn Thần quan sát sở nha một lát, ha hả cười nói:
- Lần trước ta gặp lão đệ, lão đệ vẫn trắng tay. Không ngờ chưa đến nửa năm ngắn ngủi, lão đệ liền thăng chức làm phó thống lĩnh nội vệ. Đúng là ngoài dự đoán của mọi người, cũng khiến ta phải hâm mộ. Chúc mừng lão đệ.

- Cơ duyên xảo hợp mà thôi!
Lý Trân thản nhiên cười.

Hai người lại hàn huyên vài câu. Lúc này, một binh sĩ nội vệ bưng trà nóng cho bọn họ. Lai Tuấn Thần nâng chung trà lên, chậm rãi uống một ngụm, rồi chuyển hướng đề tài sang chính sự.

- Lần này đến huyện Thiểm gặp phải ám sát, đã là chuyện không may, cũng may lão đệ mạng lớn. Ta phụng mệnh Thánh Thượng đi điều tra việc này. Không biết lão đệ có thể cho ta một chút manh mối không?
Lai Tuấn Thần híp mắt lại, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Lý Trân.

Lý Trân cười cười:
- Sao ta không hy vọng sớm bắt được hung thủ chứ. Chỉ tiếc là hung thủ đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cho dù là y phục hay là đao kiếm cung nỏ cũng đều không để lại bất kỳ dấu vết nào. Nhưng mà ta cảm thấy có thể tìm được điều gì đó từ độc dược trên tên của bọn chúng. Không chừng sẽ có thu hoạch.

Nói xong, Lý Trân đặt một hộp gỗ nhỏ lên trên bàn, giao cho Lai Tuấn Thần. Lai Tuấn Thần mở hộp ra, bên trong là một mũi tên tẩm kịch độc màu xanh. Lai Tuấn Thần vui vẻ cười nói:
- Ta sẽ đi nghiệm độc. Đa tạ Lý Thống lĩnh phối hợp.

Y không khách khí nhận lấy hộp gỗ, lại trầm ngâm một chút rồi hỏi:
- Ta đi thẩm vấn chưởng quầy nhà trọ. Căn cứ theo những gì ta biết được, lúc ấy hẳn là có mười thích khách. Nhưng các người chỉ giết chết tám tên, còn có hai tên thích khách tiếp ứng bên ngoài đã chạy thoát. Lý Thống lĩnh có manh mối gì không?

- Đúng như những gì Lai Trung Thừa nói, nếu là tiếp ứng bên ngoài, ta đương nhiên không bắt được bọn chúng. Hơn nữa lúc ấy rất gấp gáp, ta vốn không kịp tra xét kỹ càng xem có bao nhiêu thích khách. Ngày hôm sau trời chưa sáng, ta liền hộ vệ Thượng Quan xá nhân rời khỏi trấn. Quả thật ta không có thêm manh mối nào.

Không đợi Lai Tuấn Thần mở miệng, Lý Trân lại nói tiếp:
- Thượng Quan xá nhân vốn muốn âm thầm xử lý việc này, không ngờ chuyện này lại khiến Lạc Dương náo động. Ta cảm thấy rất kỳ lạ. Dường như có kẻ bày trò ở phía sau. Nếu Lai Trung Thừa có hứng thú, thì có thể bắt tay điều tra từ chuyện này. Tin rằng sẽ có thu hoạch bất ngờ.

Mí mắt Lai Tuấn Thần giật vài cái. Đương nhiên y biết ngoại trừ kẻ ám sát và kẻ bị ám sát, chuyện này còn có kẻ thứ ba, làm cho vụ án này rối tinh rối mù lên. Nhưng muốn tra được kẻ thứ ba này thì nói dễ hơn làm. Cho dù tra được thì cũng không có ích gì cho y.

Cái mà Lai Tuấn Thần nghĩ đến trước tiên chính là kẻ ám sát. Có được chứng cớ ám sát, sau đó dùng chứng cớ để cho mình đạt được lợi ích lớn nhất.

Cho nên mấu chốt vẫn nằm trên người hai tên thích khách trốn thoát kia. Lai Tuấn Thần lại uống một ngụm trà, trầm tư chốc lát rồi nói:
- Nghe nói chiều hôm nay, Lý Thống lĩnh dẫn theo nội vệ đi bắt một người ở hẻm Nhân Quả. Không biết kẻ bị bắt là ai?

Lý Trân mỉm cười:
- Tin tức của Lai Trung Thừa quả thật mau lẹ. Đúng vậy, xế chiều hôm nay ta đã dẫn nội vệ đến hẻm Nhân Quả ở phường Đồng Đà bắt giữ một người, là một tên cướp biển võ nghệ cao cường. Bởi vì Đại Lý Tự sợ không bắt được gã, nên mới mời nội vệ ra tay. Hay là Ngự Sử cũng quan tâm đến việc truy bắt đạo tặc?

Câu trả lời của Lý Trân nằm trong dự đoán của Lai Tuấn Thần. Lý Trân không thể giao thích khách cho mình. Thứ nhất Thượng Quan Uyển Nhi không tin mình. Thứ hai, bọn họ cũng muốn đích thân bẩm báo việc này với Thánh Thượng.

Lai Tuấn Thần vô cùng chán nản. Y chăm chú nhìn vào mắt Lý Trân, một lúc lâu sau mới nói:
- Ta cho rằng kẻ mà Lý Thống lĩnh bắt giữ chính là thích khách đã trốn thoát. Chẳng lẽ không phải sao?

Trên mặt Lý Trân lộ ra nụ cười chế nhạo:
- Lai Trung Thừa thật sự có sức liên tưởng phong phú. Sao có thể là thích khách đã trốn thoát cơ chứ?

- Lý Thống lĩnh, ta là vì mau chóng phá án, bắt được thủ phạm, cho Thánh thượng một câu trả lời rõ ràng. Chuyện này cũng có lợi lớn với các ngươi. Hy vọng ngươi có thể dốc hết sức phối hợp với ta!

- Lai Trung Thừa nói phải. Tìm được kẻ chủ mưu vụ ám sát là mục tiêu chung của chúng ta. Chỉ cần có tin tức gì, ta sẽ lập tức thông báo với Lai Trung Thừa. Nếu cần hỗ trợ gì, Lai Trung Thừa cứ việc nói, ta sẽ dốc sức hỗ trợ.

Lai Tuấn Thần nhìn chằm chằm Lý Trân một lúc lâu, rồi mới bất đắc dĩ đứng lên nói:
- Được rồi! Có chuyện gì, kính xin Lý Thống lĩnh trợ giúp.

- Chắc chắn! Chắc chắn! Lai Trung Thừa đi thong thả.

Lai Tuấn Thần chắp tay, nhanh chóng rời khỏi sở nha. Y trở mình lên ngựa, dẫn theo thủ hạ phi ngựa như bay. Gặp đám người Triệu Ấn ở cổng phường, Triệu Ấn hỏi:
- Trung thừa, có thu hoạch gì không?

- Hắn kiên quyết không chịu thừa nhận, ta cũng chẳng có cách nào.
Lai Tuấn Thần nhụt chí vô cùng.

Lúc này, Triệu Ấn lại thấp giọng nói:
- Ty chức phát hiện ít nhất có gần trăm người ẩn mình trong phường Khuyên Thiện. Có khoảng ba bốn nhóm, mỗi nhóm bày một trận.

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lai Tuấn Thần. Tên thích khách bị bắt rất có thể đã bị giấu ở trong sở nha nội vệ.

Y trầm tư chốc lát rồi nói:
- Tên thích khách lọt lưới này là nhân vật quan trọng của vụ án. Ngươi dẫn theo ba mươi huynh đệ mai phục trong phường Khuyên Thiện, nghiêm mật giám thị sở nha nội vệ. Nếu tối hôm nay và tối ngày mai, sở nha nội vệ xảy ra chuyện, ngươi liền nhanh chóng ra tay cướp người.

- Ty chức đã hiểu!

Lai Tuấn Thần hừ lạnh một tiếng, hung hăng quất một roi, ngựa liền mau chóng chạy ra ngoài phường.

Trong sở nha nội vệ, Lý Trân ngồi một mình trong đại sảnh. Hắn đã bắt được tên thích khách lọt lưới kia, có được chứng cứ có lợi nhất.

Lần này là hắn đưa ra đề nghị với Thượng Quan Uyển Nhi. Không cần phải gấp rút phá vụ án này, nên chờ thêm lát, đợi tất cả ngưu xà quỷ thần đều ra mặt mới thu thập Võ Thừa Tự cũng không muộn.

Lúc này, Triệu Thu Nương vội vàng tiến lên trước, khom người nói:
- Khởi bẩm thống lĩnh, phát hiện có kẻ lai lịch bất minh trong phường Khuyên Thiện.

Chuyện này nằm trong dự liệu của Lý Trân. Mấy đám người này còn tưởng rằng tên thích khách kia bị nhốt trong sở nha, muốn đục nước béo cò. Hắn cười lạnh một tiếng hỏi:
- Có bao nhiêu người?

- Không rõ số người cụ thể. Nhưng hình như có ba nhóm người.

Lý Trân suy nghĩ một lát liền đoán ra, một nhóm hẳn là gia tướng Võ thị của Võ Thừa Tự, còn một nhóm là nội vệ của Vạn Quốc Tuấn hoặc là võ sĩ của Thái Bình phủ, lại có một nhóm chính là của Lai Tuấn Thần. Nhưng hắn càng hy vọng có nhóm thứ tư xuất hiện, võ tướng của Võ Tam Tư.

- Chúng ta phải đối phó thế nào?
Triệu Thu Nương lo lắng hỏi.

Lý Trân cười nói:
- Không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị tất cả!