Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 183-2: Suy nghĩ kỹ càng (2)

Minh tiên sinh là người của Võ Tam Tư, được Võ Tam Tư phái đến bên cạnh Võ Thừa Tự. Sau khi Độc Kinh án xảy ra, gã sợ bị Võ Thừa Tự trả thù, không lâu sau thì bất ngờ mất tích, nhưng thật ra là quay trở về Lương Vương phủ của Võ Tam Tư.

- Tham kiến Lương Vương Điện hạ!
Minh tiên sinh cung kính thi lễ.

Võ Tam Tư rất tin tưởng Minh tiên sinh. Lần này việc dụ Võ Thừa Tự đi ám sát Thượng Quan Uyển Nhi cũng là do Minh tiên sinh bày ra. Gã hiểu rất rõ nhược điểm của Võ Thừa Tự, thành công khiến Võ Thừa Tự mắc bẫy.

- Không biết tại sao, ta cảm thấy rất bất an, luôn cảm giác chuyện này có sơ hở rất lớn. Nhưng ta lại không thể tìm ra sơ hở ở đâu. Tiên sinh có thể chỉ cho ta không?

Minh tiên sinh khẽ cười nói:
- Ta có thể hiểu được sự lo lắng của Điện hạ. Dù sao Thánh Thượng cũng chú ý đến chuyện này. Một khi Thánh Thượng phát hiện ra chân tướng, Điện hạ cũng không giải thích nổi.

Võ Tam Tư nhíu mày:
- Thánh Thượng sẽ phát hiện ra chân tướng sao?

Minh tiên sinh cười cười:
- Hẳn là Điện hạ đang lo lắng Thượng Quan Uyển Nhi!

Cái gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, một câu của Minh tiên sinh liền khiến Võ Tam Tư chợt tỉnh ngộ. Đúng là như vậy, cái mà y lo lắng chính là Thượng Quan Uyển Nhi. Y vốn liên thủ với Thượng Quan Uyển Nhi đối phó Võ Thừa Tự, nhưng vì để ném đá xuống giếng, hoàn toàn lật đổ Võ Thừa Tự, y không tiếc bán rẻ Thượng Quan Uyển Nhi.

Điều này khiến y thấy rất bất an. Y hiểu thủ đoạn của Thượng Quan Uyển Nhi. Nếu nàng ta phát hiện ra chân tướng, thì sao có thể tha cho mình được. Võ Tam Tư trầm ngâm một lát nói:
- Ta giao nhân chứng quan trọng cho Lý Trân, có phải hơi thất sách hay không?

Lúc trước Minh tiên sinh khuyên Võ Tam Tư dừng lại, không cần can dự quá sâu vào việc này. Nhưng Võ Tam Tư không chịu nghe, mà phái người tìm cho được thích khách đã trốn thoát là Lư Võ, giấu hắn trong hẻm Nhân Quả, cuối cùng giao cho Lý Trân.

Tuy làm thế có thể trực tiếp khiến Võ Thừa Tự bị bại lộ, nhưng đồng thời cũng sẽ liên lụy đến Võ Tam Tư, khiến y khó giải thích với Thánh Thượng. Cho đến lúc này, Võ Tam Tư mới ý thức được bản thân đã thất sách.

Minh tiên sinh thầm thở dài một tiếng, đành phải an ủi y:
- Tình thế còn có xoay chuyển được. Tên thích khách kia cũng không biết là Điện hạ sắp xếp. Chỉ cần gã không khai ra Điện hạ, Điện hạ có thể kiên quyết phủ nhận. Tuy nhiên Điện hạ phải lập tức dừng lại, đừng để kẻ nào phát hiện Điện hạ có liên quan đến việc này.

Võ Tam Tư gật đầu:
- Tiên sinh nói phải. Ta không thể dây dưa với chuyện này nữa. Đúng lúc Thánh Thượng ra lệnh cho ta xây dựng lại Minh Đường. Ta phải đặt hết tâm trí vào việc này.

Minh tiên sinh cười nói:
- Thuộc hạ còn có một đề nghị, có thể khiến Điện hạ được đánh giá cao trước mặt Thánh Thượng.

Võ Tam Tư phấn chấn hẳn lên, vội hỏi:
- Đề nghị gì, mời tiên sinh nói!

Minh tiên sinh bình tĩnh nói:
- Thánh Thượng ban cho Tiết Hoài Nghĩa đống của cải khổng lồ. Nhưng thuộc hạ tin rằng người có bản ghi chép rõ ràng. Sau khi số của cải này được thu hồi, có lẽ Thánh Thượng sẽ phái người đối chiếu. Thuộc hạ đề nghị Điện hạ hãy nghĩ cách để lấy được bản ghi chép đó. Trước tiên Điện hạ hãy đích thân thẩm tra đối chiếu, sau đó tìm lại số của cải trong bản ghi chép rồi giao cho Thánh Thượng. Như vậy có thể thấy Điện hạ một xu cũng không màng , đủ để khiến Thánh Thượng phải nhìn Điện hạ với cặp mắt khác xưa. Giấc mộng thống nhất của Điện hạ chính là từ những lời đánh giá này mà dần trở thành hiện thực.

Lời của Minh tiên sinh khiến Võ Tam Tư đột nhiên tỉnh ngộ. Y vừa mừng vừa sợ. Y đứng dậy thi lễ với Minh tiên sinh:
- Nếu có ngày ta hoàn thành sự nghiệp thống nhất thiên hạ, ta nhất định sẽ phong tiên sinh làm Đế sư!


Cho dù Thái Bình công chúa an bài không ít tai mắt bên cạnh Lý Trân, nhưng Lý Trân lại có cách phòng bị, chỉ tin dùng thân tín. Cho đến khi Lý Trân bắt được người từ hẻm Nhân Quả, Thái Bình công chúa mới nhận được tin.

Trong thư phòng, Thái Bình công chúa nổi trận lôi đình với Vạn Quốc Tuấn. Nàng ta giận đến tím mặt, không kiềm chế được trách mắng:
- Đồ ngu xuẩn, người bị bắt rồi mới đến bẩm báo. Ngươi chỉ biết ăn thôi à? Giờ ta hỏi ngươi, hắn dẫn người đi đâu?

Vạn Quốc Tuấn xấu hổ, cúi đầu nghe Thái Bình công chúa mắng chửi, một câu cũng không dám nói. Qua một lúc lâu, y mới ngập ngừng giải thích:
- Tai mắt ty chức an bài ở bên Lý Trân có cấp bậc tương đối thấp. Bọn họ không thể biết được việc này kịp thời.

- Thôi Thiếu Dĩnh kia đâu rồi? Cấp bậc của y cũng thấp sao? Vì sao y không nói cho ngươi biết?

Vạn Quốc Tuấn cắn răng oán hận nói:
- Điện hạ, Thôi Thiếu Dĩnh đã bị Lý Trân phát hiện. Hắn nói cho y biết một ít tin tức giả. Lần trước ty chức bị lừa đi chờ ở chùa Bạch Mã cũng là tại tin tức giả của y. Ty chức không dám tin y lần nữa.

- Ta đang hỏi ngươi, y có nói cho ngươi biết chuyện thích khách bị bắt không?
Thái Bình công chúa cao giọng hỏi.

- Quả thật… y có nói.

Vạn Quốc Tuấn cúi đầu thừa nhận, nhưng y lập tức lại giải thích:
- Thật ra lúc Thôi Thiếu Dĩnh nói cho ty chức biết cũng đã muộn, cách thời gian chúng ta nhận được tin cũng không lâu.

Thái Bình công chúa khoanh tay đi qua đi lại trong phòng. Nhân chứng quan trọng bị Lý Trân bắt được, khiến nàng bị động vô cùng. Nàng ta đã đồng ý với Võ Thừa Tự sẽ giải quyết chuyện này. Võ Thừa Tự không chỉ đồng ý từ nay về sau sẽ đi theo nàng, nghe theo mệnh lệnh của nàng, mà còn sẽ bỏ ra năm trăm ngàn quan tiền để tạ ơn nàng.

Nếu Thái Bình công chúa nàng thất bại, không chỉ không lấy được năm trăm ngàn quan tiền tạ ơn, mà đồng thời cũng sẽ thất tín với Võ Thừa Tự, đánh mất cánh tay vốn có thể thu phục được.

Cho nên tên thích khách trốn thoát này chính là điểm mấu chốt. Nếu nàng ta có thể bắt được kẻ này, như vậy cho dù Võ Thừa Tự có bị nghi ngờ lớn thế nào cũng không thể bị định tội. Thế nhưng thủ hạ của nàng ta lại ngu xuẩn vô dụng, khiến Lý Trân nhanh trước một bước bắt được nhân chứng quan trọng này.

Thái Bình công chúa tâm phiền ý loạn, bây giờ nàng nên làm gì? Giờ đi tìm mẫu thân vẫn còn sớm. Trước tiên nàng vẫn phải đi bắt tên thích khách này mới được.

Lúc này, phụ tá Cao Tiễn ở bên cạnh khuyên nàng:
- Thật ra Điện hạ cũng đừng tin Võ Thừa Tự quá. Lời của kẻ này cũng không đáng tin.

Thái Bình công chúa biết Cao Tiễn đang ám chỉ chuyện “ Gia tướng Võ thị”. Lúc trước rõ ràng Võ Thừa Tự đã đồng ý giải tán gia tướng Võ thị, đem gần trăm người còn lại vào làm võ sĩ Thái Bình phủ. Nhưng rốt cuộc Võ Thừa Tự cũng không giữ lời, không giải tán gia tướng Võ thị, vẫn để gia tướng Võ thị nằm trong tay Võ Phù Dung.

Tuy Võ Thừa Tự giải thích với nàng là —— tạm thời còn cần dùng bọn họ để tìm kiếm thích khách chạy trốn, nhưng cho dù thế nào, y vẫn thất tín.

Thái Bình công chúa khó chịu hừ một tiếng:
- Thế theo ý của ngươi, chúng ta nên làm gì bây giờ?

Cao Tiễn lạnh lùng nói:
- Thần cho rằng Điện hạ đừng quá nóng vội, đừng chủ động đi tìm Võ Thừa Tự nữa. Phải để y đến cầu xin Điện hạ cứu giúp, hơn nữa phải đợi đến khi y thực hiện lời hứa rồi mới ra tay trợ giúp.

Thái Bình công chúa suy nghĩ một lát rồi nói:
- Tuy ngươi nói có lý, nhưng nếu trong tay chúng ta không có cái gì để dựa vào, khi Võ Thừa Tự đến cầu xin ta, ta cũng không thể trợ giúp y, ta cảm thấy vẫn phải bắt được tên thích khách quan trọng kia đã. Lúc đó không sợ Võ Thừa Tự không nghe lời.

Nói đến đây, Thái Bình công chúa lại quay đầu nổi nóng với Vạn Quốc Tuấn:
- Ta cho ngươi hai ngày, ngươi nhất định phải bắt được tên thích khách kia cho ta!

Vạn Quốc Tuấn thầm oán hận. Chuyện như thế này sao có thể để nội vệ ra mặt. Nàng ta nuôi nhiều võ sĩ như vậy, chả bảo bọn chúng làm chuyện gì, lại cả ngày sai khiến nội vệ. Nàng cho rằng nội vệ là chó săn do nàng nuôi dưỡng sao?

Vạn Quốc Tuấn cực kỳ bất mãn, nhưng không có cách nào khác, đành phải đồng ý, rồi chậm rãi lui xuống. Thái Bình công chúa nhìn ra vẻ bất mãn của y, trầm tư một lát, lại quay đầu nói với Cao Tiễn:
- Ta biết hôm sau ngươi phải tham gia khoa cử, nhưng ta thật sự không tin tưởng tên Vạn Quốc Tuấn nghĩ một đằng nói một nẻo này, nên làm phiền ngươi sắp xếp thời gian, bảo võ sĩ của Thái Bình phủ ta cũng đi bắt kẻ này. Cho dù thế nào, cũng phải tìm bằng được tên thích khách này.