Thượng Quan Uyển Nhi bước nhanh đến quan phòng của mình, thị nữ Tiểu Nga luôn theo sát. Cô kinh ngạc phát hiện chủ nhân đi nhanh nhẹ vô cùng, đây là niềm vui đã lâu nàng chưa có, Tiểu Nga thầm đoán chủ nhân chắc chắn có chuyện gì vui.
Nếu dùng là vui như mở cờ trong bụng để nói về tâm trạng của Uyển Nhi lúc này cũng chưa đủ. Từ lúc nàng điều Tôn Lễ đi, bổ nhiệm thống lĩnh Nội vệ bị Tiết Hoài Nghĩa ngăn cản đển nay đã gần nửa năm. Mọi thứ đều như nằm trong bàn tay của Thái Bình công chúa, sao lại không khiến nàng lòng nóng như lửa đốt chứ?
Một khi thị vệ đặc biệt có quyền lực lớn nhất này bị Thái Bình công chúa khống chế hoàn toàn, như vậy chẳng khác nào Thượng Quan Uyển Nhi đã gặp ác mộng. Thế lực ngoài cung của nàng bị Thái Bình công chúa phá hủy hoàn toàn, cũng may là nàng dùng người thích đáng. Lý Trân đã thay nàng diệt trừ Tiết Hoài Nghĩa, một lần nữa nàng đã lấy được quyền lực của Nội vệ.
Cho dù chỉ lấy được một nửa Nội vệ nàng cũng đủ hài lòng rồi.
Thượng Quan Uyển Nhi đẩy cửa vào quan phòng của mình. Lý Trân và Triệu Thu Nương đang ngồi nói chuyện với nhau cùng đứng lên. Thượng Quan Uyển Nhi không giấu nổi niềm vui, cười nói với hai người: - Chúng ta ngồi xuống nói chuyện!
- Hình như tâm trạng của Xá nhân rất vui! Thu Nương cười dò hỏi.
Thượng Quan Uyển Nhi cũng ngồi xuống, Tiểu Nga rót trà cho họ. Thượng Quan Uyển Nhi nhìn Lý Trân liếc mắt đầy thâm ý: - Ta muốn ngươi đổi cách xưng hô với ta!
Lý Trân cũng không nhịn được bật cười: - Nghe giọng điệu của Xá nhân hình như giống như tôi có chuyện tốt gõ cửa.
- Đương nhiên là chuyện tốt, chúc mừng ngươi vinh dự trở thành Phó thống lĩnh Nội vệ.
Tin tức giống như kịch vui này khiến không khí trong phòng yên tĩnh hẳn, nhưng người kịp phản ứng đầu tiên là Triệu Thu Nương. Nàng đã có chuẩn bị tâm lý, Thượng Quan Uyển Nhi từng để lộ một tin cho nàng, nàng lập tức kích động nói: - Quá tốt rồi, tên Vạn Quốc Tuấn đáng chết kia rốt cuộc cũng có người đối đầu rồi!
Nàng còn vui mừng hơn cả Lý Trân, nghĩ đến Vạn Quốc Tuần từng bước gò ép mình, cả ngày nàng chỉ lo lắng đề phòng. Giờ đây có Lý Trân là cấp trên của nàng, sao nàng lại không vui sướng vạn phần chứ.
Nhưng đối với Lý Trân mà nói, tin này quá đột ngột, hắn không có một chút chuẩn bị tâm lý nào. Hắn mới đảm nhiệm Thiên Ngưu Bị Thân cho Võ Tắc Thiên chưa được hai tháng, lại được thăng quan mà lại là Phó thống lĩnh Nội vệ.
Hắn nhìn thấy Thượng Quan Uyển Nhi ánh mắt đầy mong chờ, bỗng hắn hiểu được, đây là Thượng Quan Uyển Nhi nói với mình đó là thu hoạch không ngờ.
- Thế nào, ngươi không muốn nhận chức vụ này sao? Thượng Quan Uyển Nhi cười nhẹ hỏi.
Lý Trân lập tức đứng dậy, quỳ gối nói: - Lý Trân nguyện dốc sức cho Thượng Quan Xá nhân!
Đây là thể hiện thái độ kiên quyết, dù là kinh nghiệm hay lý lịch bản thân, chức vụ này cũng chưa đến lượt hắn. Đây là Thượng Quan Uyển Nhi tranh giành cho hắn. Trên thực tế cũng là chức vụ của Thượng Quan Uyển Nhi, hắn nhất định phải hiểu.
Thượng Quan Uyển Nhi gật đầu hài lòng, Lý Trân là người đắc lực nhất của nàng. Nàng cũng cần phải tỏ thái độ ở một phương diện khác. Nàng đứng dậy lấy một hộp gỗ trong ngăn kéo ra, đưa cho Lý Trân: - Đây là một tòa phủ năm ngoái Thánh thượng thưởng cho ta, diện tích không lớn, chỉ có tám mẫu, đang ở phường Khuyến Thiện. Dù sao ta cũng không cần, tặng cho ngươi! Coi như quà của ta!
Lý Trân cảm động trong lòng, hắn lặng lẽ nhận lấy chiếc hộp: - Đa tạ Xá nhân ưu ái, Lý Trân sẽ khắc cốt ghi tâm.
Thượng Quan Uyển Nhi tự nhiên cười lại nói: - Ngươi còn chưa nhậm chức, chỉ e phải gánh trách nhiệm trước. Thu Nương bên này có chút phiền toái, ngươi phải giải quyết thay cô ấy.
- Ty chức không thể đổ trách nhiệm cho người khác được.
- Đi thôi! Về thu xếp hành lý, Thu Nương sẽ tìm đến ngươi nhanh thôi. Các ngươi lập tức tới Yển Sư. Dù thế nào cũng phải bảo vệ số tài sản kia, Thánh thượng đang chờ nó.
- Ty chức hiểu rồi.
Lý Trân thi lễ, lại gật gật đầu về phía Triệu Thu Nương rồi bước nhanh đi. Mãi đến lúc hắn đi xa, Thượng Quan Uyển Nhi mới cười hỏi Triệu Thu Nương: - Ngươi thấy hắn có thể đảm nhiệm được không?
Triệu Thu Nương vui vẻ nói: - Tuy hắn còn trẻ nhưng suy nghĩ cẩn thận, làm việc quyết đoán, là một nhân tài hiếm có, Xá nhân nhất định phải nắm giữ hắn thật chặt, đừng…
- Đừng để Lý Lệnh Nguyệt kéo đi, đúng không! Thượng Quan Uyển Nhi thản nhiên cười nói.
Triệu Thu Nương đỏ mặt nói: - Xá nhân nên biết, nếu Thái Bình công chúa nhìn trúng người nào, cô ấy sẽ không từ thủ đoạn mà lôi kéo. Từ trước đến giờ, cô ấy chưa từng thất bại.
Trong mắt của Thượng Quan Uyển Nhi hiện lên sự lo lắng, nàng trăm cay ngàn đắng mới giành lại được Nội vệ. Nếu bị Thái Bình công chúa rút củi đáy nồi thì thực sự nàng sẽ giận đến phát điên mất.
- Tình cảm của ngươi và hắn rất tốt, ngươi cảm thấy nhược điểm hay điểm yếu của hắn là ở chỗ nào?
Triệu Thu Nương thấp giọng nói: - Người thân duy nhất của hắn là đại tỷ hắn. Hắn được đại tỷ nuôi khôn lớn. Nếu Xá nhân lưu tâm một chút đến đại tỷ hắn, ta thấy hắn sẽ rất cảm kích Xá nhân.
- Ngươi và ta cùng đi.
Thượng Quan Uyển Nhi thở dài nói: - Thực tế ta đã quan tâm đến việc kinh doanh của đại tỷ hắn rồi. Đương nhiên đây chỉ là một chút ân huệ, còn cần phải năng nhặt chặt bị! Ngươi cố gắng, dốc sức bảo vệ an toàn cho đại tỷ hắn. Giúp ta chuyện này, ta sẽ không bạc đãi ngươi.
…
Đi ra từ cung Thái Sơ, Lý Trân cảm thấy như một giấc mộng. Hắn không ngờ lại được thăng làm Phó thống lĩnh, quả thực không thể tin nổi. Nhưng đây là thời đại Võ Tắc Thiên, giống như lời của Tửu Chí, nữ hoàng đế mà vui một đêm có thể cho ngươi lên tận mây xanh nhưng cũng một đêm có thể khiến ngươi xuống tận địa phủ.
Lý Trân thầm nhắc nhở mình, tuyệt đối không được để chuyện được thăng quan làm cho u mê.
Đi ra từ Hoàng Thành, Lý Trân cưỡi ngựa chạy chầm chậm trên cầu Thiên Tân. Phía trước có một chiếc xe ngựa rất đẹp, từ xa đã nhìn thấy xe được khảm vàng, có hơn 10 hộ vệ thân hình cao lớn bảo vệ xung quanh. Lúc này xe ngựa dừng lại.
Trực giác nói cho Lý Trân biết, xe ngựa đang chờ hắn. Quả nhiên lúc hắn đi chậm đến gần xe ngựa, rèm xe được kéo ra nhưng vẫn còn một lớp rèm tơ mỏng. Phía sau rèm là một phu nhân trẻ tuổi tóc búi cao.
- Chúc mừng Lý thống lĩnh!
Câu chào hỏi này quả thực khiến Lý Trân cảm thấy xa lạ, đây là lần đầu tiên hắn được người khác gọi là Lý thống lĩnh nhưng âm thanh này khiến hắn nhận ra người trong xe là ai.
Hắn xoay người xuống ngựa, đi lên trước khom người thi lễ nói: - Ty chức tham kiến công chúa!
Rèm tơ kéo ra, lộ rõ một khuôn mặt trắng nõn đầy đặn, lông mày hơi cao, tóc mai phủ xuống đôi mày kiếm thật dài, đúng là Thái Bình công chúa. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng gần như vậy, thấy nàng khá giống mẫu thân Võ Tắc Thiên, đôi mắt phượng cũng lợi hại như Võ Tắc Thiên.
Cho dù nàng ta cố tỏ ra tươi cười nhưng ánh mắt vẫn tỏ rõ lãnh ý khiến Lý Trân không rét mà run.
- Lý thống lĩnh tối nay có rảnh không?
Thái Bình công chúa cố gắng dùng giọng điệu dịu dàng của nữ nhân để hỏi: - Ta đã bố trí hai chén rượu nhạt mừng Lý thống lĩnh được thăng chức.
Chuyện này mặc dù hơi đường đột nhưng nó cũng là phong cách của Thái Bình công chúa. Lấy sự mạnh mẽ cao thượng ra lệnh cho đàn ông dưới chân nàng, căn bản cũng không có gì đáng nói là bình đẳng.
Trong lòng Lý Trân thấy phản cảm, giống sự phản cảm với Vi Đoàn Nhi lúc trước. Nhưng nếu hắn đã được thăng quan, nếu có sự giác ngộ của thăng quan thì không thể tùy tiện tỏ rõ sự căm hận ra ngoài. Hắn thong dong đáp: - Cảm ơn công chúa đã ưu ái, một canh giờ nữa ty chức phải xuất phát, mấy ngày này không ở lại Lạc Dương.
- Ồ, ta lại quên mất, ngươi còn phải đi hộ tống số vàng đó, cũng được! Để sau này đi, Lý thống lĩnh đi đường cẩn thận nhé!
- Tạ công chúa!
- Xuất phát!
Thái Bình công chúa ra lệnh một tiếng, xe ngựa đi từ từ chậm rãi hướng về phía nam. Lúc này nghe thấy tiếng nàng từ xa vọng lại: - Lý thống lĩnh, trên đường phải lưu ý Hồ Tăng nha, ha… ha!
Tiếng cười dần xa, nhưng Lý Trân vẫn chưa nhúc nhích, câu nói sau cùng của Thái Bình công chúa: “Trên đường lưu ý Hồ Tăng!” Điều này rõ ràng là ám chỉ cho hắn phải để ý Tiết Hoài Nghĩa.
Nhưng vấn đề là, Thái Bình công chúa này không phải là từ trước đến nay vẫn cấu kết với Tiết Hoài Nghĩa sao? Tại sao bọn họ lại bắt đầu phá nhau?
Lý Trân mơ hồ ý thức được, quan hệ giữa Thái Bình công chúa và Tiết Hoài Nghĩa không phải là cấu kết gì mà chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Một khi đối phương đã mất đi giá trị lợi dụng thì sẽ không cần do dự mà vứt bỏ. Không chỉ Tiết Hoài Nghĩa mà bất kì ai đối với Thái Bình công chúa cũng giống như vậy.
…
Trong xe ngựa Thái Bình công chúa từ từ nhắm hai mắt lại, mấy ngày nay nàng liên tục bị thất bại trước mặt mẫu thân. Đây là tình hình mà chưa bao giờ nàng gặp phải. Mãi cho đến hôm nay, nàng đã bị thất bại hoàn toàn trong việc cướp Nội vệ bởi Thượng Quan Uyển Nhi, nàng mới rút ra được kinh nghiệm xương máu, nàng mới bắt đầu suy ngẫm về nguyên nhân thất bại lần này.
Nhìn bề ngoài vụ án mới đây khiến Tiết Hoài Nghĩa chọc giận tới mẫu thân, tạm thời đã làm mất đi sự tin tưởng của mẫu thân.
Tình huống này trước kia cũng thường xuyên xuất hiện, ví dụ như Tiết Hoài Nghĩa cấu kết với Vi Đoàn Nhi. Ý đồ ám sát Thượng Quan Uyển Nhi ở Đông Thú, mẫu thân cũng vô cùng tức giận nhưng cuối cùng vẫn tha thứ cho Tiết Hoài Nghĩa.
Tiết Hoài Nghĩa là một tiểu nhân phố phường, kiêu ngạo, ngông cuồng, thô lỗ vô lại. Nhưng y được mẫu thân tha thứ nhiều lần, nhưng lần này dường như không giống vậy.
Rốt cuộc Thái Bình công chúa cũng ý thức được suy nghĩ của mẫu thân có sự thay đổi. Từ trước bà vì tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, muốn ngồi vững ở ngôi vị này mà không tiếc tạo ra dư luận.
Lúc đó Tiết Hoài Nghĩa chính là người tích cực dẫn đầu cho bà, vì bà mà phất cờ hò reo, vì bà mà tạo thành thiên mệnh Di Lặc chuyển thế. Cho dù Tiết Hoài Nghĩa có phạm tội lớn hơn nữa, bà cũng dễ dàng tha thứ.
Nhưng bây giờ, không giống lúc trước, mẫu thân đã ngồi vững ngôi vị hoàng đế không cần cái gọi là “thiên mệnh ý phật”. Lúc này Tiết Hoài Nghĩa lại phạm sai lầm lớn ảnh hưởng trí mạng đến ngôi vị hoàng đế của bà.
Ví dụ như năm ngoái lúc Tiết Hoài Nghĩa xuất chinh, ép Lý Đức Chiêu đường đường là tướng quốc dập đầu xin tha thứ khiến dân chúng và triều đình xôn xao.
Năm nay y lại sắp xếp cái gọi là chân nhân Tung Sơn sử dụng mánh khóe để dụ mẫu thân mắc mưu, khiến mẫu thân choáng váng. Không ngờ lại phong một phương sĩ làm Gián nghị Đại phu, Bình Chương Sự lại dẫn đến kết quả quan lại oán giận. Sau một tháng mẫu thân không thể không miễn chức vụ của Vi Thập Phương.
Bây giờ mánh khóe đã bị người khác vạch trần, chân nhân Tung Sơn kia lại là công cụ để Tiết Hoài Nghĩa vơ vét tài sản, cho dù kẻ lừa đảo đã chết nhưng tổn thương Tiết Hoài Nghĩa đã gây cho mẫu thân khó mà bù đắp nổi.
Khiến Tiết Hoài Nghĩa không còn là hòn đá tảng của hoàng đế nữa mà biến thành một chướng ngại vật. Nàng luôn nghĩ mẫu thân sẽ không chút do dự mà diệt trừ y.
Thái Bình công chúa khẽ thở dài, Tiết Hoài Nghĩa được sủng ái hơn 10 năm đã hoàn thành sứ mạng của y, rốt cuộc cũng đã đến lúc kết thúc rồi.
Lúc trước nàng đúng là không nhìn rõ điều này cho nên mới liên tục đụng vách tường trước mặt mẫu thân, thất bại nối tiếp thất bại.
Bây giờ nhìn lại, nàng sao có thể lại bị Tiết Hoài Nghĩa lợi dụng, cuối cùng thành đồ tuẫn táng cho y được?
Xe ngựa dừng trước phủ Thái Bình công chúa, nàng lập tức ra lệnh: - Tìm Vạn Quốc Tuấn đến gặp ta!
Nàng xuống ngựa, một đám thị nữ từ trong phủ đi ra. Chồng của nàng là Võ Du Kỵ đúng lúc phải ra ngoài thấy vợ về liền vội vàng khom người nghênh đón: - Công chúa về phủ rồi!
Thái Bình công chúa không thèm nhìn y mà chỉ lạnh lùng nói: - Đã muộn thế này, còn muốn ra ngoài sao?
- Lương Vương tổ chức tiệc mừng năm mới bàn công việc, yêu cầu tất cả tộc nhân phải đến.
Thái Bình công chúa hừ một tiếng rồi đi vào trong phủ. Võ Du Kỵ đợi nàng đi xa, lúc này mới lau mồ hôi trên trán đi ra phía cửa phủ.