- Hóa ra là ngươi! Vạn Quốc Tuấn híp mắt lại lóe lên sự hung ác, y duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, từ từ xiết chặt.
- Hừ!
Lý Trân khinh thường hừ một tiếng: - Vạn thống lĩnh muốn giết ta diệt khẩu sao?
Vạn Quốc Tuấn bỗng nhiên giật mình, tay vừa buông chuôi kiếm ra. Lý Trân là thị vệ thân cận bên cạnh Thiên tử, có thể trực tiếp gặp Thánh thượng, thực sự y không dám dễ dàng đăc tội.
- Lý thị vệ cứ việc đi, ta không ngăn cản nhưng cô ta không thể đi được. Y chỉ Triệu Thu Nương nói.
- Lời ta vừa nói Vạn thống lĩnh không nghe rõ sao? Ta có việc công, phải điều tra người này, ta phải dẫn cô ta đi!
Lúc này, trong lòng Vạn Quốc Tuấn rất nặng nề, cùng lúc y biết Lý Trân là người của Thượng Quan Uyển Nhi. Một khi để hắn dẫn Triệu Thu Nương đi thì e rằng số vàng này không thể lấy được rồi.
Mặt khác Lý Trân lại là thị vệ bên cạnh Thánh thượng, chẳng may chuyện này kinh động đến Thánh thượng thì y đảm đương không nổi rồi.
Vạn Quốc Tuấn hung tợn nhìn Lý Trân chằm chằm, một lúc lâu mới lên tiếng nói: - Đây là chuyện của Nội vệ, cho dù ngươi là Thiên Ngưu Bị thân của Thánh thượng cũng không có quyền can thiệp.
Lý Trân đã nắm phần chủ động, sao hắn có thể nhượng bộ? Hắn tiến lên một bước, tay cầm chuôi kiếm, ánh mắt lợi hại nhìn Vạn Quốc Tuấn hăm dọa.
- Ta phụng lệnh ý chỉ của Thánh thượng điều tra Vi Thập Phương, có liên quan đến việc Triệu giáo úy tích trữ tài vật có liên quan đến Vi Thập Phương. Ta phải dẫn cô ta đi điều tra, Vạn thống lĩnh ngươi dám kháng chỉ không tuân sao?
Mũ trên đỉnh đầu chụp xuống, một lúc lâu sau Vạn Quốc Tuấn cũng không nói được một câu. Đương nhiên là y biết Lý Trân đúng là phụng chỉ đi thăm dò. Y cũng biết Triệu Thu Nương vì sao có được số vàng kia. Nếu y ngăn cản thì là kháng chỉ, y cũng không gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng vấn đề là… Nếu để Lý Trân dẫn Triệu Thu Nương đi, y phải giải thích thế nào với Thái Bình công chúa?
Thôi được! Nói với Thái Bình công chúa, Lý Trân mang theo thánh chỉ, y không dám kháng chỉ, để Thái Bình công chúa đi tìm Thánh thượng thẩm tra đối chiếu vậy.
Ánh mắt của Vạn Quốc Tuấn hung ác nhìn Triệu Thu Nương lạnh lùng nói: - Triệu giáo úy, ta hy vọng ngươi có thể thông minh một chút, cái gì không nên nói, chuyện gì không nên làm, tin là trong lòng ngươi hiểu được, những ta nói trước, nếu ngươi dám bán đứng Nội vệ chắc chắn ta sẽ nghiêm trị theo quân pháp.
Nói xong, y vung tay lên: - Đi!
Y quay đầu lại chạy vòng ra cửa phường dẫn đội lính Nội vệ chạy thành hàng phi ngựa chạy xa.
Triệu Thu Nương cũng không ngờ chuyện lại được giải quyết dễ dàng như vậy. Hóa ra, lệnh bài thị vệ của Lý Trân rất hữu dụng. Nói mấy câu đã dọa cho Vạn Quốc Tuấn phải chạy xa.
Nàng lo lắng nói: - Lý công tử, nếu công tử giả truyền thánh chỉ thì phiền toái rồi. Thái Bình công chúa chắc chắn sẽ kiểm chứng với Thánh thượng.
Lý Trân lắc đầu: - Đi điều tra vốn là mật lệnh của Thánh thượng, ta không giả truyền thánh chỉ, trừ phi tỷ không có liên quan đến số tài sản kia của Vi Thập Phương.
Triệu Thu Nương thở dài: - Đi tìm Thượng Quan xá nhân trước đã. Ta rất lo lắng cho các huynh đệ kia, không thể chậm trễ nữa rồi.
Lý Trân gật đầu: - Ta đi cùng đại tỷ.
Dòng người trên đường như dệt cửi, bọn họ không thể cưỡi ngựa mà từ từ sóng vai nhau đi.
Triệu Thu Nương thở dài, thấp giọng nói: - Chuyện đến lúc này ta cũng không muốn giấu đệ nữa. Thực ra ta không phải là thương nhân bình thường mà là Giáo úy Nội vệ.
Lý Trân lặng im gật đầu.
- Đệ không thấy lạ sao? Triệu Thu Nương cảm thấy khó hiểu vì sự bình tĩnh của Lý Trân.
Lý Trân cười cười: - Ta vốn nghĩ tỷ là người của Thượng Thanh lầu, hóa ra tỷ là Nội vệ. Như vậy biểu hiện của tỷ ở Tung Sơn khiến ta có thể hiểu được.
Chần chừ một lúc, Lý Trân lại hỏi nàng: - Người đàn ông trung niên vừa rồi là thống lĩnh Nội vệ sao?
Ánh mắt của Triệu Thu Nương có vẻ tức giận, dường như chuyện đang nói khiến nàng vô cùng ghê tởm: - Y chính là Vạn Quốc Tuấn tâm phúc của Thái Bình công chúa. Trước mắt cũng là Phó thống lĩnh duy nhất, y một lòng muốn khống chế toàn bộ Nội vệ.
- Nhưng theo ta được biết…
Lý Trân vẫn hơi khó hiểu, hắn chau mày nói: - Thống lĩnh Nội vệ không phải do Võ Du Tự kiêm nhiệm sao? Có ông ta ở đây sao Vạn Quốc Tuấn dám tùy ý làm bậy như thế?
- Đệ không biết, Võ Du Dự chỉ là thống lĩnh trên danh nghĩa, Thánh thượng không trao thực quyền cho ông ta, giữ thực quyền cho mình nhưng lại không có thời gian tới hỏi, cho nên thực quyền đã rơi vào tay Phó thống soái.
Hóa ra Phó thống soái tên là La Tự Niên, là tình nhân của Vi Đoàn Nhi, con người cũng không xấu, nhưng sau khi Vi Đoàn Nhi chết gã cũng bị thanh trừ, đã bị điều đến Trường An làm thị vệ. Thái Bình công chúa nhân cơ hội này cho Vạn Quốc Tuấn vào tiếp nhận chức của La Tự Niên, nắm giữ Nội vệ.
- Vậy Thượng Quan xá nhân thì sao? lẽ nào cô ta không có thế lực ở Nội vệ sao?
Vẻ mặt của Triệu Thu Nương cười khổ: - Thực ra một phó thống lĩnh còn lại đệ cũng biết.
- Ta quen? Là ai?
- Chính là Tôn Lễ, sau khi y trở về từ Đôn Hoàng liền được Thượng Quan xá nhân xếp vào trong Nội vệ, nhưng vì phụ thân Tôn Nguyên Hanh của y và Võ Thừa Tự quá thân cận cho nên Thượng Quan xá nhân lại điều y đến Đại Lý Tự. Chuẩn bị sắp xếp một Phó thống lĩnh mới, nhưng vì Tiết Hoài Nghĩa lại ngăn cản cho nên Thánh thượng chần chừ mãi không bổ nhiệm Phó thống lĩnh mới.
Bây giờ Lý Trân mới hiểu, hóa ra Tôn Lễ là Phó thống lĩnh Nội vệ, chẳng trách y đảm nhiệm Đại Lý Tự thừa, cũng chẳng trách y không dám cãi lại Thượng Quan Uyển Nhi.
Chỉ có điều Thượng Quan Uyển Nhi… Lý Trân lắc lắc đầu, hắn cảm thấy tiếc nuối cho sự khôn khéo của Thượng Quan Uyển Nhi.
- Nàng ta đây là tự làm khổ mình, điều Tôn Lễ đi, lại dễ cho Thái Bình công chúa.
- Đúng vậy! Thượng Quan xá nhân nói cũng rất hối hận, nàng từng nói với ta sớm biết như vậy đã giữ Tôn Lễ lại.
Triệu Thu Nương lại thở dài nói: - Đệ đi rồi, ta dẫn thủ hạ cẩn thận điều tra Tung Nam quán, từ điện Lão Quân tìm được mười lăm ngàn lượng vàng và năm vạn lượng bạc, chuẩn bị hôm nay áp tải về Lạc Dương. Kết quả trên đường bị hai nhóm người chặn lại.
- Thu Nương đại tỷ có thể nói cụ thể hơn cho ta không?
Triệu Thu Nương không giấu Lý Trân, vội nói lại chuyện hôm qua bị đám võ tăng và đám người mặc áo đen rành mạch một lần. Sau khi nói xong chuyện này, bọn họ đã tới cung Thái Sơ rồi, chỉ thấy Thượng Quan Uyển Nhi đang đứng ở bậc thang bình tĩnh nhìn bọn họ chăm chú.
- Ta hi vọng các ngươi cho ta một lời giải thích, nhất là ngươi!
Thượng Quan Uyển Nhi căm tức nhìn Triệu Thu Nương: - Có người nói với Thánh thượng… ta muốn nuốt khối tài sản lớn của Vi Thập Phương, ngươi có thể giải thích nguyên nhân cho ta không?
Triệu Thu Nương và Lý Trân nhìn nhau. Bọn họ không ngờ Thái Bình công chúa lại đi tố cáo nhanh như vậy.
Triệu Thu Nương đi lên thi lễ: - Khởi bẩm Xá nhân, đây là kẻ ác tố cáo thôi. Ty chức đến là để giải thích rõ ràng sự tình.
Thượng Quan Uyển Nhi liếc nhìn Lý Trân rồi xoay người đi vào phòng mình: - Các ngươi theo ta.
…
Đúng lúc Thái Bình công chúa vừa đi đến Ngự thư phòng của mẫu thân, chặn số vàng thất bại, Vạn Quốc Tuấn bức Triệu Thu Nương cũng lại thất bại. Hai lần thất bại liên tiếp khiến Thái Bình công chúa thẹn quá thành giận.
Một mặt nàng muốn đánh cho Thượng Quan Uyển Nhi một cái cào, chỉ trích nàng ta về số vàng. Một mặt nàng lại muốn bỏ chạy, phòng ngừa việc mình bị động trong chuyện này.
Không phải nghi ngờ gì nữa, Thái Bình công chúa là người vô cùng thông minh, giỏi nắm cơ hội, làm việc cũng nhanh gọn, dứt khoát, quyết đoán, rõ ràng. Điều này khá giống với mẹ nàng là Võ Tắc Thiên. Khi nàng đã ý thức được mình rất khó có được số của cải này thì nàng sẽ không do dự mà buông tay.
Mặc dù nàng quyết định buông tay nhưng nàng cũng phải khiến cho đối thủ phải trả giá đắt.
- Khởi bẩm mẫu thân, đây là Phó thống lĩnh Nội vệ Vạn Quốc Tuấn dâng tấu.
Thái Bình công chúa cung kính dâng tấu lên Võ Tắc Thiên: - Ông ta ở vị trí hơi thấp, cho nên đã đặc biệt nhờ con gái dâng tấu lên mẫu thân.
Võ Tắc Thiên biết Vạn Quốc Tuấn là người của Thái Bình công chúa, về phần tấu này chính là ý của Thái Bình công chúa. Bà ta cũng không muốn phá liền thản nhiên nói: - Trong tấu nói gì?
- Vạn Quốc Tuấn nói, Nội vệ rất nhiều phe phái, quyền thuộc hỗn loạn khiến cho ông ta không thể thực hiện được chức Phó thống lĩnh. Xét cho cùng là có người vượt quyền nhúng tay vào chuyện của Nội vệ. Ông ta khẩn cầu mẫu thân túc chỉnh quyền của Nội vệ để Nội vệ có thể hoạt động bình thường.
Võ Tắc Thiên cũng không mở tấu ra mà tiện tay để ở một góc bàn: - Chuyện này trẫm đã biết, để trẫm suy xét đi!
Sự qua loa của mẫu thân khiến Thái Bình công chúa có một cảm giác hụt hẫng. Trong lòng nàng hơi bối rối, lẽ nào mẫu thân đã có cách với Nội vệ rồi sao?
Tranh đoạt quyền chỉ huy Nội vệ là mục tiêu đã hơn nửa năm nay của Thái Bình công chúa, vì thế nàng không tiếc mà âm thầm cấu kết với Tiết Hoài Nghĩa. Một mặt nàng sai Tiết Hoài Nghĩa thổi gió bên gối mẫu thân, ngăn chặn thành công Thượng Quan Uyển Nhi đề cử Phó thống lĩnh mới.
Mặt khác nàng lại thuyết phục mẫu thân thanh tẩy La Tự Niên là tình nhân của Vi Đoàn Nhi, bổ nhiệm tâm phúc của mình Vạn Quốc Tuấn làm Phó thống lĩnh Nội vệ.
Không thể không nói Thái Bình công chúa quả là người quá thủ đoạn. Hai bút vẽ cùng lúc, từng bước đạt được mục tiêu của nàng. Nhưng lúc nàng chuẩn bị cùng Tiết Hoài Nghĩa cộng sức, lúc sắp hoàn toàn khống chế Nội vệ thì không ngờ lại phát sinh chuyện của Vi Thập Phương khiến Tiết Hoài Nghĩa phải về chùa Bạch Mã, làm kế hoạch khống chế Nội vệ của nàng rối loạn.
Mãi đến lúc này, Thái Bình công chúa mới lĩnh giáo được sự lợi hại của Thượng Quan Uyển Nhi. Thủ đoạn mà nàng ta dùng đã phá hỏng sắp xếp trong Nội vệ của nàng, khiến Nội vệ lâm vào trạng thái chưa biết tiền đồ thế nào.
Lúc này, ngoài cửa có thái giám bẩm báo: - Khởi bẩm bệ hạ, Thượng Quan cho người đến.
- Cho nàng vào!
Cửa mở, Thượng Quan Uyển Nhi đi từ bên ngoài vào, nàng duyên dáng thi lễ: - Uyển Nhi tham kiến bệ hạ!
Thượng Quan Uyển Nhi dường như không nhìn thấy Thái Bình công chúa đứng ở bên, nàng cũng dâng tấu trình lên: - Bệ hạ, đây là báo cáo Tung Sơn của Lý thị vệ. Uyển Nhi đã thẩm tra cẩn thận, mời bệ hạ xem!
Hành trình Tung Sơn của Lý Trân mặc dù là sự sắp xếp của Thượng Quan Uyển Nhi, cũng là ý của Võ Tắc Thiên. So với tấu chương của Vạn Quốc Tuấn, dường như Võ Tắc Thiên rất có hứng thú với phần báo cáo của Lý Trân.
Bà ta mở tấu chương, cẩn thận đọc một lần. Trong tấu chương không chỉ là chuyện xảy ra ở Tung Sơn mà còn bao gồm sự miêu tả tỉ mỉ số tài sản của Vi Thập Phương mà Triệu Thu Nương đã áp tải. Thực tế là phá bỏ cáo buộc của Thái Bình công chúa nói Thượng Quan Uyển Nhi muốn nuốt trọn số vàng này.
Võ Tắc Thiên hừ lạnh một tiếng: - Một phương sĩ nhỏ nhoi, không ngờ lại thu được số tài sản lớn như vậy, Ngự sử của trẫm đều là con rối sao?
- Khởi bẩm bệ hạ, đây chỉ là một phần của cải, Lý thị vệ còn lấy được cả quyển sổ ghi chép của Vi Thập Phương, Uyển Nhi tính qua, ít nhất phải còn một nửa số tài sản không biết đã đi đâu.
Nói xong, Thượng Quan Uyển Nhi lại dâng một tập danh sách nữa lên cho Võ Tắc Thiên. Đây là tập Triệu Thu Nương tìm được trong địa cung của Lão Quân Điện, là bản ghi chép của cải vơ vét nhiều năm qua của Vi Thập Phương. Võ Tắc Thiên nhận bản danh sách đọc qua một lần, sắc mặt càng thêm âm trầm.
Thái Bình công chúa đứng cạnh thầm thấy không ổn. Thượng Quan Uyển Nhi đã bắt đầu phản kích, không chỉ có vạch trần tận gốc gác mà còn muốn tiếp tục truy kích, thanh toán nợ cũ.
Nàng vội vàng đề nghị: - Mẫu thân, chuyện này có thể giao cho Ngự Sử Đài, để bọn họ tiếp tục điều tra.
Thái Bình công chúa muốn giao chuyện này cho Lai Tuấn Thần để gã thay Tiết Hoài Nghĩa lãnh trách nhiệm này, đồng thời khai trừ Thượng Quan Uyển Nhi ra khỏi chuyện này.
Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi lại thầm cười lạnh một tiếng, không chút hoang mang nói: - Uyển Nhi cảm thấy chuyện này không nên mở rộng trong triều đình.
Nàng ám chỉ Võ Tắc Thiên, chuyện về yêu thuật của Vi Thập Phương có liên quan đến sự tôn nghiêm của hoàng đế, càng ít người biết càng tốt.
Tuy hai người từ đầu chí cuối không trực tiếp đối diện nhưng lại ngầm chém giết một hồi trước mặt Võ Tắc Thiên. Không khí trong Ngự thư phòng trở nên căng thẳng.
Võ Tắc Thiên trầm tư một lúc lâu hỏi: - Ý của Uyển Nhi thế nào?
- Uyển Nhi đề nghị để Lý Trân truy xét chuyện này!
Võ Tắc Thiên lại lấy trừ ngự án ra bản đề nghị nửa tháng trước của Thượng Quan Uyển Nhi, bổ nhiệm Lý Trân làm Phó thống lĩnh Nội vệ. Bà ta trầm ngâm một lúc liền lấy bút son vẽ một vòng tròn trên đó.
Sắc mặt của Thái Bình công chúa trở nên trắng bệch, nàng ta biết mình đã thua ván này rồi.