Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 138: Chủ mưu tuấn thần

- Chẳng lẽ nàng không phải vì lật đổ Tiết Hoài Nghĩa hay sao?
Lý Trân cảm thấy mấy câu hỏi này của Cao Diên Phúc rất kì lạ.

- Đúng vậy, đúng là vì Tiết Hoài Nghĩa, nhưng Vi Thập Phương bị giết, ngươi lại vạch trần mánh khoé lừa người, Tiết Hoài Nghĩa sẽ bị tổn hại gì? Chỉ bị đuổi về chùa Bạch Mã mà thôi, nếu ta đoán không lầm, nhiều nhất bốn năm ngày sau, Thánh Thượng sẽ lại phái người đi đón y quay về.

Cao Diên Phúc nâng chén trà lên, nhìn Lý Trân đầy thâm ý:
- Kết quả này ta đương nhiên biết, Thượng Quan Uyển Nhi đương nhiên cũng biết, chẳng lẽ nàng làm nhiều chuyện như vậy chỉ để làm nhục Tiết Hoài Nghĩa một chút thôi sao?

Lý Trân trầm mặc, hắn hơi hơi hiểu được ý tứ của Cao Diên Phúc, giống như việc hắn phát hiện ra Vi Thập Phương giấu khôi giáp, Thượng Quan Uyển Nhi lại qua loa sơ sài, không hề để trong lòng, cũng là bởi vì nàng biết rằng vẫn không lật đổ được Tiết Hoài Nghĩa.

Lý Trân trầm tư một lát lại hỏi:
- Tuy rằng vẫn chưa thể lật đổ được Tiết Hoài Nghĩa, nhưng ít ra có thể làm giảm đi sự tín nhiệm của Thánh Thượng với Tiết Hoài Nghĩa, chẳng lẽ phủ quân cho rằng chuyện Vi Thập Phương không hề có bất cứ ảnh hưởng gì tới Tiết Hoài Nghĩa sao?

- Không tồi.

Cao Diên Phúc khen ngợi nói:
- Ngươi bắt đầu có cách nghĩ của bản thân mình rồi, sẽ không bị cách nghĩ của ta dẫn đường, tiến bộ rất nhanh, quả thật như thế, Thánh Thượng đối với Tiết Hoài Nghĩa vô cùng thất vọng, chuyện Vi Thập Phương hoàn toàn làm mất sự tín nhiệm của Thánh Thượng đối với y, nhưng mục đích Thượng Quan Uyển Nhi điều tra Vi Thập Phương không chỉ có như thế.

- Nàng có mục đích khác?

Lý Trân nghi hoặc nhìn về phía Cao Diên Phúc, Cao Diên Phúc chỉ chỉ vào đầu mình, khẽ cười nói với Lý Trân:
- Suy nghĩ kĩ những chuyện xảy ra ngày hôm nay, tin rằng ngươi sẽ phát hiện ra một chút manh mối.



Lý Trân bụng đầy nghi hoặc đi khỏi cửa lớn Cao phủ, hôm nay dường như Cao Diên Phúc muốn nói gì đó với hắn, nhưng cuối cùng lại dừng lại không nói, khiến cho hắn không hiểu ra làm sao.

Đương nhiên, có một số lời không cần phải nói rõ, nhưng giống như thế này một chút manh mối cũng không cho, lại bắt mình tự suy đoán, thiên tài mới đoán ra được.

- Lão Lý.

Vừa đi vào Tích Thiện phường, hắn liền nghe thấy một giọng nói quen thuộc, vừa quay đầu, chỉ thấy Tửu Chí và Tiểu Tế đứng bên cạnh cửa lớn đang vẫy vẫy hắn, hai người đều mặc trường bào bình dân, trên mặt vô cùng vui vẻ, tràn ngập nụ cười tự tin.

Thắc mắc trong lòng Lý Trân bị vẻ tươi cười của bọn họ quét sạch rồi, hắn đi đến đánh mỗi người một quyền, rồi cười mắng Tửu Chí:
- Ta về sắp được một ngày rồi, tên mập mạp chết tiệt nhà ngươi bây giờ mới đến gặp ta?

Tửu Chí vẻ mặt uỷ khuất:
- Đi đâu tìm ngươi a.

Tiểu Tế rất chân thành nói:
- Đệ với anh Mập tìm huynh khắp nơi, sau đó lại nghe nói huynh được Cao phủ quân mời đi rồi, chúng ta mới ở chỗ này đợi huynh.

Lý Trân nhớ tới bản thân mình bận rộn một ngày, quả thật không thể trách bọn họ không đến tìm mình, hắn lại vỗ vỗ bờ vai của Tửu Chí cười nói:
- Có phải định mời ta đi uống một chén hay không?

- Còn phải nói nữa sao? Đi Túc Hương cư thế nào, gần đây nhất, rượu và thức ăn cũng ngon.

- Tiểu tử ngươi bây giờ còn quen thuộc Lạc Dương hơn ta rồi, được rồi, ta đi với ngươi là được.

Ba người cười cười nói nói, đi tới Túc Hương cư ở gần Tích Thiện phường nhất, đây là một tửu quán có chút danh tiếng ở Trường An, cách cầu Thiên Tân tương đối gần, giữa trưa đều có một số lượng lớn thị vệ hoàng cung và quan viên tới đây uống rượu ăn cơm, khiến cho tửu quán kinh doanh vô cùng tốt.

Bọn họ vừa mới đến cửa tửu quán, một tiểu nhị liền chạy ra đón chào:
- Hoá ra là Tửu gia, hai vị này hẳn là bằng hữu của Tửu gia đi.

- Chỗ gần cửa sổ lầu hai có còn hay không?

- Thật may, có một vị khách vừa đi, ba vị mời đi theo ta.

Ba người đi lên lầu hai, tìm được một vị trí gần cửa sổ, vừa ngồi xuống, mấy thị vệ liền tới kéo Tửu Chí qua uống rượu, Tửu Chí đi qua đó uống mấy chén, người đầy mùi rượu mới quay về.

- Lão mập, quan hệ của ngươi rất tốt.
Lý Trân cười nói.

Tửu Chí hơi ngượng ngùng gãi đầu:
- Thật ra cũng không có gì, mỗi thị vệ đều có một cái vòng, ta vừa hay đi vào mấy vòng tròn của đám thị vệ, kết quả chậm rãi nổi danh.

Lý Trân chưa từng nghe nói thị vệ có vòng tròn, hắn có chút hứng thú hỏi:
- Có những vòng tròn nào?

- Cái này hơi phức tạp, rất nhiều vòng tròn mà đi nhầm thì sẽ vô cùng phức tạp, giống như hoàng tộc có vòng tròn tôn thất, Võ thị có vòng tân quý, giới quý tộc Quan Lũng có vòng tròn, sĩ tộc Quan Tây có vòng tròn, vòng tròn sĩ tộc Sơn Đông, còn có vòng Lũng Hữu, vòng Kinh Sở, vòng Ba Thục, vòng Ngô Việt, còn có phái Lạc Dương, phái Trường An, dù sao tất cả lớn nhỏ có mười mấy cái vòng tròn gì đó.

Lý Trân gật gật đầu, giống như Trương Hi đã từng nói, y nói mình thuộc hội Lạc Dương, lúc ấy mình cũng không để trong lòng.

- Vậy bây giờ ngươi thuộc vòng tròn nào?
Lý Trân cười hỏi.

Tiểu Tế bên cạnh cười nói:
- Đệ biết, anh Mập bây giờ đang kết rất nhiều bạn ở vòng Lũng Hữu và vòng Lạc Dương, đây cũng là hai vòng tập trung nhiều thị vệ nhất.

- Cũng chỉ là bạn bè cùng nhau uống rượu ăn thịt thôi, nhưng lại có thể nghe ngóng được rất nhiều tin tức.

Nói đến đây, Tửu Chí vẻ mặt thần bí, hạ thấp giọng hỏi:
- Lão Lý, nghe nói ngươi sắp thăng chức phải không?

Lý Trân ngẩn ra, sao mình lại không biết? Hắn nhướn mày:
- Ngươi nghe ai nói?

- Tất cả mọi người đều nói như vậy, nói người đẹp Thượng Quan vô cùng yêu thích ngươi, thăng quan chỉ là việc ngày một ngày hai thôi.

Lý Trân nhìn nụ cười cổ quái của Tửu Chí, mắt híp loé ra một tia sáng mờ ám, hắn bỗng nhiên hiểu được ý tứ của tên mập mạp chết tiệt này, chỉ sợ tên kia cho rằng mình là...của Thượng Quan Uyển Nhi.

Lý Trân cũng lười giải thích với y, tiểu nhị bưng thức ăn và rượu tới, Tiểu Tế vội vàng rót đầy chén cho Lý Trân và Tửu Chí, nó cũng rất tò mò hỏi:
- Trân ca, huynh thật sự sắp thăng chức sao?

Lý Trân uống một ngụm rượu, chậm rì rì nói:
- Ta mới làm thị vệ có ba tháng, đệ cảm thấy ta sẽ được thăng chức sao?

Mũi của Tửu Chí phun ra hơi lạnh, vẻ mặt khinh thường nói:
- Đầu năm nay vẫn còn có người lấy lý lịch ra để nói chuyện, cái tên Tiết hoà thượng ngày hôm trước còn mua bán thuốc giả ở đầu đường, không phải hôm sau liền được phong là Lương quốc công hay sao, tướng quân Hữu Vệ, lý lịch của y rất tốt sao?

Cái tên Vi yêu đạo kia cũng chỉ thể hiện chút mánh khoé bịp người, lập tức được phong làm Tể tướng, hắn có bao nhiêu kinh nghiệm? Còn có đám con cháu Võ thị, một đám được phong làm Vương phong làm tướng quân, người nào không phải là sau một đêm xảy ra kì tích, có ai có kinh nghiệm sao?

- Lão Lý à, nghe nói lần trước ngươi cứu mạng Thượng Quan xá nhân, cuối cùng lại vẫn chỉ là một thị vệ nho nhỏ, ta chỉ có thể nói ngươi quá vô năng rồi.

Tuy rằng lời nói của Tửu Chí khá qua loa, nhưng đạo lí lại không hề qua loa, Lý Trân không thể không thừa nhận y nói rất có lý, kinh nghiệm chỉ là một cái khố trong quan trường, ai ai cũng lấy nó ra để nói chuyện, nhưng trên thực tế, nó không phải là thứ quan trọng nhất.

Tiểu Tế ở bên cạnh mình cũng thấp giọng nói:
- Trân ca, sư phụ đệ hôm qua cũng nhắc đến huynh, huynh có muốn nghe không?

- Thẩm ngự y nói như thế nào?

- Sư phụ đệ nói, huynh đã rơi vào giữa đàn cá mập, huynh hoặc là giết chết cá mập tìm đường sống hoặc là bị cá mập ăn luôn.

Lý Trân không phản bác được, những câu nói này của Thẩm Nam Mậu vô cùng sắc bén.



Tiết Hoài Nghĩa tuy rằng bị đuổi khỏi hoàng cung, nhưng không quay về chùa Bạch Mã ngay, mà lại đi tới quý phủ của Lai Tuấn Thần, Lai Tuấn Thần là đồng minh trung thành nhất của y, cũng là quân sư của y.

Trong thư phòng, Tiết Hoài Nghĩa một hơi uống cạn sạch chén rượu, trợn trừng con mắt đầy tơ máu nói:
- Một ngày nào đó, ta sẽ chém nữ nhân kia thành trăm ngàn mảnh.

Lai Tuấn Thần lại rót đầy rượu cười nói với y:
- Nghe nói đại tướng quân có một thủ đoạn đối với nữ nhân, ngay cả Vi Đoàn Nhi cũng từng là người của đại tướng quân, đại tướng quân trực tiếp thu phục nàng trên giường là được rồi, sao phải hận thấu xương như vậy?

- Nàng khác với Vi Đoàn Nhi, trong mắt nữ nhân này chỉ có quyền lực, chỉ dựa vào tình dục nam nữ không thể chinh phục được nàng, hơn nữa nàng ta cũng không cho ta cơ hội, đối phó với nàng, chỉ có thể giết chết nàng ta mới là một kế sách vẹn toàn.

Lai Tuấn Thần là một người rất không thành thật, gã nhận ra Tiết Hoài Nghĩa động sát khí với Thượng Quan Uyển Nhi, e sợ y cũng kéo mình vào, vội vàng chuyển chủ đề khác:
- Thái Bình công chúa không phải đồng ý với đại tướng quân, giúp đại tướng quân trong vụ án Vi Thập Phương hay sao? Sao vẫn bị Thượng Quan Uyển Nhi đánh trúng vậy?

Nhắc tới Thái Bình công chúa, trong lòng Tiết Hoài Nghĩa càng thêm phẫn hận:
- Đừng nhắc đến nữ nhân kia, thiệt thòi cho ta trước đây còn giúp nàng nhiều như vậy, giúp tâm phúc của nàng trà trộn vào nội thị vệ, nhưng nàng đáp lại ta thế nào đây? Ta bảo nàng giết chết Lý Trân, nhưng kết quả thì sao? Hôm nay ta xem như đã hiểu rõ.

Lai Tuấn Thần cười nói:
- Ty chức lại cảm thấy nàng đã dùng hết sức lực đối phó với Lý Trân rồi, dù sao Lý Trân cũng chỉ là một nhân vật nho nhỏ, nàng cũng không cần phải vì một nhân vật nho nhỏ mà đắc tội với đại tướng quân, chỉ có điều Lý Trân này vô cùng thông minh, ty chức hiểu rõ người này, muốn giết hắn cũng không phải dễ dàng, tuy nhiên đại tướng quân nói nàng không có thành ý cũng không sai.

- Thông minh cái chó má gì, một con kiến thôi mà, một đầu ngón tay của ta là có thể bóp chết hắn.

Tiết Hoài Nghĩa tạm thời không có hứng thú với Lý Trân, lại hỏi tiếp:
- Vì sao ngươi nói nàng không có thành ý?

Tiết Hoài Nghĩa trừng hai con mắt to như mắt bò, hung tợn nhìn chằm chằm Lai Tuấn Thần, khiến trong lòng Lai Tuấn Thần sinh ra một loại chán ghét không nói được, nếu không phải Thánh Thượng sủng ái tên hoà thượng giả này, gã sớm đã dùng côn đánh đuổi ra rồi.

Gã cố nén sự không vui trong lòng nói:
- Thái Binh công chúa vốn chỉ quan tâm đến lợi ích, đối với việc có lợi cho mình, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua, chuyện gây bất lợi cho nàng, nàng sẽ trốn nhanh hơn bất kì ai, nếu chuyện của Vi Thập Phương không giấu diếm được, nàng đương nhiên sẽ không tiếp tục vươn người ra hứng nữa.

- Nói như vậy, sáng nay nàng bất ngờ ra mặt, ta hẳn nên mang ơn nàng sao?
Tiết Hoài Nghĩa nghiến răng nghiến lợi nói.

Lai Tuấn Thần lắc lắc đầu:
- Tuy rằng sáng hôm nay ty chức không có mặt, nhưng ty chức có thể đoán được, nàng hôm nay tiến cung tuyệt đối không phải chỉ vì giúp đỡ đại tướng quân.

- Ngươi nói không sai chút nào.

Tiết Hoài Nghĩa nhớ đến chuyện Thái Bình công chúa đề xuất xin được điều tra vụ án cháy lầu các, hiển nhiên muốn nhân cơ hội chiếm quyền, chứ không phải vì giúp mình, lúc này, trong lòng hắn vô cùng thất vọng và oán hận Thái Bình công chúa.

- Vậy theo ý kiến của ngươi, bây giờ ta nên làm gì?

Lai Tuấn Thần tuy rằng chán ghét sự ngu xuẩn của Tiết Hoài Nghĩa, nhưng gã vẫn còn lợi dụng được sự ảnh hưởng của Tiết Hoài Nghĩa đối với Thành Thượng, giành lợi ích lớn nhất cho bản thân mình.

Gã trầm tư chốc lát nói:
- Thái Bình công chúa và Thượng Quan Uyển Nhi là đối thủ trời sinh, ta đề nghị đại tướng quân tạm thời ít xuất hiện, sau đó tìm trăm phương nghìn kế khơi mào cuộc chiến giữa Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa, chúng ta có thể mưu lợi từ trong đó.

Tiết Hoài Nghĩa vui vẻ gật đầu:
- Ngươi nói không sai, vậy chuyện này cứ giao cho ngươi, nếu ngươi có thể thay ta làm tốt chuyện này, ta hứa vời ngươi sau này ngươi sẽ là Bình Chương Sự.

Lai Tuấn Thần mừng rỡ:
- Đại tướng quân, chúng ta một lời đã định.

Tiết Hoài Nghĩa nheo mắt lại cười nói:
- Tuyệt không nói chơi.

Tiết Hoài Nghĩa không ở lại phủ Lai Tuấn Thần nữa, y uống vài chén rượu, liền rời khỏi Lạc Dương vội vàng đi về hướng chùa Bạch Mã.

Lai Tuấn Thần nhìn Tiết Hoài Nghĩa đi xa, bây giờ trong lòng gã vô cùng chờ mong, phong làm Bình Chương Sự, trở thành tướng quốc, chưởng quản thiên hạ, đây là tâm nguyện gã thiết tha mơ ước nhiều năm.