Đại Đường Cuồng Sĩ

Chương 137: Tiên thuật dắt hồn

Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng nói:
- Võ Du Tự tướng quân là thượng cấp của Lý thị vệ, nếu như Lý thị vệ không thi triển thành công, Võ Du Tự tướng quân liệu có nói tốt cho hắn không? Thượng Quan xá nhân, thứ chúng ta cần là sự thật chứ không phải nhân tình.

Thượng Quan Uyển Nhi cũng đáp trả lại:
- Đầu tiên chúng ta đã hoài nghi Vi Thập Phương sử dụng yêu thuật, nếu là yêu thuật, đương nhiên sẽ khiến người được thi thuật chịu tổn thương lớn, thân thể Công chúa đáng giá nghìn vàng, nếu sau khi Công chúa thử nghiệm xong thần trí mơ hồ, thậm chí có sơ suất gì, Lý thị vệ sao có thể gánh tội đây?

Còn về phần Võ tướng quân có thể làm ra việc bất hợp pháp vì tình riêng hay không, ta nghĩ Võ tướng quân không đến mức khi quân phạm thượng để che chở cho cấp dưới đâu, Võ tướng quân, ngươi sẽ như vậy sao?

Võ Du Tự tiến lên khom người nói:
- Ty chức sẽ trình báo đúng theo lẽ công bằng, ty chức đầu tiên vẫn là tướng quân Thiên Ngưu Vệ của bệ hạ, sau mới là thượng cấp của Lý thị vệ.

Võ Tắc Thiên trầm tư một lát, gật gật đầu:
- Tin rằng Võ tướng quân sẽ không khiến trẫm thất vọng.

Thái Bình công chúa hôm nay hai lần tranh đấu với Thượng Quan Uyển Nhi đều thất bại, thực sự khiến nàng vô cùng căm tức, đồng thời cũng khiến nàng cảnh giác, mẫu thân trước nay đều không để nàng mất thể diện, đây chỉ có thể nói là mẫu thân quyết tâm phải hiểu rõ bí mật của dắt hồn thuật.

Thái Bình công chúa liếc nhìn Tiết Hoài Nghĩa ở đằng xa, nàng cảm thấy bản thân không nên vì cái tên kia mà bị chôn cùng.

Lúc này, Lý Trân tiến lên phía trước nói:
- Mời bệ hạ dời bước vào trong phòng, để quan sát vi thần thi triển dắt hồn thuật.

Võ Tắc Thiên nhìn thoáng qua Thượng Quan Uyển Nhi và Thái Bình công chúa:
- Hai người các ngươi đi vào cùng ta.

Ba người chậm rãi đi vào trong phòng trên lầu hai, đây là đại sảnh lúc trước Vi Đoàn Nhi bức bách Lý Trân, nơi thi triển pháp thuật ở trong phòng, bọn thị vệ đã bố trí đơn giản xong rồi.

Trên cửa sổ treo một mảnh vải rất dày, khiến cho trong phòng rất tối, góc tường đặt một lư hương, mà giữa phòng thì để một cái giường dùng để ngồi, Võ Du Tự ngồi ngay ngắn ở trên giường.

Bên cạnh giường đặt một quyển trục rất lớn, dường như là một bức hoạ cuộn tròn, Võ Tắc Thiên đồng thời chú ý đến trên nóc nhà có vô số thanh sắt rất nhỏ, bà không biết mấy thanh sắt đó có tác dụng gì.

Lúc này, trong ngoài phòng đều kéo rèm xuống, khiến cho phòng trở nên tối đen, ba người Võ Tắc Thiên đứng ở cửa, nhìn chăm chú sự biến hoá trong phòng.

Lư hương ở góc phòng bay ra một làn khói nhẹ quẩn quanh đầy phòng, Võ Tắc Thiên ngửi ra được một mùi hương kì lạ, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức nói bên tai bà:
- Bệ hạ hãy bịt miệng và mũi lại.

Võ Tắc Thiên lập tức hiểu, dùng khăn lụa che miệng và mũi lại, Thái Bình công chúa ở bên cạnh thì hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Uyển Nhi, cũng vội lấy khăn ra.

Ngọn đèn trong phòng càng ngày càng sáng, sương trắng lượn lờ, trong phòng có mùi thuốc lá của các loài cây thuốc, còn có hiệu quả tạo ra sương khói, chỉ nghe thấy tiếng tiên hạc kêu to, mấy tiên hạc chậm rãi bay tới từ góc phòng, Võ Tắc Thiên thấy rõ, đây là mấy con hạc giấy treo trên mấy thanh sắt.

Mặt bà hơi nóng lên, lúc trước bà nhìn thấy tiên hạc, còn tưởng rằng tiên nhân đến, nhưng đây rõ ràng là hạc giấy, sao lúc ấy mình lại không nhận ra được?

Trong đám tiên hạc, một thần tiên tiên phong đạo cốt phiêu nhiên xuất hiện, nhìn kĩ cũng chỉ là một bức hoạ trên thanh sắt, trong phòng truyền đến tiếng tiên ông:
- Để Võ tướng quân đợi lâu rồi.

Giọng nói mơ hồ, giống hệt như tiếng từ xa vọng lại, chỉ thấy Võ Du Tự cúi người quỳ xuống:
- Đệ tử đã có lòng muốn tu tiên lâu rồi, khẩn cầu tiên trưởng chỉ ra chỗ sai của đệ tử.

Tiên ông cười ha hả:
- Võ tướng quân mời cùng đi du ngoạn tiên sơn với ta.

Chỉ thấy quyển trục ở trên tường từ từ mở ra, một bức tranh tiên sơn chậm rãi xuất hiện, mây mù mờ ảo, chốn tiên sơn nơi nơi, quyển trục cũng rất đặc biệt, một vài bức tiên cảnh tự nhiên thay đổi, dường như từ xa đến gần, đây là do Lý Trân dùng nguyên lý ảnh động.

Tiên hạc bay qua trước vải vẽ, lão tiên nhân lại bay tới, chỉ nghe thấy giọng của y ngân nga cười:
- Võ tướng quân, ở tiên sơn một ngày, dưới nhân gian chính là trăm năm, còn muốn quay về không?

Võ Du Tự kích động hoa tay múa chân, la lớn:
- Đệ tử nguyện đi theo tiên sư, không muốn quay về nhân gian nữa.

Lúc này Võ Tắc Thiên vô cùng kinh hãi, bà nhớ tới lúc trước mình không phải như vậy, dưới sự dẫn dắt của một lão thần tiên, đi khắp Bồng Lai, còn gặp được người chồng đã thành tiên ở Bồng Lai, hoá ra lại là một cảnh tượng vụng về như vậy.

Bà hiểu được là do thuốc khiến cho Võ Du Tự sinh ra ảo giác, biến tất cả thành sự thực, Võ Tắc Thiên rốt cục không khống chế được lửa giận trong lòng, hừ một tiếng thật lớn, xoay người đi ra ngoài.

Thượng Quan Uyển Nhi lệnh cho Lý Trân dừng lại, nàng cũng đi theo ra ngoài, không bao lâu, Lý Trân đỡ Võ Du Tự thần trí mơ hồ đi ra, Võ Du Tự vô cùng kích động, tiến lên quỳ lạy nói:
- Bệ hạ, vi thần nguyện xuất gia làm sư, tìm kiếm thuật tu tiên, khẩn cầu bệ hạ cho thần từ quan, để vi thần rời đi.

Võ Tắc Thiên nhìn chăm chú Võ Du Tự một lúc lâu sau, thấy hắn vẫn sa vào cái gọi là tiên cảnh như cũ, cái này giống hệt mình lúc đó, trên mặt bà lúc đỏ lúc trắng, trong lòng xấu hổ không chịu nổi, thét ra một tiếng:
- Hồi cung.

Bà xoay người đi xuống lầu, mấy cung nữ và thái giám vội vàng đi theo sau bà, Thái Bình công chúa không nói được một lời, đi theo bên cạnh mẫu thân, Thượng Quan Uyển Nhi quăng một ánh mắt tán thưởng về phía Lý Trân, nàng cũng không nhiều lời, đi theo Võ Tắc Thiên rời khỏi.

Lúc này, Tiết Hoài Nghĩa đi lên phía trước lạnh lùng nói với Lý Trân:
- Ta nhắc nhở ngươi, người đối nghịch với Tiết Hoài Nghĩa ta, sẽ không có ai có kết cục tốt, nếu như ngươi khăng khăng không chịu giác ngộ, ta sẽ đích thân cắt đầu chó của ngươi.

Lý Trân lại không nói lời nào, không tỏ bất cứ thái độ gì, Tiết Hoài Nghĩa hung ác nhìn chằm chằm Lý Trân một lúc, xoay người vung tay áo rời đi.

Tận đến lúc mọi người đi xa, Lý Trân mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, lần này tuy rằng chuẩn bị gấp gáp, nhưng hiệu quả tốt hơn so với lần ở Đăng Phong huyện, chỉ có điều khiến cho Võ Du Tự chịu khổ rồi, y phải nghỉ ngơi ba bốn ngày mới có thể khôi phục bình thường.



Trong ngự thư phòng, Võ Tắc Thiên trầm tư nhắm mắt, bà dường như đang đưa ra một quyết định gian nan, mà Thượng Quan Uyển Nhi vẻ mặt căng thẳng đứng ở bên cạnh, gắt gao mím chặt môi, nàng muốn nói một vài lý do nữa, nhưng môi nàng chỉ giật giật lại không thể nói ra được.

- Ngươi cảm thấy hắn thật sự có thể sao?

Võ Tắc Thiên rốt cục mở miệng, mang theo chút hoài nghi nói:
- Hắn không có kinh nghiệm, không có sự từng trải, có lẽ cưỡi ngựa bắn cung không tệ, nhưng chuyện này hoàn toàn không quan trọng.

Võ Tắc Thiên ánh mắt lợi hại chăm chú nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:
- Ngươi cảm thấy hắn thật sự có thể đảm nhiệm chức vị kia sao?

- Uyển Nhi biết kinh nghiệm và lý lịch của hắn có chút kém, nhưng Uyển Nhi tin rằng, hắn chính là một thủ lĩnh xuất sắc, hắn có năng lực làm được như vậy.

- Biểu hiện của hắn hôm nay rất tốt, trẫm không phải nói đến việc hắn vạch trần dắt hồn thuật mà là chuyện khác, ngươi hiểu ý của trẫm không.

- Uyển Nhi hiểu.

Võ Tắc Thiên đứng dậy khoanh tay đi vài bước, trầm tư rất lâu mới nói:
- Lệnh Nguyệt đã đề cử một người, mà người còn lại trẫm vốn định để Lương Vương đề cử, tuy nhiên ngươi đã cố gắng đề cử tài năng của hắn, trẫm cũng có thể suy xét, cứ vậy đi. Trẫm suy nghĩ thêm, hai ngày nữa sẽ cho ngươi câu trả lời.

- Đa tạ bệ hạ, Uyển Nhi cáo lui trước.

- Đi đi.

Thượng Quan Uyển Nhi đi tới cửa, Võ Tắc Thiên lại gọi nàng lại:
- Còn việc Phật Quang các cháy, ngươi đi báo với Võ Du Tự, trẫm không muốn truy cứu nữa, bảo y dừng lại việc điều tra.

- Uyển Nhi tuân chỉ.

Thượng Quan Uyển Nhi thi lễ, xoay người bước nhanh rời đi, trong phòng chỉ còn lại một mình Võ Tắc Thiên, mặt bà trầm xuống, hừ một tiếng nói:
- Người đâu.

Cửa mở, nội thị Cao Diên Phúc đi đến, đứng nghiêm, Võ Tắc Thiên lạnh lùng nói:
- Ngươi đi nói với Tiết Hoài Nghĩa, bảo hắn cút về chùa Bạch Mã, khi nào Phật Quang các xây lại xong, thì hắn mới được quay về.

- Lão nô tuân chỉ.

Cao Diên Phúc bước nhanh ra, Võ Tắc Thiên lại chầm chậm ngồi xuống, mở một quyển tấu ra, trong đầu vẫn đang suy nghĩ đến việc Vi Thập Phương, đây chẳng qua chỉ dùng mánh khoé đơn giản để lừa gạt thế nhân hay sao.



Tuy rằng vạch trần thành công mánh khoé bịp người của Vi Thập Phương, nhưng chuyện của Lý Trân vẫn chưa kết thúc, hắn còn phải viết một phần báo cáo kể lại tỉ mỉ hành trình đi Tung Sơn, còn về cái chết của Vi Thập Phương, đây cũng là một việc khó giải thích.

Trong phòng, Lý Trân đang cầm bút viết báo cáo, lúc thì dừng lại trầm tư một lát, rồi lại cúi đầu tiếp tục viết, kể lại tỉ mỉ quá trình Vi Thập Phương chết một lần.

Đương nhiên, giấu đi quá trình hắn cứu Vương Khinh Ngữ, và quan hệ giữa hắn và Vương Khinh Ngữ, điều này hắn cho rằng không quan trọng.

Lúc này, cửa mở, Lý Trân nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, vừa quay đầu lại, là một tiểu thái giám, hắn còn tưởng rằng là Cao Lực Sĩ, nhìn kĩ lại phát hiện không phải, là một tiểu thái giám xa lạ.

- Cao phủ quân dặn nô tài mang cái này đến cho ngài.
Tiểu thái giám nhút nhát đưa một tờ giấy ra.

- Đa tạ.

Lý Trân nhận lấy tờ giấy, lấy ra một đồng tiền vàng Thổ Hỏa La cười đưa cho nó:
- Cái này cho ngươi.

- Đa tạ.
Tiểu thái giám vô cùng vui vẻ, nắm chặt tiền vàng, xoay người chạy như bay.

Lý Trân mở tờ giấy của Cao Diên Phúc ra, trên giấy chỉ viết một câu:
- Giữa trưa đến phủ của ta.



Cao Diên Phúc có thói quen ngủ trưa, gần như mỗi ngày giữa trưa đều phải quay về phủ ngủ một chút, cho dù là lúc bận rộn chuẩn bị sinh thần cho Võ Tắc Thiên, ông cũng sẽ ngủ trưa ở trong cung.

Nhưng hôm nay, Cao Diên Phúc lại phá lệ không nghỉ trưa, mà tiếp kiến Lý Trân ở thư phòng của mình.

- Gần đây quá bận rộn.

Cao Diên Phúc cười nói:
- Sinh thần của Thánh Thượng lại sắp đến, không đến một tháng nữa, cho dù Thánh Thượng yêu cầu tiết kiệm, nhưng nhiều chuyện như vậy, một chuyện cũng không thể thiếu, lại khiến ta bận rộn đến hỏng rồi.

Ngày sinh thực sự của Võ Tắc Thiên là ngày hai mươi ba tháng giêng, Lý Trân cũng mới nhớ đến, sắp đến năm mới, hắn vẫn chưa thương lượng với A Tỷ xem bọn họ chúc mừng năm mới đầu tiên kể từ sau khi đến Lạc Dương thế nào.

Cao Diên Phúc phát hiện Lý Trân hơi thất thần, liền cười cười nói:
- Ngươi biết vì sao ta lại tìm người không?

Lý Trân lấy lại tinh thần, áy náy nói:
- Vãn bối không biết.

- Thật ra cũng không có chuyện lớn gì, sau khi ngươi được điều làm thiếp thân thị vệ của Thánh Thượng ta vẫn chưa có lần nào nói chuyện với người, ta cảm thấy hình như ngươi không rõ một chuyện ở trong cung.

- Ý của Phủ quân muốn nói là gì?

- Một ít quan hệ, giống như quyền lực của Vi Đoàn Nhi, giống như người đối đầu với Thượng Quan xá nhân, hay như mạng lưới quan trường của Tiết Hoài Nghĩa, ngươi hiểu được ý của ta không?

Lý Trân im lặng, hắn hơi hiểu một chút ám hiệu của Cao Diên Phúc rồi.

Cao Diên Phúc nhìn chăm chú hắn một lúc, lại cười ôn hoà:
- Ngươi không cần khẩn trương, đến nay ngươi vẫn làm rất tốt, ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi một chút, có một số việc không nên chỉ nhìn ở bề ngoài.

- Phủ quân xin cứ nói tiếp, vãn bối xin chăm chú lắng nghe.

Cao Diên Phúc trầm ngâm một chút hỏi:
- Ngươi có biết vì sao Thượng Quan Uyển Nhi nóng lòng xuống tay với Vi Thập Phương hay không?