“Ba, mẹ, hai người len lén chơi trò hôn nhau đúng không?”
“Tuấn Kiệt đã đợi lâu rồi, Tuấn Kiệt cũng muốn chơi với ba mẹ.”
Cậu nhóc từ bên ngoài ló đầu vào, trông giống hệt như con sóc nhỏ, ôm chân của Thịnh Thế Hùng bò lên trên.
Đọc FULL bộ truyện Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa tại đây.
Thịnh Thế Hùng bế cậu bé lên cao với vẻ yêu chiều.
Cậu nhóc rất yêu thích trò chơi mạo hiểm như thế này, cậu bé nói với vẻ hạnh phúc: “Ba cố lên!”
“Ba tuyệt quá!”
“Ba ơi, Tuấn Kiệt còn muốn cao hơn một chút nữa.”
Thịnh Thế Hùng cười sảng khoái: “Được thôi.”
Cậu bé được bế lên cao, nằm trên cánh tay người đàn ông ấy lắc đến lắc lui giữa không trung, cho dù trông có vẻ nguy hiểm nhưng lại vô cùng an toàn.
Lý Triều Kha đứng một bên nhìn, cô nở nụ cười hài lòng.
Thân là một người mẹ, còn có gì làm cô hạnh phúc hơn là nhìn thấy con trai của mình hạnh phúc và hài lòng đây.
Thịnh Thế Hùng ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy nụ cười đầy ắp tình thương của người mẹ của Lý Triều Kha, anh nghĩ trên đời này không còn có người phụ nữ thứ hai nào yêu thương con trai của anh như thế.
Xem như vì con trai, anh cũng phải giữ người phụ nữ này ở bên cạnh mình, suốt đời suốt kiếp.
Cậu nhóc chơi đùa trên cánh tay anh đến mệt nhoài, cậu bé giang rộng cánh tay đòi Lý Triều Kha ôm.
Lý Triều Kha ôm cậu bé, càng nhìn càng cảm thấy gương mặt non nớt của cậu bé đáng yêu vô cùng, cô bèn cúi đầu hôn lên mặt cậu bé.
“Hu hu, mẹ ơi, mẹ hôn má của con trai cục cưng mẹ đến biến dạng rồi nè.” Cậu bé lầm bầm, thế nhưng nụ cười trên gương mặt lại rất xán lạn.
Thịnh Thế Hùng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của cậu bé, cậu bé lập tức gác cằm lên lòng bàn tay của anh ngay, cọ đến cọ lui, đôi mắt to tròn chơm chớp, in sâu vào trong trái tim anh.
Lý Triều Kha xách túi về phòng.
Thịnh Thế Hùng kêu Lý Triều Kha làm món ngon đãi anh.
Lý Triều Kha cảm thấy mặt anh rất dày, nhưng trong lòng lại vô cùng cảm kích anh.
Mặc dù anh là ba của đứa bé, vì con làm những chuyện như thế này cũng là lẽ đương nhiên, nhưng đúng là anh làm quá tốt, hơn xa những gì cô dự liệu.
Lý Triều Kha mở APP chuẩn bị mua thức ăn, điện thoại của cô bị người đàn ông ấy giựt lấy.
“Tôi không thuê người hầu và bảo mẫu là để một nhà ba người chúng ta sống chung với nhau, cùng đi chợ mua thức ăn, chẳng phải có ý nghĩa lắm hay sao?”
Lý Triều Kha hơi ngạc nhiên: “Tổng giám đốc muốn đi chợ à?”
“Trước kia không có kinh nghiệm, lần này gặp được em, anh muốn trải nghiệm cuộc sống bình dân.” Thịnh Thế Hùng chớp mắt, hiếm lắm mới có lúc thể hiện vẻ hoạt bát của mình.
Lý Triều Kha lườm anh, cô xoay lưng đi nhưng lại không khỏi bật cười.
Nhưng rốt cuộc trong chợ lại đông người phiền phức, Lý Triều Kha lấy dây đeo cột thằng bé trước ngực Thịnh Thế Hùng.
Trước kia ở Châu Âu, Lý Triều Kha thường địu thằng bé như thế.
Nhưng đây là lần đầu tiên Thịnh Thế Hùng làm vậy, hai cánh tay dài của anh không biết phải đặt ở đâu.
“Em nghi ngờ lực cánh tay của tôi sao?”
Thịnh Thế Hùng cảm thấy hơi bất mãn.
Mặc dù đúng là con trai mình lớn nhanh, vóc dáng cao ráo, cũng nặng cân hơn rồi.
Thế nhưng cơ bắp phát triển của anh cũng không phải là vật bài trí, chỉ nhẹ nhàng bế một thằng nhóc thôi, Thịnh Thế Hùng cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả.
“Anh bế con thì ít nhất phải dùng một tay, lát nữa tôi mua rất nhiều thức ăn, cần anh xách phụ bằng cả hai tay.” Lý Triều Kha nói một cách nghiêm túc.
Cậu bé nhẹ nhàng véo mũi Thịnh Thế Hùng, cười hi hi: “Có phải ba sợ rồi không?”
“Ba của con to con khỏe khoắn thế này kia mà, sao lại sợ được.”
Thịnh Thế Hùng bước ra ngoài.
Vì con trai, mặt mũi có là cái gì đâu.
Dù gì trong chợ cũng chẳng có ai nhận ra anh.
Lý Triều Kha đi theo sau lưng Thịnh Thế Hùng, thằng bé nằm trên vai anh, có lúc hôn gió với cô, có lúc lại chớp mắt làm ra vẻ đáng yêu, có thể nói là bận bịu muốn chết.
Thịnh Thế Hùng vỗ vỗ mông con trai, anh ghen tị: “Hừ, địu con là ba đây này, con có thể nhìn ba hay không hả.”
“Con nhìn thấy ba trong mắt mẹ.”
Cậu bé vừa lên tiếng, lòng dạ của Thịnh Thế Hùng đã vui như nở hoa.
Không hổ là con trai của anh.
Quả nhiên đã kế thừa truyền thống tốt đẹp!
Bây giờ gia đình ba người đi dạo chợ, lập tức khiến cho mọi người xung quanh trầm trồ.
Già trẻ trai gái, người mua, người bán đều không khỏi ngẩng đầu nhìn bọn họ.
Dù gì gia đình ba người bọn họ xuất hiện ở đây, đúng là tự mang theo nhạc nền.
“Đại minh tinh nào đi mua thức ăn thế này?
“Đừng nói bừa, nhìn bộ dạng của bọn họ không giống như đi mua thức ăn, sợ là đi đóng phim gì đó đấy.”
“Ống kính với thợ quay phim đâu, mau tìm xem, có lẽ đang núp ở nơi nào mà chúng ta không nhìn thấy.”
“Nhưng hai đại minh tinh mà còn có một tiểu minh tinh nữa kìa, trông đáng yêu thật nhỉ.”
“Đúng thế, giống nhau thật.”
“Đây là một nhà ba người nhỉ, từ lớn đến nhỏ đều đẹp hết.”
“Anh ta có phúc ghê, vợ đẹp, con trai cũng đẹp.”
“Tôi thấy có phúc là cô gái đó mới phải, chồng với con trai đều đẹp.”
“…”
Tốc độ làm việc của mọi người trong chợ giảm đi, ai nấy cũng bắt đầu nhiệt tình bàn tán.
Bình thường Thịnh Thế Hùng rất nghiêm nghi, thủ đoạn trên thương trường có thể nói là như sét đánh.
Mặc dù có không ít người ngấm ngầm bàn tán về anh.
Nhưng ngay mặt, đây là lần đầu tiên anh bị người khác bàn tán như thế này.
Trong lòng Thịnh Thế Hùng hơi bài xích, anh xoay người định bỏ đi.
Một bàn tay kéo tay anh lại, rồi buông lỏng ra.
Mặc dù chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng gương mặt Thịnh Thế Hùng lại trở nên hiền hòa hơn nhiều.
“Sao thế, tự mình đề xuất muốn đi chợ mua thức ăn, bây giờ lại chịu hết nổi muốn chạy đi sao?”
Lý Triều Kha nhìn thấu suy nghĩ của anh, cô vạch trần một cách vô tình.
Tất nhiên Thịnh Thế Hùng không chịu thừa nhận: “Ai không chịu nổi mà muốn chạy, tôi muốn nhìn xem thịt ở quầy thịt tươi có tươi hay không.”
“Dòm cũng không tệ.”
Lý Triều Kha không gặng hỏi nữa, cô bước đến nhìn thử, lựa một miếng ba rọi, định mang về làm thịt kho.
Sau khi cân xong, chủ quầy cười rồi nói: “Người đẹp, hai trăm linh tư, tính cô một trăm chín lăm thôi.”
“Cảm ơn.” Lý Triều Kha lấy điện thoại chuẩn bị quẹt.
Thịnh Thế Hùng cầm một xấp tiền trong túi ra, rút một tờ rồi đưa cho chủ quầy: “Không cần thối.”
“A, hả, sao tôi dám nhận?” Chủ quầy cầm tiền, ông ta hơi ngẩn ngơ.
Ông ta ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, nhưng vừa ngẩng đầu thì đã thấy cảm giác bị uy hiếp nặng hề.
Vội vội vàng vàng quay mặt đi, ông ta nhìn thấy sự cảnh cáo trong mắt anh.
Chủ quầy vội vàng cúi đầu, không dám nhìn Lý Triều Kha nữa, còn thuận tiện khen ngợi: “Anh thương vợ mình thật, vợ anh cưới anh đúng là có phúc.”
Lý Triều Kha: “???”
“Ừ.” Thịnh Thế Hùng hờ hững đáp lại, anh hơi nhếch môi, sải chân bước sang quầy kế bên.
Lý Triều Kha bước đến, cô duỗi tay mò túi anh: “Chúng ta chỉ đi chợ mua thức ăn thôi, anh mang nhiều tiền mặt thế làm gì?”
Một xấp, nhìn độ dày thì chắc cũng phải trăm triệu gì đấy.
May mà hệ thống bảo vệ ở đây tốt, chứ bằng không mang nhiều tiền thế chỉ tổ khiến cho kẻ khác nảy lòng tham, bị hãm hại cũng không biết phải làm thế nào.
Lý Triều Kha thầm cảm khái eq của tổng giám đốc bá đạo thấp tận đáy vực.