Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa

Chương 52: Nhà Của Họ

"Chụt"

Thịnh Thế Hùng vậy mà làm động tác hôn ra tiếng ở bên đầu dây bên kia.

Diện tích bên trong xe nhỏ, Lý Triều Kha cảm giác nụ hôn này thật sự hôn lên mặt cô, hai tay đang để trên tay lái cũng run run.

"Cúp điện thoại đi, mẹ phải tập trung lái xe."

Lý Triều Kha lấy một tay xoa xoa mặt mình, hai mắt nhìn thẳng về phía trước.

"Ba về nhà sớm một chút nha, mẹ nhớ ba đó."

Cậu bé thật là chuyên gia bày tỏ tình cảm mà.

Cũng may cậu bé đã cúp máy, Lý Triều Kha thở phào nhẹ nhõm.

Cậu bé đột nhiên nói: "Mẹ, chúng ta hôm nay đi nhà mới đi, ba nói đã sắp xếp xong."

Cập nhật sớm nhất tại Daddy Tổng Tài Đến Gõ Cửa.

"A?"

Lý Triều Kha khựng lại, lúc lấy lại tinh thần mới gật đầu nói: "Được thôi."

Nhà mới ở tầng 19 tòa A Vạn Gia Loan, số 97 đường Sùng Minh, đối diện tòa nhà Quang Nhạc.

Vốn là có một thang máy hai nhà dùng, nhưng Thịnh Thế Hùng kiên quyết làm một cái riêng ra vào bằng vân tay, bên trong còn không biết ngại mà dán ảnh chụp chung của ba người, còn có dòng chữ: "Một nhà ba người".

Lý Triều Kha thật sự không muốn nhìn.

Cậu bé nghiêm túc nhìn ngắm bên trong thang máy: “Mẹ, con thấy ba rất tốt, vừa đẹp trai, lại còn lớn."

"? "

Lý Triều Kha nghi ngờ: “Cái gì lớn?"

"Thì là con gà nhỏ à."

Cậu bé cười hồn nhiên, còn quơ tay quơ chân nói: "Lúc con tắm chung với ba thì nhìn thấy, ba nói, chờ con trưởng thành, cũng sẽ lớn như vậy."

Lý Triều Kha lập tức đỏ mặt.

Đây là thứ mà chuyên gia nói là gia đình đầy đủ, ba sẽ cho con giáo dục tốt nhất sao?

Đây là dạy cái gì à?

Thang máy tới nơi, Lý Triều Kha vội ôm cậu bé đi ra ngoài. Đam Mỹ H Văn

Có lẽ là do gần đây tâm trạng cậu bé tốt, ăn ngon ngủ ngon, nên lại cao lên mập ra rồi.

Lý Triều Kha bế một hồi, khuỷu tay liền đau.

Cô thật sự rất khâm phục Thịnh Thế Hùng, cô chưa từng tới đây, nhưng dù là khóa vân tay thang máy, hay là khóa vân tay căn nhà, thì đều có lưu vân tay cô.

Căn nhà được trang trí xa hoa càng làm cô bất ngờ.

Đồ nội thất bằng gỗ quý phái đắt đỏ, cảm giác khi sờ rất tuyệt, kề sát lại ngửi còn nghe thấy mùi thơm của gỗ thoang thoảng, phối màu rất tao nhã, xa hoa nhưng hiện đại.

Cậu bé đã phấn khởi chạy vào phòng của mình rồi.

Lý Triều Kha theo vào cùng, nhìn thoáng qua thôi cô liền cảm thấy nếu không biết đây phòng ở, cô sẽ nghĩ là cô đã đi vào một khu trò chơi.

Phòng này rộng tầm 70, 80 mét vuông, lắp rất nhiều trò chơi, trên đất còn có phi cơ điều khiển, xe lửa điều khiển, lego, người máy…

Đây thật sự là khu trò chơi của trẻ con!

Lý Triều Kha cảm thán cách người giàu cưng chiều con, thật sự là đơn giản trực tiếp, nhưng lại làm người ta hâm mộ.

"Mẹ, mẹ cũng đi nhìn xem chỗ cất quần áo của mẹ đi." Cậu bé giựt dây, trong đôi mắt đen to tròn hiện lên chút tinh ranh.

Lý Triều Kha cũng rất tò mò về phòng mới, giơ tay sờ đầu cậu bé, hôn lên mặt cậu bé, nói: "Vậy Tuấn Kiệt ngoan nha, mẹ đi xem."

Nhà bếp, thư phòng, phòng ngủ, phòng cất quần áo… không, là nhà chứa quần áo.

Xem từng chỗ từng chỗ, Lý Triều Kha cảm thấy choáng váng, hoa hết cả mắt.

Phòng chứa đồ rộng lớn này, vậy mà đã được lắp đầy

Tất cả đều là mẫu mới quý này, mấy nhãn hiệu mà Lý Triều Kha thấy quen đều có trong tủ, mấy nhãn hiệu không biết, thì nhìn qua cũng rất đắt, có thể là quần áo đặc riêng còn mắc hơn mấy nhãn hiệu nổi tiếng.

Lý Triều Kha sống hai mươi mấy năm, đây vẫn là lần đầu tiên trong đời cô được một người đàn ông không phải người thân chăm sóc như vậy.

Cô nhịn không được cảm thán trong lòng: nếu Thịnh Thế Hùng thật yêu một cô gái, vậy cô gái đó sẽ có tất cả niềm hạnh phúc.

Đáng tiếc, người kia chắc chắn không phải cô.

Những thứ mà anh làm cho cô bây giờ, cũng chỉ là chiêu số để cướp con trai cô thôi.

Lý Triều Kha vào toilet, vặn vòi nước, vỗ nước lạnh lên mặt, khiến mình tỉnh táo chút. Đã là người hơn hai mươi tuổi, không cần có mấy ý niệm ngây ngô trong đầu.

Vỗ nước lạnh vào mặt, khiến gương mặt hơi ửng đỏ của cô trở lại bình thường.

Đúng lúc Lý Triều Kha muốn đứng dậy, eo thon lại bị một bàn tay ôm lấy.

Hơi thở quen thuộc, tràn ngập ở chóp mũi Lý Triều Kha.

Cô không có cách nào để giữ bình tĩnh.

"Thích căn nhà không?"

Anh áp sát tai cô nhẹ nhàng thổi khí.

Tất cả đều đầy mùi vị của sự trêu chọc.

Lý Triều Kha hít sâu một hơi, giơ tay nắm lấy tay anh, không cho nó lộn xộn.

"Anh nên đi hỏi con có thích không mới phải."

Sự lảng tránh của cô khiến Thịnh Thế Hùng hơi mất mác.

Vì khiến cô vừa lòng, anh bỏ ra tiền bạc không nói, đồ nội thất trong nhà cũng đều là làm bằng gỗ lê tốt nhất, cả khối gỗ lớn ngàn năm điêu khắc thành, tốn công tốn sức tốn thời gian.

Anh chỉ muốn cho cô một căn nhà mà bất kỳ người phụ nữ nào cũng muốn.

Nhưng cô có vẻ không thích lắm.

Thịnh Thế Hùng cảm giác mấy thứ gỗ quý này, giống như đang đè lên ngực mình.

Anh hít sâu một hơi, giọng nói đầy từ tính: “Lý Triều Kha, em nghe rõ cho tôi."

"Em là nữ chủ nhân của căn nhà này, nếu em không thích gì, em có thể tự mình sắp xếp, anh không ý kiến."

Lý Triều Kha ngạc nhiên ngẩng đầu lên nhìn Thịnh Thế Hùng.

Đôi mắt đen của anh sáng trong, có vẻ rất chân thành.

Gương mặt đẹp trai càng hớp hồn người khác.

Mặt cô lại đỏ lên.

Lý Triều Kha vội vàng cúi đầu, nhìn sang chỗ khác nói: "Chúng ta chỉ có ba người, anh không nên mua nhà lớn như vậy."

Chỉ là quét dọn thôi, cô cũng thấy sẽ mệt chết.

Thịnh Thế Hùng hiểu ý cô, cười nói: "Người làm của nhà chính mỗi tuần sẽ tới đây quét dọn một lần."

"Vốn dĩ là muốn thuê người giúp việc, nhưng tôi càng muốn một nhà ba người chúng ta, sống gắn bó với nhau hơn."

Thịnh Thế Hùng giơ tay nâng cằm Lý Triều Kha lên, cười nhướng mày tinh nghịch với cô: “Lý Triều Kha, sau này chỗ nào có tôi, thì chính là nhà của em."

Chỗ có cô, cũng là nhà của anh.

Người ở thành phố Cổ chỉ biết anh quyền cao chức trọng, có tài sản mà người khác kiếm mười đời cũng không có, lại không biết sâu trong lòng anh có bao nhiêu cô đơn.

Sự xuất hiện của cô và con trai, khiến anh phát hiện, cuộc sống thì ra cũng có thể đơn giản thú vị như vậy.

Cuộc đời anh trước đây, sống vì công việc, sống vì ánh mắt người khác, vẫn luôn dốc hết sức chạy trên con đường trốn tránh nỗi sợ thất bại và mất đi.

Nhưng hôm nay, anh chỉ muốn ở bên cô và con trai, trải qua cuộc sống một nhà ba người ấm áp.

Đây mới là nhà mà anh luôn khao khát.

Lý Triều Kha xúc động trong lòng, cô cảm nhận được, bản thân giống như thấy được một mặt khác của Thịnh Thế Hùng.

Cảm tính.

Làm cho người ta đau lòng lại vừa rung động.

Muốn ôm anh vào lòng.

"Lý Triều Kha, em sẽ thích ngôi nhà này, phải không?"

Tiếng nói mê người của Thịnh Thế Hùng vang lên bên tai Lý Triều Kha.

Lý Triều Kha kinh ngạc ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, cô gần như bị đôi mắt đen thâm thúy của anh hút mất hồn.

Trái tim rối bời của cô, lập tức càng loạn nhịp hơn.