Vĩ Đồng Ngọc Lam không hay ăn mấy thứ sơn hào hải vị như vậy, dù nhà cô cũng là loại khá giả nhưng không đến mức có thể thường hay ăn thứ đồ ăn đắt đỏ này. Cảm giác có chút không quen đi.
- Không hợp khẩu vị của cô sao? - Nó - Prantcey ngước mắt nhìn Vĩ Đồng Ngọc Lam ngập ngừng ở bên cạnh.
- Không, không có gì a.
- Hừ, nếu không quen thì để tôi gọi người mang cho cô mấy món cô ăn được ha. - Vĩ Bạch Thiên Hương hừ một tiếng, nói như vậy khác nào ám chỉ việc Vĩ Đồng cô ta thấp kém còn muốn chê món ăn do đầu bếp thượng hạng nhà Griffin nấu không bằng.
- Lý Xuân Hoa, chị...
- Được rồi tiểu Thiên tử. - Nó - Prantcey dùng khăn chấm miệng, lên tiếng nhắc nhở.
Thời gian ăn của quý tộc có khác lâu hơn hẳn người thường, bởi ở những nơi phục vụ món Âu thường người ăn sẽ có xu hướng ăn chậm để thưởng thức món ăn.
Ăn một bữa cơm với vị chủ tịch không có chút gì là vui vẻ này thật khiến Vĩ Đồng cô căng thẳng, còn chẳng biết mình đã làm sai điều gì hay không mà bầu không khí im lặng đến ngộp thở. Đứa trẻ được gọi là tiểu Thiên tử kia thì bám riết lấy Prantcey, Vĩ Đồng Ngọc Lam phỏng đoán theo ngoại hình của Thiên Hương rằng đứa trẻ chỉ trên dưới mười tuổi.
Trách làm sao được khi Vĩ Bạch Thiên Hương vốn là sinh non, thân thể từ bé đã nhỏ nhắn như vậy, trách sao người ta không hiểu lầm. Còn chủ tịch hẳn là trẻ hơn tuổi đi, trên hai mươi tám.
Không nghĩ xem Prantcey sẽ thế nào nếu biết ý nghĩ này của Vĩ Đồng Ngọc Lam.
Lúc ra về Prantcey để tài xế đưa Vĩ Đồng Ngọc Lam trở về, Rebecca có lên tiếng hỏi.
- Chủ nhân không tiễn?
- Không...
Lời vừa dứt chưa lâu Prantcey đã buông tệp tài liệu đứng bật dậy đi ra ngoài, Rebecca tay che miệng khẽ cười thầm.
“ Để chủ nhân chơi đủ rồi mình sẽ giải quyết việc còn lại. ”
Tài xế vừa mở cửa xe định ngồi vào Prantcey đã từ đâu xuất hiện bên cạnh túm lấy áo hắn ném ra ngoài. Ngồi vào xe khởi động máy, Vĩ Đồng Ngọc Lam mới bất ngờ từ phía sau chồm lên hỏi.
- Chủ tịch? Sao cô lại ở đây?
- Tôi đưa cô về. - Nó - Prantcey không nói lời dư thừa, trực tiếp lái xe đi.
Prantcey dọc đường yên lặng không nói, Vĩ Đồng Ngọc Lam cũng không biết nên nói gì. Ậm ừ một lúc mới mở miệng tìm một chủ đề bắt chuyện.
- Chủ tịch, công việc...
- Nếu không phiền tối nay đi dạo với tôi không? - Nó - Prantcey không đợi vế sau liền bất giác hỏi một câu.
Gì vậy chứ, đột nhiên lại hỏi như vậy, đây đâu phải phong cách thường ngày của nó. tự dưng bị sếp lớn hỏi một câu không liên quan tới công việc khiến Vĩ Đồng Ngọc Lam không kịp phản ứng, chỉ đờ ra một hồi lâu sau mới chấn tĩnh lại.
- À, ừm, tôi không phiền đâu, được đi dạo với chủ tịch thì thật vinh hạnh cho tôi.
- Không cần lễ tiết, tôi cũng không phải người hoàng tộc.
Phải a, không phải người hoàng tộc, nhưng là người thừa kế gia tộc hùng mạnh có thế lực đứng sau là hoàng gia Rollister nước France cùng với người đứng đầu Bạch đạo và vị trí chủ nhân Hắc đạo. Tất thảy đều nâng quyền lực và chỗ dựa của Prantcey lên mức gần như tối đa.
Prantcey chính là tôn thờ đức mẹ của riêng mình bởi thế mới có chỗ dựa lớn nhất Hắc Bạch lưỡng đạo.
Có mấy ai biết được sự thực kinh khủng này, chỉ có vài người trong cuộc được người phụ nữ kia sắp xếp mới tường tận. Prantcey chỉ luôn nhớ đến một câu nói.
“ Chứng minh bản thân hữu dụng với thế giới hoặc chết. ”
Nhưng người phụ nữ đó vẫn luôn ích kỷ như vậy, chết rồi vẫn không giao ra bí mật của phương thuốc đó.
Prantcey tấp xe vào lề, xuống xe cùng với Vĩ Đồng Ngọc Lam dạo bộ con đường này, đi được lúc Vĩ Đồng cô ta nhìn thấy một xe bán kem liền chạy lại. Prantcey không hiểu chỉ biết đi theo sau.
Vĩ Đồng Ngọc Lam nhớ đến trong bữa ăn tối Prantcey chỉ ăn món tráng miệng làm từ choco, không suy nghĩ nhiều gọi đến một cốc choco phủ bột ca cao.
Đứng đợi một hồi người bán đưa ra hai cốc kem, Vĩ Đồng Ngọc Lam mỉm cười đưa cho Prantcey một cốc, nói.
- Tôi không có tiền mua món kem đắt đỏ giới thượng lưu nhưng tôi có thể mời cô một cốc kem rẻ tiền không chủ tịch?
Dù trong lòng không muốn động vào thứ đồ ăn ngoài đường này nhưng nhìn đến Vĩ Đồng Ngọc Lam hào hứng như vậy cũng không nỡ từ chối. Nhận lấy còn thuận miệng hỏi.
- Bên kế toán không trả đủ lương cho cô?
- Không có a. - Vĩ Đồng Ngọc Lam xua tay, rủ mi, nét mặt trầm xuống.
- Nhà tôi mấy năm nay đều do tôi lo trong ngoài, ba đi làm xa chỉ có mỗi tháng gửi tiền về, còn mẹ tôi trở bệnh nặng nằm viện lâu như vậy. Tiền trong nhà cũng vì chữa bệnh cho mẹ mà dần vơi đi ít nhiều.
- Cô có thể dựa vào... - Nó - Prantcey nhả ra cái thìa, mau miệng nói song Vĩ Đồng Ngọc Lam cũng cắt ngang.
- Phải, có thể dựa vào, Khương Bình anh ấy là chỗ dựa duy nhất của tôi lúc này.
...
Prantcey nheo mắt khó chịu khi nghe đến cái tên Khương Bình, hắn nhìn thế nào cũng là người xấu, sao Vĩ Đồng cô ta lại thích hắn cho được chứ.
- Khương Bình anh ta tốt vậy sao? - Nó - Prantcey nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy, Bình anh ấy rất tốt, luôn quan tâm giúp đỡ tôi từ lúc tôi vào công ty. Tuyết Tinh cũng rất tốt, em ấy vào trước tất cả chúng tôi vài năm, nghe nói là phụ việc cho tổ trưởng tổ thiết kế. - Vĩ Đồng Ngọc Lam vui vẻ đáp lời, vô tư mà nói ra mấy lời khiến người ta ủ dột.
- Cả tiểu Tuyết lẫn Bình đều rất tốt, chỉ cần có Bình bên cạnh tôi chuyện gì cũng đều không lo lắng.
Prantcey đưa Vĩ Đồng Ngọc Lam về đến nhà an toàn, chờ cho cô ta vào nhà rồi vẫn đứng bên ngoài nhìn vào căn hộ nhỏ bật sáng đèn. Quay lưng trở vào trong xe, miệng vẫn thì thầm.