Đa Nhân Cách

Chương 31

Chương 31

( Gặp lại được không? ) Đứa trẻ ngước nhìn, hỏi.

( Nhất định. ) Cô bé kia gật đầu mỉm cười nhẹ xoa đầu đứa trẻ.

---***---

( Tôi dạy em khiêu vũ. ) Cô bé đưa tay tới mời.

( Được không? ) Nhẹ nghiêng đầu, hỏi.

( Tất nhiên ) Gật đầu.

---***---

( Là điệu gì vậy? ) Đứa trẻ hỏi.

( Gui Sait, Gui Sait, Gui Sait. )

( Thích sao? )

( Ừ. ) Gật đầu.

( Vậy từ nay khiêu vũ dưới điệu này đi. ) Đứa trẻ vặn dây cót hộp nhạc, nói.

( Gọi em là Gui nha. ) Cô bé hào hứng hỏi.

( Tại sao? )

(Bởi vì chị thích em giống như điệu nhạc này. ) Cô bé vui vẻ mỉm cười đáp.

---***---

( Có thể gặp lại không? ) Đứa trẻ lần nữa ngước nhìn.

( ... Nhất định. ) Cô bé vươn tay ôm lấy đứa trẻ vào lòng, im lặng một lúc, đáp.

---***----

Một lời nhất định đó đã bao lâu rồi?

Lâu như vậy vẫn chưa quay lại, là lừa gạt? Dối trá.

Trong một khoảng lặng, dòng nước mắt một lần chảy xuống không đều nhau, vậy mà chỉ có một bên rơi nước mắt.

---***---

( Đứa trẻ này vậy mà có phong thái giống ta lúc nhỏ. )

( Cô là ai? )

Người phụ như trước mắt, mái tóc trắng dài quá thắt lưng, một bên mặt đeo chiếc mặt nạ trắng giống như là một mảnh mặt nạ vỡ đôi. Đồng tử đỏ sẫm thật đáng sợ, ánh mắt thờ ơ nhìn nó.

Làn da trắng nhợt nhạt có dấu hiệu suy nhược, thân thể mảnh khảnh cao ráo, một thân âu phục trắng tinh không vướng chút bụi trần.

Thần thái cao nhã, một vẻ đẹp thật đáng sợ.

( Gọi ta là Anguis. )

( Ta đến đây giúp cháu vực dậy gia tộc. ) Anguis dựng thủ trượng đi tới.

---***---

Ba năm rồi Anguis cũng rời đi rồi, từ giờ lại chỉ còn có mình nó.

Thêm tám năm trôi qua cuối cùng nhận được tin người mình chờ cũng đã mất rồi, tạo hoá trêu người đúng là tạo hoá trêu ngươi. Vậy mà một lần nữa định mệnh đưa người tới cho cả hai gặp lại, mà... cô bé năm đó quên đứa trẻ cùng mình khiêu vũ năm đó là ai rồi.

---***---

- Chủ tịch.

- Chủ tịch.

Hử? Prantcey hé mở mắt tỉnh dậy, ngước mắt nhìn người đứng đối diện bàn làm việc. Vĩ Đồng Ngọc Lam lo lắng nhìn vị chủ tịch gọi mình đến có việc nhưng bản thân lại ngủ mất, có lẽ còn mơ một giấc nữa.

... Prantcey đứng dậy đi ra kéo lấy Vĩ Đồng Ngọc Lam, tựa đầu vào vai cô ta.

- Chủ... Chủ tịch, như vậy không... hay cho lắm.

- Một lát thôi, để tôi dựa... một lúc thôi. - Nó - Pramtcey thì thào.

Vĩ Đồng Ngọc Lam đứng yên bất động, bộ dáng mệt mỏi này của chủ tịch cũng là lần đầu cô được thấy, sao trông có chút thương tâm làm người ta không nhịn được muốn cho nó một chỗ dựa vững trãi.

Có một chút giống như... Tuyết Tinh, hồi đó Tuyết Tinh mỗi khi mệt mỏi lại tìm đến dựa vai cô như vậy, cô cũng không bài xích. Vĩ Đồng Ngọc Lam cô gái nhỏ này lại làm cho Prantcey nó muốn dựa dẫm một chút, tỏ ra yếu đuối một chút, con người này sao lại tự dưng xuất hiện trong tâm trí Prantcey để rồi biến thành nhược điểm của nó cơ chứ.

Là bởi trước đây Vĩ Bạch Tuyết Tinh coi cô ta là chị? Tuy rằng không biết gì về chuyện trong mười năm qua nhưng những cảm giác Tuyết Tinh để lại lại khiến Prantcey bị ảnh hưởng.

- Vĩ Đồng Ngọc Lam, chị thật đáng ghét. - Nó - Prantcey gọi tên người nhưng vế sau lại thì thào không thành tiếng.

- A, dạ, chủ tịch nói gì?

- Không gì. - Nó - Prantcey ngẩng dậy, đưa tay cầm lấy tập hồ sơ trên bàn nhẹ vỗ vào đầu Vĩ Đồng Ngọc Lam, nói.

- Ra ngoài làm việc đi.

Vĩ Đồng Ngọc Lam xoa xoa chỗ bị vỗ, nhận lấy tập tài liệu gật đầu rời khỏi, tới cửa lại nghe nói.

- Tan tầm, cùng tôi về nhà ăn bữa cơm.

- Dạ? - Vĩ Đồng Ngọc Lam ngớ người, tự hỏi bản thân không nghe lầm chứ.

- Không muốn? - Nó - Prantcey ngước mắt nhìn.

- Không, không phải a.

Thực chất sáng ngày mai Prantcey phải đến France tiếp tục thử thách người thừa kế, cũng đã chậm trễ mấy ngày rồi hoàn toàn không thể kéo dài thêm được. Lần này đi không biết bao lâu thì trở về nên muốn nhanh một chút ở cạnh người thương.

Tấm thẻ bạc hiện không được gia tộc Griffin nắm giữ, thứ đó nằm ở một nơi mà chứng tỏ Prantcey có đủ khả năng gồng gánh đại gia tộc Griffin và có thể là cả một đất nước France.

Tan tầm Prantcey đưa người về nhà liền có rất nhiều ánh mắt không vừa ý nhằm vào Vĩ Đồng Ngọc Lam khiến cô ngại ngùng. Tiêu biểu là ánh mắt chán ghét xuất phát từ Roberta và Vĩ Bạch Thiên Hương.

- Mẹ về rồi. - Vĩ Bạch Thiên Hương sau khi đi học về liền bảo tài xế chở mình sang dinh thự Laurant, còn hứng khởi chờ mẹ về mà làm một món đồ tráng miệng kiểu France.

Nhìn thấy Prantcey đưa người phụ nữ lạ về nhà mà còn đi sát nhau như thế, quả thực chướng mắt. Vĩ Bạch Thiên Hương chen ngang giữa hai người, khoác tay mẹ đi vào phòng nghỉ.

Vĩ Đồng Ngọc Lam chẳng hiểu chuyện gì ngơ ngác đứng giữa sảnh, Roberta mặc kệ vị khách mới đến mang theo Eliona mà trở về khu phòng hầu. Rebecca ở phía sau cũng chẳng quan tâm mấy chỉ là làm theo bổn phận của mình, đột nhiên nói.

- Cô Vĩ Đồng, chủ nhân vừa về còn mệt nên đi nghỉ ngơi, mời cô vào phòng khách ngồi đến bữa tối tôi sẽ đến mời.

- Gọi tôi Ngọc Lam được rồi. - Vĩ Đồng Ngọc Lam đi theo Rebecca vào phòng khách đợi, tiện thể nói.

“ Tuyết Tinh có con lớn như vậy? ”

“ A, không, mình phải tin từ sớm rồi chứ, rằng chủ tịch và Tuyết Tinh không cùng một người. Nhưng rõ là giống đến vậy. ”

“ Là mình đã sai sao. ”

Vĩ Đồng Ngọc Lam tâm trí rối bời không biết nên làm gì mới phải vào lúc này, tiếp tục tìm kiếm tung tích của Tuyết Tinh khi xem nó là đứa em gái nhỏ, hay bỏ qua chuyện này và tiếp tục cuộc sống thường ngày?

Giờ ăn tối tới rồi Rebecca theo lời đã nói đến mời Vĩ Đồng Ngọc Lam vào phòng ăn, dọc đường cảm thán toà dinh thự này giống như một lâu đài vậy, rộng lớn biết nhường nào. Đi cả một đoạn đường mà chỉ là hành lang của hai gian phòng tập múa và phòng trưng bày nhạc cụ.

Rebecca lại bật cười giới thiệu.

- Đó là phòng tập múa và phòng nhạc cụ bỏ không hơn mười năm rồi, bằng không mỗi khi đi ngang hoặc ở xung quanh đó đề có thể nghe ra những điệu nhạc trong giờ tập múa của tiểu thư.

- Vậy à. - Vĩ Đồng Ngọc Lam mường tượng đến cảnh Prantcey nhảy múa nhưng chỉ có mơ hồ không rõ là nhảy thế nào.

- Ha, cô đang thấy đoạn hành lang này dài quá à. - Rebecca trêu chọc nói.

- Không a.

- Thật ra phòng ăn ở ngay bên cạnh phòng khách.

- Cái... - Vĩ Đồng Ngọc Lam á khẩu, lúc này dừng chân chống tay vào tường bắt đầu thở mạnh. Cũng chẳng phải bệnh tật gì, cô ta là đang tức phát khóc. Phòng ở ngay bên cạnh lại bắt cô ta đi lâu như vậy.

- Trừ phi cô phá tường xông vào hoặc cô có thể đi xuyên tường, bằng không cũng chỉ có một đường này thôi. - Rebecca không nhanh không chậm thêm vào, giọng nói bỡn cợt hết sức coi thường một nhân viên văn phòng tầm thường.

Mặt Rebecca bây giờ lộ rõ vẻ khinh khi, khi dễ Vĩ Đồng Ngọc Lam điêu trùng tiểu kỉ còn muốn vận trù duy ác để ôm chân ông lớn? Một khi bước chân vào phạm vi dinh thự Laurant thì đừng hòng giở bất kỳ trò vặt nào.

Mấy vị khách lạ đến dinh thự trước giờ đều phải qua khỏi sự điều tra la lịch của Rebecca, thân là người giữ trật tự cho dinh thư Laurant Rebecca luôn phải biết về tất cả những kẻ từ khả nghi đến không khả nghi đi vào dinh thự.

Mà trực giác của Rebecca luôn luôn chắc chắn, cô đã không vừa mắt Vĩ Đồng Ngọc Lam này từ khi cô ta đến ở qua đêm vào lần trước. Ai không tin nhưng trực giác mách bảo Rebecca rằng người phụ nữ này sẽ đem lại không ít rắc rối cho chủ nhân.

Lời nói ra không có ý xấu, híp mắt mỉm cười đưa tay mời Vĩ Đồng Ngọc Lam vào phòng ăn.

- Cô Ngọc Lam, mời vào trong.

Vĩ Đồng Ngọc Lam cảm thấy ớn lạnh với điệu cười của cô hầu gái này, khẽ rùng mình một cái, đi vào.