Từ số Kim tệ lấy từ chỗ A Lý, Bạch Khởi thuận lợi được thăng cấp, sau khi trở thành Ngũ Tinh Đấu Vương thật sự, Bạch Khởi cảm thấy tinh thần mình rất dễ chịu, có một cảm giác hào sảng không nói ra được. Thật ra cảm giác này Bạch Khởi cũng không phải trải qua lần đầu, nhưng mỗi lần đều sảng khoái như vậy, so với việc lên giường mà nói thì không biết mạnh hơn bao nhiêu lần. Mỗi lần cảm giác sức mạnh tràn đầy đều khiến Bạch Khởi thích thú vô cùng, mỗi lần cảm giác này đều khiến Bạch Khởi cảm thấy toàn thân tràn đầy sức mạnh, lần này cũng không phải là ngoại lệ, thuận lợi thăng cấp khiến trong lòng Bạch Khởi rất thoải mái.
Linh Nhi ở bên cạnh bầu bạn với Bạch Khởi, mặc dù không hối thúc chuyện thành hôn của hai ngươi, nhưng hàng ngày cũng có cảm giác vui sướng không nói ra được. Bạch Khởi rất thích cảm giác này, nó phảng phất như là cảm giác yêu thương. Mỗi ngày chỉ cần có thể nhìn thấy hình bóng của nàng là đủ rồi, không cần đòi hỏi những thứ gì khác, điều này đối với Bạch Khởi mà nói là đã đủ rồi. Đương nhiên ngoài như vậy, Bạch Khởi còn cùng cả đám bạn tốt như Độc Cô Chiến Thiên, Lý Tầm Hoan và Bối Tác Tư cùng ngồi một chỗ, cả ngày hết uống rượu lại tiêu khiển, bên phía Hắc Ám Thần Điện cũng không có tin tức gì, tất cả giống như đều yên tĩnh, tất cả đều rất thuận lợi, điều này khiến Bạch Khởi rất vui mừng…
Nhưng đáng tiếc là những ngày yên tĩnh lại rất ngắn ngủi, không lâu sau một chuyện xảy ra khiến Bạch Khởi phải bận rộn. Ngày hôm đó Bạch Khởi theo lệ cũ cùng với đại đội nhân mã thượng triều vào lúc giữa trưa, đứng ở vị trí thứ ba hàng đầu tiên của võ tướng, lẳng lặng tiến hành họp triều như thường lệ. Trước mặt Bạch Khởi là Nguyên Soái Khâm Tát Tư và Nguyên Soái La Bá Tì, hai Nguyên Soái cao cấp của Bộ Thống Soái đứng hàng thứ nhất, thứ hai là hai vị Đại nguyên lão, Bạch Khởi xếp thứ ba. Còn người mà Bạch Khởi nhìn không thuận mắt Lam Linh Uy Nhĩ Nguyên Soái cũng không ở đây, hắn phụ trách quân vụ phương Nam nên đã di hành đến phương Nam, thanh tra công việc ở đó, tạm thời thời gian này không quay về Đế Đô. Điều này khiến cho Đế Đô thái bình rất nhiều. Nếu không thì mâu thuẫn giữa Bạch Khởi và Lam Linh Uy Nhĩ gia tộc cũng đủ để phát sinh xung đột trong Đế Đô. Giữa hai Nguyên Soái nắm giữ trọng binh trong tay, mặc dù quy mô xung đột không phải quá lớn nhưng với ba ngàn thân binh mỗi người cũng đủ để gây ra sức phá hoại không hề nhỏ, điều này đối với ai cũng không phải là chuyện tốt. Lý Tự Minh dường như cũng biết mối quan hệ không tốt giữa hai người cho nên khi Bạch Khởi hồi kinh đã điều vị Nguyên Soái của Lam Linh Uy Nhĩ gia tộc tới biên cương phía Nam, sợ là trong thời gian ngắn không thể quay về. Dù sao Man di Nam Cương cũng không dễ để bình định, mặc dù nơi đó có ba Quân đoàn cùng mấy chục vạn quân trấn thủ thuộc về sự điều khiển của Lam Linh Uy Nhĩ Nguyên Soái nhưng vẫn chưa đủ. Theo tính toán ban đầu thì với thời gian một năm rưỡi cũng khó mà bình định được lũ Man di phương Nam.
Thật ra thân là Nguyên Soái cấp cao của Bộ Thống Soái, đặc biệt là Nguyên Soái thống lĩnh binh mã liên quan đến biên cương, Bạch Khởi hàng ngày không cần phải thượng triều, cũng có rất nhiều chuyện cần Bạch Khởi xử lý. Mặc dù Bạch Khởi ở xa Đế Đô, nhưng bảy Quân đoàn ở phương Bắc vẫn nằm dưới sự lãnh đạo của Bạch Khởi, còn có tin tình báo liên quan đến Gia Lam Đế Quốc và tin tình báo của chiến tranh Thiên Long Đế Quốc đều cần Bạch Khởi xử lý, cho nên Bạch Khởi không cần thường xuyên thượng triều. Chỉ cần một tháng thượng triều hai, ba lần là được, nhưng hôm nay Bạch Khởi lại xuất hiện ở đây vì hôm nay đúng vào ngày Bạch Khởi phải thượng triều.
- Chư vị đại nhân… có chuyện khải tấu, vô sự bãi triều.
Noi theo chế độ cũ của thời đại Bất Diệt Hoàng Triều, thái giám trong hoàng cung sau khi các vị vương công quý tộc lần lượt quỳ xuống hành lễ, hô vang ba tiếng vạn tuế, đứng bên trái Lý Tự Minh, dùng thanh âm bén nhọn của mình hô như vậy, nói xong còn dùng ánh mắt tam giác nhìn tứ phía, không có để thừa chỗ nào, sau khi nhìn xong liền lui về chỗ cũ.
- Bệ Hạ… có việc khải tấu… Đông phương Lâm Hải hành tỉnh…
Đầu tiên Tể Tướng đứng dậy, cung kính nói một số chuyện, ví dụ như Đông phương Lâm Hải hành tỉnh gặp thiên tai, cần phải cứu viện v.v., cũng có các đại thần đi ra phản đối, tạo nên cảnh ầm ĩ rối tung rối mù, sau đó còn có những chuyện khác, nhưng Bạch Khởi cũng không để ý. Cái này gọi là chỗ không phải của mình thì không tham gia, Bạch Khởi là cao quan của Bộ Thống Soái, thống lĩnh toàn quân, chứ không phải Tể Tướng của quan phương, không cần để ý những chuyện này. Muốn làm một Thống soái tốt, cái hắn cần làm chính là chú ý tất cả mọi động tĩnh của kẻ địch và mình, tìm cơ hội đả kích đối phương, giành được thắng lợi trong chiến tranh. Cái mà hắn cần quan tâm chỉ là các binh sĩ dưới quyền mình được ăn no mặc ấm, chỉ là huấn luyện bọn họ hàng ngày, và binh pháp mưu lược khi chiến tranh, những cái khác hắn căn bản không cần phải để ý, vì những cái đó căn bản không có liên quan gì đến hắn. Có thể khẳng định chắc chắn Bạch Khởi là một Nguyên Soái tốt, nhưng không phải là một thần tử tốt, hắn căn bản không nghe lời nói của các Tể Tướng, thậm chí nếu không phải có nhiều người ở đây thì Bạch Khởi đã sớm bắt đầu ngáp rồi, đối với Bạch Khởi mà nói, ngày hôm qua đi chơi quá muộn, cần phải ngủ một giấc thật ngon.
Đang lúc Bạch Khởi đang không có gì hứng thú đứng ở đó, vẻ mặt ngốc nghếch nhìn các vị tướng lĩnh cũng có biểu hiện như vậy mỉm cười, sau đó lại nhàm chán đứng ngẩn người ở đó, thì thanh âm của một câu nói lại thu hút sự chú ý của Bạch Khởi.
Đại thần Bộ Tình Báo mới nhậm chức của Đế Quốc, Tang Đức Tư đứng lên quỳ rạp xuống đất vô cùng cung kính nói:
- Khởi bẩm Bệ Hạ, thần có chuyện muốn nói…
- Ồ? Chuyện gì vậy?
Lý Tự Minh giả vờ hồ đồ, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi như vậy. Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu, Bộ Tình Báo từ trước đến nay không nói gì nhiều lúc họp triều, dù sao người đông phức tạp, đem tin tình báo cơ mật nói ra ở đây e là chỉ chốc lát đã truyền ra ngoài, cho nên những lời mà Bộ Tình Báo nói ở đây đều là những lời đã được Lý Tự Minh cho phép. Dù sao có tin tình báo gì quan trọng, người biết đầu tiên nhất định là Lý Tự Minh cho nên lúc này mọi người đều rất hiếu kỳ, bọn họ hiếu kỳ không biết vị Hoàng Đế này rút cục muốn mượn cái miệng của Bộ trưởng Tình báo để nói cái gì?
- Bệ Hạ… Bộ Tình Báo chúng thần mới nhận được tin tức, Thiên Long sứ đoàn thông qua đường biển, đang tốc hành tiến tới Giang Hải hành tỉnh của Đông phương chúng ta, cho đến giờ đã tới ven sông, theo suy đoán ba ngày sau sẽ đến Đế Đô…
Bộ trưởng Tình báo quỳ rạp xuống đất nói.
- Cái gì! Bộ Tình Báo các ngươi làm ăn kiểu gì vậy! Thiên Long sứ đoàn đến từ Thiên Long, các ngươi không biết cũng không sao, nhưng bọn chúng đã đến tỉnh Giang Hải của chúng ta, hơn nữa còn ven sông tiến lên mà các ngươi không biết sao? Các ngươi rút cục đang làm cái gì vậy? Nói! Bộ Tình Báo các ngươi rút cục đang làm gì? Ba ngày… Thời gian ba ngày bọn họ đã có thể đến được Đế Đô rồi, bọn chúng là sứ đoàn, nếu là quân đoàn thì sao? Theo năng lực tình báo như vậy của các ngươi, sợ là hải quân của người ta đến cửa khẩu của Đế Đô thì chúng ta mới biết! Bệ Hạ, vi thần khải tấu, phải điều tra nghiêm khắc chuyện này, bãi bỏ Bộ trưởng Tình báo, cùng quan Trấn thủ và Tổng Đốc của Giang Hải hành tỉnh.
Tể Tướng nghe xong lời này lập tức đứng lên, vô cùng cung kính nói, khi nói vẻ mặt vô cùng nghiêm nghị, khiến sắc mặt của những người đứng xung quanh như mê man không biết Tể Tướng đang làm gì. T.r.u.y.ệTrà Truyện
Tất cả mọi người đều hiểu Bộ trưởng Tình báo nói như vậy nhất định là do chủ ý của Lý Tự Minh, dù sao mặc dù từ sau khi Bộ trưởng Tình báo Lộ Đức phản biến, năng lực tình báo của Đế Quốc bị suy yếu rất nhiều, nhưng hệ thống tình báo của Đế Quốc vẫn tinh nhuệ như cũ. Nếu ngay cả tin tức này mà bọn họ cũng không điều tra ra thì có đánh chết những người xung quanh bọn họ cũng không tin. Chỉ có một cách giải thích duy nhất đó chính Lý Tự Minh đã biết chuyện này, đồng thời tạm thời áp chế, mặc dù không biết dụng ý của Lý Tự Minh là gì, nhưng có thể khẳng định là Hoàng Đế không muốn mọi người biết chuyện này sớm, hoặc là thật sự có mưu đồ gì khác. Những điều này, những người ở đây đều nhìn ra nhưng Tể Tướng đã trải qua quan trường lâu như vậy lại không để ý mà nhìn ra, ngược lại ông ta vẫn đứng ra, đồng thời nói ra những lời như vậy khiến những người xung quanh có chút mê man không biết rút cục như thế nào.
- Bệ Hạ, oan uổng quá… Bệ Hạ trước đây kêu thần vứt bỏ tất cả công việc đi tiến hành nhiệm vụ bí mật, thời gian này thần không quản lý những chuyện này, chuyện này hôm qua thần cũng mới biết. Bệ Hạ, chuyện này không thể trách chúng thần, lực lượng của Bộ Tình Báo chúng thần chủ yếu tập trung ở biên giới các nước Đế Quốc và địch quốc, nhưng ở Đông phương không có lực lượng gì, Tổng Đốc và Thủ Vệ của Giang Hải hành tỉnh không có hồi báo chuyện này… là lỗi của bọn họ không phải lỗi của chúng thần…
Tang Đức Tư vẻ mặt ủy mị, khóc lóc kêu lớn, khi nói những lời này đã trực tiếp nhắm vào Tổng Đốc và Thủ Vệ của Giang Hải hành tỉnh.
Lý Tự Minh nghe xong lời này gật gật đầu, sau đó đập bàn tức giận quát:
- Thật là buồn cười, chuyện của Bộ Tình Báo các ngươi ta biết, các ngươi vô tội nhưng Tổng Đốc và Thủ Vệ của Giang Hải hành tỉnh mặc dù không có mệnh lệnh của ta lại để cho Thiên Long sứ đoàn tiến vào lãnh địa nước ta, thật là buồn cười, tội đáng muôn chết, ta không trừng trị thật nặng bọn chúng không được!
- Đã như vậy… Bệ Hạ, thần cho rằng Tổng Đốc và Thủ Vệ tướng quân của Giang Hải hành tỉnh đã cấu kết với nhau, bọn chúng mưu đồ bất chính với Bệ Hạ, lần này là sứ đoàn, lần sau có thể là Quân đoàn, cho nên thần xin Bệ Hạ, hãy xử tử Tổng Đốc và Thủ Vệ tướng quân của Giang Hải hành tỉnh, thanh tẩy hệ thống quý tộc của Giang Hải. Giang sơn Đế Quốc chúng ta tuyệt đối không thể để mấy con sâu mọt làm hỏng chuyện đại sự của quân dân Giang Nam. Bệ Hạ, một phần ba lượng muối, một phần tám lượng sắt của Đế Quốc đều xuất phát từ Giang Hải hành tỉnh, chuyện này nhất định không được để chậm trễ, xin Bệ Hạ hạ lệnh, thần lập tức phái người đi tiêu diệt bọn chúng trước…
Tể Tướng quỳ rạp xuống đất vẻ mặt nghiêm nghị nói như vậy.
Lời này vừa nói ra trí óc của những người đứng xung quanh đột nhiên được khai thông, phát giác không phải Tể Tướng bị bệnh, cũng không phải lão nhân gia muốn tốt cho Hoàng Đế, một kẻ lọc lõi như Tể Tướng sao thể làm những chuyện như vậy, nói thẳng ra là ông ta muốn mượn chuyện này để thanh tẩy toàn bộ tỉnh Giang Hải…
Tất cả mọi người đều rõ một điều, đó chính là Giang Hải hành tỉnh e là không có lỗi gì cả, không có sự cho phép của Hoàng Đế bọn họ nào dám cho vào? Cho dù cho vào bọn họ cũng nào dám không báo? Giang Hải hành tỉnh mặc dù là trọng thiết, nhưng binh mã không nhiều, chỉ có năm vạn, năm vạn binh mã ngoài ra còn có một số quân đoàn bảo vệ địa phương, cộng thêm cũng chỉ đủ mười vạn người, mười vạn người làm sao có thể dám làm phản Đế Quốc? Quân đoàn mười vạn người sao có thể chống đỡ với toàn bộ ba mươi quân đoàn với quân đội vượt quá sáu trăm vạn người? Sao bọn họ dám? Trừ phi là Tổng Đốc và Thủ Vệ tướng quân của Giang Hải hành tỉnh cùng bị điên, nếu không thì tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy…
Người có chút suy nghĩ sâu xa sẽ phát hiện ra tin tức cực kì bí ẩn, ẩn giấu bên trong, đó chính là sự ra tay của Hoàng Đế đối với thế lực của Thái tử, ai cũng biết Giang Hải tỉnh đó chính là phạm vi thế lực của Thái tử. Tổng Đốc và Thủ Vệ tướng quân của Giang Hải đều là võ tướng tùy tùng của Thái tử đương nhiệm, là bằng hữu tốt của Thái tử. Hoàng Đế ra tay với nơi này rõ ràng là muốn làm suy yếu thế lực của Thái tử, ngoài ra theo tin đồn bên ngoài, Hoàng Đế có ý phế truất Thái tử để Tam hoàng tử Lý Tầm Hoan lên kế vị, trước đây mọi người còn không tin, nhưng bây giờ xem ra thật sự có khả năng này. Hoàng Đế quả nhiên là có tâm tư không tốt với Thái tử, nếu không thì đã không cố ý gây ra chuyện tranh chấp Giang Hải tỉnh… Ngoài việc làm suy yếu thế lực của Thái tử ra, e là còn muốn phát ra một tín hiệu với đám quần thần đó chính là Hoàng Đế có chút không hài lòng với Thái tử, ông ta chuẩn bị tước bỏ Thái tử, sau khi phế bỏ Thái tử sẽ đưa Tam hoàng tử lên kế vị. Nghĩ đến điều này tâm tư của không ít người cũng bắt đầu lung lay, suy nghĩ mình nên đứng về bên nào. Dù sao nội bộ tranh chấp nếu nói là giữ vị trí trung lập căn bản là không có khả năng, nhất định phải chọn lựa một người, nếu không thì tuyệt đối sẽ không có quả ngon mà ăn. Sợ là nếu ai đó thật sự muốn giữ vị trí trung lập thì e là đến lúc đó tân hoàng kế vị cũng không để cho hắn sống yên…
Tranh quyền đoạt vị cho đến nay đều là máu chảy đầm đìa, là chiến tranh nhất định phải có người ngã uống. Cái gọi là "Nhất triều thiên tử, Nhất triều thần" có nghĩa là nếu bạn đứng đúng vị trí thì đương nhiên có vinh hoa phú quý, cẩm y ngọc thực, nếu như đứng sai vị trí thì đương nhiên nhà tan cửa nát, vợ con tử tán, còn người đứng trung lập e là cũng không có kết quả tốt. Đây là bài học xương máu tổng kết từ lịch sử vạn năm qua của Thiên Ân Đại Lục, cho nên tất cả mọi người đều bắt đầu suy nghĩ xem mình nên đứng cổ vũ cho ai, cổ vũ cho Thái tử cũng có chỗ tốt. Địa vị của Thái tử bây giờ rất chắc chắn, cho dù là Hoàng Đế muốn phế truất Thái tử cũng không phải là chuyện dễ dàng. Dù sao Thái tử ra đời vẫn là Thái tử, đã làm Thái tử bốn năm rồi, cho đến giờ thế lực cũng thâm căn cố đế từ lâu, người trung thành với hắn không biết có bao nhiêu, cho dù là Hoàng Đế cũng không dám tùy ý động đến hắn, nếu không thì giang sơn bất ổn, nếu Thái tử an phận thủ thường, để Hoàng Đế không bắt được sai lầm nào của hắn thì tương lai vẫn sẽ là Hoàng Đế…
Mà ủng hộ cho Tam hoàng tử Lý Tầm Hoan cũng có chỗ tốt, Tam hoàng tử thế đơn lực độc, về quân đội chỉ có sự ủng hộ của hảo bằng hữu là Bạch Khởi, còn về chính giới chỉ có Lan Lăng gia tộc của Tể Tướng là có thể dựa vào, nhất định là sẽ có được sự trọng dụng nhất định. Hơn nữa có sự ủng hộ của Tam hoàng tử, mặc dù tuổi còn rất trẻ, thế lực đơn độc, nhưng lại có cơ hội rất lớn để kế thừa hoàng vị, cho nên rất nhiều người ở đây trong khoảng thời gian ngắn có hàng vạn suy nghĩ.
Quả nhiên đúng như tất cả mọi người đã nghĩ, Lý Tự Minh hạ lệnh xử tử Tổng Đốc và Thủ Vệ tướng quân của Giang Hải hành tỉnh, hai người đó đáng tiếc không có bất kỳ cơ hội phản kháng nào đã được chủ định là mất mạng. Tất cả những điều này không trách được người khác, có trách là bọn họ đã đắc tội với Hoàng Đế, giang sơn này cuối cùng vẫn là của Hoàng Đế, thế lực của Thái tử mặc dù lớn nhưng vẫn phải dựa vào Hoàng Đế mà sinh tồn, Hoàng Đế muốn giết bọn họ, bọn họ sao có thể sống được chứ?
Còn về phần Bạch Khởi chỉ đứng ở một bên lẳng lặng quan sát, một câu nói cũng không nói ra, mặc dù những người xung quanh ai cũng biểu lộ hàng vạn khuôn mặt, bàn luận xôn xao nhưng Bạch Khởi vẫn giữ nguyên sắc mặt, một câu nói cũng không nói, cứ giữ bộ dạng bình thản như câu cá, phảng phất như chưa hề nhìn thấy.
- Được rồi… chuyện này cứ quyết định như vậy đi, Tang Đức Tư, ta hỏi ngươi, hôm qua ngươi có được tin tình báo này, vậy tình báo có nói lần này Thiên Long sứ đoàn tới đây làm gì không? Bọn chúng có mục đích gì? Lần này Thiên Long sứ đoàn có bao nhiêu người? Những tin tức gì mà ngươi biết cứ nói ra hết đi, để mọi người nghe…
Lý Tự Minh sau khi phất tay ngăn chặn sự ồn ào của đám đông, một cánh tay dựa vào ghế rồng nhìn Tang Đức Tư đang ở trước mặt, thấp giọng nói.
- Chuyện này… Bệ Hạ… Thiên Long sứ đoàn lần này có ba ngàn người, phân thành mười chiếc thuyền lớn, nghe nói còn mang theo vô số kim ngân châu báu, còn có các loại lễ vật. Thủ lĩnh lần này của bọn họ chính là Tứ hoàng tử của Thiên Long, Triệu Vô Cực, nghe nói là người rất được Thiên Long Hoàng Đế sủng ái, đứng hàng Thân Vương chi vị, thống lĩnh chín tỉnh phương Bắc của Thiên Long. Ở đó toàn bộ đều là lãnh địa của hắn, hơn nữa tin tức còn nói Hoàng Đế rất thích hắn, có khả năng sẽ truyền ngôi cho Triệu Vô Cực, bây giờ hắn dẫn theo hộ vệ của mình còn có các cao thủ và một khối lượng lớn tiền bạc châu báu và năm ngàn dân phu đi đến Đế Đô của chúng ta, mục đích rất khó nói… Người của chúng ta cũng không rõ lắm, nhưng đại khái có thể biết là bọn chúng đại khái muốn Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta xuất binh tấn công Gia Lam Đế Quốc, còn về mục đích khác, vi thần cũng không biết.
Tang Đức Tư quỳ rạp xuống đó vẻ mặt chân thật đem tin tình báo quý giá về Thiên Long sứ đoàn nói ra toàn bộ, sau khi nói xong đưa mắt len lén nhìn Lý Tự Minh, sau đó lại nhìn bốn phía rồi ngậm miệng lại.
- Năm ngàn dân phu? Ba ngàn hộ vệ? Mười thuyền trân bảo? Ha ha… xem ra lần này Thiên Long đã hạ quyết tâm rồi. Cũng không biết tình hình chiến tranh của bọn chúng và Gia Lam rút cục như thế nào, Thiên Long thậm chí không quản xa xôi phái người tới Bất Diệt Hoàng Triều chúng ta để đưa lễ sao? Xem ra bọn chúng đã rất khẩn trương rồi…
Tể Tướng cười ha ha rồi nói như vậy, nói xong liền đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi. Thân là Tể Tướng của Đế Quốc hắn đương nhiên biết rất rõ toàn bộ tin tình báo của Thiên Long và Gia Lam bây giờ, sẽ đưa về hết chỗ của Bạch Khởi, muốn biết tình báo của bên đó có những gì, e là hỏi Bộ Tình Báo cũng chẳng để làm gì, phải là hỏi Bạch Khởi mới có tác dụng.
Không riêng gì Tể Tướng mà cả Lý Tự Minh cũng như vậy, nhãn thần cũng nhìn về hướng Bạch Khởi, có ánh mắt của hai người tập trung ở đó, các đại thần quý tộc xung quanh đều dần hiểu ra, bộ dạng như bình tĩnh. Bạch Khởi thân là Bắc phương Nguyên Soái, Bệ Hạ lại căm hận Gia Lam lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn âm mưu tiến công Bất Diệt Hoàng Triều, đương nhiên sẽ không để như vậy, nhất định sẽ tìm cơ hội để đả kích Gia Lam. Nói vậy e là tin tình báo của Gia Lam và Thiên Long đều nằm trong tay Bạch Khởi, cho nên Bệ Hạ và Tể Tướng nói đến đây mới đưa ánh mắt nhìn về hướng Bạch Khởi. Không riêng gì Lý Tự Minh và Tể Tướng, Kham Tát Tư Nguyên Soái, La Bá Tì Nguyên Soái và các tướng lĩnh quân đội cũng dần dần đưa ánh mắt nhìn về phía Bạch Khởi, biểu lộ vẻ mặt hiếu kỳ khiến Bạch Khởi có chút đỏ mặt xấu hổ.