Cửu Phượng Triều Hoàng: Tuyệt Sắc Thú Phi Nghịch Thiên Hạ

Chương 27: Thi cưỡi ngựa bắn cung

Dịch: Trần Anh Nhi

***

Ánh đèn dầu lập loè rọi lên mặt nước, tản mác ánh sáng nhàn nhạt.

...

Từ sáng sớm tinh mơ, Thanh Đồng đã tới giúp Trọng Quỳ rửa mặt chải đầu, nói: “Thật là rất kỳ quái, từ sáng sớm hôm nay Nguỵ Kỳ hầu đã phái người tặng rất nhiều lễ vật cho Diệp phu nhân. Chẳng lẽ vì Diệp Nghê Thường mang thai của Triệu vương mà đến Nguỵ Kỳ hầu cũng phải theo nịnh bợ sao?”

Trọng Quỳ vừa nghe, trong lòng cũng thấy có gì khó hiểu. Hôm qua nàng đã biết được tư tình giữ Nguỵ Kỳ hầu và Diệp Nghê Thường. Diệp Nghê Thường đã mở miệng cầu xin, đương nhiên Nguỵ Kỳ hầu sẽ đáp ứng rồi.

“Có lẽ là vậy.” Trọng Quỳ thản nhiên đáp.

“Hai mẹ con bọn họ bây giờ lại được dịp vênh váo, thật đáng ghét mà.”

Nghe Thanh Đồng nói, Trọng Quỳ tuỳ tiện sửa lại tóc, “Không có việc gì đâu, ai biết họ vênh váo được bao lâu?” Nàng không muốn chải những búi tóc quá phức tạp, nếu không sẽ phải ngồi đây rất lâu.

“Đúng vậy, Diệp Bình quang minh chính đại vứt một quả đại pháo cho chúng ta, mà vương thượng cũng chỉ niệm tình đứa con trong bụng Diệp Nghê Thường mà thôi, sẽ không sủng hạnh nàng ta nữa.” Thanh Đồng cười cười, lên tiếng.

Nha đầu này đúng là đơn thuần mà, Trọng Quỳ khẽ cười, cũng không làm nàng phải phiền não.

“Tiểu chủ nhân, hôm nay viên ngọc quý của Nguỵ Kỳ hầu đàn ở biệt uyển tổ chức đại hội cưỡi ngựa bắn cung, tặng thiệp mời đến cho tiểu chủ nhân và biểu tiểu thư cùng đi.” Một vị tỳ nữ bước vào, trên tay cầm một tấm thiệp được làm từ trúc.

“Đại hội cưỡi ngựa bắn cung?” Trọng Quỳ khó hiểu, đây là trò gì đây? Ở thời cổ đại, các tiểu thư quý tộc đều giải trí bằng cách này sao?

Nếu như vậy thì nhận được thiệp, Thanh Đồng cũng sẽ không lo lắng, hoang mang như này đâu.

“Sao bây giờ lại đưa thiệp cho tiểu chủ nhân kia chứ?”

“Có vấn đề gì sao?” Trọng Quỳ lại thấy có chút hứng thú với việc này, cưỡi ngựa bắn cung ấy à, kiếp trước đây cũng là số một trong danh sách những việc thích làm ít ỏi của nàng đấy.

Nàng đã từng đạt quán quân quốc tế thuật cưỡi ngựa trong liên tiếp ba năm, nếu không xuyên qua tới đây thì nàng thừa bản lĩnh kéo dài đến mười năm ấy chứ.

Mười năm sau chỉ sợ nàng không còn hứng nữa thôi. Mà hiện tại khi nghe tới cưỡi ngựa bắn cung, tay Trọng Quỳ lại có chút ngứa ngáy.

“Phủ Nguỵ Kỳ hầu đều là dòng dõi quý tộc cả, những người họ mời cũng đều là công khanh quý tộc, nếu tiểu chủ nhân đi thì họ sẽ bàn tán, lời ra tiếng vào mất.” Thanh Đồng rầu rĩ nói.

Hoá ra nàng ta lo lắng chuyện này.

Trước đây có lẽ chẳng có vị quý tộc nào sẽ tặng thư mời cho họ, mà bây giờ họ chỉ là mời Diệp Lan San rồi thuấn tiện mời luôn cả nàng mà thôi.

Diệp Lan San là khách của Trọng phủ, mà đã mà mời khách thì cũng phải biết lễ tiết mà mời luôn cả chủ nhà.

Không thể nghĩ rằng Trọng Quỳ nàng vậy mà cũng có ngày hưởng sái từ Diệp Lan San.

“Tiểu chủ nhân nên viện cớ ốm nên không đi được.” Thanh Đồng khẽ khàng khuyên nhủ.

Trọng Quỳ nhíu nhíu mày, trốn tránh đâu có phải tác phong của nàng chứ...

“Muội muội!” Vừa nhắc tới thì quả nhiên Diệp Lan San đã cười vui sướng chạy vào, nàng ta hôm nay vui hơn hẳn thường ngày.

Trọng Quỳ nhíu đôi mày đẹp, nàng không khỏi bội phục dũng khí của Trọng Quỳ, đã phải chịu không ít giáo huấn từ chỗ nàng rồi mà vẫn chưa sáng ra được.

“Muội muội, sao ngươi còn chưa trang điểm xong thế, chúng ta nên đi thôi!” Diệp Lan San hôm nay mặc một bộ váy gấm vóc lụa là trên dệt hoa, một cuộn vải như vậy ở Vân Thường các cũng là vô cùng xa xỉ, trên tóc cài châu hoa gắn ngọc phỉ thuý, lấp lánh muôn mày, hệt như nàng ta hận không thể cắm hết đủ mọi kiểu dáng trang sức đẹp nhất lên đầu.

Xinh đẹp thì cũng gọi là xinh đẹp, chỉ là quá... tục tằng.

Thanh Đồng không khỏi cười nhạo một cái, không biết trong đầu Diệp Lan San này có cái gì nữa.

“Muội muội, sao ngươi lại mặc như này chứ?” Diệp Lan San nhìn bộ đồ dệt từ tố cẩm của Trọng Quỳ, vô cùng giản dị, đến tóc cũng chỉ tuỳ tiện vấn sau đầu, gài một cái hoa điền làm từ mã não màu đỏ, nhưng thật ra đơn giản mà lại độc đáo.

Nhưng trong mắt Diệp Lan San thì đây lại là quá mức sơ sài, nghĩ một chút, vừa hay Trọng Quỳ trông như thế thì có thể tôn lên vẻ sang quý của nàng!

“Không được sao? Nếu không được thì để ta đổi một bộ khác.” Trọng Quỳ cười tủm tỉm hổ.

Cái chỉ số thông minh bằng đứa nhóc ba tuổi của Diệp Lan San đương nhiên không thể thoát khỏi mắt của Trọng Quỳ, nàng nhìn một cái là đã biết Diệp Lan San đang nghĩ cái gì trong đầu.

“Không cần đâu, không cần đâu. Muội muội mặc vậy là tốt nhất, chúng ta đi thôi.” Diệp Lan San mừng rỡ nói.

Trọng Quỳ gật gật đầu, đang muốn đi theo nàng ta thì Thanh Đồng lại sốt ruột cản lại: “Tiểu chủ nhân, để nô tỷ chỉnh trang một chút cho ngài đã.”

Dù sao tới đó cũng đều là các tiểu thư con nhà quý tộc, ăn mặc tuỳ tiện như vậy đi sao được? Trọng gia cũng không nghèo túng tới vậy.

“Như vậy là được rồi, đi thôi.” Trọng Quỳ thản nhiên đáp rồi đi cùng với Diệp Lan San đi ra ngoài, lên kiệu, thẳng tiến về phía biệt uyển ở ngoại thành Hàm Đan của Nguỵ Kỳ hầu.

Đó là một toà biệt uyển toạ trên một khu đất rất rộng, giữa là một dòng sông nhỏ vắt ngang qua, cây cỏ vô cùng tốt tươi, bóng từ những tán là rậm rạp đổ xuống sân cưỡi ngựa.

Dưới gối Nguỵ Kỳ hầu có rất nhiều con gái, không ít người đã bị đưa đi liên hôn, hiện giờ chỉ có đứa con gái thứ năm Triệu Liên Y là được cưng chiều nhất, đã tới tuổi kết hôn nhưnh vẫn chưa tìm được nhà thích hợp.

Nhà bình thường cũng chẳng ai dám cưới cô tiểu thư hầu phủ bị chiều hư này. Nguỵ Kỳ hầu dung túng cho nàng ta tuỳ hứng tới độ vô pháp vô thiên, hiếm có ai dám đi trêu ghẹo. Ở Hàm Đan, không có ai dám đối nghịch với nàng. Nàng ta hứng lên lại mời các tiểu thư trong thành tụ hội, cũng không có ai dám từ chối.

Diệp Lan San là nghé mới sinh không sợ hổ, không biết Triệu Liên Y ghê gớm tới đâu, dù Diệp phu nhân đã cảnh cáo thì vẫn không đọng lại cái gì trong đầu.

Xuống xe ngựa, Diệp Lan San vừa đi vào biệt uyển vừa trợn trừng mắt nhìn khắp nơi, kinh ngạc cảm thán liên tục.

“Nơi này lớn quá đi mất, phòng được thiết kế đẹp như vậy, ta rất thích!”

Trọng Quỳ chỉ cười nhạt không nói lời nào, mà các vị tiểu thư đi ngang qua lại không khỏi dừng bước, nhìn vế phía Diệp Lan.

Thấy nàng ta dáng vẻ cái gì cũng không biết thì họ không khỏi khinh thường, nhưng khi trông thấy Diệp Lan San cả người quấn đầy phục sức tục tằng tới độ khó tin thì đều bật cười kinh miệt thành tiếng.

Trọng Quỳ chỉ là cười cười không nói lời nào.

Mà đi ngang qua các vị tiểu thư lại đều cầm lòng không đậu dừng lại bước chân tới, triều diệp rã rời nhìn qua.

Diệp Lan San ngây thơ đần độn, chỉ biết rằng đang có rất nhiều nhiều người nhìn mình thôi. Nàng cho rằng vẻ ngoài đẹp đẽ sang trọng của mình vô cùng thu hút, vì vậy đầu cảng ngẩng cao lên, ngực ưỡn ra.

“Ngươi nhìn nàng ta kìa, xấu quá đi mất!”

“Trông tục phát khiếp, chẳng biết là ai.”

“Ta chưa từng gặp bao giờ, nhưng chắc xuất thân cũng chẳng ra gì thôi.”

“Người đi cùng nàng ta thật ra không tồi, thanh nhã độc đáo, dáng vẻ đoan trang chính trực không mất lễ nghi.”

“Đúng vậy, người đó trông rất xinh đẹp, cũng không có mị khí.”

...

Diệp Lan San nghe được những lời này, mặt dần nhăn lại rồi đỏ bừng. Mà lúc này có một thanh niên mười tám, mười chín tuổi đi ngang qua, vốn họ đang mải nói cười với nhau nhưng thấy Diệp Lan San thì cũng đứng lại.

“Hahahaha! Sao vào đây lại có một con gà mái mẹ đi lạc thế này!” Trong đó có một vị nữ tử thoạt trông kiều diễm tươi tắn, nàng ta mặc một bộ kỵ mã trang màu nâu, trên tay cầm roi ngựa, vừa trông thấy Diệp Lan san thì đã bật cười lớn. Mà mấy tên nam tử đi theo nàng cũng bật cười hùa theo.

“Liên Y, không phải là khách ngươi mời đến ư? Có khi nào thiệp mời tới nhầm Phong Nguyệt lâu rồi hay không?l

Mà nam tử vừa lên tiếng thì Trọng Quỳ cũng biết mặt, đó chính là Thái tử Triệu quốc Triệu Thiên.

“Kể cả ta có gửi nhầm thì đám hạ tiện đó dám mò tới đât sao?” Triệu Liên Y hừ lạnh một tiếng, ánh mắt không có thiện ý nhìn về Diệp Lan San, “Trang điểm yêu mị tục tằng như thế, chắc chắn trong đầu toàn những thứ kinh tởm.”

Triệu Liên Y từ trước tới giờ tính tình hung tàn, những gì nàng không thích đều thẳng thắn bộc lộ ra ngoài.

Diệp Lan San đã chọc vào vảy ngược của nàng ta, e là sau này cũng khó sống ổn được.

“Liên Y tỷ tỷ, ta là Diệp Lan San, hầu gia nhất định đã nói qua với ngươi về...” Diệp Lan San cuống quýt giải thích.

Bốp!

Ai ngờ Triệu Liên Y còn chưa để nàng ta dứt lời đã mạnh tay tung một cái tát, “Cái loại bỉ ổi dám câu dẫn cha ta!”

Cái tát kia đương nhiên không nhẹ, ngay khi Diệp Lan San bị tát thì nước mắt đã trào ra, một bên mặt sưng vù lên.

“Ta không làm vậy, ô ô ô, tỷ tỷ của ta là phi tử Diệp Nghê Thường của vương thượng mà.”

Vừa nghe nàng ta nói vậy, đến Triệu Thiên đang ngồi xem trò vui mặt cũng đổi sắc, “Nuội muội của Diệp Nghê Thường cơ à, khó trách, khó trách...”

“Hoá ra là ngươi à, ta còn tưởng là ai cơ chứ! Muội muội của hồ ly tinh thì vẫn là hồ ly tinh mà thôi!” Ngữ khí của Triệu Liên Y càng thêm sắc bén. Mà những người xung quanh cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.

“Muội muội của Diệp Nghê Thường cũng chính là con gái của Diệp Bình, đúng là cả nhà ai nấy đều không biết xấu hổ là cái gì!”

“Cái loại người như này chết một vạn lần cũng không đủ! Tội nhân của Triệu quốc!”

...

Diệp Lan San chưa từng đối mặt với tình huống như vậy, vội vã trốn ra sau Trọng Quỳ.

Mà Trọng Quỳ cũng không nghĩ tới là Diệp Lan San sẽ bị công kích như thế, nàng còn cho rằng sẽ bị cười nhạo mà thôi. Thầm thở dài trong lòng, Trọng Quỳ không khỏi than thở, chỉ số thông minh chưa đủ để sống mà lại còn đá trúng tấm ván sắt.

“Tiểu Quỳ, ngươi cũng tới đây sao?” Lúc này Triệu Như Ý từ trong đám đông bước tới, chán ghét nhìn lướt qua Diệp Lan San, “Cái loại ngươig không biết xấu hổ như ngươi sao lại bám lấy Tiểu Quỳ, tính bôi nhọ Tiểu Quỳ sao?”

“Như Ý, vị mỹ nhân này là ai đấy?” Triệu Thiên không có hứng thú gì với Diệp Lan San, nhưng trông thấy Trọng Quỳ là hai mắt đã sáng rực.

Ôi, là mỹ nhân!

Triệu Liên Y vừa thấy thái độ của Triệu Thiên, ánh mắt nhìn về phía Trọng Quỳ cũng dần hung tàn.

Trọng Quỳ thầm than xui xẻo trong lòng, nàng còn chưa rảnh đắc tội nữ nhân tàn nhẫn này đau, nàng hứng đao kiếm thì ai xử lý Diệp Lan San đây?

“Vừa rồi ngươi mắng Lan San tỷ tỷ nhất định là vì ngươi sợ Diệp mỹ nhân sinh hạ một vương tử sẽ đoạt vị trí thái tử của ngươi.” Trọng Quỳ trừng mắt, lớn tiếng nói với Triệu Thiên.

Sắc mặt Triệu Thiên kịch biến, khí tức dần trở nên lạnh lẽo. Nha đầu thối này trông cũng không tệ mà sao lại não tàn tới độ này?

“Nha đầu thối, ngươi còn dám nói vớ vẩn. Con tiện nhân kia thì sao, bổn thái tử sớm hay muộn đều sẽ xử lý ả ta mà thôi!”

“Diệp mỹ nhân có mà sợ ngươi ấy! Lan San tỷ tỷ có Nguỵ Kỳ hầu chống lưng, Nguỵ Kỳ hầu mới là lợi hại nhất, ngươi tính là cái gì chứ?” Trọng Quỳ bạo gan nói tiếp.

Lúc này đến Như Ý cũng sợ hãi, chuyện gì thế này, Trọng Quỳ lúc ra ngoài đường đã quên uống thuốc sao?

“Ngươi nói nữa...” Triệu Thiên giơ nắm tay lên, đối với nữ nhân, đặc biệt là với mỹ nhân thì thật ra hắn vẫn còn chút phong độ, không hạ thẳng tay.

“Thái tử điện hạ, so đo với đứa bé đâu phải việc cao thủ nên làm?” Như Ý vội vàng che chắn cho Trọng Quỳ, đối mặt với Triệu Thiên.

Mà Triệu Thiên trông thấy Như Ý thì cũng thoáng do dự, dù sao ảnh hưởng của Bình Nguyên quân ở Triệu quốc cũng không nhỏ.

“Thái tử, một đứa bé nói vậy chỉ sợ là có kẻ thầm dạy hư.” Triệu Liên Y thấy Trọng Quỳ ngu ngốc tới độ khó tin như vậy, cũng không còn thấy mình bị uy hiếp nữa. Một con nha đầu tám, chín tuổi đầu thì làm được cái gì kia chứ?

Triệu Thiên nheo mắt nhìn về phía Diệp Lan San, xem ra lời này cũng không phải do nàng ta mà là Diệp Nghê Thường rồi dạy rồi.

Diệp Lan San chưa kịp làm gì lại bị Triệu Thiên lườm, nàng ta run bần bật sợ hãi, vội vã lắc đầu: “Không, không phải ta.”

“Lan San tỷ tỷ, không cần sợ hắn làm gì. Đến khi Diệp mỹ nhân sinh hạ tiểu vương tử thì...”

“Ngươi câm mồm!” Diệp Lan San lớn tiếng quát, chỉ hận không thể xông lên vả vào mặt Trọng Quỳ. Nha đầu thối này nói lời gì thế, dám chọc thái tử điện hạ như vậy có phải chán sống rồi hay không?

Trọng Quỳ lúc này cũng im lặng không nói gì nữa, não tàn như vậy đến nàng cũng chịu không được.

Hiệu quả của chiêu “hoạ thuỷ đông dẫn[1]” này cũng không tệ!

Đã đạt được mục đích, nàng cũng lười dây dưa với họ, kéo tay Như Ý: “Chúng ta qua bên kia chơi đi.”

“... Được.” Như Ý đang là hoà thượng quá cao không sờ tới đầu[2], Trọng Quỳ vừa rồi đúng là uống nhầm thuốc rồi.

Hai người vừa rời đi thì Triệu Thiên và Triệu Liên Y còn đứng lại uy hiếp Diệp Lan San một lần nữa rồi mới bỏ đi.

Cách đó không xa, trên một toà gác mái bốn phía trống trải rèm buông, bên trong có hai bóng người đang cùng nhau chơi cờ.

Ván cờ không có nhiều thay đổi mà vô cùng bình thường, hệt như mặt hồ trong veo không chút gợn sóng, liếc mắt là nghĩ ra nước đi.

“Một chiêu này của Tín Lăng hầu vô cùng cao minh.” Ngữ điệu ôn nhuận bình thản vang lên, mang theo ý cười hờ hững.

Ánh sáng xuyên qua lớp sa mỏng như ẩn như hiện, một dải sáng rủ lên trên người hắn, vạt áo đỏ lượn sóng tơi trên sàn gỗ trơn bóng, hệt như một đoá hoa bỉ ngạn tươi đẹp rực rỡ.

“Vu Ly công tử không hề dụng tâm với ván cờ này, bổn hầu thắng không phục.” Tín Lăng hầu tựa như trích tiên, bạch y trắng muốn như tuyết, trên vẻ mặt tươi cười lấp lánh ánh sáng.

Vu Lu đặt một quân cờ xuống, khẽ cười một tiếng rồi đáp: “Tại hạ thua.”

“Thế màn khắc khẩu vừa rồi ở ngoài kia Trọng Quỳ tiểu thư đã thắng đúng không?” Tín Lăng hầu đưa mắt nhìn ra ngoài, đương nhiên không thể thấy được khung cảnh bên dướ. Nhưng Vu Ly lại có thể quan sát vô cùng rõ ràng qua khe hở của tấm màn che đang đong đưa.

“Cũng không gọi là thắng.” Vu Ly cười mỉm, “Chẳng qua là tự bảo vệ chính mình mà thôi.”

“Một hài tử băng tuyết thông minh[3].” Tín Lăng hầu không khỏi bật cười, “Sao lại có người nói nàng ngốc kia chứ?”

“Tiểu chủ nhân chưa bao giờ ngốc cả.” Vu Ly đứng dậy, bước tới bên cửa sổ trống trải kia, tấm rèm che màu trắng bay vờn quanh người hắn, hồng y diễm lệ như liệt hoả, cả thế gian dường như cũng phải chấn động.

Cách đó không xa có một thiếu nữ lưu loát xoay người leo lên yên ngựa, tiêu sái kéo lấy dây cương rồi phóng tầm mắt về phía xa, rõ ràng trông nàng tinh tế mảnh mai tới vậy nhưng vẫn không che được khí độ vương giả trong mình.

Trên yên ngựa dường như cũng chính là thiên hạ của nàng, trong lĩnh vực này tuyệt đối không có cái có thể tranh phong với nàng.

Tia sáng đó sao có thể lại chói mắt tới vậy?

“Chi bằng cược một ván xem hôm nay ai sẽ thắng đi.”

“Nếu hầu gia đã có nhã hứng thì Vu Ly đương nhiên sẽ phụng bồi.” Bên môi Vu Ly là ý cười hờ hững.

Tín Lăng hầu liếc nhìn hắn, cười đáp: “Đã vậy thì bổn hầu đánh cược rằng Trọng Quỳ tiểu thư sẽ chiến thắng.”

Vu Ly nhìn hắn, cũng không hề kinh ngạc, tươi cười trả lời, “Tại hạ cược cho con gái Nguỵ Kỳ hầu Triệu Liên Y.”

“Hahaha! Vu Ly, nếu Trọng Quỳ biết ngươi không tin tưởng nàng như vậy, chỉ sợ sẽ phẫn nộ.” Tín Lăng hầu bật cười lớn.

“Lần đánh cược này tiểu chủ nhân không biết, không phải vậy sao?” Vu Ly hờ hững đáp lời.

Tín Lăng hầu cất giọng: “Được, đây là màn cá cược giữa hai ta, không có kẻ thứ ba biết được.”

“Hầu gia anh minh!”

...

“Tiểu Quỳ, ngươi biết cưỡi ngựa à?”

Như Ý nhìn Trọng Quỳ sải bước leo lên lưng ngựa, nhớ lại ngày đó trên đường lớn Trọng Quỳ cưỡi ngựa cũng là được người khác giữ dây cương hộ, nghĩ thầm trong đầu chỉ sợ nàng cũng không biết cưỡi ngựa.

“Ta...” Trọng Quỳ suy nghĩ một chốc rồi đáp, “Cũng biết một chút.”

“Hai ta vẫn nên tìm một người tới dạy thì hơn.” Như Ý lo lắng đề nghị.

“Không cần đâu, ta biết mà, ngươi leo lên trước đi.”

“Ta...” Như Ý do dự, “Cha ta nói rằng thân là nữ nhi thì nên có dáng vẻ của nữ nhi nên từ nhỏ đã không cho ta tập võ, cũng không cho ta cưỡi ngựa...”

Triệu quốc đã thực hiện “Hồ phục kỵ xạ” nhiều năm, không thể tin được rằng Bình Nguyên quân vẫn còn giữ tư tưởng cổ hủ đó với con gái mình.

“Ta dạy ngươi.” Trọng Quỳ từ trên lưng ngựa nhảy xuống, cẩn thận dạy Như Ý cách leo lên lưng ngựa rồi cách khống chế ngựa.

Nàng nói rất ngắn gọn, cũng chỉ tóm lược ý quan trọng nhất. Lý thuyết cũng không quan trọng, thông qua thực tiễn mới có thể năm bắt được, mà trọng yếu nhất vẫn là lòng can đảm.

“Ngươi nói nghe rất dễ dàng.” Như Ý cẩn thận quan sát con ngựa trước mặt, hình như cũng không khó như nàng tưởng tượng.

“Quan trọng là có lá gan lớn một chút, không sao đâu.” Trọng Quỳ cổ vũ Như Ý rồi nắm lấy dây cương của nàng ta, leo lên ngựa rồi chậm rãi chạy một vòng trước mặt.

Đón làn gió mát mẻ mới lạ tạt vào người, ngay từ lần đầu cưỡi ngựa Như Ý đã thấy vô cùng hưng phấn.

Chạy xong một vòng, khi họ quay lại chỗ cũ thì đám người Triệu Như Ý cũng đã cưỡi ngựa tiến lại gần.

Diệp Lan San cũng cưỡi một con ngựa bám theo sau, miệng mím chặt không dám nói gì, tâm tình vô cùng tệ, hiển nhiên là những hì xảy ra ngày hôm nay quá khác xo với dự đoán ban đầu của nàng ta.

“Triệu Như Ý, cuối cùng thì ngươi cũng biết cưỡi ngựa rồi đấy. Hôm nay rốt cục cũng muốn tỷ thí một lần với ta sao?” Triệu Như Ý tựa tiếu phi tiếu nhìn hai người bọn họ, trên mặt là ý cười khinh miệt.

“Sao ta lại phải so với ngươi?” Như Ý hừ một tiếng rồi nói với Trọng Quỳ: “Chúng ta qua bên kia chơi đi.”

“Xem ra ngươi không dám rồi.” Triệu Liên Y kiêu ngạo khích tướng, “Con gái Bình Nguyên quân xem ra cũng chả có gì ghê gớm cả.”

“Ngươi thì có gì hơn người chứ?” Như Ý cũng không quan tâm mình bị cười nhạo, chỉ là thấy có người nhắc đến Bình Nguyên quân thì lòng vô cùng khó chịu.

“Kỵ thuật của ta đương nhiên thắng ngươi, mà ngươi còn chẳng có gan mà đến so với ta.”

“Ngươi...” Tay Như Ý siết chặt lấy dây cương, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, không biết nên làm gì mới phải.

“Không sao đâu, so thử đi.” Tiếng Trọng Quỳ nhẹ nhàng vang lên.

Như Ý ngẩng đầu, đôi mắt đã bắt đầu hoe đỏ, nàng nếu bây giờ đấu với Triệu Liên Y xong thua thì biết sao bây giờ? Nàng mới học kỵ thuật, làm gì cũng không có khả năng thắng được.

“Thắng thua cũng không quan trọng, không thể để nàng ta khinh thường mình được.” Trọng Quỳ cười, liếc nhìn Như Ý,

Ánh mắt bình tĩnh kia hệt như Trọng Quỳ đã nắm chắc mọi thứ trong tay, khiến người khác thấy an tâm vô cùng.

Như Ý hệt như được cổ vũ, lòng tin đã tăng lên gấp bội, “So thì so, có gì ghê gớm kia chứ, cứ làm như ta sợ ngươi ấy!”

“Hahahaha!” Triệu Liên Y vừa nghe thì đã cười rộ lên, “Triệu Như Ý, thua đừng khóc nhè đấy.”

“Ngươi mới khóc nhè ấy!”

“Đã thế thì...” Triệu Liên Y liếc mắt đám tiểu thư quý tộc bình hoa đang khoa chân mua tay đứng xung quanh, “Đấu với ta đi.”

Những người đó sao dám đấu với nàng, ngày thường cũng chỉ có mấy người Triệu Liên Y chơi cùng là dám tỉ thí với nàng.

“Triệu Như Ý, hôm nay đầu ngươi bị nhúng nước rồi, dám tỉ thí với Liên Y, đúng là nực cười.”

“Đúng vậy, Liên Y năm nào cũng là quán quân, ngươi chỉ biết mò tới tự rước nhục vào người mà thôi.”

“Hahaha, đúng thế, chắc chốc nữa lại khóc cho mà xem!”

...

Đám người kia không ngừng lời ra ý vào, Như Ý cũng không nhịn được mà suýt lên tiếng phản bác, chỉ là Trọng Quỳ lại kéo tay nàng, giúp nàng bình tĩnh lại.

Cách để đối phó địch nhân tốt nhất không phải đôi co, miệng nói sẽ thắng với bọn họ mà là nên lấy hành động ra để chứng minh mình hoàn toàn nghiền áp bọn chúng!

Trông thấy Trọng Quỳ bình tĩnh như vậy, Như Ý cũng dần bình tĩnh theo, nhưng trong lòng vẫn có chút lo sợ.

Lần này tỉ thí cưỡi ngựa có mười người tham gia, vì đa số các tiểu thư đều là dạng chân yếu tay mềm nên cũng không thể tham gia đấu cưỡi ngựa bắn cung được.

Mười người đứng thành một hàng thẳng, Trọng Quỳ và Như Ý bị xếp ở góc, ngay từ đầu vị trí cũng đã bất lợi, mà Triệu Liên Y lại được xếp ở trong.

Ngay khi tiếng kèn bắt đầu vang lên, ngựa của nàng đã lao như bay về phía trước. Trọng Quỳ nhìn lướt qua, bĩu môi, giữa một đám nữ nhân vô dụng như này thì kỵ thuật của Triệu Liên Y cũng xem như hạc giữa bầy gà. Nhưng mà với Trọng Quỳ, kỵ thuật như vậy còn chưa đủ để đặt vào mắt nàng.

“Như Ý, giữ chặt lấy dây cương, dùng chân ghì thật mạnh và kẹp chặt vào bụng ngựa. Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì ngươi cũng chỉ cần quan tâm chạy thẳng về trước thôi, hiểu chưa?” Trọng Quỳ vừa lao nhanh về trước vừa dặn dò Triệu Như Ý.

Ngựa họ cũng chạy một trước một sau, đây là lần đầu tiên Như Ý cưỡi ngựa, khuôn mặt nhỏ đã tái mét.

Quãng đường chạy cũng không quá, ước chừng 1000m, phía đích đã cắm cờ màu đỏ, chạy tới nơi cắm cờ đỏ trước thì tính là thắng.

Trọng Quỳ đi theo sau Như Ý, hai người đã hoàn toàn bị bỏ xa. Mà tám người kia thì đều chạy theo sau Triệu Liên Y, dọc đường tươi cười vui vẻ như đã nắm chắc chiến thắng trong tay.

Trọng Quỳ đưa mắt nhìn bảy con ngựa đen thuần huyết trước mặt, thầm than trong lòng, đây cũng là bảy con ngựa tốt.

Ước chừng đã đi được hái phần ba, gió chợt nổi lên, cỏ trên mặt đất không ngừng xào xạc, xào xạc. Trọng Quỳ không mặc kỵ phục tay áo bó chặt kiểu Hồ mà là y phục bình thường, ống tay áo to rộng cũng vừa hay có thể che được tay nàng làm cái gì.

Ngay khi ống tay áo tung lên, một cục đá lớn cỡ móng tay đột ngột bay về phía trước, bắn về phía chân ngựa của Triệu Liên Y.

Hí...!

Con tuấn mã thuần huyết kia hí vang một tiếng, hai chân trước đột ngột quỳ xuống. Khi đang phi nước đại mà lại xảy ra tình huống như vậy, chính là sự cố trí mạng!

Khi Trọng Quỳ ra tay đương nhiên cũng không bận tâm đến tính mạng của Triệu Liên Y, thủ đoạn của nàng trước nay luôn tàn nhẫn máu lạnh như vậy, không sống được thì chính là chết thế thôi!

Ngựa của Triệu Liên Y quỳ xuống, nàng ta đang ngồi trên lưng ngựa cũng bị hất tung lên. Mấy con ngựa theo sau sao có thể tránh kịp, không biết là con ngựa nào vọt qua người Triệu Liên Y mà có ngựa còn đá mạnh lên mặt nàng ta một cái.

“A!!!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mấy con ngựa chạy sau cũng giật mình, vội vã chạy vòng sang một bên tránh ra, đứng đần ngừoi không nhúc nhích.

Trọng Quỳ thúc ngựa chạy lướt qua Như Ý, khẽ khàng nói: “Chạy nhanh lên, ngươi thắng chắc rồi.”

Như Ý ngẩn người, đích đến đúng là đã rất gần. Tuy cũng không hiểu sao mình lại may mắn tới vậy, nhưng Như Ý vẫn kẹp chặt bụng ngựa, thúc nó chạy về đích.

“Triệu Như Ý thắng!” Trọng tài giơ cờ đỏ lên rồi hô lớn. Trọng Quỳ ghìm dây cương rồi ngoái đầu về sau, Triệu Như Ý giờ đúng là thảm không nỡ nhìn.

“Ai dẫm ta? Ai dẫm ta!” Mặt Triệu Liên Ý đã bị đá sưng vù nhưng cũng không quên tìm người để trả thù. Cái tính này giống Nguỵ Kỳ hầu như đúc, thảo nào được yêu chiều tới vậy.

Mấy nữ tử kia sợ run bần bật, không ai dám nói gì, người của Nguỵ Kỳ hầu phủ cũng tới rất nhanh, ba chân bốn cẳng đem Triệu Liên Y đi chữa thương.

Nhân lúc này, Như Ý cưỡi ngựa đi qua, từ trên cao nhìn xuống mà tuyên bố: “Lần này ta thắng rồi!”

“Ngươi sao lại thắng được chứ, ngươi, ngươi...” Triệu Liên Y thờ hổn hển, ánh mắt ngoan độc độc nhìn Triệu Như Ý.

Những người xung quanh đến thở mạnh cũng không dám, Nguỵ Kỳ hầu một tay che trời như vậy mà còn có kẻ trêu chọc Triệu Liên Y sao?

“Chỉ là vui đùa mà thôi, đừng xem trọng quá làm gì.” Trọng Quỳ cười nói, cũng thật là đáng tiếc, vừa rồi không giết quách kẻ này cho xong. Chỉ là lần này Như Ý thắng, không biết nàng ta sau này có còn tìm cơ hội trả thù hay không.

Như Ý nghe thấy Trọng Quỳ nói vậy, nhún nhún vai: “Đúng vậy, hôm nay mọi người tới đây giải trí mà thôi, Liên Y tỷ tỷ, ngươi bị thương nặng như thế, nên trở về nhanh nhanh một chút mới phải.”

Lòng Triệu Liên Y tuy đã thoải mái hơn đôi chút nhưng trước khi bị người ta nâng đi vẫn còn kịp lườm hai người họ một cái.

“Sao lại thế nhỉ? Con ngựa Liên Y cưỡi là do Tây Vực tiến cống, sao lúc phi nước đại lại té ngã chứ?”

“Ta sao biết, đến chân con ngựa kia cũng gãy rồi.”

“Đúng là kỳ quái, lần này nàng ta bị thương không nhẹ đâu.”

“Lại đúng lúc quá còn gì, thái tử tuyển phi cũng không tuyển nàng ta nữa.”

“Haha, cũng đúng, nghe đồn trước kia Nguỵ Kỳ hầu còn muốn cưỡng gả nàng cho thái tử điện hạ kia mà.”

“Chỉ bằng nàng ta mà còn muốn làm thái tử phi. Lần này tốt nhất là nên bị huỷ dung, vậy mới là tốt nhất”

...

Triệu Liên Y vừa bị khiêng đi, đám nữ nhân kia đã tíu tít chuyện trò, cái vẻ mặt vui sướng khi người gặp hoạ này ghê tởm hơn Triệu Liên Y kia nhiều.

Trọng Quỳ từ trên lưng ngựa leo xuống, lướt qua bọn họ rồi lạnh lùng nói: “Múa lưỡi sau lưng người khác, cũng không sợ đứt lưỡi nhỉ.”

Đám tiểu thư quý tộc kia đồng loạt xoay người nhìn về phía Trọng Quỳ, nhưng lúc này nàng đã đi xa.

Nàng không có hứng thú bênh vực kẻ yếu với Triệu Liên Y, chỉ là nàng rất ghét những kẻ thích ra vẻ đó!

...

Phía xa xa trên gác mái, hai vị nam tử phong quang vô hạn đang sóng vai đứng bên nhau, gió cuốn phăng lớp màn che màu trắng bay múa phần phật bên cạnh người họ.

Sau khi quan khán toàn bộ quá trình, Tín Lăng hầu không khỏi kinh ngạc trong thoáng chốc, nhưng sau đó lại nở nụ cười hờ hững: “Xem ra ta và ngươi hôm nay đều không được may mắn cho lắm rồi.”

“Đúng vậy.” Vu Ly cũng không nghĩ kết quả sẽ là như vậy. Vốn theo hắn nghĩ thì tiểu chủ nhân sẽ không rêu rao đắc tội người như Triệu Liên Y, khi thi đấu nhất định sẽ lấy bo bo giữ mình làm trọng, khi thi đấu nhất định sẽ cố thua. Vu Ly vẫn có vài phần hiểu Trọng Quỳ, nhưng kết quả vẫn là ngoài dự tính của hắn.

“Thật kỳ quái, con ngựa kia của Liên Y là do Tây Vực tiến cống, có thể phi tám trăm dặm ngày đêm không nghỉ, sao lại dễ dàng xảy ra sự cố như vậy?” Tín Lăng hầu vẫn còn có chút nghi vấn với những chuyện vừa xảy ra.

“Trong cuộc đời có biết bao điều ngoài ý muốn, ai mà biết rằng nó khi nào sẽ xảy ra?” Vu Ly mỉm cười, tuy một màn vừa rồi đúng là rất thê thảm, nhưng vì không liên quan đến bọn họ nên hắn cũng lười quan tâm.

“Hahaha, Vu Ly công tử nói rất đúng.” Tín Lăng hầu cũng tán thành với hắn.

Dù sao thì diễn biến của sự việc xảy ra cách họ quá xa, dù thực lực hai người có mạnh tới đâu đi chăng nữa thì cũng khó có thể thấy rõ được biến cố đã phát sinh như nào.

“Ván cờ cũng kết thúc rồi, hầu gia đã muốn đi hay chưa?” Vu Ly cất tiếng hỏi.

“Đi cùng nhau đi.”

Xoay người, bóng Vu Ly và Tín Lăng hầu biến mất khỏi cửa sổ.

[1]: “hoạ thuỷ đông dẫn” nghĩa là tránh né, dẫn một chuyện xấu từ một nơi này đến nơi khác cũng sẽ gây hại cho mình.

[2]: “hoà thượng quá cao không sờ tới đầu” nghĩa là chưa nắm bắt được tình huống, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

[3]: “băng tuyết thông minh” nghĩa là tư chất thông tuệ như băng tuyết, rất thông minh, tinh nhạy.