Trọng Quỳ quan sát vài vòng, xác nhận là không còn con ngựa nào nữa thì cũng đành phải ngồi kiệu mà đi về.
Vương cung và Trọng phủ nằm ở hai phía khác hẳn nhau của thành Hàm Đan nên đường về cũng khá xa, trong thành mọi người cũng đã bắt đầu tắt nến và đi nghỉ ngơi.
Những binh lính trong thành vẫn đang tuần tra ở khắp nơi, ngoại trừ tiếng bước chân đều đều ra thì quanh thành im ắng vô cùng. Khi họ đã trở về tới phía Tây thành, trong không khí đột nhiên bốc lên mùi tanh tưởi quái gở nồng nặc trong không khí, hệt như mùi máu vậy!
Khứu giác của Trọng Quỳ vô cùng nhạy bén, mà Tiêu Sơ Lâu cũng không hề kém cạnh. Hắn giục ngựa đi chậm lại sau đó ra hiệu với xa phu. Nhóm hộ vệ của Trọng gia cũng vô cùng ăn ý vây quanh lấy kiệu của Trọng Quỳ.
Trọng Quỳ vén rèm lên, liếc mắt nhìn qua bốn phía gõ đường tối đen như mực. Giờ cũng đã rất muộn nên khắp nơi tối om om, chỉ có loáng thoáng bóng vũ khí trên tay của hộ vệ được ánh sáng từ đèn lồng treo bên xe ngựa rọi tới, càng khiến không gian xung quanh thêm phần tĩnh mịch vô cùng quỷ dị.
Tiêu Sơ Lâu thúc ngựa tiến lên vài bước rồi mới dừng lại. Hắn cầm cây đuốc trên tay rồi giơ lên phía trước thì chợt trông thấy một bóng người bé xíu máu me chảy đầm đìa không ngừng. Mà kẻ đó cũng giật mình bừng tỉnh, ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ trong màn đêm lại thêm vài phần quái gở.
“Hí!”
Ngựa của Tiêu Sơ Lâu giật mình sợ hãi, hai móng trước giơ lên không trung, chỉ sợ thiếu chút nữa đã chạy như điên đi mất, cũng may là kỵ thuật của hắn vô cùng tốt, nếu không phải khống chế kịp thời thì sẽ phải ngã xuống đất.
Cây đuốc trong tay Tiêu Sơ Lâu rơi xuống, lăn lông lốc lại gần đứa bé kia, cũng chiếu lên bóng người gầy yếu của hắn. Trong lòng Trọng Quỳ vô cùng, đó là Tát Già.
Tát Già... sao hắn lại ở đây, sao lại bị thương nặng như thế...
Lúc này nàng không thể đường hoàng đi ra ngoài, chỉ có thể cất giọng ra lệnh, “Là một đứa bé thôi, mang hắn về trong phủ chữa thương đi.”
Tiêu Sơ Lâu bình ổn lại ngựa của mình, cũng cố gắng bình định lại tâm trạng vừa giật mình kinh sợ của mình, đáp: “Tiểu chủ nhân, đứa bé này vô cùng quái dị, ta nghĩ rằng tốt nhất chúng ta không nên xen vào chuyện của người khác.”
Hắn hiện đang là người bảo vệ, lo cho an nguy của Trọng Quỳ, cũng quyết không để bất cứ thứ gì có thể làm hại đến nàng.
“Không sao đâu, hắn còn nhỏ như thế, sẽ không có chuyện gì đâu.” Trọng Quỳ voi cùng kiên trì, “Nếu không cứu hắn thì có thể hắn sẽ chết mất.”
Tiêu Sơ Lâu thoáng do dự một lúc, cũng không muốn gạt bỏ lòng lương thiện giúp người của Trọng Quỳ, cuối cùng vẫn vẫy vẫy tay, gọi hai tên hộ vệ của Trọng gia đi theo tới.
“Mang hắn đi.” Tiêu Sơ Lâu ra lệnh, cũng không quên bổ sung thêm, “Nhớ cẩn thận một chút.”
Hai kẻ kia bước xuống ngựa, nhưng họ còn chưa tiếp cận lại gần thì người nằm trên mặt đấy đã loạng choạng bò dậy, cả người hắn máu me be bét, khiến người trông thấy không khỏi đau lòng.
Ánh sáng từ cây đuốc rọi vào mặt hắn khiến tất cả mọi người đều thấy rõ được những vết sẹo xấu xí ghê rợn trên gương mặt nhỏ nhắn kia. Vừa trông thấy, mọi người đều đồng loạt hít một hơi thật sâu. Trông khiếp quá!
Hắn chậm rãi đưa mắt nhìn về phía Trọng Quỳ, đôi mắt đỏ như máu loé lên một tia sáng quỷ dị, mãi một lúc sau mới bật cười lạnh một tiếng, khinh thường mỉa mai: “Dù có thay đổi thế nào đi chăng nữa thì thương tật vẫn mãi là thương tật mà thôi, bản chất ti tiện đã ngấm sau vào trong máu vĩnh viễn cũng không thể rửa trôi được!”
Hắn vừa mở miệng đã tuôn ra một tràng vũ nhục như mưa, cái thói độc miệng của tên Tát Già này, chết vẫn không thể thay đổi được!
“Tên tiểu tử thối này dám hồ ngôn loạn ngữ, chán sống sao!” Hai tên hộ vệ kia vừa nghe Tát Già nói vậy thì đã thấy tức giận vô cùng, suýt chút nữa đã xông lên đánh hắn một trận.
“Dừng lại đi, so đo với một thằng bé thì có được gì?” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng cản lại, “Tiểu tử, tiểu chủ nhân của Trọng phủ chúng ta là vì thấy ngươi đáng thương nên mới muốn cứu người, ngươi đừng có không biết điều như vậy.”
“Nàng không có tư cách để cứu ta.” Từ ánh sáng đèn lồng treo bên kiệu, Tát Già có thể trông thấy được bóng Trọng Quỳ đang vén rèm xe lên, nhưng trong ánh mắt khát máu quỷ dị của hắn không hề có một phần biết ơn nào!
Trọng Quỳ ngẩn người, chậm rãi buông màn xe xuống rồi hờ hững nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tiêu Sơ Lâu hiểu ý của Trọng Quỳ là cứ mặc kệ tên nhóc kia, mà Tiêu Sơ Lâu vốn không phải người thích lo chuyện bao đồng, vừa nghe thấy Trọng Quỳ nói vậy thì ra lệnh cho mọi người rời đi.
Xe ngựa chầm chậm rời đi, Trọng Quỳ cuối cùng vẫn lén vén rèm xe lên trông ra ngoài. Nàng chỉ thấy bóng người kia cả người bê bết máu đang từng bước tập tễnh rời đi, để lại một vệt máu dài ngoằng theo sau...
Nàng không thể nói lên được cảm xúc trong lòng mình hiện tại rốt cục đang thấy thế nào, rõ ràng là hắn cần có kẻ khác một tay giúp đỡ, vì sao còn phải quật cường tới vậy để làm gì kia chứ?
Trong lòng hắn có phải từ trước đến nay chưa từng tin tưởng một ai bao giờ hay không?
Tát Già, vì sao ngươi lại biến thành thế này?”
...
“Hẳn hôm nay tiểu chủ nhân đã vô cùng mệt mỏi rồi, vẫn nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Thanh Đồng giúp Trọng Quỳ cởi bỏ bộ lễ phục rườm rà kia ra rồi thay vào một bộ áo ngủ đơn giản. Sau khi trông thấy Trọng Quỳ đã chìm vào giấc ngủ, Thanh Đồng mới lui ra ngoài.
Trọng Quỳ nằm trên giường trằn trọc một hồi lâu, cứ mỗi khi nhắm mắt lại là trong đầu sẽ hiện ra hình ảnh đôi mắt đỏ yêu dị kia, không sao gạt bỏ được.
“Tên tiểu tử chết tiệt này.” Nàng khẽ mắng một tiếng rồi xoay người bật dậy, thay bộ đồ dạ hành rồi nhảy ra khỏi cửa sổ, trong nháy mắt đã biến mất trong màn đêm đen vô tận.
Rất nhanh, Trọng Quỳ đã xuất hiện ở đoạn đường vừa rồi mình trông thấy Tát Già. Lần theo mùi máu, Trọng Quỳ vô cùng cẩn thận đuổi sát theo ngay sau. Nàng là một điều tra viên chuyên nghiệp, đừng nói là để lại vết máu, chỉ cần từng xuất hiện bóng người thôi thì nàng vẫn có cách tìm được.
Ước chừng mười phút sau, Trọng Quỳ đã phát hiện ra Tát Già trốn trong một căn nhà bỏ hoang cũ nát của thành Hàm Đan. Khi nhìn thấy Tát Già, Trọng Quỳ chỉ trông thấy hắn đang co ro lại thành một cuộn tròn trên đống cỏ khô, máu tươi đã nhuộm toàn bộ không gian xung quanh thành một màu đỏ máu.
“Tát Già! Tỉnh lại đi, đừng có ngủ!” Trọng Quỳ tát mạnh lên mặt hắn vài cái, tim nàng đập thình thịch, thình thịch không thôi. Những người mất máu quá nhiều rất dễ rơi vào hôn mê, mà thường sẽ ngủ vô cùng thoải mái, một khi ngủ là sẽ ngủ một giấc thiên thu, không tỉnh lại nữa.
“Mẹ...” Giọng nói yêu ớt vang lên khiến Trọng Quỳ mừng rỡ vô cùng, cuối cùng thì cũng có động tĩnh rồi!
“Ta là Phần Nguyệt đây, ngươi nghe thấy ta nói gì hay không? Tỉnh lại đi, ta sẽ chữa thương giúp ngươi.” Trọng Quỳ lớn tiếng gọi, hu vọng rằng hắn nghe được lời mình. Nhưng Tát Già vẫn nhắm nghiền hai mắt lại, vết sẹo trên mặt của hắn trong bóng đêm lại càng trông ghê rợn.
“Mẹ...” Hắn nhỏ giọng lẩm bẩm, “Cho ta về nhà đi... có được hay không?”
Trọng Quỳ ngẩn người, giờ phút này hắn cũng chẳng còn vẻ toàn thân yêu khí quỷ dị như lúc trước, không phúc hắc độc miệng xảo trá, càng không lạnh nhạt xa cách đa nghi. Hắn hiện giờ chỉ là một đứa bé trai lạc đường mà không biết về nhà bằng cách nào thôi.
“Tát Già, nhà ngươi dù ở đâu đi chăng nữa thì ngươi cũng phải về bằng được, ngươi không được chết.” Trọng Quỳ nhét một viên đan dược vào trong miệng hắn.
Sau khi có Tu Di giới tử phù thì Trọng Quỳ luôn dự trữ lương khô rồi dụng cụ y tế, đan dược để có thể đề phòng cho bất kỳ tình huống nào. Nàng đốt lửa sưởi ấm, đồng thời cũng chiếu sáng căn nhà rách nát ọp ẹp này.
Trọng Quỳ lấy chút nước sạch, xé quần áo của Tát Già ra rồi giúp hắn lau rửa miệng vết thươmg trên người. Trên ngực và bụng của Tát Già có hai cái lỗ sâu hoắm, Trọng Quỳ kinh ngạc trợn mắt, ra tay độc ác như vậy với một đứa bé ư? Kẻ nào lại có thể tàn nhẫn tới vậy chứ?
Tiếc rằng nơi này không có những dụng cụ giải phẫu hiện đại, nếu không nàng cũng muốn khâu lại miệng vết thương cho hắn. Còn hiện giờ, nàng chỉ có thể rịt thuốc cầm máu cho hắn mà thôi.
Trọng Quỳ không dám tuỳ tiện làm cái gì, bây giờ chỉ cần một hành động sai lầm thôi là cũng có thể tiễn Tát Già đến quỷ môn quan, nàng tập trung cao độ rịt thuốc cho hắn, trên trán đã bắt đầu ướt đẫm mồ hôi.
Lúc này, Cơ Huyền Thương dường như đã đau đớn không chịu được đến mở bừng hai mắt, trước mắt hắn là một mảng mơ hồ, ánh lửa không ngừng bập bùng khiến hắn không thể thấy rõ những gì đang diễn ra xung quanh. Hình như có một một người đang cố chữa thương cho hắn, đó là ai...
Một giọt mồ hôi từ trên trán nàng chảy xuống, lăn vào khoé miệng hắn, thật mặn...
“Ai...” Cơ Huyền Thương khẽ hỏi.
“Là ta, Phần Nguyệt. Tiếp theo sẽ rất đau, ngươi phải cố chịu đấy.” Nàng mạnh mẽ nói lớn, cũng không phải đang thương lượng hay gì mà là đưa ra mệnh lệnh buộc hắn phải làm theo.
Nữ nhân to gan không biết sống chết này...
Nhưng mà tiếp theo, cảm giác đau nhức mãnh liệt từ trên vết thương truyền tới khiến hắn nhíu chặt mày, đau đớn gào thét một tiếng thảm thiết.
“Cố chịu đi.” Trọng Quỳ mặc kệ hắn thấy đau hay không, thời đại này cũng chẳng mò đâu ra thuốc tê, nàng lại không tìm được thứ khác để thay thế nên hắn chị có thể chịu mà thôi. Chuyện này nói ra thật sự quá khó tin, hắn còn nhỏ như vậy...
“Đồ thần kinh!” Cơ Huyền Thương nghiến răng chửi bới.
Trọng Quỳ bật cười, nói: “Còn sức lực để mắng chửi người thì hẳn ngươi cò chưa chết được, mạng vẫn còn lớn lắm!”
“Hừ...” Hắn vô lực thở dốc từng hơi, mặt cắt không còn giọt máu, ngực không ngừng phập phồng, “Nước...”
Trọng Quỳ đưa tay lau đi mồ hôi trên trán, đỡ Cơ Huyền Thương ngồi dậy, xách bình nước lên giúp hắn uống.
Cơ Huyền Thương há miệng uống một hớp lớn, sau đó...
“Khụ khụ khụ... Ngươi, ngươi cho ta uống cái quái gì thế?”
“Rượu chứ còn cái gì.” Trọng Quỳ nhún vai, tỏ vẻ vô cùng hợp tình hợp lý giải thích, “Vừa rồi nước sạch đã dùng để lau rửa vết thương cho ngươi hết rồi. Có cái để uống là tốt rồi lại còn, đây chính là thứ vừa khử trùng cho ngươi đấy.”
Cái tên chết tiệt này lại còn dám chê à, đây chính là loại rượu tuyệt hảo mà nàng vớt từ chỗ Vu Ly - rượu Vong Ưu lấy từ Vệ quốc đó!
Đây chính là rượu tuyệt phẩm, vừa rồi để sát trùng cho hắn nàng đã dùng hơn nửa vò, lại uống thêm mấy ngụm để lấy can đảm, còn lại bao nhiêu đều cho hắn uống hết. Mẹ nó, thế mà hắn dám phun ra!
Cơ Huyền Thương nào có biết cái gì là Vong Ưu với chả không Vong Ưu, hắn chỉ biết có một kẻ táng tận lương tâm cho một tên trọng thương sắp chết uống rượu mà thôi!
“Khụ khụ khụ……”
Xem hắn ho khù khụ như sắp chết, Trọng Quỳ kinh ngạc hỏi: “Ngươi... ngươi chẳng lẽ chưa từng uống qua...”
Nếu đây là lần đầu tiên hắn uống rượu thì có phải nàng đã gây chuyện gì không nhỉ...
“Bớt lo chuyện bao đồng đi!” Giọng hắn vốn đã khản đặc, sau khi sặc rượu một hồi thì nghe lại càng thêm quái gở.
“Hehe..” Trọng Quỳ ngượng ngùng cười một cái, “Ta mà không lo chuyện bao đồng thì ngươi còn ở đây mà ho sặc sụa được đấy à? Tên tiểu quý không biết trân trọng ân nghĩa gì cả.”
“Ngươi mới là tiểu quỷ ấy.” Hắn phản bác.
“Ồ, còn muốn uống rượu nữa không, ngụm cuối cùng vẫn còn này.” Trọng Quỳ hỏi, trong lòng xót xa cho vò Vong Ưu quý báu này của mình.
“Không uống thì không uống.” Trọng Quỳ lươmg hắn một cái rồi uống sạch chỗ rượu còn sót lại, miệng vẫn thòm thèm, “Tiểu quỷ, tên nào khiến người biến thành thế này? Ta sẽ tốt bụng đi báo thù thay cho ngươi.”
Trọng Quỳ thật sự muốn tát bay đầu tên gia hoả lòng lang dạ sói này.
“Ngươi cho rằng ta thích chĩa múi vào chuyện người khác lắm đấy à?” Trọng Quỳ tựa người vào vách tường phía sau lưng, hai mắt tèm nhèm còn đầu thì nặng trĩu, có lẽ là uống Vong Ưu xong khiến nàng không khỏi thấy buồn ngủ.
Dù sao còn lâu mới bình minh, ngủ một lát cũng không sao đâu nhỉ... Nghĩ vậy, nàng quyết chí đi ngủ.
“Chuyện của ta ngươi không lo được, lo là sẽ mất mạng. Ta cũng sẽ rời khỏi Triệu quốc sớm thôi, về sau có lẽ sẽ không gặp lại ngươi nữa, nhưng ân tình của ngươi ta sẽ nhớ rõ, nếu có một ngày ngươi đến Tần quốc thì...”
Cơ Huyền Thương lải nhải một hồi, đột nhiên cảm thấy người sau lưng chả có phản ứng gì cả, tiếng hô hấp đều đều truyền đến bên tai hắn.
Hắn miễn cưỡng quay đầu lại xem, trông thấy Trọng Quỳ đã nhắm mắt lại ngủ say từ lâu...
“Đồ điên này!” Hắn bất đắc dĩ thở dài một tiếng, bỗng nhiên quan sát Trọng Quỳ tới đần cả người.
Vừa rồi sau khi đỡ hắn dậy thì Trọng Quỳ vẫn luôn để hắn dựa vào người mình, mà hiện tại vừa hay hiện tại hắn đang dựa vào trong lòng nàng, hai người gần như dính chặt lấy nhau.
Nàng cũng chỉ là một đứa bé gái tám, chín tuổi, vậy mà thực lực cũng đã mạnh tới vậy. Đưa mắt nhìn gương mặt đen thui như mực ki, Cơ Huyền Thương không kìm được mà đưa tay lên, lặng lẽ vuốt ve gương mặt của Trọng Quỳ.
Cảm giác mềm mại trơn mướt từ trên đầu ngón tay truyền đến khiến hắn giật bắn mình, hệt như vừa sờ một quả cầu lửa nóng rẫy vậy, ngay lập tức rút tay mình về.
Tiếng tim đập thình thịch vang bên tai không ngừng, quả tim nhỏ bé của hắn điên cuồng mà đập, như muốn phá tan lồng ngực mà nhảy ra vậy, đôi mắt đỏ yêu dị kia chợt hoá một mảnh trong vắt.
Cơ Huyền Thương quay đầu lại, không còn dám nhìn Trọng Quỳ nữa như sợ rằng chỉ cần nhìn nàng thêm một chút thôi, hắn sẽ trượt chân rơi vào trong vực sâu không có lối thoát.
Bóng đêm tĩnh mịch chỉ có ánh lửa đang không ngừng thiêu đốt bập bùng bên người họ, bóng đen bên ngoài dường như chẳng thể chạm tới hai bóng người bé nhỏ kia.
Hắn dựa vào ngực Trọng Quỳ, hai mắt nhắm lại, thế nhưng lòng lại cảm thấy yên tâm một cách kỳ lạ, cũng là lần duy nhất từ khi sinh ra hắn biết hai chữ “yên tâm” có ý nghĩa gì.
Hiện tại Cơ Huyền Thương không hiểu điều này có ý nghĩa gì, dù sao hắn vẫn còn quá nhỏ. Nhưng rất nhiều, rất nhiều năm sau, cuối cùng hắn cũng đã hiểu rồi.
Một đời này, hắn chỉ thâm tình với một mình nàng mà thôi.
Quá nửa đêm, Trọng Quỳ mở bừng mắt, phát hiện kẻ ban nãy tựa vào người mình đã biến mất, quay đầu lại thì trông thấy hắn đang nằm bẹp trên mắt đất mà ngủ.
Ánh lửa bập bùng lên gương mặt của hắn, vết sẹo dữ tợn kia dường như lúc ẩn lúc hiện, ngay cả bóng Tát Già nàng cũng chỉ thấy mông lung không rõ.
Trọng Quỳ lặng lẽ tới gần, cầm một cái áo trên tay định đắp lên cho hắn, nhưng ngay khi linh lực của nàng vừa dao động thì đôi lông mi cong dài đang nhắm chặt của hắn chợt mở bừng, đôi mắt đỏ quỷ dị kia lập tức trợn tròn, yêu khí điên cuồng bắn ra xung quanh, mang theo sát khí sắc bén như gươm. Tuy Trọng Quỳ là dạng tinh thần thép nhưng vẫn bị Tát Già doạ sợ.
Cơ Huyền Thương rất nhanh đã thấy rõ người trước mặt mình là Trọng Quỳ, sự cảnh giác trong lòng cũng vơi dần. Hắn hơi nghiêng mặt, không đối diện với nàng nữa: “Có chuyện gì không?”
“Cho ngươi cái chăn mà thôi.” Trọng Quỳ đáp, trong lòng không khỏi nguội lạnh, đến ngủ mà cũng cảnh giác tới vậy, đúng là hắn có lẽ sẽ không bao giờ tin tưởng một ai.
“Ta không thấy lạnh.” Cơ Huyền Thương hờ hững đáp.
Trọng Quỳ quăng áo choàng lên người hắn, nói: “Không phải ai cũng là người xấu! Cũng không phải ai là cũng có hứng thú làm hại ngươi!”
Dứt lời, nàng nhanh chóng rời đi, bóng người thoắt cái đã biến mất.
Cơ Huyền Thương ngồi dậy, cầm lấy cái áo choàng kia lên tay rồi cúi đầu nhìn thật lâu, mãi một lúc sau mới khẽ khàng lên tiếng: “Ta không có ý đó...” Không phải hắn nghi ngờ nàng, chỉ là không muốn liên luỵ tới nàng quá nhiều để tránh tương lai nàng sẽ phải gặp chuyện phiền toái mà thôi.
...
“Tiểu tử thối, ta tốt bụng tới vậy mà còn dám coi ta thành tên lòng lang dạ thú!” Trọng Quỳ trở lại hậu viện của Trọng phủ, mặt hằm hằm tức giận.
Lần sau để xem hắn có còn dám chửi mắng nàng nữa không!
Trọng Quỳ ôm một bụng tức giận tiến vào trong cũng không phát hiện có người, mà khi phát hiện thì đối phương cũng đã nhận ra nàng!
“A!” Kẻ đó kinh ngạc hô lên, là giọng của trẻ con.
Trọng Quỳ cũng đã đứng ở giữa hậu viện, giờ tiến cũng không được mà lùi cũng không xong. Nhưng nàng không hề cảm nhận được nguy hiểm, có thể thấy thực lực của kẻ đó yếu hơn nàng rất rất rất nhiều, không phải lo lắng quá làm gì.
Liếc mắt nhìn qua, nếu là kẻ phiền toái thì đánh ngất là được, dù sao cũng không ai nhận ra nàng là Trọng Quỳ.
“Đi ra đây đi, ta không giết người đâu.” Trọng Quỳ ôm tay, lạnh lùng nói.
“Ngươi...” Kẻ đó sửng sốt một hồi, tiếng “sột soạt”, “sột soạt” vang lên, một bóng người bé xíu chui ra, dựa vào ánh trăng rọi lên mà xăm soi nàng một hồi rồi mới mừng rỡ reo lên, “Sư phụ!”
Trọng Quỳ cúi đầu, trông thấy tên tiểu tử đen đen gầy gầy kia thì cũng thoáng kinh ngạc, đây không phải Tề Lộc - đồ đệ của nàng đấy sao? Suýt chút nữa là đã hiểu lầm rồi, hoá ra lại là người cùng một nhà.
Nhưng mà để Tề Lộc biết nàng tới Trọng gia thì cũng không được ổn cho lắm.
“Ngươi ở đây làm gì?” Trọng Quỳ hỏi.
“Ở đây không có ai cả, mỗi tối ta đều lén ra đây luyện tập kiếm pháp mà sư phụ đã chỉ dạy.” Tề Lộc nghiêm túc nói, “Hiện giờ ta đã nhớ hết rồi!”
“Thế thì tốt lắm.” Trọng Quỳ vui mừng nói, tốn công tốn sức chăm lo cho đồ đệ rồi thấy được kết quả, có vị sư phụ nào mà không thấy vui được hay không?
“Từ ngày mai ta sẽ dạy thứ khác cho ngươi.”
“Được ạ!” Tề Lộc mừng rỡ đồng ý, trong lòng vui vẻ vô cùng. Nhưng hắn chợt im lặng nghĩ một lúc rồi lại hỏi Trọng Quỳ: “Sư phụ, sao người lại tới Trọng phủ vậy?”
“Chuyện này...” Trọng Quỳ không khỏi thấy đau đầu, làm thế nào để qua cái ải này bây giờ nhỉ, cũng không thể để Tề Lộc biết nàng chính là tiểu chủ nhân của Trọng phủ được... “À cái này ư, chẳng là dạo này đầu óc sư phụ hay nhầm lẫn chút...”
Tề Lộc chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng đầu suy nghĩ thật lâu rồi đột nhiên hai mắt sáng lên, có vẻ như đã “hiểu ý” của sư phụ mình.
“Sư phụ, ngài... ta... ta đúng là vô dụng quá mà, chẳng có cái gì để có thể hiếu kính sư phụ cả...” Tề Lộc vô cùng mất mát nói.
“Không sao đâu, không sao đâu, sư phụ của ngươi sẽ có biện pháp mà thôi!” Trọng Quỳ vỗ vai Tề Lộc, trong lòng âm thầm rời nước mắt, ôi hình tượng sư phụ thanh cao nay còn đâu...
“Nhưng mà sư phụ, ăn cắp không phải việc làm của quân tử đâu!” Tề Lộc vô cùng chính nghĩa mà khuyên can Trọng Quỳ, “Sư phụ, để ngày mai con lại nghĩ cách giúp ngài...
Khoé miệng của Trọng Quỳ giật giật mấy cái: “Cái tên ngốc này, mẹ của vi sư khi sinh thì đã quên không lắp quai[1] cho ta rồi, vì thế nên cả đời này vi sư cũng không còn khả năng làm quân tử nữa rồi, haiz...”
Tề Lộc đần mặt trong thoáng chốc, lắp quai, lắp quai, trong đầu óc đều là hình ảnh sư phụ có quai...
“Sư phụ, ngài... ngài... ngài...” Tề Lộc mặt đỏ như quả cà chua, sao sư phụ lại có thể nói những lời đó mà mặt không đổi sắc kia chứ?
“Hahaha!” Trọng Quỳ bật cười lớn, đúng là một tên nhóc ngây thơ mà, “Được rồi, ngươi cứ tiếp tục luyện tập đi, hôm nay ta đi trước đây.”
“Sư phụ, ngày mai ta sẽ đem thức ăn ngon đến cho ngài, ngài tuyệt đối không cần phải làm ăn trộm đâu...” Hai con mắt to tròn của Tề Lộc chớp mấy cái, vô cùng chân thành nhìn Trọng Quỳ.
Bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, Trọng Quỳ không khỏi cảm thấy áy náy vì đã lừa hắn, “Ta biết rồi.”
“Sư phụ, từ sau ngài đừng tới Trọng phủ nữa. Tiểu chủ nhân của Trọng phủ là một con nhóc thô lỗ, ngang ngược, không biết nói lý đó! Nếu bị nàng ta phát hiện thì sẽ tệ lắm.” Tề Lộc nghiêm túc khuyên nhủ.
Trọng Quỳ vốn đã quay người rời đi, nghe thấy hắn nói vậy thì lông mày giật một cái.
Nàng là tên thô lỗ, ngang ngược, không biết nói lý ư?
Trọng Quỳ lại quay lại đối diện với Tề Lộc, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng như tro tàn, “Tiểu Lộc Lộc, ai nói với ngươi là tiểu chủ nhân của Trọng phủ thô lỗ, ngang ngược, không biết nói lý thế?”
Dạy hư trẻ con, không biết là tên chết toi nào làm vậy.
“Ta tận mắt nhìn thấy đó.” Tề Lộc thậm thụt trả lời, “Nàng ta đanh đá cực kỳ! Nhỏ mà đã đanh đá tới vậy rồi, lớn lên chỉ sợ sẽ thành một bà già ngoa ngoắt!”
Trọng Quỳ nhớ lại ngày hôm đó mình một cước đá tung đám văn nhân rởm đời bị Diệp phu nhân mua chuộc lại vừa hay bị tên nhóc này trông thấy.
Chẳng lẽ chỉ vì cái chuyện bé như con muỗi kia mà hình tượng của nàng trong lòng Tề Lộc đã thảm hại tới vậy rồi sao?
“Tề Lộc à, ngươi biết không, đôi khi những người mà ta thấy chưa chắc đó đã là dáng vẻ thật của họ. Vì có thể sinh tồn được thì ai cũng sẽ phải học cách nguỵ trang.” Trọng Quỳ kiên nhẫn giải thích.
“Vâng ạ.” Tề Lộc ngoan ngoãn trả lời.
“Thế nên vị tiểu thư Trọng gia kia có lẽ không phải như những gì ngươi đã thấy đâu.”
Tề Lộc nghiêng cái đầu nhỏ, sau đó cười xuỳ một tiếng: “Sư phụ không biết rồi, nàng ta có đến ba gã nam sủng đó! Một cô gái tốt thì làm gì có chuyện như thế.”
Cốc!
Trọng Quỳ cốc mạnh vào đầu hắn một cái, cả giận quát nạt: “Tiểu tử thối này, đó không phải nam sủng, mà là ứng viên cho vị trí phu quân.”
Tề Lộc ôm đầu, miệng kêu la oai oái: “Sư phụ, sao ngài phải kích động thế làm gì chứ?”
“Ta...” Trọng Quỳ suy nghĩ kiếm cớ rồi nói, “Tên tiểu tử thối nhà ngươi, sống ở nhà người ta, ăn uống ờ nhà người ta mà còn dám nói linh tinh vớ vẩn.”
“Ta cũng có nói linh tinh đâu, ta chỉ nói cho sư phụ biết là nàng ta rất lợi hại và ba tên nam sủng kia cũng rất lợi hại thôi mà.” Tề Lộc nức nở phản bác, sư phụ cốc đau quá đi mất!
“Nói năng linh tinh.” Trọng Quỳ mặt đen xì, xách tai hắn lên, “Sau này còn nói xấu nàng ta thì ta bẻ xương ngươi, nghe chưa?”
Tề Lộc vội vã gật đầu, sư phụ cũng không hề nói đùa đâu. Trọng Quỳ lúc này mới bỏ hắn ra, nhảy ra khỏi tường vây rồi vòng qua một đường khác để trở về.
Bên này là nội viện nơi gia quyến sinh sống, tuy ngày thường được canh gác rất nghiêm ngặt nhưng bằng vào thân thủ của Trọng Quỳ thì đi vào vẫn rất dễ dàng.
Bên trong nội viện ngoại trừ nàng ra thì Vu Ly, Phong Mạch, Tiêu Sơ Lâu cũng ở đây. Diệp phu nhân và Diệp Lan San ở trong khách viện, cách đây khác xa.
Nội viện rộng đến vậy lại rất an tĩnh, về cơ bản thì hầu như đều tối lửa tắt đèn.
Ngày thường Trọng Quỳ cũng hay đi dạo ở đây, có để mắt đến địa hình nên dù cho không có ánh sáng thì nàng vẫn có thể đi lại dễ dàng.
Phía trước là sân viện của Phong Mạch được xây dựng trên hồ nước mang vẻ ưu nhã thanh tao, ba mặt đều được hồ nước bao bọc. Giờ thì trời cũng đã sắp bình minh tới nơi mà trong phòng Phong Mạch đèn vẫn đang sáng.
Đêm hôm không đi ngủ, chẳng biết lại đang làm cái quỷ gì. Trọng Quỳ nghĩ rằng mình dù sao cũng không định đi ngủ, chi bằng lén ra đó xem xem có chuyện gì.
Người nàng chợt loé lên một cái hệt như bóng ma, nhanh chóng băng qua mặt nước tựa như Phi Yến[2], lướt trên hồ mà mặt nước không hề xao động dù chỉ một chút.
Cũng may là khinh công của nàng vẫn còn tốt chán.
Trọng Quỳ lén lút lại gần căn phòng đang phát ra ánh sáng, ngồi xổm ở dưới bậu cửa, im lặng lắng nghe động tĩnh bên trong phòng.
“Tiểu Lâu, nếu ngươi có cơ hội để làm lại thì ngươi vẫn sẽ đưa ra cùng một lựa chọn như hiện tại ư?” Trong giọng Phong Mạch mang theo vẻ hoài niệm và tràn ngập sự cô độc.
“Đúng vậy.” Tiêu Sơ Lâu thẳng thắn trả lời, cũng không hề do dự, “Yên[3] vương có ân với chúng ta, vì thế nên dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì chúng ta vẫn sẽ phải bảo hộ thái tử điện hạ bình an trở về Yên quốc.”
Hai người này hình như đang uống rượu, chốc chốc lại nghe thấy tiếng rót nước vang lên.
Ánh lửa từ trong phòng rọi lên mặt nước bên ngoài, óng oánh như dải lụa bạc. Trọng Quỳ im lặng nghe ngóng, không cần phải nghĩ nhiều cũng tự hiểu rằng Phong Mạch và Tiêu Sơ Lâu tới Triệu quốc là vì Thái tử Yên quốc đang ở lại nơi này làm con tin.
Cơ mà họ không biết Triệu quốc giấu Thái tử Yên quốc ở nơi nào, từ lần trước họ nói chuyện với Vu Ly thì Trọng Quỳ cũng đã biết điều này, hình như Trọng Phong là người biết thái tử ở đâu.
Hai người họ cam tâm tình nguyện làm môn khách của Trọng phủ, lại còn chấp nhận làm ứng viên cho vị trí phu quân của Trọng Quỳ, nguyên nhân hẳn cũng là vì Yên quốc.
“Ta đương nhiên không quên ân tình của Yên vương.” Phong Mạch chậm rãi uống rượu, “Tiểu Lâu, ngươi có chắc tin tức Vu Ly đưa cho chúng ta là thật hay không?”
“Chắc.” Tiêu Sơ Lâu đáp, “Vu Ly cũng không phải kẻ xảo trá, hơn nữa hắn còn rất trọng lời hứa, nếu đã đồng ý với hai ta thì không có lý do gì để lừa chúng ta cả.”
“Xem ra ngươi cũng hiểu kẻ không lớn lên từ nhỏ cùng với chúng ta đấy.” Phong Mạch bật cười khẽ, “Hắn không lừa chúng ta, thế Trọng Phong thì sao?”
“Trong mắt Trọng Phong, Yên quốc cũng chỉ còn chút hơi tàn mà thôi, ta nghĩ rằng hắn chẳng có lý do gì để cả nói dối cả.”
“Vậy ư?” Phong Mạch hờ hững đáp lời.
“A Mạch, ngữ khí của ngươi nghe có vẻ thất vọng nhỉ, chẳng lẽ tìm được thái tử điện hạ rồi mà ngươi vẫn không thấy cao hứng sao?” Tiêu Sơ Lâu tuy chỉ là khúc gỗ lạnh nhạt cứng nhắc, nhưng hắn không ngốc.
“Đương nhiên là cao hứng chứ.” Phong Mạch trả lời.
Tiêu Sơ Lâu ngẩn người ra trong chốc lát rồi lên tiếng: “Ta biết lý do rồi, ngươi không thể bỏ được Trọng Quỳ.”
Phong Mạch cũng đờ ra, không hiết nói gì cho phải. Mà Trọng Quỳ đang ngồi bên ngoài nhất thời cũng không biết nói gì mới phải, trong lòng cảm xúc vô cùng hỗn loan
Phong Mạch vậy mà lại vướng bận Trọng Quỳ thật sự, dù cho có đứng trước quốc gia đại sự thì hắn vẫn dao động vì nàng ta. Chỉ là hắn cũng không biết, Trọng Quỳ trong ký ức của hắn đã chết rồi, nàng hiện giờ chẳng phải Trọng Quỳ luôn khóc lóc tìm kiếm sự bảo vệ từ nơi Phong Mạch.
Nếu hắn biết điều này, liệu hắn có thấy đau lòng hay không?
“Ta đã nói với ngươi từ trước rồi, chúng ta là gián điệp của nước Yên, những người như hai ta dù đi đến đâu cũng không được động lòng.” Tiêu Sơ Lâu thờ ơ nói, biểu tình chưa từng dao động.
“Chuyện này có liên quan gì chứ, nàng không phải là mối nguy hại với chúng ta, nàng chỉ là một đứa bé vô tội mà thôi.” Phong Mạch nói.
“Nhưng nàng là con gái của Trọng Phong.” Một Tiêu Sơ Lâu luôn bình tĩnh trong mọi trường hợp thật đúng là làm người ta phải sợ hãi.
Phong Mạch rũ mắt, mãi một lúc lâu sau mới nói: “Nhiều khi ta đã từng nghĩ rằng nếu như mình không phải gián điệp của Yến quốc, không được Yến vương kỳ vọng thì tốt rồi, khi ấy có lẽ ta cũng có khả năng đưa nàng đi.”
“Tiếc rằng trên đời này không tồn tại cái gọi là nếu như.” Tiêu Sơ Lâu lạnh lùng cất giọng, “A Mạch, bây giờ ta mới biết rằng ngươi lại hiền lành đến vậy đấy, thật không giống ngươi gì cả.”
“Vậy ư?” Phong Mạch bật cười tự giễu, hắn lại uống một chén rượu, tâm tình vô cùng tệ.
“Khi tìm được thái tử điện hạ thì chúng ta hãy rời khỏi Hàm Đan.” Tiêu Sơ Lâu thở dài một tiếng, “Không thể trì hoãn được nữa.”
“Nhưng mà...” Phong Mạch nhỏ giọng nói, “Khi ta đi rồi thì sau này nàng sẽ sống thế nào đây?”
“Đây là nhà của nàng, có Vu Ly bảo vệ nàng, không cần ngươi phải lo.”
“Vu Ly sẽ bảo vệ nàng thật sao?” Phong Mạch khẽ bật cười, trong ý cười đầy vẻ bi thương.
Tiêu Sơ Lâu trịnh trọng lên tiếng: “A Mạch, mỗi người đều có vận mệnh của chính mình, không ai giống nhau. Ngưoi cũng không có khả năng đi theo nàng cả người, nàng chết hay sống có liên quan gì đến ngươi ư?”
“Ngươi có thể nói như vậy vì ngươi hận nàng mà thôi.” Phong Mạch đáp trả.
“Không, ta không hận nàng nữa rồi. Chuyện năm đó, ta cũng không thể trách Trọng Quỳ được, nếu muốn hận, ta chỉ có thể hận Trọng Phong mà thôi.” Tiêu Sơ Lâu đặt chén rượu xuống rồi đứng lên, “A Mạch, đừng có do dự nữa, quyết đoán lên đi, theo kế hoạch mà làm.”
Tiếng bước chân từ bên trong vang lên, theo sau đó là tiếng cửa mở rồi đóng, Tiêu Sơ Lâu đã rời đi.
Trọng Quỳ trốn bên cửa sổ, chợt thấy hối hận vì đã biết được sự thật. Nếu sớm đã biết vậy chi bằng cứ hồ đồ, mơ hồ là tốt nhất, nàng không cần phải biết nhiều chuyện như thế, cũng không cần biết Phong Mạch là người như nào, cũng chẳng cần biết hắn dành tình cảm gì cho nàng.
Nhưng giờ đã biết rồi, nàng không khỏi thấy khó chịu trong lòng.
Trọng Quỳ đứng lên, lặng lẽ tới bên cửa sổ, nhìn thoáng qua Phong Mạch.
Hắn nằm trên bàn, xung quanh la liệt là vò rượu, nàng chẳng biết hắn đã uống bao ly, chỉ biết hắn đã say rồi.
“Ta thay nàng gửi lời cảm ơn đến ngươi. Ngươi đừng lo lắng cho nàng nữa, nàng nay đã trưởng thành rồi.” Không, nàng chết rồi, nàng đã chết rồi, Trọng Quỳ ngốc nghếch khờ dại của ngươi đã tới một thế giới an tĩnh bình yên hơn, nàng sẽ không còn phải sợ hãi nữa.
Dứt lời, Trọng Quỳ vội vã dùng khinh công rời đi.
Phong Mạch mơ màng ngẩng đầu, hắn cau mày, chậm rãi đưa mắt nhìn về phía cửa sổ. Xung quanh vô cùng im lặng, không có một ai ở đó cả.
[1] “quai” ở đây chỉ tay cầm của một món đồ nhưng lại gắn ở phía trước chứ không phải gắn ở hai bên, ám chỉ tiểu đệ đệ của nam.
[2]: “Phi Yến” tức Triệu Phi Yến thời Hán, tương truyền có vóc người mảnh mai gầy yếu nhẹ như nhành liễu.
[3] “Yên” Hán tự là 燕, có hai cách đọc là Yên và Yến, trường hợp này là Yên quốc.