Cuồng Si

Chương 20

Edit: Huỳnh Tâm

Beta: Ano

Hàng chục camera nhắm vào chiếc vòng cổ, phát trực tiếp ra ngoài.

Mạng Internet bùng nổ ngay lập tức, vô số spam nhảy trên màn hình, nhanh đến mức gần như không thể nhìn rõ.

“Chết tiệt, tôi bị mù sao? Đó là sợi dây chuyền tiền tỉ à??

“Lầu trên, không phải bạn bị mù đâu, tôi cũng thấy!!! chính là cái vòng cổ của C.Y… Thời Diên quả nhiên là người tâm cơ sâu khó lường nha!!

“Li Tư mượn được cái vòng cổ rẻ tiền còn ở nơi này khoe khoang? Cả ngày chỉ biết nghĩ làm sao để cạnh tranh độ hot, bây giờ đẹp mặt rồi chứ?

“Đây là bút tích của lão đại nào vậy? Vòng cổ cổ 1 tỷ nhân dân tệ nói đưa là đưa?! Thư kí mau nhặt cho tôi!”

“Có phải là soái ca lần trước ở bãi đỗ xe bị chụp lén đúng không?

“Vừa rồi có phải vị thư ký không phải đã nói sao….Ông chủ Bùi….. vị lão đại họ Bùi ở Bắc Thành?

“Lầu trên, chẳng lẽ là…. Tập đoàn Bùi Thị sao??”

Hội trường, ánh mắt đánh giá sôi nổi lại khinh thường của mọi người đều đổ dồn trên người Li Tư.

Li Tư âm thầm nghiến răng, trong mắt không tự chủ được lộ ra một tia xấu hổ, nhìn chằm chằm sợi dây chuyền giá cao ngất trời, nhìn muốn thủng một cái hố.

Thấy vậy, Chu Cảnh Lâm cười nói: “Cô Thời yên tâm, sợi dây chuyền này không phải cho mượn, buổi đấu giá buổi chiều ông chủ Bùi mua được, tạm thời ông chủ Bùi có chút việc không thể tới đây. Quà đã đưa đến, tôi xin đi trước.”

Nghe thấy từ “mua”, khuôn mặt Lý Tử đỏ bừng rồi tái nhợt, vẻ mặt có thể nói rất đặc sắc.

Thời Diên đột nhiên hoàn hồn, vội vàng gọi anh ta: “Chờ đã, thư ký Chu, chiếc vòng cổ này tôi không …”

Đúng lúc này, Lạc Thanh Y đi ra vừa đúng lúc, cầm lấy hộp trang sức, hoàn toàn không cho Thời Diên cơ hội từ chối.

Ở nơi công cộng này, mỗi giây đều được phát sóng trực tiếp. Vừa rồi nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của Lí Tư, Lạc Thanh Y đứng bên cạnh thiếu chút nữa cười thành tiếng.

Sảng khoái, thật sảng khoái.

Có điều gì sung sướng hơn là được cầm tiền đập vào mặt người khác?

Lạc Thanh Y mím môi cố nén cười, trực tiếp mất trí nhớ có chọn lọc về việc nghẹn ngào nói với Chu Cảnh Lâm trong điện thoại.

“Cảm ơn thư ký Chu, chúng tôi nhận quà trước, đã phiền ngài cố ý chạy đến đây một chuyến.”

Chu Cảnh Lâm lần theo âm thanh phát hiện cô chính là “tên đại ca” hai ngày trước không khách khí cúp điện thoại của anh, coi anh như người môi giới.

Con người anh tính tình không tốt lắm. Nhưng hôm nay bất quá phải lịch sự.

Anh bất giác lại liếc nhìn cô, nụ cười trên môi vẫn không thay đổi: “Không có gì.”

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Chu Cảnh Lâm nhanh chóng rời đi.

Có camera ở đây, Li Tư chỉ có thể khó khăn duy trì nụ cười tự mãn trên khuôn mặt, lòng bàn tay của cô ấy bị đâm đến chảy máu vì chiếc khóa đinh siêu dài.

Chờ sau khi Thời Diên hoàn toàn nhận ra tình hình, Lạc Thanh Y cầm hộp trang sức nói với cô: “Đi thôi, chúng ta đến phòng nghỉ để thay vòng cổ.”

Thời Diên: “?”

Trước khi đi, Lạc Thanh Y  không quên quay lại, cô ấy mỉm cười với Li Tư: “Thật ngại quá cô Li Tư, chúng tôi đi trước, xin lỗi ~”

“…”

Hàng chục máy quay ngay lập tức nhắm vào một mình Li Tư, giờ phút này không hề kiêng nể mà phát sóng biểu tình biến hoá không ngừng trên mặt của cô ta trực tiếp ra cả nước. 

*

Trong phòng nghỉ.

Lạc Thanh Y cẩn thận lấy chiếc vòng cổ giá cao ngất trời ra khỏi hộp trang sức, vì sợ làm hỏng nó.

Cô đã có thể dự đoán ra hot search tối nay sẽ là về các cô.

Thời Diên nhìn chiếc vòng cổ và ngập ngừng nói, “Chúng ta không nên…”

Lạc Thanh Y đã đoán được cô định nói gì, ngay lập tức cắt ngang: “Không được.”

“Đợi lát nữa sau khi kết thúc còn phải lên sân khấu chụp ảnh chung, nhất định phải mang cái này. Vừa nãy ông chủ Bùi đã giúp cô trút giận, nếu cô muốn vả mặt Li Tư, thì phải vả thật mạnh. “

Hơn nữa, chiếc vòng ngọc lục bảo này thực sự phù hợp với trang phục hôm nay của Thời Diên.

Không cho Thời Diên cơ hội từ chối, Lạc Thanh Y đã giúp cô cởi sợi dây chuyền vốn đeo trên cổ xuống, đeo chiếc vòng ngọc lục bảo rực rỡ lấp lánh vào.

Thời Diên hơi sững sờ vì xúc cảm lãnh lẽo trên da, đôi mắt cô rơi vào người trong gương.

Cô nhìn chiếc vòng cổ, sững sờ nói: “Giúp tôi… trút giận?

“Chứ sao nữa, nhất định đến buổi chiều sẽ lên hot search đấy.”

Bỏ qua những mặt khác không nói, nhưng chuyện hôm nay, sự bài xích đối với Bùi Kỵ trong lòng Lạc Thanh Y đã giảm xuống vài mức.

Ít nhất hôm nay đã không để Thời Diên nhà cô bị khi dễ.

Dừng một chút, Lạc Thanh Y phát hiện sắc mặt của cô có chút tái nhợt, lo lắng hỏi: “Cô không khỏe sao?”

Nói xong, lại bắt tay Thời Diên, giật mình nói: “Sao lại lạnh như vậy.”

Khi Lạc Thanh Y đề cập đến điều này, Thời Diên đột nhiên cảm thấy cơn đau ở bụng dưới ngày càng dữ dội, như thể có một bàn tay trong cơ thể cô, đảo lộn tất cả các cơ quan trong cơ thể.

Cô nén đau, cười an ủi Lạc Thanh Y nói: “Không có chuyện gì, một lát nữa chắc sẽ tốt thôi.” Lúc này, nhân viên công tác gõ cửa, thông báo đã đến giờ cần phải trở về. Thời Diên tạm dừng suy nghĩ, trở lại địa điểm.

Ở phần sau của buổi từ thiện, Li Tư hẳn là đã biết điều, tìm một góc ít người, không dám quấy rầy nữa.

Sau khi chào hỏi một vài diễn viên quen thuộc, Thời Diên trở lại chỗ ngồi của mình và ngồi xuống.

Ánh mắt cô chăm chú theo dõi màn trình diễn trên sân khấu, nhưng thực ra cô đã thất thần trong suốt cả quá trình.

Tại sao Bùi Kỵ đột nhiên đưa cho cô một chiếc vòng cổ?

Rõ ràng, cách đây không lâu cả hai đã nói chuyện không mấy vui vẻ.

Cô đã nói nặng lời như vậy, nhưng anh vẫn … giống như Lạc Thanh Y đã nói, công khai trút giận cho cô.

*

Đêm khuya, đêm từ thiện cuối cùng đã diễn ra thành công tốt đẹp.

Ở nửa sau của buổi lễ, thuốc cảm hoàn toàn mất tác dụng, cơn đau ở bụng dưới ngày càng dữ dội, Thời Diên lúc này chỉ có thể dùng sự tỉnh táo cuối cùng để ngăn mình không gục ngã.

Khi đứng dậy, cô vẫn còn chóng mặt một lúc, còn suýt ngã khi giẫm phải đôi giày cao gót dưới chân.

Sau khi buổi biểu diễn kết thúc, Lạc Thanh Y ngay lập tức quay trở lại phòng nghỉ để thay trang phục, sau đó tháo chiếc vòng cổ, đàng hoành đặt nó trở lại hộp.

Thời Diên đang lo lắng làm sao trả lại chiếc vòng cổ thì điện thoại trên bàn rung lên.

Đó là một tin nhắn văn bản từ một số lạ.

Vài chữ số cuối cùng của số điện thoại di động làm cô có cảm giác quen mắt.

Bấm vào tin nhắn, trong đó chỉ có vài từ ngắn gọn.

–Đi ra ngoài. Cửa sau.

Thời Diên sững sờ một lúc, nhanh chóng nhận ra ai đã gửi tin nhắn.

Với giọng điệu ngang ngược kiêu ngạo như vậy, sẽ không có ai khác ngoài anh.

Đêm đó cô đã nói dứt khoát như vậy nhưng anh vẫn đến.

Thời Diên do dự một lúc, quyết định đi ra ngoài, không quên cầm hộp trang sức trước khi rời đi.

Đi ra từ cửa sau của hội trường, giờ phút này đám đông đã giải tán.

Bầu trời đầy mây đen, như thể đang chuẩn bị cho một trận mưa như trút nước.

Bên đường, một chiếc Bugatti Veyron phiên bản giới hạn toàn cầu màu đen đậu ở đó, ẩn trong đêm tối.

Tuy không phô trương nhưng lại khiến người khác kinh diễm ngay khi nhìn thấy.

Một thân hình cao lớn đứng bên cạnh chiếc xe, người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, cổ tay áo được xắn lên đến khuỷu tay một cách tùy tiện, để lộ ra cánh tay săn chắc hoàn mỹ.

Hình dáng của anh trong đêm tối càng trở nên lạnh lùng sắc bén, quai hàm cương nghị, cao ngạo, mang theo chút hơi lạnh của gió đêm.

Bùi Kỵ cúi đầu đang định châm một điếu thuốc, khóe mắt thoáng thấy có người đi tới, đầu ngón tay châm lửa dừng lại.

Thời Diên mím môi, nhấc chân đến gần anh.

“Sao anh lại ở đây?”

Bùi Kỵ bỏ điếu thuốc, lười nhác nhướng mi, dùng đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô.

Giọng anh không chút cảm xúc, nghe lạnh lùng.

“Vừa vặn đi ngang qua mà thôi.” 

Vị trí hội trường khá trống vắng, gần đó cũng không có gì, làm sao có thể tình cờ đi ngang qua.

Thời Diên không vạch trần lời anh, lặng lẽ cụp mắt xuống, đưa hộp trang sức trong tay cho anh.

Giọng nói của cô cực kỳ nhỏ: “Chiếc dây chuyền này tôi trả lại cho anh, cảm ơn anh.”

Ánh mắt Bùi Kỵ tối sầm lại, lúc này còn âm u hơn cả mây đen trên bầu trời.

Môi anh mím chặt, từng chữ như muốn vắt ra khỏi hàm.

“Em không thích sao?”

Thời Diên dừng một chút, mới giải thích nói: “…Không được, quá đắt, tôi không thể nhận.”

Sắc lạnh trên mặt Bùi Kỵ phai nhạt hơn, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng: “Không muốn thì vứt đi.”

Anh tựa hồ đang nghĩ tới điều gì, khóe miệng tự giễu cong lên: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Dứt lời, Thời Diên siết chặt đầu ngón tay trên cái hộp.

Lần đầu tiên, là chiếc vòng tay anh tặng cô.

Bị cô ném xuống đất.

Thời Diên hé môi, chỉ cảm thấy bụng dưới đau đớn lúc này dường như đã truyền đến đỉnh trái tim, đau đến ngay cả hô hấp cũng khó khăn.

Vừa định nói gì đó, cô đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, suýt nữa loạng choạng.

Khoảnh khắc tiếp theo, cô được người trước mặt vững vàng đỡ lấy.

Bùi Kỵ cau mày và quan sát khuôn mặt của cô, một chút căng thẳng không thể nhận thấy thoáng qua trên khuôn mặt của anh.

“Làm sao vậy?”

Hai mắt thời Diên tối sầm, theo bản năng lắc lắc đầu. không đợi cô mở miệng thì lòng bàn tay đã phủ lên trán cô.

Rất kỳ quái, rõ ràng là cùng một động tác, khi Quý Vân Sanh làm, thân thể của cô rõ ràng sẽ không tự chủ mà bài xích sự động chạm của anh ấy.

Nhưng trước mặt anh, tất cả sự phòng bị đều lập tức bị đổ sập.

Cảm nhận được sự nóng rực trong lòng bàn tay, Bùi Kỵ lạnh lùng nói: “Em phát sốt rồi.”

Nói xong, anh xoay người mở cửa ghế phụ xe.

Thời Diên cố gắng hết sức để kiềm chế cảm giác chóng mặt, muốn tự đứng vững bằng chính sức lực của mình.

“Tôi không sao…”

“Lên xe, đi bệnh viện.”

“Không…” Chưa kịp nói ra lời đó đã bị cắt ngang.

Giọng điệu của Bùi Kỵ nặng nề, hơi mang ý mệnh lệnh, áp suất không khí thấp hẳn.

“Hoặc là em tự mình đi lên, hoặc là tôi ôm em lên, em chọn đi.”

“……”

Không biết xung quanh có phóng viên nào hay không, Thời Diên trong lòng rối bời, cuối cùng vẫn bị ép lên xe.

Đây là lần đầu tiên cô ngồi xe do Bùi Kỵ lái.

Đôi tay của anh nắm chặt trên vô lăng, nổi lên vài đường gân xanh kinh mạch rõ ràng, nối liền với khớp xương, đường cong nổi lên có phần gợi cảm.

Thời Diên đột nhiên nhớ lại những gì Lạc Thanh Y đã cho cô xem trước đó,bức ảnh hot search đó, có cư dân mạng đã đặc biệt phóng to ảnh chụp màn hình bàn tay anh ôm eo cô.

Trong đầu, suy nghĩ càng lúc càng rối loạn, Thời Diên yên lặng dời tầm mắt, giả vờ nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Tốc độ lái xe hơi nhanh.

Ngay sau đó, sự chú ý của Thời Diên đã được chuyển hướng.

Cô cuộn tròn trong ghế phụ lái, cơn đau ở bụng dưới càng lúc càng dữ dội, khiến nội tạng đau nhức, cơn đau khiến cô toát mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt.

Không biết qua bao lâu, ý thức của cô dần dần mơ hồ.

Có người mở cửa xe, bộ quần áo đầy hơi ấm, nồng nặc mùi thuốc lá bao quanh cô.

Giây tiếp theo, cô rơi vào vòng tay mạnh mẽ.

Anh bước từng bước lớn, nhưng mỗi bước đều vô cùng vững vàng, cẩn thận ôm lấy cô.

Khuôn mặt của cô được che kín bởi bộ đồ, chỉ để lộ ra một khe hở.

Từ khe hở đó, Thời Diên nhìn thấy đường viền môi mím chặt và hình dáng môi thâm thuý của anh.

Không hiểu sao hốc mắt cô có chút chua xót.

Nhịp tim trong lồng n.gực càng lúc càng dồn dập, xộc vào màng nhĩ.

Cuối cùng, ý thức của cô hoàn toàn tan biến.

*

Khi mở mắt ra lần nữa, Thời Diên bị giật mình bởi tiếng sấm bên ngoài cửa sổ.

Phòng đơn ấm áp yên tĩnh, nhưng bên ngoài sấm sét ầm ầm, một tấm kính dường như ngăn cách hai thế giới.

Chất lỏng cuối cùng trong lọ thuốc từ từ nhỏ xuống, y tá thay lọ thuốc rỗng, nhẹ nhàng rút kim tiêm cho cô.

Thời Diên nhìn chằm chằm lên trần nhà, sững sờ một lúc mới nhận ra rằng cô đang ở trong bệnh viện.

Người cô không còn lạnh như trước, đặc biệt là lòng bàn chân, từ người cô có một luồng nhiệt đều đặn tỏa ra, giống như bên dưới đặt một túi chườm nóng.

Bùi Kỵ đã đưa cô đến đây.

Trong lòng Thời Diên run lên, cô dùng sức quay đầu lại, nhìn bốn phía, ánh mắt có chút mờ mịt.

Anh không ở đây.

Thời Diên đột nhiên cảm thấy hơi ngột ngạt trong lòng.

Sau khi thay thuốc xong, y tá chú ý tới động tác của cô, cười nói: “Cô đang tìm bạn trai sao?”

Thời Diên sững sờ một lúc mới nhận ra rằng y tá hẳn là đang nói về Bùi Kỵ.

Vành tai cô đỏ bừng, giải thích: “Anh ấy không phải…” Cô còn chưa

nói xong đã bị y tá cắt ngang: “Này, cô không biết lúc cô hôn mê bạn trai cô sốt ruột bao nhiêu đâu? Sắc mặt kia, như là muốn phá nát phòng cấp cứu vậy.”

Ytá vừa nói, vừa nhớ lại khuôn mặt đáng sợ vừa rồi của Bùi Kỵ, lòng còn hơi hoảng hốt mà vỗ vỗ ngực.

Thời Diên có chút xấu hổ, “Ừm… tính tình anh ấy hơi nóng nảy.”

Nói xong, cô do dự một chút, sau đó ngước mắt hỏi y tá: “Xin lỗi, anh ấy… đã rời đi chưa?”

“À, không. Chắc là ra ngoài mua đường đỏ cho cô.”

Trong khi sắp xếp các lọ thuốc, y tá nói: “Cô đang trong kỳ kinh nguyệt cộng thêm chứng đau bụng kinh của cô khá nghiêm trọng. Bác sĩ nói rằng uống thêm nước đường đỏ sẽ thấy dễ chịu hơn. Siêu thị ở tầng dưới đóng cửa rồi. Chắc bạn trai cô lái xe ra ngoài mua cho cô đấy.”

Nghe vậy, Thời Diên tức khắc ngơ ngẩn.

Y tá bên cạnh tiếp tục thao thao bất tuyệt: “Bên ngoài mưa rất to, lái xe tương đối nguy hiểm. Siêu thị gần nhất bên cạnh hình như lái xe mất hơn nửa giờ, hôm nay tôi đã bảo anh ta không nên đi, nhưng anh ta không có vẻ là sẽ nghe lời khuyên.”

“À, đúng rồi, nếu túi chườm dưới chân cô không còn nóng nữa, cô hãy bấm chuông gọi bên cạnh giường.”

Nói xong, y tá chợt nhớ tới cảnh tượng vừa rồi.

Nhìn mỹ nam vô cùng lãnh đạm ném một xấp trăm đô chỉ để mua túi chườm nước nóng.

Chậc chậc.

Trong lòng thở dài, y tá đẩy xe đẩy đi ra ngoài.

Căn phòng trở nên yên tĩnh trở lại.

Thời Diên nhìn cơn mưa xối xả ngoài cửa sổ, sững sờ, đầu óc rối bời.

Lúc này, có tiếng sột soạt ngoài cửa.

Cô đột nhiên quay đầu lại, thấy Bùi Kỵ đang bước vào.

Anh mặc một chiếc áo vest, nhưng hiếm khi thấy anh cài cúc hết cỡ, như để che đi thứ gì đó.

Bùi Kỵ một tay cầm vài tài liệu, tay kia thản nhiên đặt nước đường đỏ đã mua lên bàn.

Anh hỏi với vẻ mặt bình thường: “Em tỉnh rồi à?” 

Thời Diên cắn môi, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Anh vừa mới… đi đâu?”

Anh trả lời rất nhanh: “Lấy tài liệu.”

Thời Diên mím chặt môi, cô nhìn túi nhựa, lại hỏi: “Đó là cái gì?” 

Vẻ mặt Bùi Kỵ không thay đổi: “Thuận tay mua ở dưới lầu.”

Thời Diên không biết mình bị làm sao, như thể muốn chứng minh điều gì đó, anh càng cố gắng che giấu, cô càng muốn vạch trần.

Giống như thời kỳ nổi loạn, sẽ không bao giờ bỏ cuộc cho đến khi có được câu trả lời.

Cô giả bộ không có việc gì, nhẹ giọng nói.

“Bùi Kỵ, anh lại đây.”

Bùi Kỵ híp mắt, không biết cô  muốn làm gì, nhưng anh vẫn làm theo cô nói.

Lúc anh đến gần, Thời Diên nhướng mắt nhìn anh, đôi mắt hạnh trong veo như nước, cố gắng nhìn ra chút manh mối từ trong mắt anh.

Cô nói dối mặt không đổi sắc: “Phía sau áo anh bẩn rồi.”

Anh nhướng mày, “Cho nên?”

Ngay cả bản thân cô cũng cảm thấy mình nói dối có chút sứt sẹo.

Thời Diên không thể không căng da đầu tiếp tục: “Cho nên… anh có thể cởi áo khoác ra không…”

Bùi Kỵ nheo mắt nhìn cô chằm chằm, trong mắt có chút thăm dò.

Đôi môi mỏng của anh mấp máy, chậm rãi hỏi: “Phải cởi sao?”

Cô kiên định gật đầu: “Ừ.” 

Không khí trong nháy mắt lâm vào trầm mặc.

Đôi mắt của hai người sững lại trong giây lát, nhưng Bùi Kỵ là người tỉnh táo trước.

Thời Diên nhìn chằm chằm vào tay anh không chớp mắt, dừng xuống nút kim loại đầu tiên.

Cuối cùng, chiếc cúc áo đã được cởi ra.

Nhưng ngay sau đó, Bùi Kỵ đột nhiên ngừng cử động.

Thời Diên sững sờ một lúc, cô vừa định ngước mắt lên, bóng dáng của anh đã đè lên cô.

Hơi thở của anh đột nhiên tiến lại gần, rồi bao trùm lấy cô.

“Thời Diên.”

Giọng Bùi Kỵ khàn khàn, khi anh gọi tên cô, giọng nói rất rõ ràng và dễ nghe.

Trái tim Thời Diên run lên khi anh gọi cô, theo bản năng muốn trốn, nhưng sau lưng cô là đầu giường, không có lối thoát, cô chỉ có thể đối mặt với anh.

Khoảng cách quá gần, hơi thở dường như đan xen vào nhau.

Chóp mũi cao của anh gần như chạm vào mũi cô, đôi mắt đen thâm thuý sâu không đáy của anh rơi vào môi cô.

Giọng điệu của anh có chút ngả ngớn: “Nếu em muốn nhìn tôi c.ởi quần áo, không cần vòng vo.”

Hô hấp Thời Diên lỡ một nhịp, còn muốn giải thích, nhưng những lời ở ngay cửa miệng lại không thể thốt ra được, cô chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.

Bùi Kỵ chậm rãi ngước mắt lên, đuôi mắt hẹp dài khẽ nhướng lên, giống như cảnh tượng băng sơn bị mùa xuân tan chảy, phong tình quyến rũ.

Anh nhìn cô chằm chằm hồi lâu, rồi chợt mỉm cười.

Giọng anh trầm xuống, ở mức âm lượng chỉ hai người họ có thể nghe thấy.

“Tôi chưa nói là không được.”