Cuộc Tương Ngộ Sai Lầm

Chương 110: Hoắc Đình Thâm nói chuyện nhẹ nhàng

Xong xuôi tất cả, Trì Vi cao giọng nói một câu như vậy.

Nhất thời Hoắc Đình Thâm không thể nào hiểu được, sâu sắc nhìn cô: " Trì Vi, đây chính là tình cảm của cô sao? Bởi vì, tôi đã bỏ cô lại ở đêm tân hôn, cô cùng người khác lên giường, dù cho … cô có không bị bỏ thuốc! "

Nghe vậy, hàng lông mi của cô khẽ run, trái tim nhói đau: " Nếu, anh vẫn cho rằng tôi đang nói dối, thì đây mới là chân tướng! Được, tôi thừa nhận với anh, như anh mong muốn, đây chính là sự thật

…"

Nếu, anh ta bị thương một chỗ, làm sao cô chỉ có thể lo cho thân mình.

Ngay cả khi anh ta là người đàn ông cô mong muốn, cô vẫn sẽ không thua xót trả thù đối phương, ba, năm, mười phần như vậy!

Trì Vi hừng hờ nghĩ, bản thân mình thật giống một con nhím, vừa yên lặng nhưng cũng không ngừng đâm đối phương chảy máu.

Thấy cô hiển nhiên thừa nhận như vậy, đầu tiên Hoắc Đình Thâm im lặng, sau đó nở một nụ cười châm biếm: " Ha, Trì Vi, người như cô, tôi cảm thấy thật đáng thương, muốn được lần nữa chăm sóc cô, rõ ràng... Cô không cần tôi, không cần bất cứ người nào! Chứng rối loạn tình dục. Tôi làm sao tin cô đây …"

Nghe xong, bất giác Trì Vi nắm bàn tay lại, móng tay đã lún sâu vào lòng bàn tay tự khi nào.

Giật mình Hoắc Đình Thâm mở miệng quay về phía cô: " Trì Vi, cô có biết hay không, so với Tuyết Tâm,... cô kém ở chỗ nào."

Trực giác cảm thấy lời tiếp theo của anh ta chắc chắn sẽ đâm thủng lòng người.

Nhưng sắc mặt Trì Vi vẫn bình tĩnh, thậm chí cắn môi, như cười cảm động: " Há, kém ở nơi nào."

Ngay lập tức hai ánh mắt thẳng tắp đối đầu nhau, Hoắc Đình Thâm nhẹ nhàng nói, như là đâm thẳng vào tim gan cô: " Tuyết Tâm, dù không thuần túy đi chăng nữa, nhưng chí ít … Vẫn sạch sẽ hơn so với cô! Lúc cô ấy dành cho tôi, là lần đầu tiên …"

" Trì Vi, còn cô, là lần thấy mấy, cô liệt kê xem?"

Qủa nhiên, đau thấu tim gan!

Bỗng dưng Trì Vi nhắm mắt lại, không muốn tiếp tục nghe, không muốn nhìn cũng không muốn lý lẽ gì thêm!

" Trì Vi, tình cảm của cô, rồi người cùng cô, … quá dơ bẩn."

Đây là câu cuối Hoắc Đình Thâm nói, nói xong Trì Vi có thể cảm nhận, anh ta đang đi về hướng cửa, không chút lưu luyến rời đi.

Ngay sau đó, cô mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắn, vừa vặn khuất sau cánh cửa.

" Oành.."

Cửa thư phòng đóng sầm lại một cái.

Thân thể Trì Vi đã suy yếu, dựa bàn học thật lâu, ngơ ngác thì thầm hỏi: " Ta …Qúa dơ bẩn sao? "

Nhưng trên thực tế, hai lần đính hôn trước đều là cô cố ý phá hủy, mặc kệ danh tiếng trở nên thấp kém, cũng chỉ là để gả cho anh ta.

Cô cũng nghĩ đem bản thân không chút tỳ vết dành cho hắn, thế nhưng chính tay em gái hắn lại bỏ thuốc, hắn thì lựa chọn Lê Tuyết tâm, sẵn sàng vứt bỏ mình, tất cả chính là anh ta!

Tại sao … bây giờ bản thân lại cô ra nông nỗi này.

" Ô uế sao? "

Trì Vi vẫn thều thào hỏi lại, thân thể suy yếu, ngã nhào xuống đất, vòng hai tay ôm lấy người.

Vậy thì, hãy để sự ô uế đó tồn tại đi.



Vì việc kết hôn không mấy suôn sẻ, hai mẹ con Hoắc Gia vẫn không ở lại, cùng nhau vội vã rời đi.

" Đình Thâm,là chính con nói, chỉ cần Vi Vi chấp nhận chuyện đứa bé, con sẽ không nhắc lại chuyện từ hôn đúng không! "

Bà Hoắc nặng nề nhìn con mình, nhắc nhở một câu như thế.

Hoắc Đình Thâm ngoảnh mặt làm ngơ, trong đầu những hình ảnh ở thư phòng khi nãy không ngừng hiện lên, cảm thấy phập phồng thấp thỏm không nguôi .

" Đình Thâm …"

" Trong mắt các con, lợi ích quan trọng như vậy? Quan trọng đến mức chúng ta nhất định phải hy sinh chuyện hôn nhân! "

Bà Hoắc lại nói, Hoắc Đình Thâm đột nhiên dừng lại, lạnh lùng cắt ngang.

Nhất thời, Bà Hoắc hơi run, cố gắng tận tình khuyên bảo: " Chuyện làm sao có thể gọi là hy sinh. Đình Thâm, con đối với Vi Vi, cũng không phải là không có cảm tình …"

( Tôi cũng muốn hào nhoáng không chút tỳ vết nào yêu anh, chỉ là anh xuất hiện quá trễ, rất muộn

… Từ lâu tôi đã không cẩn thận, làm bản thân mình dưới thân người khác.)