Liên quan đến chuyện bao dưỡng, Trì Vi nói rất nhẹ nhàng, như là đang bàn luận khí trời.
Tuy rằng bao nuôi chưa thành công, vả lại mục đích bắt đầu tất cả cũng là vì Trì An.
Chỉ là Trì Vi vô vị nghĩ, sự tình đã bết bát như vậy, gay go thêm một chút cũng chẳng sao!
" Trì Vi, cô nói cái gì, lặp lại một lần nữa! "
Khuôn mặt Hoắc Đình Thâm như tối sầm lại, đặt bàn tay lên vai cô, gần như muốn bóp nát.
Phản ứng của Trì Vi trái ngược lại, cô không thèm nhìn bờ vai hõm đang đau đớn, chỉ nhẹ nhàng nói chuyện: " Dù có nói bao nhiêu lần, cũng đều như nhau, tôi bao nuôi một người đàn ông …"
" Trì Vi, sao cô lại thấp hèn như vậy, một chút tự ái cũng không có! "
Không chờ cô nói xong, Hoắc Đình Thâm đã vung tay một cái.
Thân thể Trì Vi vỗn đã ốm yếu, bỗng dưng bị tát một cái như vậy liền lảo đảo va phải bàn học, miễn cưỡng chống hai tay lên bàn, lúc này mới ổn định thân hình.
Tiếp theo cô nghiêng đầu nhìn Hoắc Đình Thâm, vẻ mặt ngây thơ mà lại vô tội: " Thấp hèn sao?
Không chỉ là bao nuôi, tôi còn có thể đảm bảo, sẽ giúp anh mãi mãi không phải làm cha! Đương nhiên, nếu bất ngờ mang thai, tôi có thể sẽ giống Lê Tuyết Tâm, trực tiếp xóa sạch tất cả. Hết cách rồi, là anh nói trước, sau khi kết hôn sẽ không chạm vào tôi, tôi cũng không thể … cả đời sống phòng thủ như vậy chứ."
Nghe thấy câu nói khiêu khích ấy, anh ta cảm thấy hoàn toàn đã bị đụng vào điểm mấu chốt của chính mình.
Bỗng dưng Hoắc Đình Thâm vỗ hai bàn tay, lạnh lùng nhìn cô, ăn nói rất mạnh mẽ: " Trì Vi, cô là đồ đãng phụ! "
Trì Vi vẫn một tay cuộn mấy lọn tóc, bình tĩnh cười nhạt: " Há, bao nuôi, mà gọi là đãng phụ sao? "
Nói xong Trì Vi một lần nữa đứng dậy, dựa lưng vào bàn học, hơi nghiêng đầu, một sự hồn nhiên và quyến rũ hiện ra: " Đình Thâm, anh đang tức giận cái gì đây? Anh nuôi người yêu cũ, tôi cưng chiều người mới, như vậy không tốt sao."
Hoắc Đình Thâm không thể nào tin được, cô lại nói chuyện bao dưỡng một cách hiển nhiên như vậy.
Chỉ là đến cùng, anh ta không thể thờ ơ, không thể không động lòng, cố gắng kiềm chế: " Trì Vi, cô không phải là một đứa trẻ, nên biết rõ bản thân đang làm gì, cuộc đời mình cô phải tự chịu trách nhiệm, đừng nên lãng phí..."
" Nếu như đêm đính hôn, Lê Tuyết Tâm chưa từng xuất hiện, anh sẽ không vì cô ta, mà bỏ lại tôi một mình …"
" Trì Vi, đến bây giờ mà cô vẫn nói dối như vậy sao? "
Nhìn cô gái đang đứng trước mặt, Hoắc Đình Thâm chỉ cảm thấy thật thất vọng, muốn cắt ngang mọi lời.
" Chuyện tối đó đã được điều tra, căn bản không có ai bỏ thuốc cô! Tất cả những thứ này, đều là cô tự biên tự diễn …"
Nghe xong Trì Vi chỉ cảm thấy buồn cười, nhìn thẳng vào Hoắc Đình Thâm: " Sỡ dĩ, không điều tra ra được chuyện này, là bởi vì, người làm chuyện này là người anh chưa bao giờ nghĩ tới …"
" Trì Vi, cô muốn nói cái gì đây."
Hoắc Đình Thâm nhíu mày, chỉ cảm thấy cực kì nặng nề.
Hàng lông mi của Trì Vi lại buông xuống như những cánh bướm, giọng nói bỗng dưng trầm lặng: "
Nếu như tôi nói, người bỏ thuốc tôi là Hoắc Lan Tây, anh có tin không."
" Hoang đường! "
Ngay lập tức, Hoắc Đình Thâm nói to, một lời phủ nhận: " Trì Vi, tôi thật sự không biết, tại sao cô... lại biến thành người như vậy. Lan Tây, con bé là em gái tôi! Cũng có thể coi như cùng cô lớn lên, vậy mà cô còn đổ oan cho nó. Nó làm sao có khả năng làm ra chuyện lớn như vậy …"
" Chung quy … Anh không tin tôi! "
Trì Vi nhàn nhạt nói, tâm tình cũng giống như thường ngày.
Cho đến bây giờ, Hoắc Lan Tây vẫn thầm mến A Tầm, vẫn luôn tìm mình hỏi thăm anh ấy … Nhưng mà cô luôn lảng tránh, vì A Tầm là nữ giả nam.
Lâu dần, Hoắc Lan Tây lòng sinh bất mãn,có mà không yêu được, thành ra căm hận.
Chỉ là, cô ta không tìm tới A Tầm, mà lại tìm mình.
Lúc này Trì An lại vừa xuất hiện, thuận miệng giật dây hai câu, khiến Hoắc Lan Tây oán giận mình, tất cả lên đến đỉnh điểm!
Bỏ thuốc sao, cũng chẳng có gì lạ.
" Kết hôn, tôi không hoãn. Con riêng, tôi không chấp nhận! Nếu như, anh nhất định ép tôi, thì … Lại như anh nói, anh nuôi dưỡng Lê Tuyết Tâm, tôi bao nuôi Bạc Dạ Bạch! Đình Thâm, không phải ánh nói tôi ép anh sao? Lúc này, mới thật sự là buộc anh phải lựa chọn …"