“Quý Tài nhân gần đây thân thể như thế nào?” Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua Vương ngự y cúi người khom lưng, nhàn nhạt hỏi.
Vương ngự y có chút khẩn trương, toàn thân căng thẳng, tiếng nói có chút run rẩy, nói “Hồi bẩm Quý phi nương nương, vài ngày trước đó Quý tài nhân bị kinh hãi, thân thể có chút không khoẻ, trải qua mấy ngày tĩnh dưỡng, đã tốt hơn trước rất nhiều. “
“Thai nhi thế nào?” Nàng nhướng mày.
“Cũng không đáng lo ngại!” Vương ngự y không dám nói ra một tiếng.
“Phải không?” Giọng nói giương lên.
“Vi thần không dám có nửa câu lừa gạt.” Vương ngự y cung kính trả lời.
Hạ Uyển Chi bưng chén trà mới pha chậm chạm uống, Vương ngự y cúi người khom lưng, không dám đứng thẳng người, trên trán đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Uyển Chi nhìn không nói gì, cầm thức ăn cho cá ăn. Nàng nhìn ba bốn con cá màu đỏ tranh đoạt thức ăn, cảm thấy cá còn như thế huống chi là nữ nhân ở hậu cung, nếu không tranh đoạt ân sủng thì mới là khiến người ta ngạc nhiên.
Hồi lâu, nàng rửa tay ngồi xuống, ánh mắt tùy ý nhìn lướt qua ở trên người của Vương ngự y, nói “Có biết hôm nay bổn phi cho gọi ngươi đến đây vì điều gì không? “
“Vi thần ngu dốt, mong Quý phi nương nương chỉ rõ.” Vương ngự y khẩn trương đến mức toàn thân đều run lên nhè nhẹ.
Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Hạ Bích một cái, Hạ Bích hiểu ý, cầm một bao thuốc tiến lên. Vương ngự y không hiểu chuyện gì nhận lấy, nàng ý bảo mở ra nhìn xem. Kỳ thật không cần mở ra, nhìn qua bề ngoài hắn liền biết là cái gì “Nương nương đây là...”
“Vương ngự y là người thông minh, hẳn là biết ý tứ của bổn phi. Làm tốt bổn phi tự nhiên sẽ ngợi khen, nếu là làm không tốt, bổn phi cũng sẽ không nương tay.”
“Nương nương, vi thần không dám.” Vương ngự y đương nhiên biết ý tứ của nàng ta, là sai hắn hạ dược vào trong chén thuốc của Quý Tài Nhân. Chỉ tiếc, cái dược này vô dụng đối với Quý Tài Nhân, long chủng trong bụng nàng ta đã sớm không có.
“ Là không dám hạ dược hay là dám trái ý bổn phi?” Hạ Uyển Chi nhướng mày, nói “ Vương ngự y cũng nên biết, tình thế hiện giờ, bổn phi muốn một người vô duyên vô cớ biến mất căn bản không cần làm cái gì nhiều. Huống chi là một cái chức ngự y nho nhỏ, chỉ cần bổn phi muốn, đổ xuống mười cái tội danh thì Vương ngự y cũng đừng mong ngày mai thấy ánh mặt trời.”
“Nương nương, vi thần biết sai mong nương nương trách phạt!” Vương ngự y run lên vài cái, mọi người đều cho rằng ở Hoàng cung làm việc thật tốt. Kỳ thật ở hoàng cung làm việc cũng đồng nghĩa ngồi bên mép vạc dầu vậy, nếu làm việc không cẩn thận liền bị đẩy xuống.
Lúc này hắn như đang ở giữa vạc dầu, bên trái vạc là Uyển Quý Phi, bên phải vạc là Quý Tài nhân, hắn hiện giờ căn bản không biết nên làm cái gì bây giờ.
“Bổn phi chờ tin tức tốt của ngươi, Vương ngự y đừng làm cho bổn phi thất vọng.” Hạ Uyển Chi cười nhạt một tiếng, vẫy vẫy tay ý bảo hắn đi xuống.Vương ngự y âm thầm nhẹ nhàng thở ra, đưa tay cầm theo gói thuốc, lòng nặng nề rời đi.
“Nương nương vì sao phải cho Vương ngự y đi hạ dược? Đó không phải là người của chính mình, nếu hắn đem chuyện hôm nay nói ra ngoài, đối với nương nương bất lợi a!” Hạ Bích lo lắng nói.
“Hắn không dám nói ra.” Hạ Uyển Chi chắc chắn nói một câu, nghiêng đầu hái được một mảnh lá cây, cười lạnh.
“ Nàng ta quả thật sai ngươi làm như vậy?” Quý Tài nhân nhướng mày, hơi hơi xiết chặt nắm tay.
“ Vâng!” Vương ngự y móc ra gói thuốc do Hạ Uyển Chi đưa, nói “Đây là độc hoa hồng, nếu người mang thai mà uống phải, nặng thì sinh non, nhẹ thì cũng dị tật.''
“Tiện nhân!” Quý Tài nhân nghe được nghiến răng nghiến lợi, nghĩ lại lại nhịn, cười nói “Chỉ sợ làm nàng ta thất vọng rồi, liền tính uống xong cũng sẽ không sinh non. Chỉ là không nghĩ tới nàng ta ngoan độc như vậy, thế nhưng lại hạ dược ta.”
“Nương nương xem vi thần nên làm cái gì bây giờ?” Vương ngự y rất là lo âu, hắn tình nguyện xem bệnh đều không muốn liên lụy đến tranh đấu trong cung này. Chỉ tiếc hắn đã hãm sâu trong đó, rốt cuộc không rút ra được.
“Còn có thể làm sao bây giờ, nếu nàng ta muốn hạ dược, vậy thành toàn tốt cho nàng ta.” Quý Tài nhân cười lạnh hai tiếng, gọi Mộc Hương tới bên tai nàng nói nhỏ vài câu, Mộc Hương gật gật đầu lui xuống đi.
“Hôm nay ngươi cứ coi như không phát sinh chuyện gì, chỉ cần không nói bậy, liền có thể bảo toàn tính mạng.” Quý Tài nhân liếc mắt nhìn Vương ngự y một cái.
Vương ngự y gật gật đầu, kỳ thật so với đi theo nàng ta còn không bằng đi theo Uyển Quý Phi. Chỉ tiếc người nhà của hắn hiện giờ đều đã bị Quý gia uy hiếp, một mình hắn sống chết không quan trọng, lại không thể liên luỵ người nhà. Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì Vương ngự y ở trước mặt Hạ Uyển Chi giữ miệng kín như bưng.
Quý Tài nhân cầm gói thuốc xem xét, khóe miệng cười lạnh “Đây là chính ngươi đưa tới cửa, cũng đừng trách ta không khách khí, là ngươi tự tìm tới.”
Đêm đó, Tử Quế Hiên liền truyền ra tin tức Quý Tài nhân sinh non,tám tháng sinh đẻ thật sự là nguy hiểm.
Hạ Uyển Chi nghe xong một chút đều không nóng nảy, chỉ là mang theo người qua đi nhìn một cái. Rốt cuộc nàng hiện tại xử lý hậu cung, như thế nào cũng phải đi ngang qua xem một chút.
Còn chưa đi vào liền nghe thấy âm thanh tê tâm liệt phế, nhìn thấy Vương ngự y đứng ở một bên chờ. Vương ngự y vội vàng tiến lên thỉnh an, hai người trong lòng biết rõ ràng.
Trong phòng từng tiếng hô đau, nàng sinh nở qua cũng biết cái đau kia không phải ai cũng có thể chịu được, mà nàng cũng không có ý định liên tục coi chừng. Đang muốn vào xem một chút, cung nữ đứng ở cửa nói “Quý phi nương nương dừng bước, bên trong quá rối loạn, tốt nhất là nương nương vẫn là không cần đi vào.”
Nàng nghe thấy âm thanh Quý Tài nhân hô đau, dừng một chút thu hồi bước chân, nhìn chằm chằm cung nữ, ngay sau đó xoay người “Nếu sinh xong thì cho người đi Chiêu Hoa cung báo tin vui.”” Vâng!” Cung nữ cung kính cúi người.
Hạ Uyển Chi không có dừng lại, nàng không tính toán nhiều, rất nhanh mang theo người rời đi.
Nàng vừa đi cung nữ liền đi vào, cách một tầng màn che, nói “Nương nương, Quý phi nương nương đã đi rồi!”
Nàng ta đang ra sức hô đau, vừa nghe liền nhẹ nhàng thở ra, nhỏ giọng hừ hừ khanh khanh. Mộc Hương lấy khăn mặt lau mồ hôi cho nàng ta, cái chăn bỏ xuống, một cái gối mềm rút ra bị ném ở một bên.
Hạ Uyển Chi không thể tưởng được, có vết xe đổ của Hoàng Hậu ở phía trước, còn có người dám giả mang thai. Tuy rằng nàng ta xác thật mang thai, nhưng hiện giờ trong bụng nàng cũng không có hài tử.
Lúc quá nửa đêm, một thân ảnh tiến vào trong Tử Quế Hiên, xách một cái giỏ tre có một hài tử đang ngủ say, hài tử này mới được sinh ra không lâu.
Trong Tử Hiên cung, căn bản là không có bà đỡ. Hạ Uyển Chi cũng không cho người đi thỉnh bà đỡ, Vương ngự y canh giữ ở cửa nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ mới sinh, mới nhẹ nhàng thở ra.
Không bao lâu Mộc Hương xách theo đèn lồng chạy thật nhanh, hận không thể khua chiêng gõ trống báo cho mọi người trong hậu cung, Quý Tài nhân sinh hạ tiểu hoàng tử.
Sáng sớm lúc Hạ Uyển Chi đứng dậy hầu hạ Tề Diệp mặc quần áo, Quang Thuận công công tiến vào nói “Chúc mừng Hoàng Thượng, chúc mừng Hoàng Thượng. Sáng nay Quý Tài nhân sinh hạ một vị tiểu hoàng tử, tuy rằng là sinh non, may mắn chính là mẫu tử bình an.
Người đã đeo đai lưng khựng lại, ngẩng đầu “Mẫu tử bình an?”
“ Vâng!” Quang Thuận công công gật gật đầu.
Tề Diệp cũng không có nhiều vui mừng, nói “Ta biết rồi!”
Hạ Uyển Chi nhìn biểu tình nhàn nhạt của hắn, trong lòng dễ chịu chút. Không nghĩ tới thế nhưng lại mẹ tròn con vuông, thật đúng là phúc lớn mạng lớn a! Vẫn là một vị tiểu hoàng tử, sớm biết...
“Hoàng Thượng, Quý Tài nhân đem lại tin mừng sinh hạ ra Hoàng tử, Hoàng Thượng không bằng sau khi hạ triều đi nhìn một cái?” Hạ Uyển Chi ra vẻ rộng lượng kiến nghị.
Tề Diệp nhéo nhéo tay nàng cũng không nói cái gì, Hạ Uyển Chi lại biết hắn đây là đáp ứng rồi.
Tiễn Tề Diệp đi, Hạ Uyển Chi tức giận đến mức phất cả tay áo. Trên bàn ấm trà ly tách rối tinh rối mù, tất cả đều rơi xuống đất vỡ thành một mảnh. Hạ Bích ở một bên nhìn không dám tiến lên.
Nàng hít sâu một hơi, sửa sang lại một chút váy áo, phát tiết xong tâm tình tốt lên không ít, ngữ khí bình đạm “ Cho người thu thập một chút.”
“ Vâng!” Hạ Hoa phân phó cung nữ tiến vào thu thập.
Hạ Bích nói “Nương nương không cần lo lắng, tuy Quý Tài nhân sinh hạ được Hoàng tử cũng không có khả năng được sủng ái. Mới vừa rồi Hoàng Thượng nghe thấy Quý Tài nhân sinh hạ tiểu hoàng tử, tựa hồ cũng không cao hứng. So sánh với người mà nói, khi Nương nương sinh hạ Nhị hoàng tử, trên mặt Hoàng Thượng vẫn luôn nở nụ cười.”” Cho dù sinh hạ tiểu hoàng tử thì như thế nào, đường trưởng thành còn dài lâu như vậy. Nếu là hôm nào đó xảy ra chuyện không may, ai biết sẽ như thế nào?”
Vừa nghĩ như thế, Hạ Uyển Chi căn bản là không tức giận, ngược lại phân phó Hạ Bích chuẩn bị một phần lễ vật phong phú đưa đi Tử Quế Hiên.
Sau lúc lâm triều, Hạ Uyển Chi đi theo Tề Diệp cùng đi Tử Quế Hiên, trước khi đi nàng mới biết Thái Hậu đã qua.
Lúc bọn họ tới, thời điểm thấy Thái Hậu nhìn tiểu hoàng tử sinh ra chưa đến một ngày, cười đến không khép miệng được. Thấy bọn họ tiến vào, ánh mắt nhìn lướt qua ở trên người Hạ Uyển Chi, mơ hồ có chút đắc ý.
Hạ Uyển Chi làm bộ không phát hiện, cúi người hành lễ. Thái Hậu cười nói “Hoàng Thượng lại đây nhìn một cái, tiểu hoàng tử càng nhìn càng thấy giống Hoàng Thượng khi còn nhỏ y như đúc, tương lai lớn lên khẳng định là người có phúc khí. Uyển Quý Phi nói có phải hay không?”
Đứa trẻ sinh ra còn chưa đến một ngày có thể nhìn ra giống ai, nàng thật đúng là bội phục. Biết Thái Hậu đây là cố ý nói lời kia thử nàng, nàng nhàn nhạt cười nói “Xác thật rất giống, dù sao cũng là Hoàng tử, tự nhiên có phúc khí!”
Thái Hậu cười một chút, ôm đứa trẻ đi đến gần cho Tề Diệp xem. Hắn chỉ nhìn thoáng qua, ánh mắt nhàn nhạt, xác thật không thấy thích nhiều. Hạ Uyển Chi nhìn âm thầm đắc ý, hiện giờ xem ra Quý Tài nhân tưởng mẫu bằng tử quý( mẹ quý nhờ con) e là cũng không có khả năng.
Đang nhìn xem tiểu hoàng tử, màn che bị xốc lên. Mộc Hương đi ra, sau khi hành lễ nói với Tề Diệp “Hoàng Thượng, nương nương nói có chuyện muốn nói với Hoàng Thượng.”
Tề Diệp nhíu mày nhìn nàng ta một cái, Mộc Hương cúi thấp đầu.
“Hiện giờ Hoàng Thượng dưới trướng có hai vị hoàng tử, ai gia cũng liền an tâm chút rồi. Nếu là Lâm Sung Dung cũng sinh hạ hoàng tử, năm nay nhưng thật ra là năm phúc khí của Hoàng Thượng, Uyển Quý Phi nói có phải hay không?”
“Thái Hậu nói rất đúng!” Hạ Uyển Chi nhìn chằm chằm màn che khép lại, có chút tò mò Quý Tài nhân đem người kêu đi vào muốn nói cái gì.
“Hoàng Thượng thứ tội, tần thiếp thân thể không khoẻ, tạm thời không thể hành lễ với Hoàng Thượng!” Nhìn thấy hắn tiến vào, Quý Tài nhân làm ra một bộ dạng biểu tình suy yếu, tiếng nói yếu ớt.
Tề Diệp cũng không nói cái gì, ngồi xuống ghế. Trong phòng có chút oi bức, rốt cuộc vẫn là ngày tháng bảy nóng bức, may mà là giữa buổi sáng, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Thấy hắn không nói, Quý Tài nhân cắn cắn môi, nước mắt ào ào rơi xuống, nói “Hoàng Thượng, tần thiếp cầu Hoàng Thượng làm chủ.” Nói xong giãy giụa muốn xuống giường.
Tề Diệp nhíu mày “Nếu thân thể không khoẻ liền nằm đi.”
“Đa tạ Hoàng Thượng.” Nàng chẳng qua là làm bộ mà thôi, nàng không sinh đẻ gì, thân mình vẫn tốt lắm.
“Nói đi! Chuyện gì?” Như thế nào gấp không chờ nổi mời hắn vào, hắn thật ra rất tò mò vì chuyện gì.
“Hoàng Thượng có biết tần thiếp vì sao lại sinh non?” Quý Tài nhân làm ra một bộ điềm đạm đáng yêu nhìn hắn.Tề Diệp tựa hồ không kiên nhẫn, nói “Có chuyện gì nói thẳng.”
“Vâng!” Biểu tình không kiên nhẫn của hắn làm cho lòng nàng trầm xuống,còn tưởng rằng sinh hạ hoàng tử cho hắn, hắn sẽ đối với chính mình tốt một chút.
Hiện tại xem ra đều không phải là như thế, Quý Tài nhân nghĩ mà trong lòng khó chịu. Nàng liếc mắc nhìn Mộc Hương một cái, Mộc Hương hiểu ý bưng một cái ấm thuốc lên, lại kêu Vương ngự y tiến vào, nói “Hoàng Thượng, tối hôm qua sau khi uống thuốc an thai thì tần thiếp cảm thấy đau bụng. Lúc sau chẩn được là sinh non, may mà tần thiếp có Hoàng Thượng phù hộ mới có thể thuận lợi sinh hạ tiểu hoàng tử.”
“Chén thuốc có vấn đề?” Hiểu rõ ý tứ của nàng ta, Tề Diệp nhíu mày.
“ Vâng!” Quý Tài nhân đôi mắt đẫm lệ mơ hồ nói “Vương ngự y kiểm tra rồi, nói là trong chén thuốc bỏ thêm hoa hồng. Hoàng Thượng, nữ nhân mang thai sao có thể ăn hoa hồng a, hoa hồng là sảy thai. Nếu không phải tần thiếp mạng lớn, tiểu hoàng tử liền giữ không nổi rồi!”
“Vương ngự y?” Tề Diệp nhíu mày, không nghĩ tới lại có chuyện có người hạ dược, chính là vì mưu hại con nối dõi sao?
“Có vi thần!” Vương ngự y sợ tới mức cả người run lên.
“Quý Tài nhân nói là thật?”
“Hồi bẩm Hoàng Thượng,trong chén thuốc xác thật có hoa hồng, Quý Tài nhân cũng là uống phải chén thuốc này nên mới sinh non, Quý Tài nhân phúc lớn mạng lớn, nếu không liền một thi hai mệnh( một người hai mạng)!”
“Quang Thuận.”
“Có nô tài!” Quang Thuận đứng phía sau tiến lên nói.
“Đi xuống tra xem, là ai to gan lớn mật, dám mưu hại Hoàng tử.” Tề Diệp vẻ mặt âm trầm phân phó.
Quý Tài nhân liếc mắt nhìn Vương ngự y một cái, âm thầm đắc ý. Tra đi tra đi, sớm hay muộn sẽ tra được trên đầu nàng ta, lần này thật muốn nhìn xem nàng ta bị thất sủng như thế nào!
Tiếng nói chuyện bên trong, có thể nói là rơi vào lỗ tai của người bên ngoài một tiếng cũng không sót. Chỉ là một tầng màn che hơi mỏng, vài bước xa, làm sao lại có thể nghe không thấy được.
Nhưng thật ra Hạ Uyển Chi một chút đều không lo lắng, nàng biết Vương ngự y là người của Quý tài nhân. Khẳng định hôm qua đã nói cho nàng ta biết nàng kêu Vương ngự y đi Chiêu Hoa Cung, cũng biết nàng đưa cho Vương ngự y một gói hoa hồng.
Cảm giác được ánh mắt nhìn qua của Thái hậu, Hạ Uyển Chi ngẩng đầu nhìn lại, hai đôi mắt nhìn nhau, Thái Hậu ý vị không rõ nhìn nàng một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Sau khi từ Tử Quế Hiên đi ra, Hạ Uyển Chi rõ ràng cảm giác Tề Diệp tâm tình không tốt. Nàng không có khả năng làm bộ như không nghe thấy, rốt cuộc đến gần, nàng nói “Hoàng Thượng hà tất phải tức giận, chờ bắt được người rồi trách phạt, đừng nhất thời tức giận mà ảnh hưởng tới thân thể.”
“Uyển Nhi, trẫm chỉ là cảm thấy cái hậu cung này quá mức âm u, tranh đấu gay gắt, ngươi lừa ta gạt, tàn hại...” Hắn dừng một chút, lôi kéo tay nàng, nói “Sau nay cẩn thận một chút, cho dù trẫm là Hoàng Thượng, cũng có lúc bận rộn chiếu cố không được.Uyển Nhi, may mắn các ngươi đều bình an.”
“Hoàng Thượng!” Hạ Uyển Chi gọi một tiếng, tiến lên ôm bờ vai của hắn, nói “Chỉ cần có thể lưu tại bên người Hoàng Thượng, núi đao biển lửa thần thiếp đều không sợ hãi.”
“Uyển Nhi!” Vuốt ve mặt nàng, Tề Diệp thở dài gắt gao ôm lấy nàng, nói “Yên tâm, trẫm sẽ không cho ai làm thương tổn ngươi cùng Sách Nhi.”
“Thần thiếp biết.” Chính nàng cũng sẽ không để ai tổn thương đến bản thân mình.
Chuyện Quý Tài nhân sinh hạ Hoàng tử cũng nhấc lên gợn sóng ở hậu cung, chỉ là so với vui mừng khi Hạ Uyển Chi sinh hạ tiểu hoàng tử, chỗ Quý Tài nhân vắng lạnh hơn nhiều. Các nàng âm thầm mừng thầm, chỉ cần Hoàng Thượng không thích, liền tính sinh hạ Hoàng tử cũng vô dụng.
Xem ra nếu muốn mẹ vinh nhờ con, tử bằng mẫu quý, còn phải xem ân sủng của Hoàng Thượng a!
Quang Thuận tra xét một ngày, Vương ngự y đã bị bắt tới, còn chưa nghiêm hình bức cung. Bất quá chỉ mới khiển trách một phen, Vương ngự y liền khai ra.
Quang Thuận đi ngự thư phòng, nói “Hoàng Thượng, Vương ngự y nói, nói hắn cũng là bị người ta sai khiến.”
“Là ai?” Tề Diệp cũng không ngẩng đầu lên, hỏi.
Quang Thuận chần chờ một chút, thật cẩn thận nhìn hắn một cái, nói “Vương ngự y nói do Uyển Quý Phi đưa, sai hắn đem hoa hồng bỏ vào trong chén thuốc của Quý Tài nhân.”
“Nói hươu nói vượn!” Tề Diệp vừa nghe liền biến sắc, bút lông bay đi ra ngoài, ở trên quần áo sạch sẽ của Quang Thuận công công lưu lại một vệt mực.
“Nô tài không dám!” Quang Thuận cúi đầu, không dám nói ra một tiếng
“Tra khảo lại!” Tề Diệp quăng tay áo, Quang Thuận công công không dám ở lâu, rất nhanh chạy ra ngoài.
Đêm đó, Vương ngự y cả người đầy vết thương, chỉ còn chút hơi tàn.Quang Thuận công công cầm cây sắt được nung đỏ nhìn hắn, hỏi “Nói, là ai sai khiến?”
Vương ngự y sợ hãi không thôi. Còn tưởng rằng sẽ mau kết thúc, ai biết hắn nói ra tình hình thực tế, lại không ai tin tưởng, ai bảo nàng ta là Uyển Quý Phi tôn quý đây!
Cây sắt tới gần một chút, Vương ngự y thậm chí có thể cảm giác được nhiệt độ của nó “Là Uyển Quý Phi!”
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Quang Thuận nói một tiếng,sắt nung đỏ được hạ xuống. Vương ngự y đau đến biến sắc, mồ hôi đầy đầu, nhìn Quang Thuận công công cầm cây sắt thứ hai đến gần. Rốt cuộc nhịn không được, há mồm hung hăng cắn xuống, ngay sau đó khóe miệng tràn ra vết máu.
Quang Thuận công công thầm mắng một câu, muốn cứu lại không còn kịp rồi.
Tề Diệp biết được Vương ngự y đã chết, trước khi chết còn cắn Hạ Uyển Chi không bỏ, hừ lạnh một tiếng “Ném đến bãi tha ma đi.”
Nàng là cái dạng người gì hắn sao lại không rõ ràng, nàng mềm lòng thiện lương như vậy, như thế nào lại hạ dược hại người,thực xem hắn là đứa ngốc sao?
Tề Diệp không tin là Hạ Uyển Chi hạ dược, chuyện lần này liền không giải quyết được gì đã cho qua. Tề Diệp cũng chưa qua thăm chỗ Quý Tài nhân một lần nào.