Mỗi khi trời bớt nắng một chút, Hạ Uyển Chi sẽ ôm tiểu Hoàng tử ra ngoài đi lại, tránh cho hắn cả ngày buồn chán ở trong phòng. Mà tiểu Hoàng tử dường như cũng rất thích đi dạo, con mắt đen bóng chuyển động linh hoạt, thỉnh thoảng quay sang nhìn Hạ Uyển Chi rồi bô bô ba ba nói nhỏ cho nàng nghe. Tuy là không hiểu lời của hắn, nhưng nàng vẫn thực vui vẻ không thôi.
Chiêu Hoa cung có vườn hoa, nàng cũng không đi quá xa, chỉ ôm tiểu Hoàng tử đi loanh quanh, trời sắp tối liền ôm trở về, trễ hơn một chút sẽ khiến hắn sợ hãi.
Trên đường trở về tiểu Hoàng tự lại lớn tiếng khóc, Hạ Uyển Chi nhẹ giọng dỗ, vỗ vỗ người hắn. Tròng mắt tiểu Hoàng tử hơi nhíu lại, nức nở vài tiếng, sau đó ngủ thiếp đi trong ngực nàng.
Cũng may tiểu Hoàng tử đã tắm rửa, nếu không hắn ngủ rồi sẽ phải đánh thức lần nữa. Đặt hài tử trong nôi, nàng chăm chú nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngủ yên của hắn, vuốt ve cái đầu nhỏ, cảm giác có chút mồ hôi chảy ra liền lấy khăn tay lau đi.
Trên vai đột nhiên trầm xuống, lúc quay đầu lại đã thấy Tề Diệp khom lưng, ánh mắt đặt trên người tiểu Hoàng tử đang ngủ yên. Hắn nhìn thêm một lát, nói: “Hôm nay ngủ như vậy, xác thực là rất giống trẫm!”
Hạ Uyển Chi cười cười, ra hiệu cho Tề Diệp đi ra ngoài để không đánh thức tiểu Hoàng tử, hắn vừa khóc lớn một trận, còn chưa an tĩnh được bao lâu.
“Hôm nay Hoàng thượng tới sớm vậy?” Ra khỏi thiên điện, Hạ uyển Chi cười hỏi.
Tề Diệp nhìn nàng, cũng không lập tức trả lời, kéo hai tay của nàng đi xuống bậc thang, chậm rãi nói: “Chẳng lẽ Uyển Nhi không muốn gặp trẫm?”
“Hôm nay Hoàng thượng lại thế nào?” Hạ Uyển Chi có chút kinh ngạc, câu nói vừa rồi của hắn mềm giọng nhẹ lời, làm cho người khác không thể không đa nghi.
“Không có việc gì!” Tề Diệp cười cười, nắm thật chặt tay của nàng, ánh mắt thưởng thức cảnh hoa viên được nàng bố trí xinh đẹp, tâm tình không tệ.
Hạ Uyển Chi nhìn khóe miệng của hắn mỉm cười, xác định không phải hắn nói dối mới thở phào nhẹ nhõm, đáp: “Thần thiếp đương nhiên hi vọng gặp Hoàng thượng sớm một chút, còn hi vọng cả ngày lẫn đêm đều có thể thấy Hoàng thượng!”
“Tham lam!” Tề Diệp nghe thấy thế rất cao hứng, nhéo cái mũi của nàng, vẻ mặt đầy sủng ái.
Lâm Huệ đi ngang qua, nhìn cử chỉ thân mật của hai người cách đó không xa, nhìn vẻ mặt ôn nhu của Hoàng thượng, đang đi bỗng chốc dừng lại, trong lòng hay đáy mắt đều đầy vẻ chua xót. Thái Vi cẩn thận liếc nàng một cái, chuẩn bị mở miệng đã thấy Lâm Huệ thu lại ánh mắt, vẻ mặt ảm đạm: “Trở về đi!”
“Không phải là nương nương muốn...”
Lâm Huệ không quay đầu lại, vuốt ve bụng. Đâu còn quan trọng nữa, nàng vốn muốn qua hỏi thăm Hạ Uyển Chi về chuyện mang thai, hôm nay trông thấy một màn thân mật này nàng làm sao còn tâm trạng, ghen ghét còn không kịp nữa là!
Mười ngày nửa tháng không nhìn đến nàng một cái, lúc này lại cùng nữ nhân khác chàng chàng thiếp thiếp, nàng có độ lượng đến mấy cũng sẽ không nhịn được.
Sắp đến Tết Trung Nguyên, Hạ Uyển Chi phân phó chuẩn bị không ít đèn lồng cùng thuyền. Buổi tối Ngọc Hồ vẫn sáng ngời như ban ngày, vô số chiếc thuyền đèn lồng trôi lờ lững, lấp lánh long lanh đủ mọi màu sắc, trông rất đẹp mắt. Phi tần tham dự ngoại trừ Lâm Huệ cùng Quý tài nhân thì đều đông đủ, dù sao cũng chỉ là tết Trung Nguyên, các nàng mang thai vẫn nên kiêng kỵ một chút.
Náo nhiệt cả buổi tối, ban đêm Tề Diệp ngủ tại Ngọc Long điện. Hạ Uyển Chi nhìn tiểu Hoàng tử một lát liền trở về. Hạ Bích đi sau lưng nàng, nói: “Hạ Hoa đã chuẩn bị xong!”
“Ừ, cẩn thận một chút!” Hạ Uyển Chi gật đầu, không nói thêm.
Nàng tắm rửa xong liền nằm nghỉ ngơi, Hạ Bích phân phó một tiếng, Hạ Hoa liền ra khỏi Chiêu Hoa cung.
Quý Tài nhân không đi Ngọc Hồ nên ngủ từ rất sớm. Tử Quế hiên rất yên lặng, chỉ có một hai ngọn đèn lồng còn sáng. Hai bóng dáng lén lén lút lút sờ soạng đi vào, tỳ nữ canh cửa đã ngủ say như chết, các nàng dễ dàng đẩy cửa tiến vào.
Quý tài nhân dường như nghe được động tĩnh, mở mắt ra đã nhìn thấy trước giường có một thân hình, con mắt sáng lên, sắc trắng quỷ dị, tóc dài xõa ra che cả khuôn mặt, lộ ra khóe mắt đỏ tươi có thể thấy được rõ ràng. Bộ dáng mặt xanh nanh vàng làm cho nàng toàn thân lạnh lẽo, hoảng sợ hét chói tai: “A~, quỷ aa!”
Quý tài nhân bị hù dọa, ôm đầu quấn trong chăn, toàn thân run lẩy bẩy. Đây vẫn chưa phải là điều kinh khủng nhất, kinh khủng nhất chính là âm thanh quỷ dị kia, làm cho người khác lạnh cả xương sống: “Thục... phi... ngươi thật độc ác... hôm nay bản phi muốn ngươi... đền mạng...”
“A~! Quỷ! Có ai không, người đâu...” Quý Tài nhân bịt chặt lỗ tai, thiếu chút nữa là ngất đi.
“Thục phi... Đền mạng đi, đền mạng đi, đền mạng đi...” Âm thanh dồn tới liên tiếp làm cho cả người bủn rủn.
“Tránh ra, tránh raaa...” Quý Tài nhân bọc chăn mền che chở chính mình, lẩm bẩm tự nói. Cảm giác chăn mền bị vén lên, nàng thiếu chút nữa chui xuống gầm giường “Không cần, không cần! Ta không hại ngươi, đi mau, đi mau a...”
“Nương nương, nương nương gặp ác mộng sao?” Cung nữ trực đêm bị đánh thức liền xác đèn lồng đi đến. Quý Tài nhân nghe thấy, dần dần trấn tĩnh lại. Sợ hãi nhìn cung nữ một chút, ánh mắt nàng dè dặt liếc qua những nơi khác, thấy quần áo treo trên bình phong giống như một người đang lơ lửng hù dọa. Mồ hôi lạnh lại đổ ra, nhìn kĩ thì chỉ là quần áo bình thường mới thở phào nhẹ nhõm.
Cung nữ rót cho nàng một chén nước, tuy có chút nguội nhưng cũng không thể lập tức hâm nóng được. Quý Tài nhân không chê, nàng uống một hớp nước, trấn an: “Vừa rồi có nghe được cái gì không?”
“Nô tỳ chỉ nghe thấy nương nương nói tránh ra, gọi cứu mạng, còn lại không nghe thấy cái gì khác. Nương nương đừng sợ, nô tỳ ở bên ngoài coi chừng, sẽ không có việc gì.” Dù là nói như thế nhưng nàng ta cũng bắt đầu sợ hãi, dù sao Tết Trung Nguyên có tục xưng quỷ tiết. Nghe nói hôm đó Diêm Vương sẽ thả quỷ trong địa ngục ra, mạng người chết oan uổng trong hậu cung cũng không ít khiến cung nữ càng cảm thấy xung quanh quỷ dị.”Đêm nay canh giữ ở trong.” Nhớ tới kẻ mặt xanh nanh vàng mắt mũi đầy máu kia, trong lòng Quý Tài nhân vẫn còn sợ hãi, làm sao dám nằm một mình chỗ này. Cung nữ cầu cũng không được, lúc này nàng ta cũng không dám ở một mình.
Nằm xuống xong, Quý Tài nhân vẫn lạnh buốt toàn thân, hồi lâu mới ấm dần lên. Ngủ một lát nàng lại gặp cơn ác mộng, trong giấc mộng kỳ quái, nàng chạy trốn nhưng lại bị một thứ đáng sợ gì đó đuổi theo sau. Không biết chạy bao lâu, nàng đột nhiên ngã xuống, quay đầu lại đã thấy oan hồn Đức phi nhào tới, nàng bị hù dọa hét lên một tiếng. Lúc mở mắt ra liền phát hiện gương mặt trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt toàn thân, đầu ướt đẫm. Nàng thở phào nhẹ nhõm, cũng may chỉ là mộng.
Mặc dù vậy, Quý Tài nhân vẫn bị bệnh, mỗi ngày đều phải tĩnh dưỡng trên giường. Cả người cũng mệt mỏi, nhưng vì vậy mà có thể lấy cớ không đi thỉnh an.
Chỉ là vài ngày liên tục Quý Tài nhân đều bị đánh thức, bị thứ mặt xanh nanh vàng đầy vết máu đứng trước giường hù dọa hết hồn vía. Thân thể vốn không khỏe mạnh lại càng thêm suy nhược, cả ngày điên thần loạn quỷ, thấy trời tối liền sợ hãi. Ban đêm phải để Mộc Hương canh nến, trong phòng chiếu sáng như ban ngày, nghiêm trọng hơn là còn cho cung nữ canh chừng nàng ngủ.
Liên tiếp mấy ngày, mặc dù nàng ta bị kinh hãi nhưng cũng không truyền ra tin tức động thai, Hạ Uyển Chi nhíu mày: “Chuyện gì xảy ra?”
“Nô tỳ vô dụng.” Hạ Hoa áy náy, đã mấy buổi tối bôi nhọ lên mặt lén vào Tử Quế hiên, cầm dạ minh châu chiếu lên, tóc tai bù xù đứng trước giường hù dọa Quý Tài nhân. Mặc dù nàng ta bị bệnh, nhưng bào thai trong bụng cũng không bị ảnh hưởng chút nào, điều này làm cho nàng rất thất vọng.
“Nương nương, Tử Quế hiên sai người đi Nội vụ phủ xin thêm nến, nô tỳ cho quản sự át đi, mấy ngày nay Tử Quế hiên cũng không nhận được bao nhiêu nến.” Hạ Bích tiến đến nói.
“Làm tốt lắm.” Nàng cũng nghe nói Quý Tài nhân hình như bị dọa, buổi tối đốt nến suốt đêm để bớt sợ hãi, thế nên Hạ Hoa cũng không giả trang quỷ được.
Màn đêm buông xuống, Quý Tài nhân nhìn trong phòng tối đen liền hỏi: “Sao còn không thắp nến?”
“Nương nương, chỉ còn nửa ngọn nến, nếu hiện tại thắp lên, lát nữa sẽ rất tối!” Mộc Hương bưng một chén thuốc đưa cho nàng uống.
Quý Tài nhân tiếp nhận chén thuốc, uống một ngụm: “Hôm nay hương vị chén thuốc có chút khác lạ.”
“Ngự y nói thêm hai vị thuốc nên sẽ khác một chút.” Mộc Hương nói.
Quý Tài nhân lại hỏi: “Sao chỉ còn lại nửa ngọn nến? Nến không đủ đến Nội vụ phủ xin là được, có bạc, bọn họ sẽ không thể không cho.” Hiện tại nàng mặc dù thất thế, tuy trước kia Quý gia không quan tâm đến, nhưng kể từ khi có thai xong, Quý gia liền đút không ít vàng bạc đến. Chính là mong nàng sinh nở thuận lợi, hi vọng sau này có ngày mẹ vinh nhờ con.
Nếu không phải mang thai, nàng cũng bị gia tộc lạnh nhạt. Ngẫm lại, Quý Tài nhân liền lạnh trong lòng, nàng là người, không phải là quân cờ vô tâm vô tính, người nhà còn như thế, nàng làm sao dám hy vọng xa vời ai có thể thật lòng?”Nô tỳ cho là lần này người của Nội vụ phủ bị chặn lại, nô tỳ liền hỏi thăm một chút, phát hiện người bên cạnh Uyển Quý phi phân phó. Tháng này, tháng sau, tháng sau nữa, nến và dầu của Tử Quế hiên đều bị cắt bớt.”
Nói cách khác, ba tháng sờ soạng sống qua ngày!
Nghe vậy, Quý Tài nhân tức giận đến xanh mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Uyển Quý phi, đồ tiện nhân! Nàng ta cố ý nhắm vào ta, tiện nhân, chờ ta ngồi lên vị trí Hoàng hậu, nhất định không.. khụ khụ.. nhất định sẽ không dễ dàng cho qua!”
Mộc Hương vuốt lưng cho nàng, nói: “Nương nương yên tâm, nô tỳ sẽ nghĩ biện pháp, nương nương phải bảo trọng thân thể, đừng tức giận.”
“Yên tâm, không nhìn thấy con tiện nhân kia thất sủng, ta sẽ không ngã xuống!” Quý Tài nhân hít thở hổn hển.
Ánh nến lay động, Thái Vi nói: “Đêm đã khuya, nương nương nghỉ sớm đi!”
“Làm xong chưa?” Lâm Huệ không ngẩng đầu, bình tĩnh ngồi thêu dưới ánh nến, một cái áo ngủ thêu Long Vân, uy nghiêm tôn quý.
“Đã xong, nô tỳ tự tay thả thuốc vào chén thuốc của Quý Tài nhân, nghe nói Quý Tài nhân uống hết không dư chút nào. Chỉ cần hai canh giờ là có thể phát tác.” Thái Vi nói: “Nương nương yên tâm, hôm nay Quý Tài nhân có thai bảy tháng, nếu uống thuốc kia chỉ cần tổn thương nặng một chút, đương nhiên một xác hai mạng.”
“Vậy là tốt rồi!” Ngừng may vá, Lâm Huệ cười lạnh: “Lúc trước nàng ta khi dễ ta không ít, hôm nay nàng ta thất thế, nếu không ra tay, đợi tới lúc mẹ vinh nhờ con, người thua thiệt là chính mình. Không bằng thừa dịp nàng ta còn thất sủng chấm dứt hậu hoạn về sau.”
“Nương nương nói rất đúng!” Thái Vi gật đầu, cười đến quỷ dị.
Có điều Lâm Huệ phải thất vọng rồi, một xác hai mệnh là không thể. Trong bụng Quý Tài nhân là bông gối đầu, cho dù uống thuốc bỏ thêm độc hoa hồng cũng sẽ không khiến nàng ta sảy thai.
Bởi vậy ngày hôm sau nghe nói Quý Tài nhân bình yên vô sự ở Tử Quế hiên, Thái Vi mấy lần cho người đi hỏi thăm đều không thấy Quý Tài nhân có động tĩnh gì. Mặc dù nghi ngờ, nhưng cũng không thể chất vấn nàng ta tại sao không xảy ra chuyện.
Lâm Huệ cũng biết, hôm nay trong hậu cung ai cũng là người khôn khéo. Cũng như nàng, kể từ khi nàng có thai xong cũng cũng phải dè dặt sợ có người động tay động chân vào thức ăn. Đồ từ Ngự thiện phòng đưa đến cũng không dám dùng nữa, dù sao đã mất đi một đứa bé, nàng không dám mạo hiểm.
Quý Tài nhân bị hù dọa không nhẹ, nhưng cũng không đáng lo ngại, chỉ là ngủ không đủ giấc mà thôi. Vì vậy nên ban ngày nàng ta liền ngủ thêm một chút, buổi tối để người khác canh chừng cũng an tâm hơn.
Hạ Hoa mấy lần đều không thể ra tay, phẫn nộ nói: “Nương nương, nô tỳ vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng làm không xong!”
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi có cả quầng thâm của Hạ Hoa, nàng nói: “Thôi, ban đêm nghỉ ngơi cho tốt, việc này cứ cho qua như vậy đi!”
Không nghĩ tới lá gan Quý Tài nhân không nhỏ, dọa mấy ngày nàng ta vẫn sinh hoạt bình thường, không thể không khiến người khác bội phục. Nếu hù dọa không được, nàng cũng chỉ có thể từ từ nghĩ thêm biện pháp.
Ngày hôm sau ôm tiểu Hoàng tử đi thỉnh an Thái hậu, Thái hậu rất vui vẻ trêu chọc tiểu Hoàng tử. Nàng thấy Triệu Tĩnh Di cúi đầu mỉm cười, nhìn bộ dáng mũm mỉm của tiểu Hoàng tử, khẽ nhíu mày, cũng không nói thêm cái gì.Ngồi tại Thọ Ninh cung trong chốc lát, mỗi ngày Thái hậu đều phải tụng kinh niệm phật nên Hạ Uyển Chi liền ôm tiểu Hoàng tử trở về.
Thái hậu nhìn nàng đi, nói với Triệu Tĩnh Di: “Hoàng thượng mấy ngày nay không tới, ai gia nói ngươi học làm điểm tâm, đã học xong chưa?”
“Đã học xong, làm phiền Thái hậu cô cô dạy bảo.” Triệu Tĩnh Di gật đầu. Mấy ngày nay nàng đều bận rộn trong phòng bếp, hương vị điểm tâm ngày càng ngon miệng.
“Vậy là tốt rồi, đợi chút nữa ngươi làm điểm tâm đưa đi ngự thư phòng, nói là ai gia bảo ngươi đưa đi.” Hoàng thượng không tới, dù sao nàng vẫn phải tạo cho bọn họ chút cơ hội. Nếu Triệu Tĩnh Di không thể gần được Hoàng thượng, làm sao có thể khiến Hoàng thượng ưu ái?
Trước lúc ăn trưa, Hạ Uyển Chi phân phó phòng bếp chuẩn bị thức ăn. Hạ Hoa đi ra ngoài một chuyến trở lại nói: “Vừa rồi nô tỳ nghe nói Triệu tiểu thư đưa điểm tâm đến Ngự thư phòng.”
“Hoàng thượng chắc là ăn rồi?” Hạ Uyển Chi khiêu mi, cũng biết Thái hậu sẽ không chịu để yên, mà Triệu Tĩnh Di đương nhiên sẽ hợp tác, nàng ta muốn làm Hoàng hậu, nghĩ hay lắm!
“Hoàng thượng không gặp Triệu tiểu thư, chỉ cho Quang Thuận công công đưa điểm tâm vào, ăn hay chưa nô tỳ cũng không biết.”
“Nói Hạ Bích nấu một chén súp tuyết lê đường phèn đưa qua.” Hạ Hoa hiểu ý, gật đầu lui xuống.
Không bao lâu Hạ Bích trở lại, nói: “Nương nương, Triệu tiểu thư đưa điểm tâm đến Hoàng thượng cũng không động vào. Ngược lại nghe nương nương chuẩn bị súp tuyết lê đường phèn liền cho nô tỳ bưng vào, Hoàng thượng cũng uống vài chén.”
“Vậy là tốt rồi!” Hạ Uyển Chi rất hài lòng. Nếu hắn ăn điểm tâm của Triệu Tĩnh Di đưa đến cũng là đồng nghĩa với việc thừa nhận nàng ta, nếu không ăn, mặc kệ là vì nguyên nhân gì vẫn tốt hơn.
Triệu Tĩnh Di sống ở Hoàng cung mấy tháng, Thái hậu cũng không có ý thả nàng ra ngoài, dường như muốn cho nàng ngây ngốc cả đời ở đây. Mà Triệu Tĩnh Di cũng cảm thấy Hoàng cung khá hơn rất nhiều so với trong phủ. Nếu nàng đã có cơ hội tiến cung, sao nàng lại lãng phí tâm ý của Thái hậu được?
Nàng đương nhiên có hy vọng dựa vào dung mạo xinh đẹp quyến rũ Hoàng thượng, tiện đà trở thành phi tần được sủng ái nhất hậu cung.
Chỉ là mấy tháng vừa rồi Hoàng thượng cũng không có bao nhiêu hứng thú với nàng, nàng chỉ có thể an ủi là do tuổi của mình còn nhỏ, thân thể chưa nảy nở, không có lực hấp dẫn với nam nhân. Đợi nàng mười lăm tuổi cập kê thì mị lực liền tỏa ra khắp nơi, đến lúc đó sao Hoàng thượng có thể xem nhẹ vẻ đẹp của nàng nữa?
Lúc ăn trưa, nghe nói Tề Diệp đi tới Chiêu Hoa cung, Hạ Uyển Chi ổm tiểu Hoàng tử đứng đợi ở hành lang. Tiểu Hoàng tử đã hơn bốn tháng, thân thể cũng cứng cáp lên không ít, bàn tay bé nhỏ nắm chặt lại, miệng y y nha nha.
Chờ một lát đã thấy loan giá đi đến, nàng nhìn người đang đến gần, nhẹ nhàng cười. Tề Diệp thấy hai người một lớn một nhỏ, tiến đến vuốt ve đầu tiểu Hoàng tử: “Phụ hoàng đến thăm Sách Nhi.”
Tiểu Hoàng tử còn nhỏ, đương nhiên không biết hắn đang nói gì. Tề Diệp nhìn tiểu Hoàng tử trắng trẻo đáng yêu liền ôm vào ngực. Trước kia hắn chắn chắn sẽ không ôm hài tử, hai vị tiểu Công chúa cũng chỉ là đến thăm một chút. Hôm nay có thêm tiểu Hoàng tử khiến người ta yêu thích, lại là do Hạ Uyển Chi sinh, trong lòng vui mừng, mỗi lần đi đến cũng sẽ bế một chút, nhiều lần như thế cũng tự nhiên thuần thục.
Thức ăn rất hợp khẩu vị của hắn, Tề Diệp ăn rất nhiều. Tiểu Hoàng tử chơi được một lát đã đói bụng, nhũ nương liền ôm xuống cho bú. Tề Diệp ăn trưa xong nghỉ ngơi trên giường nệm, Hạ Uyển Chi ngồi một bên quạt cho hắn, không bao lâu cũng ngủ thiếp đi.
Đến giờ, Tề Diệp bị Hạ Bích đánh thức, đứng dậy gõ người đang nằm sấp ở một bên, mỉm cười sờ đầu đánh thức nàng: “Mệt nhọc thì lên giường nghỉ ngơi.”
“Vâng!” Hạ Uyển Chi đáp một tiếng, dụi mắt đứng dậy. Nàng giúp hắn thay y phục, lại vắt khăn rửa mặt cho hắn, uống nước súc miệng xong, Hạ Bích cũng vừa vặn đen đến chén súp tuyết lê đường phèn ướp lạnh.
Tề Diệp bưng uống một ngụm, múc cho nàng một muỗng, nói: “Hương vị rất ngon, trời nóng uống nước ướp lạnh quả thật không tệ.”
“Nếu Hoàng thượng ưa thích, ngày mai thần thiếp cho người đem đến Ngự thư phòng.” Nàng cười nói.
Tề Diệp gật đầu, uống thêm vài ngụm tuyết lê đường phèn, thấy canh giờ không còn sớm mới nói: “Trẫm đi ngự thư phòng xử lý chính sự, nếu mệt nhọc thì ngủ một lát. Bữa tối trẫm không đến Chiêu Hoa cung được.”
Hạ Uyển Chi gật đầu, đưa mắt nhìn hắn rời đi. Buổi chiều biết hắn dùng bữa tại Đức Sang cung chỗ Lâm Huệ, trong lòng có chút mất hứng.