“Ta nói vì cái gì Hoàng Thượng không lật thẻ bài của ta, thì ra là Đức phi một mực quấy phá?” Ra khỏi Phượng Nghi cung, Vương Tiệp dư liền oán hận níu lấy hoa cỏ ven đường. Hoa cỏ lá cây rơi đầy đất, có thể tưởng tượng trong lòng nàng ta có bao nhiêu hận.
Dù sao ở bên ngoài, Trúc Mai sợ bị người nghe được, tiến lên trấn an. Vừa lau nước lá hoa trên tay cho nàng ta, vừa ra hiệu cung nữ quét dọn hoa cỏ nàng ta bứt đầy “Nương nương chớ nói nhảm. Không có bằng chứng, nếu là truyền tới trong tai người khác còn không biết sẽ phát sinh chuyện gì?”
“Hừ!” Vương Tiệp dư nhìn thoáng qua cung nhân qua lại, không cam lòng hừ hai tiếng, buông tay trở về cầm khăn lụa.
Trở về phòng, Trúc Mai liền cho người tin cậy ở bên ngoài coi chừng, các nàng ở bên trong nói chuyện. Vương Tiệp dư nói “Đức phi lần này thật đúng là đắc tội với ta. Nếu không phải là nàng ta tác quái, ta đã sớm thị tẩm. Cũng sẽ không bị Hạ Uyển Chi cái tiểu tiện nhân kia cười nhạo.”
“Nương nương an tâm một chút chớ nóng vội. Đức phi là người bên cạnh hoàng thượng, vị cấp cao hơn nương nương. Nương nương vẫn nên tạm thời nhẫn nại. Chờ đến ngày nổi danh lại mưu tính cũng không muộn. Hôm nay nương nương muốn làm gì cũng không tiện, nhẫn nại nhất thời gió êm sóng lặng a!” Trúc Mai dù sao lớn tuổi hơn, lại ở hậu cung một thời gian dài, biết rằng không thể nhất thời tức giận liền không quan tâm ngó ngàng mọi thứ.
“Hừ, chỉ là một cái Đức phi nho nhỏ mà thôi. Hoàng hậu nói sẽ giúp ta. Chờ ta được sủng ái, Đức phi lại tính là cái đó. Cái bút trướng này sớm muộn gì cũng sẽ tìm nàng tính sổ.” Vương Tiệp dư hừ hừ vài tiếng, nói chuyện rất có khí lực. Dù sao hoàng hậu đã bày tỏ với nàng ta. D với Đức phi, hoàng hậu mới là chủ nhân hậu cung. Đức phi cùng Thục phi dù được cưng chiều, còn không phải là vẫn phải xem sắc mặt của hoàng hậu
làm việc?
Hạ Hoa đi ra ngoài nghe ngóng một phen, nghe nói Vương Tiệp dư từ Phượng Nghi cung đi ra sắc mặt không được tốt. Hạ Uyển Chi nghĩ hoàng hậu khẳng định nói gì đó đối với nàng ta. Cụ thể nói gì đó nàng cũng không rõ ràng, chỉ có thể tạm thời đi một bước tính một bước, xem các nàng chuẩn bị bày chiêu gì.
Trưởng công chúa bị bệnh hai ba ngày, thân thể tốt hơnchút ít Đức phi mới có tâm tư đi thỉnh an hoàng hậu. Thái hậu đối với trưởng công chúa cũng là sủng ái, dù sao cũng là hài tử đầu tiên của Tề Diệp.
Buổi sáng đi thỉnh an hoàng hậu, Hạ Uyển Chi đi theo Đức phi. Vương Tiệp dư cười sáp lại, nhìn nàng một cái “Hạ tiệp dư gần đây thân thể tốt không?”
“Như Vương Tiệp dư thấy, ăn ngon, ngủ ngon, khí sắc không tồi. Đa tạ Vương Tiệp dư quan tâm.” Xem nàng ya mặt mày giãn ra, tựa hồ gặp được cái chuyện gì cao hứng, Hạ Uyển Chi khẽ nhíu mày.
“Vậy là tốt rồi! Hạ tiệp dư phải nuôi thân thể cho tốt, cùng nhau tiến cung trừ hai người ngươi và ta ra, những người khác cũng đều đã được sủng hạnh.”
“Vương Tiệp dư cũng biết là có ta và ngươi. Thân thể của ta chính mình rõ ràng, từ từ điều dưỡng là được. Ngược lại Vương Tiệp dư cũng phải nuôi thân thể. Không chừng ngày nào đó Hoàng Thượng nghĩ tới, có thể là phúc khí của Vương Tiệp dư!” Hạ Uyển Chi phẩy phẩy quạt tròn, mỉm cười nhìn nàng ta một cái, không đợi nàng ta mở miệng nói chuyện, bước nhanh vài bước đuổi kịp Đức phi.Đức phi mơ hồ nghe thấy các nàng đối thoại, phát giác nàng đuổi kịp, nghiêng đầu liếc nhanh nhìn Hạ Uyển Chi, cũng không nói cái gì.
Buổi trưa Tề Diệp ở trong cung Đức phi dùng cơm, trưởng công chúa cũng được ôm đến. Chỗ Đức phi rất là náo nhiệt, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm.
Hoàng hậu tính toán một chút, hơn hai mươi ngày, Tề Diệp đã đi chỗ Đức phi nhiều lần. Đặc biệt là ngủ lại cũng ba lần. So với ở trong cung nàng ta còn nhiều hơn, chớ đừng nói chi là cùng dùng cơm.
So sánh vậy, chỗ Thục phi cũng chỉ có hai buổi tối, trong đó một đêm còn là đoạt người của mình. Hoàng hậu biết rõ, trưởng công chúa bị bệnh, Hoàng Thượng đối với Đức phi lại càng thương tiếc. Nói cho cùng còn không phải là cái bụng của nàng ta không chịu thua kém sinh hạ trưởng công chúa. Nếu không thì dựa vào gương mặt kia của nàng ta, làm sao có thể được sủng ái?
Cách mấy ngày Tề Diệp cũng sẽ cùng thái hậu dùng bữa. Buổi tối Tề Diệp đi Thọ Ninh cung của thái hậu. Thức ăn trong cung thái hậu coi như là thức ăn xuất ra từ ngự thiện phòng, sắc hương vị đều đủ.
Dùng bữa xong, Tề Diệp cùng thái hậu tán gẫu. Ngồi một hồi lâu, chưởng sự Kính Sự phòng bưng khay thẻ bài lên thỉnh Tề Diệp chọn. Tề Diệp đang nghe niệm kinh, hắn liền ở bên ngoài chờ.
Thái hậu niệm một đoạn kinh văn xong, nói “Những người mới kia tiến cung đã hơn một tháng, ai gia nhớ rõ chỉ còn lại Vương Tiệp dư, Hạ tiệp dư là chưa thị tẩm.”
“Vâng! Vương Tiệp dư trước đó vài ngày thân thể khó chịu. Hạ tiệp dư thân thể yếu đuối, phải dưỡng, phỏng đoán còn phải chút ít ngày nữa.” Nhớ tới nữ nhân mềm mại kia, Tề Diệp nháy mắt vẻ mặt thất thần.
Thái hậu cũng không phát giác, chỉ nói “Vương gia (chỉ nhà của Vương tiệp dư) đúng là thần tử đắc lực. Vương Tiệp dư cùng không nên chịu nhiều ủy khuất. Đã gạt qua bên hơn một tháng, nên cho Vương gia một chút ngon ngọt rồi!”
“Thái hậu nói đúng, trẫm hiểu.” Quang Thuận gọi người Kính Sự phòng vào. Tề Diệp nhìn thoáng qua lục đầu bài bày ở vị trí bắt mắt, Quang Thuận lật thẻ bài của Vương Tiệp dư. Người phía dưới liền bắt đầu công việc lu bù lên.
Vương Tiệp dư ngóng hơn một tháng, nghĩ hết biện pháp được sủng ái, hôm nay thật sự được đến một lần nữa. Nàng ta nhịn không được mừng đến phát khóc. Nếu không phải Trúc Mai khuyên bảo khóc đỏ hai mắt làm sao thị tẩm, nàng ta đại khái sẽ gào khóc đi!
Hỉ Hoa điện treo đèn lồng màu đỏ. Không được bao lâu cả hậu cung ai cũng biết, Chung một cung điện Hạ Uyển Chi sao lại không biết. Nàng biết được rồi thì chỉ là cười nói “Vương Tiệp dư bây giờ là đạt được ước muốn!”
Còn không phải là đạt được ước muốn. Vương Tiệp dư cao hứng đến mức đi đường đều như đang múa. Mấy người bên cạnh cũng cao hứng đến cầm nhầm vài bộ quần áo. Cuối cùng vẫn là Trúc Mai cô cô bình tĩnh. Lần đầu tiên thị tẩm căn bản không cần phải mặc y phục. Nếu nói là muốn y phục, cũng là sau đó chuẩn bị tốt rồi mang qua.
Mỗi lần trước khi thị tẩm, cung phi cũng sẽ nghiêm túc tắm rửa một phen. Vương Tiệp dư sai Trúc Mai đem ra tất cả hương dầu nàng ta thích nhất. Nàng ta tắm rửa xong đi ra, cả người thơm ngào ngạt làm cho người khác nhịn không được ngứa mũi. Bọn thái giám khiêng nàng ta đã bị bọc trong chăn, chỉ lộ ra một cái đầu đi. Dọc theo đường, hai vị thái giám nhịn không được ngáp ngáp hít khí.
Tề Diệp xem không ít tấu sớ, ánh mắt thoáng qua tấu chương Vương đại nhân đưa lên, phê mấy chữ rồi không hề nhìn nhiều. Quang Thuận công công nhìn canh giờ không còn sớm, cẩn thận nhắc nhở “Hoàng Thượng, nên nghỉ ngơi!”
“Ừ! Phượng Hoàng các bên kia chuẩn bị xong chưa?” Tề Diệp vuốt vuốt mi tâm, thuận miệng hỏi.
“Sáng sớm liền chuẩn bị xong.” Quang Thuận công công sửa sang lại long bào cho hắn, sau đó theo đuôi đi tới Phượng Hoàng cung.
Vương Tiệp dư được đưa đến trên giường liền khẩn trương tới không dám thở mạnh một tiếng. Nàng trông đứng trông ngồi tới mức cảm giác mình muốn cứng ngắc lại vẫn chưa thấy người đâu. Nhẫn nại không nổi gọi vài tiếng. Thái giám đáp lời chỉ nói là Hoàng Thượng còn chưa tới.
Nàng sợ hãi, không phải lại có người từ giữa cản trở chứ. Lần này nàng ta đúng là không có tới quỳ thủy.
Thấp thỏm bất an đợi một hồi lâu, khi nàng ta cho rằng người sẽ không tới liền nghe động tĩnh, trong lòng vừa vui lại vừa khẩn trương.
Nghe tiếng bước chân đến gần, nàng không thể ức chế run rẩy lên. Chui đầu ra nhìn người đứng ở đầu giường, trên mặt nàng nóng lên, nói “Thần thiếp gặp qua Hoàng Thượng.”
Tề Diệp nhìn nàng một cái cũng không nói chuyện, bên tai vướng vài sợi tóc khẽ ướt át. Khi đến Phượng Hoàng các, hắn đi tắm ôn tuyền một chút. Nhìn ánh mắt mừng rỡ tha thiết của nàng ta, Tề Diệp đè xuống khác thường trong lòng, mặt không chút thay đổi vén lên chăn mền. Mà Vương Tiệp dư cũng đã sợ đến nhắm mắt lại, vừa mong đợi lại vừa khẩn trương.
Sau một khắc, vang lên bên tai một tiếng hắt hơi. Vương Tiệp dư lặng lẽ mở mắt. Tề Diệp xoa mũi nhíu nhíu mày, nhìn nàng một cái vẻ mặt khó lường phân phó “Quang Thuận, chuẩn bị nước nóng, cho người hầu hạ Vương Tiệp dư tắm rửa.”
Vương Tiệp dư rất nhanh đã bị bọn ma ma mang đi tắm rửa một lần nữa. Trong chăn, nàng ta ủy khuất đến nhịn không được đỏ vành mắt. Chẳng lẽ mình lại đã làm sai điều gì?
Về phần Tề Diệp, sai người đem tất cả đệm chăn đều thay đổi một lần. Hương thơm nồng nặc kia có thể hun người ta đến hôn mê bất tỉnh. Bởi như vậy, hắn có hào hứng chút nào cũng bị bay đi mất.
Vương Tiệp dư được đưa lên lần nữa, hai mắt dã sưng đỏ. Mặc dù Trúc Mai cô cô dặn dò nàng ta không được thất thố, nhưng trong lòng nàng ta ủy khuất, căn bản liền không nhịn được chảy nước mắt.
Tất cả chuẩn bị thỏa đáng, Tề Diệp lúc này mới nằm ở trên giường, phân phó cung nhân tắt ánh nến. Rất nhanh trong phòng một mảnh hắc ám, trong không khí tán đi hương thơm nồng nặc kia, lập tức mát mẻ không ít. Tề Diệp nằm trong chốc lát, nghe thấy người bên cạnh khóc thút thít, hắn cảm thấy bực mình, đang muốn vén chăn mền rời đi, nghĩ tới lời của thái hậu nói, bóp bóp nắm tay vén chăn lên chui vào, trong đầu lại xuất hiện một gương mặt dịu dàng khác. Xong việc, Tề Diệp khoác đồ ngủ rời đi, đi Phong Xuân các rửa mặt.
Vương Tiệp dư còn không kịp phản ứng, đã bị Trúc Mai đỡ dậy mặc quần áo vào. Ánh mắt rơi vào miếng vải trắng thấm một ít vết máu đỏ thẫm, nhịn không được nói nhỏ bên tai Vương Tiệp dư “Chúc mừng nương nương!”
Cả đêm, bên tai Vương Tiệp dư đều vọng lên câu chúc mừng kia của Vương tiệp dư, trong lòng vui mừng không thôi. Hôm nay nàng ta cũng là nữ nhân chân chính của Hoàng Thượng.
Khi Vương Tiệp dư bị đưa về Đức Hỉ cung, cung điện Đức phi vẫn sáng ánh nến. Hạ Uyển Chi thì nghỉ sớm, buổi tối ngủ ngon. Ngoại trừ có tâm sự thỉnh thoảng ngủ trễ ra, còn lại các buổi tối đều nằm lên giường tương đối sớm.
Đức phi nghe Bội Dung nói người được đưa về, cầm lấy mũi trâm gài tóc khêu khêu ánh nến, cười nhạo “Vương Tiệp dư thế này xem như tâm nguyện được đền bù. Còn không biết sáng mai Hoàng Thượng sẽ cho nàng một cái phong hào gì đây?”
“Dù sao không phải là phi vị là được rồi!” Bội Dung nói “Nô tỳ nghe được, Vương Tiệp dư bị đưa đến, Hoàng Thượng còn ghét bỏ nàng không sạch sẽ, lại phân phó người tắm cho nàng ta một lần. Nghe ma ma hầu hạ nói, Vương Tiệp dư ủy khuất đến mức con mắt khóc như hạch đào.”
“Phải không? Vậy cũng thật là ủy khuất!” Đức phi cười trên nỗi đau của người khác, cười cười nói “Tốt lắm, cũng chỉ là tên hề, cũng lật không nổi cái sóng to gió lớn gì. Cho rằng đi theo hoàng hậu có thể nhảy lên đầu cành sao, về sau cho nàng nếm mùi đau khổ.”
Bội Dung phụ họa gật đầu.
Đức phi nói “Không còn sớm, bản phi cũng mệt mỏi. Nghỉ ngơi đi, ngày mai còn xem trò hay đây!”
Lúc Hạ Uyển Chi chải đầu cho Đức phi đã nghe thấy người đến báo tin vui. Đức phi cho người gọi Vương Tiệp dư tới. Hạ Uyển Chi rất nhanh vấn tốt đầu tóc cho nàng ta, cài trâm và châu thoa.
Chờ Vương Tiệp dư đi đến, Đức phi cũng đã trang điểm xong, ngồi ở trên chủ vị. Công công báo tin vui sau khi hành lễ với Đức phi, bắt đầu báo tin vui. Tối hôm qua Vương Tiệp dư thị tẩm, sáng sớm liền định ra phong hào. Vương Tiệp dư được phong làm Chiêu viện.
Nghe vậy Đức phi âm thầm ngạc nhiên một chút. Hạ Uyển Chi chỉ là thở phào nhẹ nhõm, ngược lại cũng không nghĩ gì.
Vương Tiệp dư thì lập tức nở nụ cười, hành lễ tiếp chỉ. Sau khi thưởng cho công công truyền chỉ xong thì cười vấn an Đức phi “Tần thiếp Vương chiêu viện thỉnh an Đức phi nương nương.”
“Chúc mừng Vương chiêu viện. Bội Dung, đem cuộn gấm hồng đào mấy ngày trước đây ra cho Vương chiêu viện làm vài bộ quần áo đi!” Đức phi mỉm cười chúc mừng, nhìn không ra một chút không vui.
Vương chiêu viện tiếp nhận vải vóc lại cười nói tạ, ngược lại nhìn về phía Hạ Uyển Chi, mặt mày tung bay, vẻ mặt kiêu căng đắc ý.
Hạ Uyển Chi biết rõ nàng ta đây là thị uy đang đối với mình, thật cũng không để ý, quy củ đứng dậy hành lễ “Tần thiếp thỉnh an Vương chiêu viện chúc mừng nương nương. Lễ vật sẽ đưa qua sau khi thỉnh an hoàng hậu, hi vọng Chiêu viện nương nương đừng trách.””Hạ tiệp dư khách khí!” Vương chiêu viện cắn nặng hai chữ 'Tiệp dư', cười đến dương dương đắc ý.
Đợi các nàng ân cần thăm hỏi xong, Đức phi nói “Canh giờ không còn sớm, nên đi thỉnh an hoàng hậu. Vương chiêu viện đừng quên hành đại lễ.”
“Đa tạ Đức phi nương nương nhắc nhở!” Vương chiêu viện cười cười, cước bộ nhẹ nhàng, vẻ mặt sung sướng đi theo Đức phi. Mà Hạ Uyển Chi chậm hơn một bước, không đi ngang hàng cùng Vương chiêu viện. Nàng ta hôm nay phân vị cao một cấp so với mình, nàng phải né tránh.
Đến Phượng Nghi cung, người vừa đến đủ, Vương chiêu viện liền quy củ hành đại lễ với hoàng hậu. Hoàng hậu sớm đã nghe được tin tức, đã chuẩn bị quà tặng đưa cho nàng ta. Vương chiêu viện lại thỉnh anThục phi, Đức phi, Hà Chiêu dung. Phân vị thấp hơn thì thỉnh an nàng ta. Hạ Uyển Chi cũng không ngoại lệ. Giữa bao tiếng chúc mừng cũng không biết có mấ câu là chân tâm thật ý.
Hoàng hậu dặn dò vài câu, lại hỏi thăm vài câu Thục phi chuẩn bị như thế nào. Thục phi đã tính trước trả lời ổn thỏa, hoàng hậu cũng không hỏi nhiều nữa.
Ngược lại Hạ Uyển Chi thật tò mò Thục phi chuẩn bị cái tiết mục gì.
Sau khi trở về Hạ Uyển Chi nhớ kỹ tặng lễ cho Vương chiêu viện. Tìm chốc lát trong hộp nữ trang, sai Hạ Bích đưa qua một cái vòng tay tơ vàng đẹp mắt. Vương chiêu viện nhìn cũng chưa từng nhìn để cho Đinh Hương nhận lấy.
Hạ Bích nhìn nàng ta vẻ mặt khinh miệt, trong lòng tức giận, lại không tiện lắm miệng, liền cáo lui. Trở về đem chuyện nói với Hạ Uyển Chi. Hạ Uyển Chi nói “Bất quá là đắc ý quên hình mà thôi, không cần phải so đo với nàng ta.”
Hạ Bích liền không nói thêm lời.
Buổi chiều nàng bị Đức phi gọi đi. Đức phi chuẩn bị một chút Cẩu kỷ A Giao bổ thân thể nữ nhân cho nàng, còn an ủi nói “Vương chiêu viện hôm nay được sủng ái không có nghĩa là liên tục được sủng ái. Ngươi chỉ cần để ý dưỡng tốt thân thể. Chờ thân thể ngươi tốt rôdi, Hoàng Thượng làm sao lại ủy khuất ngươi?”
Đức phi không ngốc, nàng mơ hồ cảm thấy Hoàng Thượng đối với người trước mắt là có khác biệt.
Ít nhất các nữ nhân khác còn chưa được sủng ái cũng không may mắn như nàng, có thể được Hoàng Thượng ba lần ở trong nhà nàng dùng bữa.
“Tạ nương nương quan tâm, tần thiếp hiểu!” Hạ Uyển Chi cảm kích gật đầu, tiếp nhận hộp gấm để Trúc Thanh cầm lấy Đức phi lại dặn dò vài câu rồi cho nàng đi trở về.
Mọi người các cung đưa lễ vật đi đến, Vương chiêu viện từng bước từng bước nhìn sang. Đương nhiên là quý trọng lễ vật của mấy người hoàng hậu, Thục phi, những người khác cũng chỉ là ý tứ đưa chút ít vật nhỏ mà thôi. Trông thấy Hạ Uyển Chi tặng vòng tay tơ vàng, Vương chiêu viện theo tay cầm ban cho Trúc Mai.
Trúc mai nói “Nương nương, nô tỳ không thể nhận.”
“Làm sao vậy?” Vương chiêu viện rõ ràng không vui.
Trúc Mai nói “Nương nương đừng xem Hạ tiệp dư còn chưa thị tẩm, nhưng nô tỳ nhìn nàng ta ở trong lòng hoàng thượng địa vị không thấp. Nương nương có thấy Hoàng Thượng đi trong cung nào dùng mấy lần bữa tối?”
Vương chiêu viện suy nghĩ một chút, ít nhất Hoàng Thượng là không ở trong cung nàng dùng bữa.
“Vậy thì như thế nào?”
“Nương nương, ở hậu cung nhiều có người quen so với nhiều địch tốt hơn. Nếu ngày khác Hạ tiệp dư được sủng ái, nương nương lại đem đồ của nàng ban thưởng cho nô tỳ. Hạ tiệp dư biết rồi nhất định sẽ ghi hận nương nương. Đến lúc đó cũng không phải là nhiều hơn một kẻ thù?”
“Trúc Mai cô cô chẳng lẽ không biết ở giữa hậu cung này là không cí người quen?” Vương chiêu viện cầm vòng tay tơ vàng chơi một chút. Trúc Mai cô cô bị nàng nói xong sững sờ, nhất thời không biết làm sao khuyên bảo.
Mà Vương chiêu viện đã thay đổi chủ ý, nói “Nếu Trúc Mai cô cô không thích liền thưởng cho Đinh Hương là được.”
Đinh Hương bị điểm tên sửng sốt một chút, lập tức cười tiếp nhận, đeo trên tay nói lời cảm tạ “Tạ chiêu viện nương nương thưởng!”
Vương chiêu viện lấy một cây trâm vàng kín đáo đưa cho Trúc Mai, nói “Cái này cho Trúc Mai cô cô. Nhận lấy đi, ta phải thưởng, là sẽ không bạc đãi các ngươi.”
“Đa tạ nương nương thưởng!” Trúc Mai tâm tư trầm trọng nhận lấy kim thoa. Nàng biết rõ tính tình người chủ tử này, chỉ là khổ nổi không tiện nhiều lời, biết rõ nàng ta không thích người ngỗ nghịch ý mình.