Vắt khăn lau mặt lau tay cho Tề Diệp, Hạ Bích tiếp nhận khăn đi rửa, nàng liền chuyển qua nhấc nắp thức ăn. Tề Diệp đã ngồi ngay ngắn ở bên cạnh bàn cơm chờ, Trúc Thanh tiếp nhận nắp đặt vào trong khay, cung nữ bưng đưa đi ngự thiện phòng.
Quang Thuận công công thử thức ăn, xác định vô hại rồi mới bắt đầu động đũa. Hạ Uyển Chi gắp một miếng cá cay mềm đặt vào trong chén, nghiêm túc loại bỏ xương rồi mới dùng cái muỗng múc cho Tề Diệp.
Hắn hài lòng cười cười, cầm lấy đũa ngà ăn một miếng. Thịt cá cay mềm hương vị rất tốt, hắn ăn cá rồi uống canh gà hầm cách thủy, hương vị thanh đạm, hương thơm mười phần.
Hắn uống một muỗng liền cảm thấy mùi vị không tệ “Ngươi cũng uống một chút, sớm ngày dưỡng tốt thân thể!”
Hạ Uyển Chi gật gật đầu, Trúc Thanh đi trước Hạ Bích, tay chân lanh lẹ bưng chén sứ thanh hoa nhỏ múc thêm một chén một chén canh gà nữa cho nàng. Hạ Bích khẽ nhíu mày nhìn xem Trúc Thanh xun xoe, cái gì cũng không nói. Hạ Uyển Chi cũng không biểu hiện gì ra ngoài, uống một ngụm canh gà rồi nói quả thật không tệ.
Một bữa cơm, hai người ăn cực kỳ ấm áp. Lúc ánh mắt gặp nhau, nàng cũng có thể cảm giác vui sướng trong mắt của hắn.
Sau khi ăn xong, bọn Hạ Bích thu thập bát đũa, hai người dời bước ngồi lên tháp mềm. Trên tháo bày đồ thêu thùa, nàng đang thêu túi thơm. Tề Diệp tò mò cầm lấy nhìn nhìn, nhìn nàng thêu lên một cây hoa lan.
Hạ Uyển Chi lại như bị phát hiện một bí mật lớn, đoạt lại dấu ở phía sau. Tề Diệp cười một chút, duỗi tay ra muốn xem. Hạ Uyển Chi không cho, hai người nhất thời đã quên thân phận, ngươi đuổi ta trốn. Có điều hắn nhanh nhẹn hơn, rất nhanh nàng đã bị ép tới, nghe mùi Long Tiên Hương nồng nặc, đồ thêu thùa vẫn chưa xong nắm trong tay thì bị hắn cầm đi.
“Biết rõ trẫm thích hoa gì sao?” Tề Diệp nhìn nhìn túi thơm vẫn chưa xong, cúi đầu nói nhỏ bên tai nàng. Hơi thở ấm áp tê tê dại dại từ bên tai lan tràn đến trong lòng.
Nàng thoáng không được tự nhiên nghiêng nghiêng đầu, mà hắn lại theo sát đi tới gần “Nói, là nghe được từ đâu? Có phải thêu túi thơm cho trẫm hay không?”
“Không phải!” Nàng thẹn thùng đáp một tiếng “Hoàng Thượng tự mình đa tình! Tần thiếp thêu cho mình.”
“Mạnh miệng!” Tề Diệp nói một câu, dĩ nhiên là một loại giọng nói sủng ái. Nói xong hai người đều ngạc nhiên, đồng thời ngẩng đầu nhìn đối phương. Mà Tề Diệp nhìn người mặt mày như vẽ, môi hồng răng trắng, ánh mắt vòng vo một hồi trên môi mọng của nàng, một tay ôm lấy cằm của nàng, cúi đầu đi tới gần.
Hạ Bích bưng nước trà đang muốn dâng lên, trông thấy tình hình bên trong, cước bộ dừng lại, thiếu chút nữa làm đổ nước trà. Nàng ấy gấp rút lui ra ngoài, trông thấy Trúc Thanh tiến đến, kín đáo đưa kháy cho nàng ta nói là nước trà không sạch sẽ, muốn pha lại hai chen khác, mà trên người nàng ấy dính nước đọng, phải đi về thay quần áo.
Trúc Thanh gật gật đầu, nghĩ tới đợi lát nữa có thể ở bên cạnh hầu hạ, nàng ta liền đi pha trà. Hạ Bích lại biết nàng ta nhất thời trong một lúc không về được, nước sôi còn chưa nấu, muốn pha trà phải đợi nước sôi lên mới được.Sau đó Quang Thuận công công thấy nàng ấy vẻ mặt quái dị, khẳng định biết rõ bên trong không thể quấy nhiễu, Trúc Thanh sẽ không vào được. Nàng ấy cũng yên tâm trở về thay quần áo. Nước trà mới vừa pha, có chút bị phỏng. Trên mu bàn tay khẽ phiếm hồng, cũng may không nặng như Vương Tiệp dư là trên mu bàn tay nổi bóng phỏng rộp.
Miệng lưỡi hai người gắn bó như môi với răng, Hạ Uyển Chi có chút khó chịu đẩy hắn. Tề Diệp thấy mặt nàng sung huyết đỏ bừng, không đành lòng lại khi dễ nàng, liền cách môi ra. Hắn hôn một chút lên khóe môi nàng “Sao lại không thở, ngươi thật đúng là làm trẫm đau lòng.”
Hạ Uyển Chi từng ngụm từng ngụm hít thở, nghe vậy thì bị sặc một cái, nằm ở trên vai hắn cúi đầu ho khan. Hắn đau lòng vỗ vỗ phía sau lưng giúp nàng thuận khí.
Một hồi lâu mới dẹp được loạn, Tề Diệp đỡ bả vai của nàng, khẽ cúi đầu đối mặt với nàng “Đừng lo lắng, trẫm sẽ dạy ngươi.” Nói rồi không đợi nàng tránh đi, một lần nữa chiếm lấy cặp môi đỏ mọng kia, triền miên hôn hít lấy. Mà nàng cũng dần dần học cách làm cho mình hô hấp thông thuận.
Hồi lâu, Tề Diệp thỏa mãn, ôm lấy nàng ngồi xuống, mặt mày mang cười nhìn người đang cúi thấp đầu, bên tai đỏ hồng. Hắn cười nhìn nàng “Uyển Nhi có thích trẫm hôn môi ngươi?”
Hạ Uyển Chi quả thực không thể tin được người trước mắt đúng là người trong trí nhớ của nàng. Nàng giống như bị làm chú định thân, ngây ngốc đến nhất thời phản ứng không kịp. Mãi đến khi hắn cắn môi, nàng mới giựt mình hoàn hồn mà đẩy hắn ra.
Tề Diệp không có phòng bị, vốn là an vị ở mép tháp, bị nàng đẩy như vậy cả người liền ngồi xuống dưới đất. Mà nàng ý thức được mình đã làm cái gì, đang muốn quỳ xuống nhận phạt, hắn lại bắt được tay nàng “Còn thất thần, kéo trẫm đứng dậy a!”
Nàng gật gật đầu, đưa tay lôi kéo hắn đứng dậy. Ai biết hắn là vua của một nước, ngôi cửu ngũ chí tôn nhiw vậy lại làm chuyện xấu, dùng sức kéo một cái. Khí lực nàng không lớn, chỉ một chút đã bị kéo trượt chân té lên trên người hắn, đụng phải lồng ngực của hắn. Đến nỗi nàng cảm thấy bộ ngực bị đau.
Nhìn lại hai người tư thế mập mờ, Hạ Uyển Chi đỏ mặt luống cuống tay chân muốn đứng lên. Tề Diệp bị nàng loay hoay ở trên người đến có chút tâm viên ý mã, cánh tay dài ôm nàng căn bản không nhúc nhích được. Sau một hồi long trời lở đất, nàng đã bị áp dưới thân thể hắn.
Hạ Uyển Chi bị hù dọa không nhẹ, hết lần này tới lần khác đầu lại đâm vào chân tháp. Một tiếng 'bộp' vang lên, nàng lập tức bị đụng tới choáng váng.
Tề Diệp vội vàng ôm người đứng lên ngồi ở trên đùi, một tay xoa đầu của nàng, một tay vẫn ôm eo của nàng để tránh nàng té xuống. Ánh mắt khóa chặt nàng, nhìn nàng khuôn mặt nhỏ nhắn bị đau đến nhíu mày, lập tức đau lòng “Trẫm không phải cố ý, có sao không? Có muốn thỉnh ngự y xem một chút hay không?”
Ong ong tỉnh táo lại, nàng xoa xoa chỗ thoáng sưng lên, lắc lắc đầu “Không cần, không phải quá nghiêm trọng.”
“Vậy là tốt rồi!” Tề Diệp thở phào nhẹ nhõm, tới gần trên mặt nàng hôn một cái. Hạ Uyển Chi lập tức nóng mặt, đẩy hắn muốn đứng lên. Nàng cảm thấy hai người quá thân mật.Tề Diệp cũng không khó xử nàng, buông lỏng tay nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát “Đều là trẫm không tốt.”
“Túi thơm là thêu cho Hoàng Thượng.” Suy nghĩ một chút, Hạ Uyển Chi cắn môi nói nhỏ.
Tề Diệp lại nghe được rõ ràng rành mạch, cười đến vẻ mặt đắc ý “Trẫm cũng biết.” Hắn móc ra túi thơm kín đáo đưa cho nàng “Trẫm chờ túi thơm của ngươi.” Nàng gật gật đầu, vẻ mặt thẹn thùng, một cái nhăn mày một nụ cười đều dịu dàng động lòng người.
Quang Thuận công công rất tẫn trách, nghe thấy động tĩnh bên trong cũng không có vào xem một chút. Cho dù Trúc Thanh muốn tiến lên xem xét, cũng bị hắn ngăn cản. Hắn đi theo bên cạnh nên biết rõ tâm tư của Tề Diệp, không có truyền gọi, hắn tuyệt đối sẽ không vượt qua.
Nhìn canh giờ không còn sớm, Hạ Uyển Chi biết rõ Đức phi còn đang chờ. Hắn ở nơi này của mình nhiều thêm một chút, Đức phi là hận nàng hơn một phần.
“Canh giờ không còn sớm, Hoàng Thượng vẫn nên đi qua chỗ Đức phi nương nương đi!”
“Nghỉ ngơi sớm một chút.” Tề Diệp không yên tâm sờ sờ đầu của nàng, vuốt một cái chỗ sưng đỏ, nhíu mày “Có rượu thuốc không?”
“Có!” Nàng đáp một tiếng.
“Lấy ra, trẫm xoa cho ngươi.” Tề Diệp mở miệng.
“Không cần, tần thiếp sai tỳ nữ làm là được, Hoàng Thượng vẫn nên đi chỗ Đức phi nương nương đi!” Hạ Uyển Chi ôn nhu khuyên bảo. Tề Diệp kéo tay của nàng ngồi ở một bên bất động, vẻ mặt nhàn nhạt. Nàng có chút bất đắc dĩ kêu Hạ Bích một tiếng “Lấy rượu thuốc ra.”
Hạ Bích gật gật đầu, rất mau lui xuống. Trúc Thanh bưng chén trà tiến đến. Hạ Uyển Chi đã rút tay về đặt ở trên đầu gối. Có người tiến đến, Tề Diệp cũng thu liễm đi rất nhiều, vẻ mặt nhàn nhạt tiếp nhận chén trà. Nhìn thấy là ô mai trà, khóe miệng hắn xẹt qua một nụ cười, cúi đầu hớp một ngụm, âm thầm đánh giá, xác thực là ô mai trà trong cung nàng dễ uống.
Rất nhanh rượu thuốc được mang đến. Tề Diệp tiếp nhận. Hạ Uyển Chi tháo trâm gài, kim thoa, thả búi tóc xuống. Tóc dài xõa qua vai, khuôn mặt nho nhỏ giữa những sợi tóc đen, mặt mày như vẽ, có một phen cảm giác thanh lệ khác biệt.
Tề Diệp đổ một chút rượu thuốc ở lòng bàn tay, xoa nhẹ chỗ dưng của nàng. Có chút đau, nàng vô ý thức hít vào một hơi. Tề Diệp nghe thấy được thả nhẹ lực đạo.
Quang Thuận, Hạ Bích, Trúc thanh nhìn một màn này, đều đang đoán xem đã phát sinh chuyện gì. Bọn họ mặc dù nghe thấy động tĩnh, nhưng cũng chưa tận mắt nhìn thấy, nghĩ tới vết thương trên đầu Hạ Uyển Chi là từ đâu ra.
Xoa nhẹ rượu thuốc, nàng nghe trên người đều có một mùi rượu thuốc thơm ngát. Tề Diệp rửa tay xong, phân phó mấy người Hạ Bích chú ý hầu hạ. Hạ Uyển Chi tùy ý vấn một cái búi tóc đơn giản, cung tiễn hắn rời đi.
Lúc rời đi Tề Diệp nói là mấy ngày nữa lại đến xem nàng. Hạ Uyển Chi dịu dàng gật đầu, khóe miệng mỉm cười.
Đức phi đợi một hồi lâu mới đợi được người tới, vừa vào nhà đã nghe một mùi rượu thuốc thơm ngát, không khỏi cuống cuồng nói “Hoàng Thượng bị thương sao?””Cũng không có, làm sao vậy?” Tề Diệp kinh ngạc hỏi một câu.
Đức phi nói “Thần thiếp nghe trên người Hoàng Thượng có mùi rượu thuốc nên cho rằng Hoàng Thượng bị thương!”
“Không phải là trẫm.” Tề Diệp nhàn nhạt đáp một câu rồi ngồi xuống. Đức phi không hề hỏi nhiều, tự mình rót trà cho hắn.
“Trưởng công chúa đã buồn ngủ, thần thiếp liền cho nhũ nương mang đi. Hoàng Thượng nếu muốn nhìn trưởng công chúa một chút thì thần thiếp liền sai nhũ nương ôm người đến.” Đức phi nới chuyện với Tề Diệp phần lớn là vây quanh trưởng công chúa.
“Không cần, để cho con bé ngủ đi. Ngày khác khi con bé tỉnh thì gặp cũng được!” Tề Diệp khoát tay áo, uống một ngụm trà.
Đức phi nói mấy lời, nhìn hắn có chút mệt mỏi liền phân phó chuẩn bị nước nóng, hầu hạ hắn rửa mặt xong nằm ở trên giường. Tề Diệp ngủ ở bên ngoài, nghe một mùi hương nhàn nhạt thơm ngát, phát hiện là hương thơm của rượu thuốc trên ngón tay. Hương đã tan đi rất nhiều nên rất dễ chịu, nhớ tới nàng thân thể mềm mại, Tề Diệp ngầm thở dài.
Người bên cạnh giật giật, Đức phi thấy khóe miệng của hắn mỉm cười, tựa như đang nghĩ tới điều gì thú vị, nhịn không được hỏi “Hoàng Thượng đang suy nghĩ chuyện tốt gì?”
Tề Diệp quay đầu lại nhìn nàng ta một cái, tầm mắt rơi vào cái cổ trắng nõn giữa vạt áo mở rộng kia. Nàng ta nửa chống thân thể, duỗi dài cổ, tẩm y khẽ buông ra, lộ ra xương quai xanh tinh xảo.
Tề Diệp phát giác thân thể biến hóa, ánh mắt loe lóe, tay từ cằm của nàng ta chạm đến da thịt trơn nhẵnmềm mại tinh tế trên bờ vai, dùng sức một cái liền đem người đè xuống dưới thân.
Đức phi trong lòng vui mừng, cả khuôn mặt đều sinh động hơn, hai tay tự nhiên ôm lưng của hắn, trong mắt lóe sáng hào quang.
wattpad/HueKhanh92
Một đêm này Hạ Uyển Chi ngủ trong mùi thơm ngát của rượu thuốc, một đêm vô mộng, ngủ rất an ổn.
Buổi sáng lúc Trúc Thanh chải cho nàng thả nhẹ lực đạo “Nương nương sao lại không cẩn thận đụng phải đầu?”
“Không cẩn thận mà thôi!” Hạ Uyển Chi nhìn thoáng qua người đang chờ nàng trả lời, nói một cái đáp án có cũng được mà không có cũng không sao.
Buổi sáng thức ăn coi như phong phú, nàng uống một chén cháo nhu hương, dùng đồ ăn sáng, ngồi trong chốc lát rồi đi chỗ Đức phi. Gần đây đều là nàng tự chải đầu tóc cho Đức phi. Chỉ cần Đức phi không mở miệng để cho nàng dừng lại, nàng sẽ không có lý do để không đi.
Nàng mới vừa cầm lấy cây lược gỗ, Đức phi hỏi “Hạ tiệp dư bị thương?”
“Tần thiếp ngu dốt, không cẩn thận đụng đầu!” Hạ Uyển Chi không nhanh không chậm trả lời một câu, thầm nghĩ nàng ta biết thật là nhanh, mình bị thương cũng biết.
“Khó trách nghe mùi rượu thuốc.” Đức phi cười cười, thầm nghĩ tối hôm qua Hoàng Thượng bôi thuốc cho nàng. Nàng thật đúng là có phúc khí “Về sau cẩn thận một chút.”
“Đa tạ nương nương quan tâm.” Hạ Uyển Chi gật gật đầu, nguyên lai là nghe thấy mùi rượu thuốc, nàng còn tưởng rằng nàng ta đối với mình để tâm như vậy. Xem ra là nàng tự mình đa tình.Lúc Đức phi dùng đồ ăn sáng, nhũ nương ôm trưởng công chúa đi đến. Trưởng công chúa khóc đến nước mắt lưng tròng, một khuôn đỏ bừng. Đức phi vừa nhìn thấy căn bản không còn tâm tư dùng bữa, chỉ lo vây quanh trưởng công chúa dò xét thử cái trán. Phát hiện có chút nóng, Đức phi tức giận quát lớn nhũ nương. Khi nàng ta đang muốn phân phó thỉnh ngự y, Hạ Uyển Chi nói đã phân phó người đi thỉnh ngự y đi đến nhìn một chút.
Đức phi không yên tâm về trưởng công chúa, để Hạ Uyển Chi cùng Vương Tiệp dư đi thỉnh an hoàng hậu. Nàng ta muốn coi chừng trưởng công chúa.
Hai người an ủi vài câu, liền dẫn người đi Phượng Nghi cung. Ra khỏi Đức Hỉ cung, Vương Tiệp dư liền không nén được tức giận “Hạ tiệp dư cần phải ở cùng Đức phi nương nương chứ. Đây chính là thời điểm để Hạ tiệp dư xun xoe đây!”
“Nếu như Vương Tiệp dư muốn ở lại, ta nhất định sẽ không cười nhạo Vương Tiệp dư xun xoe.” Hạ Uyển Chi đáp lại ý 'tự mình muốn cũng đừng áp lên người'.
“Hừ, ta khinh thường nịnh nọt nàng ta!” Vương Tiệp dư hừ hừ hai tiếng “Ngươi cho rằng bợ đỡ được nàng ta thì có thể một bước lên mây, được sủng ái ở hậu cung sao? Nói cho ngươi biết, ngươi vẫn nên nhìn người cho chuẩn, đừng đến lúc đó lại công dã tràng.”
“Lời này người khác nói ngược lại còn có chút sức lực, Vương Tiệp dư nói như vậy nghe thật sự là buồn cười.” Hạ Uyển Chi cười nhạo “Vài vị tỷ muội cùng nhau tiến vào đều đã được sủng hạnh. Ta là người bệnh, thân thể khó chịu mới không thể thị tẩm. Ngược lại Vương Tiệp dư vì cái gì đến nay vẫn là hoàng hoa khuê nữ đây?”
“Ngươi!” Vương Tiệp dư bị đâm trúng chỗ đau, tức giận đến trừng nàng không biết nên phản bác ra sao.
Hạ Uyển Chi cười đắc ý “So với ta, Vương Tiệp dư càng không được sủng ái đây!” Dứt lời nàng không có ở đây dây dưa thêm nhiều, đuôi lông mày nhảy lên. Nàng nghiêng đầu mang theo Hạ Bích nhẹ nhàng bước qua, váy áo bồng bềnh rời đi, lưu lại Vương Tiệp dư tức giận đến mặt xanh rờn.
Hoàng hậu hỏi Đức phi vì cái gì không có tới. Hạ Uyển Chi đứng dậy trả lời nói là trưởng công chúa không thoải mái, Đức phi thương con sốt ruột không dám rời khỏi. Hoàng hậu thổn thức hai tiếng cho nàng ngồi xuống, phân phó ngự y đi qua nhìn một chút.
Trở lại Hỉ Lai điện không bao lâu, Hạ Uyển Chi liền nghe nói hoàng hậu tới Đức Hỉ cung, là tới xem trưởng công chúa, vẻ mặt ân cần bộ dáng quan tâm. Hoàng hậu chân trước vừa tới, Tề Diệp cũng đã đến.
Hạ Uyển Chi cũng không tham gia. Ngược lại Vương Tiệp dư nghe nói Tề Diệp đến đây, trang điểm ăn mặc một phen, cố làm ra vẻ lo lắng trưởng công chúa đi qua nhìn.
Hạ Uyển Chi nghe vayah nhịn không được buồn cười. Nàng ta thật đúng là muốn được sủng hạnh đến phát điên rồi. Đế hậu ở đây, làm sao có thể có chỗ cho nàng ta, một cái tiệp dư nho nhỏ đây?
Quả nhiên không bao lâu Vương Tiệp dư đã bị hoàng hậu mời đi ra ngoài. Chỉ là Hạ Uyển Chi nghe Hạ Hoa nói, Vương Tiệp dư cùng cung nữ thiếp thân của hoàng hậu-Nguyệt Mai nói chuyện một hồi lâu.
Trưởng công chúa nhiễm phong hàn. Đứa nhỏ yếu ớt, ngã bệnh so với người lớn khó chịu nhiều hơn, cũng không dám tùy tiện dùng thuốc. Ngự y rất rối ren. Đức phi rất đau lòng, nghe trưởng công chúa oa oa khóc thút thít, cả trái tim như tan nát rồi.
Ngày thứ hai thỉnh an hoàng hậu,
Đức phi một lần nữa vắng mặt. Sau khi thỉnh an hoàng hậu giữ Vương Tiệp dư ở lại. Lúc các nàng lui ra, Hạ Uyển Chi chậm một bước đã nhìn thấy Nguyệt Mai nháy mắt với Vương Tiệp dư.
Đợi nàng ra khỏi Phượng Nghi cung một hồi lâu cũng không thấy Vương Tiệp dư xuất hiện, biết rõ hoàng hậu đã gọi nàng ta đi nói chuyện, tâm tư khẽ chìm chìm. Hạ Uyển Chi nghĩ chẳng lẽ Vương Tiệp dư muốn bước theo gót Hà Chiêu dung sao?
Vương Tiệp dư thấy hoàng hậu thì vội vàng hành lễ “Tần thiếp tham kiến hoàng hậu nương nương!”
“Đứng lên đi! Ban ghế ngồi!” Hoàng hậu bình thản nói một câu, ánh mắt thì đánh giá nàng.
Vương Tiệp dư có chút dè dặt ngồi xuống, hoàng hậu nói “Vương Tiệp dư xác thực là một mỹ nhân. Bản cung nhìn thật có chút hâm mộ bộ dáng của Vương Tiệp dư!”
“Hoàng hậu nương nương nói đùa, so với hoàng hậu nương nương thì tần thiếp phải mặc cảm. Hoàng hậu nương nương dung mạo tuyệt mỹ, là tần thiếp không dám so bì.” Vương Tiệp dư ngược lại thức thời, biết rõ hoàng hậu không phải là người dễ dàng đắc tội. Hơn nữa trong lòng còn sợ hãi, sợ lời nói và việc làm của mình chọc giận hoàng hậu.
Hoàng hậu nói tiếp “Vương Tiệp dư tiến cung cũng có hơn một tháng. Đến nay cũng chưa được sủng ái quả thật có chút tiếc nuối. Ngươi yên tâm, với gia thế cùng dung mạo của ngươi, hoàng thượng nhất định sẽ không ủy khuất ngươi.”
“Đa tạ nương nương ưu ái, là tần thiếp không có cái phúc khí kia!” Vương Tiệp dư trong lòng chua xót. Nếu không phải nàng đến quỳ thủy thì nàng đã được sủng ái, đều là xui xẻo.
“Đúng là không may. Nếu lục đầu bài của ngươi có thể treo ở ngoài sáng, Hoàng Thượng cũng có thể đã lật thẻ bài của ngươi tử. Đều là những hạ nhân kia sơ sẩy, thế nhưng làm mất lục đầu bài của ngươi. Yên tâm, bản cung đã phân phó làm lại một cái, đêm nay sẽ treo lên.”
Hoàng hậu nói xong, không đếm xỉa tới Vương Tiệp dư như nghe được sóng to gió lớn “Nương nương nói là lục đầu bài của tần thiếp bị mất?”
“Đừng lo lắng, bản cung đã phân phó đi xuống. Đêm nay có thể treo thẻ bài của ngươi lên rồi.” Hoàng hậu ôn nhu an ủi. Nhìn nàng ta như có điều suy nghĩ, hoàng hậu biết rõ mục đích hôm nay đã đạt đến.
------------------------------------
Vì muốn đào thêm một hố mới nữa nên cần tăng nhân lực a~~~
Nàng nào có hứng thú muốn edit hay beta thì xin mời về chung một nhà với tớ:*