Tháng chạp tới rồi, Hạ Uyển Chi liền bắt đầu bận rộn chuyện lễ mừng năm mới. Quản sự từng người từng người đến Chiêu Hoa Cung thỉnh an xịn chỉ thị, nàng không vội cũng không được. Mỗi ngày xem sổ sách, phân phó sự tình, bận rộn năm sáu hôm mới nhàn hạ được một chút. Trên cơ bản an bài đúng chỗ,người phía dưới dựa theo yêu cầu đi làm thì ổn rồi.
Vào đông yêu cầu than sưởi rất nhiều, hoàng cung nhiều người như vậy tiêu hao càng nhiều, cũng may đều chuẩn bị tốt tất cả mọi thứ rất sớm, hơn nữa có quản sự chuyên phụ trách đốt than, hầu như cũng không cần lo lắng.
Khó được nhàn rỗi, Nhị hoàng tử lại nháo muốn đi ra ngoài chơi, nàng đợi mặt trời lặn hết rồi cùng Nhị hoàng tử chơi trong chốc lát, liền ôm Nhị hoàng tử đi ra ngoài một chút. Bên ngoài lạnh lẽo,nhưng nàng khoác một kiện hồ cừu nênthật ra không cảm thấy lạnh, Nhị hoàng tử càng không cần phải nói, ăn mặc tròn vo cùng giống như cái Tiểu Tuyết Cầu.
Hiện giờ Nhị hoàng tử bắt đầu học nói chuyện, nàng rất có kiên nhẫn nói chuyện với hắn, xem biểu tình của hắn cái hiểu cái không, trong lòng mềm mại một mảnh, nhịn không được ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái, chọc cười đến hắn.
Vào đông phần lớn đều đi Ngự Hoa Viên thưởng mai, trời đông giá rét hồng mai lăng hàn nở rộ, ở một mảnh tiêu điều, tuyết trắng trung có vẻ phá lệ đẹp.
Ở Ngự Hoa Viên trong chốc lát liền có chút mệt mỏi, nàng ăn mặc da lông dày, không thấm nước cũng không lạnh, ngồi ở trong đình nhận đồ ăn Hạ Bích chuẩn bị đút cho hắn ăn.
Nhị hoàng tử ăn một chén nhỏ liền rung đùi đắc ý không ăn, nàng liền đùa chơi với hắn. Hiện tại thân thể hắn cũng rắn chắc không ít, dẫm lên hai chân nàng lại nhảy lại nhảy. Đối với mặt mày hớn hở của hắn, nhếch miệng nhe răng, cười hì hì, da thịt hồng hào làm cho người ta yêu thích. Cũng khó trách Tề Diệp một ngày không nhìn tới hắn liền đứng ngồi không yên, thế nào cũng phải ôm hắn trêu trọc trong chốc lát, chọc hắn hì hì cười to, ngay cả chính mình cũng bị chọc cười.
Lúc đang đùa với Nhị hoàng tử, bên tai truyền đến âm thanh quen thuộc. Nàng ngẩng đầu, liền thấy Lâm Huệ khoác áo choàng cúi đầu hành lễ "Tần thiếp thỉnh an Uyển Quý Phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
"Đứng dậy đi!" Nàng nhàn nhạt nói một câu, xem nàng cụp mi rũ mắt đứng dậy, hỏi "Nghe nói Lâm Sung Dung vẫn luôn bệnh, gần đây thân thể có khá hơn không?"
Đang nói chuyện, Nhị hoàng tử liền bị kim trâm trên đầu nàng hấp dẫn. Tay nhỏ dơ lên muốn bắt kim trâm chơi, kim trâm không bắt được thế nhưng lại bắt được vài sợi tóc của nàng, nàng đau đến mức hít vào một hơi "Sách Nhi ngoan, buông tay, mau buông tay, đây là tóc của mẫu phi..."
Hạ Bích thấy thế liền tiến lên hỗ trợ. Lâm Huệ nhìn Nhị hoàng tử đáng yêu, trong lòng chua xót. Nếu là nàng cũng sinh hạ hoàng tử bình an, khẳng định so với hài tử của nàng ta cũng đáng yêu.
Chỉ là...
Lâm Huệ âm thầm nhéo nhéo bàn tay, trong lòng tích góp oán khí. Nếu không phải do người trước mắt, hài tử của nàng cũng sẽ bình an khỏe mạnh. Đều do nàng ta, là nàng ta làm hại nàng mất đi hài tử, còn mất đi tư cách làm mẫu thân.
Tóc được gỡ ra, thân thể nàng đã ra một tầng mồ hôi. Nhị hoàng tử sức lực tay quả không nhỏ, nắm liền không bỏ, thật không biết giống ai. Nhìn thoáng qua người đứng ngây ngốc, sắc mặt tái nhợt, mơ hồ phát hiện nàng ta đangphẫn nộ. Hạ Uyển Chi nói "Không có việc gì, lui xuống đi! Nếu Lâm Sung Dung thân thể không khoẻ, nên chú ý tĩnh dưỡng tốt,"
" Vâng!" Lâm Huệ âm thầm hít vào một hơi, quay đầu nhìn chằm chằm nàng ta trong chốc lát, nhếch miệng cười với Nhị hoàng tử, tâm lại lần nữa đau đớn.
"Nương nương..." Xem nàng hồn xiêu phách lạc, Thái Vi có chút lo lắng, nhìn không phải đường trở về Đức Hinh Cung, không khỏi nói "Nương nương, đi nhầm rồi ạ!"
Lâm Huệ nghiêng đầu nhìn nàng một cái, mặt không cảm xúc làm người ta có chút sợ hãi. Lâm Huệ cái gì cũng không nói, tiếp tục đi về phía trước, bước chân nhanh hơn không ít, đi vài bước rồi liền bắt đầu chạy. Đây chính là không có quy củ, nếu là bị người ta phát hiện, còn không biết sẽ nói như thế nào.
Thái Vi chần chờ một chút mới đuổi theo nàng đã chạy xa.
Lâm Huệ vừa chạy vừa cảm thấy thương tâm ủy khuất, đối với đôi mẫu tử ở trước mặt, nàng trừ bỏ cung kính còn có thể làm cái gì, càng nghĩ càng cảm thấy chính mình vô dụng.
Dưới chân vướng một chút, hô to một tiếng người đã nhào trên mặt đất, lại đau lại ủy khuất, nước mắt không nhịn xuống ào ào rơi xuống, nàng quỳ rạp trên mặt đất liền khóc lên.
Cho đến khi bên cạnh vang lên một âm thanh kinh ngạc, nàng mới nhận ra chính mình đang thất thố. Ngửa đầu lên liền đối mặt với một thân áo gấm lạ mặt, hơn nữa là mặt của một thanh niên nam tử. Nàng vội vàng cúi đầu bò dậy, không màng đến người khác mà bỏ chạy.
Thanh niên nam tử nhìn thân ảnh chật vật bất kham rời đi khẽ nhíu mày, nghiêng đầu hỏi "Mới vừa rồi người nọ là ai?"
Hắn không quen biết, nhưng tiểu thái giám dẫn đường lại biết, cười nói "Còn có thể là ai, đó là Đức Sang Cung Lâm Sung Dung!"
Thanh niên nam tử bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu, nhìn thoáng qua phương hướng nàng rời đi, không hề hỏi nhiều, đi theo tiểu thái giám đi ngự thư phòng. Đi một bước rồi liền dẫm phải một cái đồ vật mềm mại, hắn cúi đầu nhìn, là một cái túi thơm trên mặt tuyết liền nhặt lên vỗ vỗ, đang muốn giao cho tiểu thái giám, chần chờ một chút lại để ở trong ngực rồi rời đi.
"Nương nương, Hoàng Thượng cho người tới truyền lời, nói là ở Triều Hoa cung thiết gia yến, bảo nương nương chuẩn bị một chút."
"Đã biết." Hạ Uyển Chi gật đầu, hỏi "Vị Vương gia nào tiến cung?"
"Nghe nói là Khang Ninh Vương." Hạ Bích đúng sự thật nói.
"Ừ! Đi xuống phân phó đi, tìm hiểu một chút Khang Ninh Vương yêu thích cái gì." Hạ Bích gật gật đầu lui xuống.
Nàng nhìn thời gian còn sớm, liền phân phó cung nữ chuẩn bị nước ấm để Nhị hoàng tử tắm gội. Nhị hoàng tử mùa hè thực thích tắm rửa, tới mùa đông đại khái sợ lạnh,nàng liền cho dùng than hồng vây quanh hắn lại không vui. Mỗi lần tắm gội đều có thể đem người lăn lộn quá sức, lại khóc lại nháo, cởi quần áo muốn lăn lộn một lần. Chờ ngồi ở trong nước ấm áp lại không ra được, lại muốn khóc một lần nữa.
Mỗi lần cho hắn tắm gội đều là đại sự, có lần Tề Diệp nhìn hắn vừa khóc vừa nháo, bọt nước văng tung tóe làm cho quần áo của nàng đều ướt. Hắn nhìn còn có tâm tình cười, nàng tức giận đến không màng thân phận liếc mắt trừng hắn một cái hắn mới thu liễm lại.
Buổi chiều nàng cũng tắm gội một phen, nàng ngược lại biết cách hưởng thụ, đi Xuân Phong Các, thuận tiện ở trong nước ấm bơi trong chốc lát mới lên bờ, nước ôn tuyền rất là thoải mái.
Trời tối khi Triều Hoa các đã chuẩn bị tốt, nhận được thiệp mời Vương gia, Vương phi, Công chúa Phò mã sôi nổi ngồi xe ngựa tiến cung, lần này Hoàng thái phi cũng tham dự.
Dù sao Hoàng thái phi là mẹ đẻ của Khang Ninh Vương, Khang Ninh Vương từ đất phong hồi thành Kim Lăng, nàng tự nhiên cũng muốn tham dự.
Hạ Uyển Chi liếc mắt nhìn Khang Ninh Vương một thân mãng bào*, ngọc đái*, tuấn tú chững chạc rồi liền thu tầm mắt. Ánh mắt nàng lại lướt qua trên người vài vị phi tần, nhìn châu thoa lòe lòe chói mắt trên đầu Chu tiệp dư, rõ ràng là vượt quá phục sức của phân vị Tiệp dư.
*mãng bào: áo bào có hoa văn rắn
*ngọc đái: thắt lưng ngọc
Lại nhìn Lệ Phi cùng Quý Tiệp dư, Quý Tiệp dư vẫn là đường hoàng như vậy. Một bộ cung trang thạch lựu hồng chói mắt, liếc mắt đưa tình nhìn chằm chằm người trên chủ vị.
Mặt khác các cung phi khác cũng trang điểm một phen, vì chính là có thể nhờ trang phục hấp dẫn sự chú ý của hắn.Mỗi lần gia yến, trừ bỏ người không thể tham dự, mấy nữ nhân chính là phí tâm tư trang điểm cho chính mình, liền mong người trên chủ vị có thể liếc mắt nhìn chính mình nhiều hơn một lần.
Chỉ tiếc hiện tại hắn đang cùng Khang Ninh Vương nói chuyện, vẫn chưa chú ý tới những ánh mắt mong chờ.
Nhìn lướt qua không phát hiện Lâm Huệ, nàng nghiêng đầu hỏi "Lâm Sung Dung đâu?"
"Lâm Sung Dung nói là thân thể không khoẻ, cáo bệnh nên không tham dự." Nghĩ tới lúc buổi sáng nhìn thấy gương mặt trắng bệch kia, nàng cười cười không nói cái gì.
Ngày thứ hai là ngày mồng tám tháng chạp, có tập tục uống bát bảo cháo. Sáng sớm Ngự Thiện Phòng liền chuẩn bị tốt, nàng hầu hạ Tề Diệp rửa mặt chải đầu, cung nữ bưng một chén bát bảo cháo đi lên, nàng bỏ thêm một ít đường cho hắn uống.
Tề Diệp uống một ngụm nói "Có chút ngọt quá!"
"Thần thiếp thêm đường không nhiều lắm, như thế nào lại ngọt quá?"
"Không tin Uyển Nhi thử xem xem." Nói múc một muỗng cho nàng.
Nàng tự nhiên cúi đầu uống một ngụm, bình luận "Không thế nào ngọt a!"
"Phải không, trẫm nếm thử." Nói không đợi nàng phản ứng lạ, cầm lấy mặt nàng sát lại gần, dán lên đôi môi mềm mại, đầu lưỡi đảo qua, cười tủm tỉm nói "Ừ! Thực ngọt, Uyển Nhi nếu là không tin có thể nếm thử." Nói xong chỉ chỉ miệng mình.
Hạ Uyển Chi bị hắn đùa giỡn được yêu thích má đỏ bừng, cũng may bên người vẫn chưa người hầu hạ, bằng không nàng cũng không biết nên nói cái gì, đỏ mặt lui hắn một phen, múc mấy muỗng đường đặt ở giữa cháo bát bảo cháo quấy một chút "Như thế, Hoàng Thượng tất nhiên cảm thấy ngọt."
"Phải không?" Hắn nhưng thật ra không thèm để ý, cười uống thêm hai ngụm, hướng nàng vẫy vẫy tay "Lại đây!"
"Không cần, Hoàng Thượng sẽ lại chơi xấu." Nàng nhưng không ngốc như vậy, bất động thanh sắc dời bước chân đi. Tề Diệp nhìn nàng cười một chút, đứng dậy tiến lên. Lúc nàng xoay gười trốn vào phòng trong thì cánh tay dài chụp tới, người đã ở trong lồng ngực của hắn rồi, men theo môi nàng liền dán đi lên,cảm giác ngọt lịm làm nàng nhịn không được nhíu mày.
"Hiện tại nàng biết sai rồi đi, ngọt hay không ngọt? Ân?" Âm cuối cao lên, làm toàn thân nàng mềm nhũn.
"Ngọt lịm! Hoàng Thượng thật biết khi dễ thần thiếp!" Nàng oán trách đẩy hắn một chút, cầm khăn tay lau dấu vết khóe môi.
Ánh mắt hắn nhìn theo động tác của nàng, nhìn môi hơi hơi sưng đỏ vừa lòng cười, cúi đầu ở trên mặt nàng hôn một cái, nói "Ai bảo tối hôm qua ngươi ngủ trước, ân, trẫm đã nói ngươi đợi lát nữa hẵng ngủ, là ai chơi xấu, ân?"
Hạ Uyển Chi đỏ mặt, tối hôm qua nàng mệt nhọc nằm nằm liền ngủ luôn, không đợi hắn tắm gội ra tới liền ngủ đến thâm trầm, kia còn biết cái khác a?
"Cái này..." Hạ Uyển Chi ủy khuất cắn môi, tội nghiệp nói "Đêm nay Hoàng Thượng lưu lại được không, thần thiếp sẽ hầu hạ Hoàng Thượng thực thoải mái!" Nói xong mặt lại đỏ lên.
"Tốt! Trẫm chờ." Nói chỉ chỉ môi nàng, nói nhỏ "Không cho phép dùng tay, phải dùng..." Không cần nói rõ, nàng đã biết ý tứ của hắn. Kể từ đêm đó, hắn ngược lại ham mê chiêu này. Mỗi tháng đều phải tới một lần, nếu không liền đem nàng lăn lộn đến quá sức.
"Vâng!" Hạ Uyển Chi biết không đáp ứng khẳng định hắn không buông tha, điểm này Nhị hoàng tử chính là giống hắn, thích một cái món đồ chơi liền bắt lấy không bỏ, nói như thế nào đều không buông tay, làm người cười khổ không được.
Vào đông buổi sáng sáng muộn, nàng nhìn nhìn bên ngoài vẫn là đen thùi lùi, biết thời gian còn sớm, ít nhất còn có thể nghỉ ngơi nửa canh giờ, liền nằm nghỉ ngơi trong chốc lát.
Buổi sáng là bị tiếng khóc của Nhị hoàng tử đánh thức, nhũ nương không dỗ được nàng liền ôm lấy. Nhị hoàng tử ô ô ghé vào trong lồng ngực nàng khóc một hồi lâu mới ngừng nghỉ, xoa xoa đôi mắt tiếp tục ngủ, nàng thấy dở khóc dở cười.
Lệ Phi rất sớm lại đến hầu hạ, nàng cho Hạ Bích bảo nàng ta trở về nghỉ ngơi, không cần nàng hầu hạ bên người. Lệ Phi cũng nghe lời, không nói cái gì liền trở về.
Đồ ăn sáng ăn không nhiều lắm, bị Tề Diệp đưa cho chén bát bảo kia chán ngấy. Nàng uống lên một chút cháo bát bảo liền ăn không vô, ngược lại Nhị hoàng tử ăn mì cháo ăn thật sự vui sướng. Buổi sáng sợ hắn bị đói, có hầm canh trứng gà cách thủy đút cho hắn uống.
Bữa tối Tề Diệp đi Thọ Ninh Cung bồi Thái Hậu dùng bữa, Văn Chí Viễn đã chết, việc hôn nhân hai nhà cũng không có. Thái Hậu không cần lo lắng việc Triệu Tĩnh Di gả đi Văn gia, ngược lại đối hắn tức giận không ít, Tề Diệp cùng ngồi trong chốc lát liền rời đi.
Vào đông trời tối đến sớm, đi được vài bước, hỏi " Đã báo cho Uyển Quý Phi đi Xuân Phong Các chờ chưa?"
"Quý phi nương nương dùng bữa tối liền đi qua, hiện tại chỉ sợ đã ở Xuân Phong Các!" Quang Thuận đúng sự thật trả lời.
Hắn nghe xong cười cười, sải bước đi đến Xuân Phong Các đi đến. Còn chưa đi vài bước, liền thấy một đạo ánh sáng. Đến gần vừa thấy mới phát hiện là Quý Tiệp dư, đang quỳ trên mặt đất, không màng tuyết đọng làm ướt váy áo, ngửa đầu nhìn trăng non, đôi tay thành kính đặt ở trước ngực nói một câu "... Nguyện Hoàng Thượng long thể an khang, vạn thọ vô cương. Tần thiếp nguyện ý mỗi ngày ăn chay niệm phật, vì Hoàng Thượng cầu phúc, chỉ nguyện Hoàng Thượng có thể khỏe mạnh trường thọ..."
Mộc Hương đã sớm lưu ý hắn đến gần, cố ý nghiêng đầu làm bộ thật sự kinh ngạc bộ dạng hành lễ "Nô tỳ thỉnh an Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thánh an!"
Ngửa đầu Quý Tiệp dư cũng là vẻ mặt ngoài ý muốn, nhu nhu hành lễ "Tần thiếp thất lễ, nhất thời không nhìn Hoàng Thượng, mong Hoàng Thượng thứ lỗi!"
"Đứng lên đi!" Tề Diệp nhìn nàng một cái, nói "Tâm ý Quý Tiệp dư trẫm đã biết được, ban đêm rét lạnh, Quý Tiệp dư vẫn là trở về nghỉ ngơi sớm chút đi!" Nghĩ Xuân Phong Các còn có người chờ, cũng không dừng lại lâu.
Cứ tưởng rằng chính mình một phen thành tâm thành ý cầu phúc có thể đả động đến hắn, lại không nghĩ chỉ là một câu quan tâm nhàn nhạt, đây cũng không phải là nàng muốn.
Quý Tiệp dư gật gật đầu, đang muốn rời đi giả vờ ngã một chút, cả người hướng trên người hắn ngã xuống.Tề Diệp không phòng bị, vừa lúc tiếp được nàng, Quý Tiệp dư thuận thế dán ở trên người hắn, âm thanh mềm mại "Hoàng Thượng..."
Quang Thuận công công nhìn ra hắn không kiên nhẫn, chủ động tiến lên đỡ Quý Tiệp dư, nói "Nương nương đứng không vững vàng, ăn đau chính là nương nương, còn không qua tới đỡ chủ tử nhà ngươi?"
Mộc Hương không đành lòng làm hỏng chuyện tốt của chủ tử nhà nàng, nhưng trước mắt bao người, nàng cũng không thể đứng yên không tiến lên a!
Nhìn thân ảnh Tề Diệp rời đi, Quý Tiệp dư hận đến dậm chân, xoay người quỳ trên mặt đất, nghiến răng nghiến lợi nói "Ông trời nếu là có mắt, khiến cho vị tiện nhân Chiêu Hoa Cung chết không có chỗ chôn đi!" Nghĩ nghĩ lại nói "Làm cho Hoàng Thượng đối với tần thiếp khăng khăng một mực, độc sủng hậu cung đi! Tín nữ nguyện ý cả đời ăn chay niệm phật cảm tạ trời cao!"
Nếu là đối nguyệt khẩn cầu đều hữu dụng, trên đời cũng sẽ không có nhiều người cực khổ như vậy.
Hạ Uyển Chi chờ mãi chờ mãi không thấy người tới, liền cởi quần áo xuống nước bơi vài vòng, độ ấm có chút quá, nhưng là thoải mái. Nàng bơi vài vòng có chút mệt mỏi liền dựa vào vách tường đá cẩm thạch nhắm mắt chợp mắt, cục đá bị nước ấm thấm cũng không lạnh, ngược lại ấm áp rất là thoải mái.
Dần dần nàng bắt đầu mơ mơ màng màng bỗng nhiên cảm giác động tĩnh, tỉnh một chút, nháy mắt bị nước ấm bao phủ, nàng sợ tới mức giãy giụa mở mắt ra. Một bàn tay duỗi lại đây, đem người ôm ở trước ngực, nàng nằm ở trên vai hắn lau nước mắt trên mặt, nhìn nhìnnhẹ nhàng thở ra.
"Không cẩn thận!" Nàng có chút ngượng ngùng, xoa xoa đầu tóc ướt đẫm, có chút buồn rầu, đã không còn sớm.
"Hoàng Thượng tới đã lâu rồi sao?" Cảm giác tay hắn ở trên lưng di chuyển, cái yếm trước ngực trượt xuống dưới, nàng che chở trước ngực nói sang chuyện khác.
"Vừa tới liền thấy ngươi phù phù một tiếng trượt xuống, ngươi lại cho trẫm một hình thức thỉnh an khác nha!" Hơi thở phun ở cổ, ôm lấy eo tay kéo nàng tới gần, cổ hơi hơi đau "Buổi sáng đáp ứng cái gì rồi Uyển Nhi còn nhớ rõ không?"
"Cái gì?" Nàng còn có chút mơ hồ, hỏi,
Tề Diệp bất mãn trước ngực nàng cắn một chút, nàng bị đau hừ một tiếng đã bị hắn hôn, mang theo ý vị trừng phạt gặm cắn liếm hôn, dẫn đến đầu lưỡi nàng tê tê dại dại, như là muốn nuốt vào. Nàng chịu không nổi liền đấm vài cái ở trên vai hắn, hắn mới vừa lòng buông tha nàng, nói nhỏ bên vành tai nàng "Hiện tại biết rõ đáp ứng cái gì chưa?"
Hạ Uyển Chi đỏ mặt, ở trong lòng ngực hắn cọ cọ, cảm giác chống đỡ cứng ngắt. Nàng cười khẽ một tiếng, tay nhỏ xuống phía dưới nắm chặt, hắn thoải mái kêu lên một tiếng, tiện đà ngồi ở bậc thang, lộ ra thân thể rắn chắc.
Nàng đã sinh hài tử của người, thẹn thùng có thể tăng thêm tình thú, lớn mật cũng có thể tăng thêm tình thú. Nàng một mặt đỏ mặt, một mặt nắm phía dưới của hắn, cúi đầu thò lại gần.
Tề Diệp run lên một chút, toàn thân đều thoải mái đến không thể tưởng tượng, nhắm mắt dựa vào bậc thang, cảm giác đầu lưỡi nàng linh hoạt lấy lòng chính mình, nói không nên lời thỏa mãn.