*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Navahn
Beta: Boram2124
Mưa rơi tí tách.
Giữa mùa đông một khi đã mưa, khí trời trời cũng lạnh đi rất nhiều, vì thế hầu hết cửa sổ đều đang đóng. Chỉ có điều Nhị Hoàng tử sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy liền khóc nháo đòi ra ngoài đi dạo.
Hạ Uyển Chi không còn cách nào khác, đành ôm Nhị Hoàng tử mập mạp đứng trên hành lang ngắm nhìn mưa phùn. Nhị Hoàng tử đã hơn bảy tháng nên ngày càng hiếu động, lắc tới lắc lui trong ngực nàng. Nàng ôm một lát thì không giữ được nữa, để nhũ nương bồng lấy cho hắn đi chơi.
Hạ Bích lấy dù giấy vẽ từ bên ngoài trở về, đến hành lang liền gấp dù lại, trên người dính một chút nước nước mưa. Hạ Bích trông thấy nàng vội vàng hành lễ: "Nương nương, Chu Tiệp dư lại đến Thọ Ninh cung."
"Ừ!" Nàng không thèm để ý, đáp một tiếng. Chu Tiệp dư thật có lòng, mấy ngày liền đều đến thăm Thái hậu. Mà Thái hậu dường như cũng tiếp nhận, có lẽ là muốn dìu dắt nàng ta.
Xét đến quan hệ của Tề Diệp và Thái hậu hôm nay, nàng cũng biết Chu Tiệp dư đi theo Thái hậu có thể được Thái hậu cưng chiều, nhưng ở hậu cung này, ai mới là người cưng chiều đây? Nàng ta cho rằng nịnh bợ Thái hậu thì có thể vượt lên mọi người, vậy thì sai rồi.
"Đức Sang cung bên kia thế nào?"
"Quý Tiệp dư gần đây cũng không có hành động gì, Lâm Sung dung đang dưỡng thân thể, rất ít ra ngoài." Hạ Bích nói.
"Được rồi." Lâm Huệ biết chuyện là tốt, nếu lại dùng thủ đoạn, nàng cũng sẽ không để yên.
Trời mưa mấy ngày, trên mặt đất ướt nhẹp. Mấy ngày nay, mỗi ngày Tề Diệp đều sẽ đi qua thăm, buổi tối cũng sẽ ở lại, những phi tần khác như Lệ phi chẳng hạn, cùng lắm là đến ngồi một lát mà thôi.
Điều này làm cho Hạ Uyển Chi rất hài lòng, một tháng liền ngoại trừ Chiêu Hoa cung của nàng, những cung khác hắn rất ít tới. Nhiều lắm là năm sáu ngày đến chỗ khác ngủ lại mà thôi.
Hạ Uyển Chi rất rõ ràng, hắn là Hoàng thượng, việc chỉ có một nữ nhân là nàng quả thực không thực tế. Chưa nói đến chuyện hắn là Hoàng thượng, nam nhân bình thường cũng đã tam thê tứ thiếp. Cho nên nàng nhận thấy, chỉ cần không đi đến chỗ những nữ nhân nàng chán ghét thì đi đâu nàng cũng có thể chấp nhận.
Cuối tháng mười một, Hạ Bích xuất cung một chuyến. Khi trở về thần sắc có chút bối rối, trông thấy nàng liền nói: "Nương nương, đã xảy ra chuyện. Văn thị lang chết."
"Chết?" Hạ Uyển Chi khiêu mi.
"Vâng, nô tỳ đi ra ngoài vừa lúc gặp phải đoàn đưa tang Văn thị lang. Hỏi thăm một chút mới biết Văn thị lang chết rất ám muội, uống rượu say liền té từ trên lầu xuống chết, hơn nữa còn là lầu ở Thanh lâu."
Hạ Uyển Chi nhíu mày, Văn thị lang chết, có nghĩa là hôn sự của Triệu Tĩnh Di chắc chắn phải hủy bỏ. Không nghĩ đến chuyện hơn một tháng nữa là đám hỏi, hắn vẫn có tâm tình đi dạo Thanh lâu, lại còn té chết, thật đúng là đáng đời.
Mặc dù hôn sự của Triệu Tĩnh Di bị hủy, nhưng Triệu Tĩnh Di đã từng đính hôn, cũng không thể vào cung. Hiện tại nàng ta đã mất đi tư cách được tiến cung, nàng nghĩ như thế nên cũng không hề lo lắng.
Thái hậu biết tin Văn Chí Viễn té lầu mà chết có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm. Nghe nói Văn Chí Viễn chính là một người ngu ngốc, nàng làm sao nhẫn tâm nhìn Triệu Tĩnh Di làm một đóa hoa tươi cắm trên bãi cứt trâu? Chết cũng tốt, hắn chết, hôn sự hai nhà cũng biến mất.
Có điều muốn Tĩnh Di lại tiến cung là không có khả năng, dù sao nàng đã là người đã từng đính hôn. Nghĩ đến đây, Thái hậu lập tức cảm thấy đau đầu.
Chuyện của Văn gia truyền đến tai Thái hậu chưa được hai ngày, bệnh tình của Thái hậu liền tốt lên nhiều. Qua ba ngày đã có thể ra ngoài đi lại, mà Tề Diệp nghe nói nàng mạnh khỏe nên cũng đến Thọ ninh cung thăm hai lần. Thái hậu không nhiều lời, chỉ là thái độ với hắn lạnh nhạt rất nhiều.
Hắn không thèm để ý chút nào, nói: "Thái hậu yên tâm, Tĩnh Di dù sao cũng là biểu muội của trẫm, hôm nay Văn thị lang mất, trẫm cũng sẽ không mặc kệ nàng. Nếu có nhà nào thích hợp, trẫm sẽ tứ hôn."
"Hoàng thượng có lòng!" Thái hậu nhàn nhạt đáp một tiếng, nói: "Ai gia hơi mệt một chút."
"Thái hậu bảo trọng thân thể, ngày mai trẫm lại đến thăm." Tề Diệp biết trong lòng nàng mất hứng, có điều hắn cũng không có ý định nịnh nọt.
Trời lạnh, quần áo mùa đông cùng lửa than đều được phân đi, không khác mấy so với năm trước. Chỗ Thái hậu được đưa lửa than thượng hạng, Hạ Uyển Chi đối với Thọ Ninh cung không có điểm nào khó tính, cái chính là để Thái hậu không thể tìm ra tật xấu để gây sự.
Bên ngoài lạnh lẽo, bên trong lại đốt lửa than rất ấm áp. Hạ Uyển Chi cho nhũ nương ôm Nhị Hoàng tử chơi trong phòng, nàng ngồi một bên đọc sách, Hạ Bích bóc hạch đào chờ nàng ăn.
Cung nữ tiến đến bẩm báo, nói Lậm ngự y đang chờ bên ngoài thỉnh mạch bình an, nàng gật đầu để hắn vào. Lâm ngự y sau khi hành lễ liền bắt mạch cho nàng, nói mạch đập bình thường, không đáng lo ngại. Chỉ là mùa đông nên uống nhiều súp bổ dưỡng là được, việc này cũng giao cho Hạ Đồng đi làm.
Không bao lâu lại có cung nữ tiến đến, nói: "Nương nương, người ở cung Lâm Sung dung đến, nói là có chuyện muốn gặp nương nương."
Hạ Uyển Chi nhíu mày, suy nghĩ một chút, nói: "Cho người vào đi."
Cung nữ lui xuống, rất nhanh liền có một người bước lên. Thái Vi vừa đến đã cảm thấy ấm áp, so với căn phòng lạnh tanh bên kia của các nàng, ở đây quả thực là mùa hè. Thái Vi hành lễ, nói: "Nô tỳ thỉnh an Uyển quý phi, Quý phi nương nương vạn phúc kim an!"
"Đứng lên đi, có chuyện gì?" Hạ Uyển Chi nửa nằm nửa ngồi trên giường nệm, một tay cầm sách, một tay bóc hạch đào, vẻ mặt lười biếng.
"Trời lạnh đi rất nhiều, nô tỳ đến Nội vụ phủ lấy than. Người của Nội Vụ phủ nói nếu muốn lấy phải đến xin chỉ thị của nương nương, nô tỳ đành cả gan qua quấy rầy, mong nương nương thứ tội!"
Những cung khác đều có than đốt, chỉ có trong cung của các nàng lạnh đến đông cứng. Nàng đi Nội Vụ phủ vô số lần, đám người Nội Vụ phủ kia ngay cả một khối than cũng không cho. Lạnh lẽo mấy ngày, chủ tử nhà nàng làm sao chịu nổi liền phát bệnh.
Ngẫm lại đã thấy đáng thương, cùng là nữ nhân của Hoàng thượng, một người trên trời, một người dưới ngục. Nếu không phải người trước mặt hại chủ tử nhà nàng không sinh được Hoàng tử, thì hôm nay cũng không gặp tình trạng này. Nói đi nói lại cũng là do người trước mắt lòng dạ quá thâm sâu, làm bạn từ nhỏ đến lớn chơi cùng nhau, không nghĩ nàng ác độc như thế, bất chấp cả tình cảm nhiều năm.
"Bản phi biết rồi, lui xuống đi!"
"Nương nương, cầu xin người xem xét tình cảm trước kia..." Thái Vi thấy nàng không đáp ứng, có chút nóng lòng. Có điều nhìn thấy nàng nhíu mày cũng không dám nói thêm nữa, nếu chọc giận nàng ta, đối với chủ tử nhà mình cũng bất lợi. Thái Vi thu lại lời nói: "Nô tỳ cáo lui."
Thái Vi vừa đi, Hạ Bích nhìn theo nàng ta, không nói chuyện.
Hạ Uyển Chi vẻ mặt không đổi đọc thêm vài trang sách, cuối cùng ngẩng đầu phân phó: "Cho Nội Vụ phủ đem ít than qua, đừng dùng loại quá tốt."
"Vâng!" Hạ Bích gật đầu đi xuống phân phó.
Thái Vi trở về không bao lâu đã nhìn thấy Nội Vụ phủ đưa than tới, trong lòng thực cao hứng, vội vàng tìm lò than đốt lên. Được một lát, trong phòng đầy sương mù, Thái Vi bị ngạt đến mức chạy ra ngoài, nước mắt ào ào rơi xuống, còn ho khan dữ dội. Quay đầu lại nhìn khói độc dày đặc lò than, nàng oán hận giậm chân. Quả nhiên Uyển Quý phi không tốt đẹp như vậy, thì ra là đợi đến lúc này, so ra còn kém hơn cả than dùng cho nô tỳ.
"Sao than lại tạo ra khói lớn như vậy?" Lâm Huệ nằm trên giường nghỉ ngơi, nghe một mùi hương ngột ngạt thổi đến liền mở mắt ra nhìn lửa than đang đốt cách đó không xa, nhíu mày.
"Uyển Quý phi cho người đưa tới, nương nương chịu khó một chút, nô tỳ vô dụng, không xin được lửa than tốt." Thái Vi nhìn nàng, vẻ mặt oan ức, trên người cũng đầy bụi đất.
Lâm Huệ không ngốc, dù sao cũng là Hoàng cung, không thể để nàng ta đem lửa than kém như vậy đến trừng phạt mình. "Mang ra đi, cho dù lạnh chết cũng không để nàng ta đắc ý."
"Nương nương, nghe nói mấy ngày nữa tuyết sẽ rơi, nếu không có lửa than làm sao qua được mùa đông đây?"
Lâm Huệ nhất thời im lặng, nằm trên giường suy nghĩ, trong lòng lạnh lẽo. Nàng rốt cuộc làm sai điều gì, ông trời mới muốn trừng phạt nàng? Nếu nói không hận nữ nhân kia nhất định là gạt người, nhưng nàng ta vì sao lại đối xử với mình như thế?
Nội Vụ phủ gấp gáp chế tạo một đôi giày da hươu, làm xong liền đưa đi Thọ Ninh cung. Thái hậu nhìn giày da hươu có chút vui mừng, đi thử một chút thấy rất tốt, trời mưa tuyết rơi, giẫm lên đất cũng không sợ ướt.
Thái hậu thử giày bên trong, quản sự bên ngoài nói: "Đây là do Uyển Quý phi đặc biệt phân phó. Hoàng thượng năm nay chỉ thu được ít da hươu mới, Uyển Quý phi nói Thái hậu sẽ thích liền phân phó Nội Vụ phủ làm cho Thái hậu một đôi. Thái hậu cảm thấy thế nào?"
Hắn khéo miệng nói, một câu hai câu đều là Uyển Quý phi phân phó. Người thử giày bên trong nhất thời mất hứng, vẻ mặt nhàn nhạt cởi giày ném qua một bên, nói: "Quá khó nhìn, ai gia không thích."
"Đều là nô tài sai." Nghe vậy, Quản sự vội vàng quỳ xuống đất đập đầu thỉnh tội, đập một hồi lâu Thái hậu mới cho lui xuống.
Thái hậu đang muốn phân phó Quế Tú ma ma đi đốt, nghe nói Chu Tiệp dư đến liền cười cười đem giày thưởng cho nàng ta.
Chu Tiệp dư được một đôi giày da hươu, trong lòng vui sướng không thôi. Chưa được hai ngày sau, nàng ta đã đắc ý mang giày da hươu đi đến ngự hoa viên tìm người khác khoe khoang. Thấy người khác phải tránh chỗ này né chỗ kia, còn đạp phải chỗ lõm đầy nước làm ướt vớ, nàng cố ý lộ ra một góc giày, được người khác hâm mộ cùng ghen tỵ không thôi.
Nghe âm thanh ríu rít, Hạ Uyển Chi quay đầu nhìn lại, Tề Diệp hái một đóa hoa mai đang nở cài lên giữa búi tóc của nàng. Cách đó không xa, Chu Tiệp dư đi phía trước, mấy vị tiệp dư tài tử khác theo đuôi đi sau, cười cười nói nói làm không khí rất náo nhiệt.
Tề Diệp dường như không nhìn đến các nàng, cúi đầu cười nói: "Uyển Nhi thật đẹp!"
Nàng nghe thấy thế, trên mặt cũng nóng lên, vuốt ve hoa mai giữa búi tóc, nụ cười nhẹ nhàng.
Chu Tiệp dư các nàng nhìn thấy hai người, đặc bịa là thân người cao to phát sáng kia, trong lòng không khỏi cui mừng. Âm thầm chỉnh sửa trang dung của mình, cử chỉ đúng mực ưu nhã tiến lên phía trước, khép mắt buong mi thỉnh an: "Tần thiếp tham kiến Hoàng thượng, gặp qua Uyển Quý phi."
Tề Diệp quét mắt nhìn qua các nàng, nhàn nhạt nói: "Đứng lên cả đi!"
Mọi người đứng dậy, tầm mắt lướt qua trên người hắn, mỗi người khóe miệng đều mỉm cười lộ ra vẻ mặt đẹp nhất của bản thân, hy vọng có thể được hắn chú ý.
Chỉ tiếc Tề Diệp cũng không nhìn các nàng, chỉ kéo tay Hạ Uyển Chi tiếp tục thưởng thức hoa mai, vẻ mặt nhàn nhã.
Hạ Uyển Chi mỉm cười đi vài bước, quay đầu lại liếc nhìn mấy người đang trừng trừng mắt. Các nàng thấy thế vội cúi đầu, không dám làm càn.
"Trác Tiệp dư không nên nói bậy, lời này nếu bị Uyển Quý phi nghe thấy thì đúng là đại họa, Lâm Sung dung không phải là ví dụ tốt nhất sao?" Tạ Tài nhân nói: "Nghe nói các nàng thân thiết từ nhỏ đến lớn, bây giờ nhìn kết cục của Lâm Sung dung so ra còn kém ta và ngươi!"
Mọi người nghe vậy nhất thời không lên tiếng, khó chịu không thôi.
Chu Tiệp dư nhìn giày da hươu của mình, thầm nghĩ, phong thủy lưu chuyển, hôm nay nàng ta được sủng ái, chuyện sau này đâu ai nói trước được.
Tề Diệp dùng bữa trưa sau đó ngủ lại Chiêu Hoa cung chốt lát liền rời đi ngự thư phòng, có đại thần cầu kiến.
Hắn vừa đi, Hạ Uyển Chi liền ngồi trước bàn trang điểm chải tóc, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút. Nàng cười cười đặt đóa mai xuống một bên, Hạ Bích cầm lấy lược chải tóc cho nàng, nói: "Nô tỳ nghe nói Thái hậu bên kia đem giày da hươu thưởng cho Chu Tiệp dư, hôm nay Chu Tiệp dư còn mang vào."
"Thái hậu đúng là oán hận bản phi, cùng lắm là một đôi giày da hươu mà thôi, cũng cần phải so đo sao?" Nàng cười, cảm thấy Thái hậu thật không phóng khoáng.
"Còn một việc, tháng này quỳ thủy của nương nương chậm mấy ngày, chỉ sợ là..." Hạ Bích nhìn nàng, Hạ Uyển Chi nghe thấy thế, ánh mắt sáng ngời.
"Ngày mai mời Lâm ngự y đến đây xem một chút." Tính toán quỳ thủy đúng là chậm mấy ngày, nếu mang thai thì quả thực là tin tức tốt.
Có điều trong lòng phiền muộn, Hạ Uyển Chi vẫn không yên lòng, cho Hạ Đồng bắt mạch trước. Hạ Đồng cũng không thấy gì khác thường, nói: "Nương nương, hỉ mạch nếu muốn thấy thì hơn bốn mươi ngày sau mới có thể biết. Nô tỳ vô dụng, hiện tại vẫn không thể thấy được."
Điều này cũng không thể trách Hạ Đồng, Hạ Uyển Chi không nói gì, để nàng đi xuống.
Ngày hôm sau Lâm ngự y đến bắt mạch cho nàng, nói thân thể vẫn tốt, uống nhiều súp bổ dưỡng là được. Hạ Uyển Chi nghe vậy có chút thất thần, nghĩ lại có lẽ là do thời gian quá sớm.
Ban đêm tuyết rơi, Hạ Uyển Chi sợ lạnh, cả người dính chặt vào Tề Diệp. Buổi tối hắn uống nhiều nước, ban đêm tỉnh giấc chuẩn bị rời giường liền cảm giác nàng ôm chặt mình ngủ. Hắn rón rén lấy tay của nàng ra, đứng dậy đi tiểu tiện. Bên ngoài rất lạnh, hắn đi một lát liền trở lại, vén chăn trở vào, Hạ Uyển Chi sợ lạnh rụt cổ một cái, kéo chăn mền lại tiếp tục ngủ.
Tề Diệp cười cười, yên lặng nằm trong chốc lát, khí lạnh trên người giảm bớt mới ôm nàng chìm vào giấc ngủ. Không đầy một lát nàng lại dính chặt vào người hắn, hai chân có chút lạnh, đạp châ vào bụng làm hắn rùng mình một cái. Như vậy còn chưa hết, trong lúc ngủ nàng còn quơ tay khắp nơi, gãi gãi trên người hắn, vừa vặn bắt lấy "..." của hắn.
Tề Diệp bỗng hít vào một hơi, đem tay của nàng đặt lên eo, hồi lâu vẫn không ngủ được. Ôn hương nhuyễn ngọc trong ngự, hắn bắt đầu rạo rực.
Cảm giác trên người lành lạnh như có gió thổi vào, Hạ Uyển Chi mơ mơ màng màng mở mắt, thần trí dần dần tỉnh táo. Cảm giác trên người có kẻ đang đè ép, cũng cảm giác hắn đang cắn cắn trên cổ nàng.
Nàng mơ hồ mở mắt ra, nhìn người đang nhích tới nhích lui trên thân nàng, lầm bầm.
"Đợt lát nữa lại ngủ, ngoan ngoãn, mở chân ra, ừ.." Hắn mút lấy bộ ngực sữa, Hạ Uyển Chi bị trêu chọc, thanh tỉnh không ít, nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ vẫn tối, biết lúc này còn sớm.
Đây không phải lần đầu tiên, rất nhiều lần hắn đánh thức nàng, so với buổi tối, tờ mờ sáng như bây giờ có khi hắn còn hào hứng hơn.
Nàng kêu lên một tiếng đau đớn, suy nghĩ bị kéo về, cảm giác buồn ngủ cũng mất đi. Hai chân nàng vòng qua eo của hắn, theo lực của hắn di chuyển, nhịn không được rên lên từng tiếng, vừa vui thích, lại vừa thống khổ: "Hoàng thượng... Hoàng... thượng..."
Đợi nàng mệt lả xong, Tề Diệp mới thỏa mãn buông nàng ra, cầm lấy tay nàng hôn, nhịn không được liền tiến đến gần hôn môi. Đến khi nghe nàng bất mãn rên hừ hừ liền sung sướng nở nụ cười: "Được rồi, trẫm không làm phiền ngươi nữa, ngủ đi." Tiếng nói trầm thấp mang theo sự lười biếng.
Nàng dịu dàng cọ xát trên cánh tay hắn, rất nhanh liền ngủ mất.
Không đầy một lát sau, âm thanh của Quang Thuận công công từ bên ngoài vang lên, hắn biết đã đến lúc rời giường. Quang Thuận công công hầu hạ hắn rửa mặt súc miệng xong, uống một chén cháo lỏng liền đi vào triều, lúc sắp đi cũng không quên phân phó Hạ Bích không được đánh thức nàng.
Hạ Bích gật đầu, trong lòng biết rõ vì sao Hoàng thượng săn sóc như vậy.