Được cô giáo khen ngợi, cầm giấy khen, thành tích lại tốt, Trình Hiểu Nguyệt cằm dương cao lên, không ai bì nổi.
Tiểu Quỷ Đạm tầm mắt nhẹ nhàng dừng lại trên khuôn mặt kiêu ngạo của cô ta, ánh mắt hơi hơi híp lại, không kém phần vân đạm phong khinh so với Tiểu Chấp Mặc.
”Chơi đùa? Bạn nói là chỉ chơi mạt chược? Đấu địa chủ? Giương mắt nhìn? Hay là đứng đầu các loại trò chơi......”
Cô dừng một chút, sau đó mâu quang lóe lên, trong con ngươi trong veo như nước viết lên sự nghi hoặc.
”Hoặc là nói......Bạn là cười nhạo tôi toán học kém cỏi? Hay là đang hâm mộ tôi, mặc dù thành tích không tốt, cũng có thể giành được nhiều giấy khen của Mặc Mặc như vậy?!”
Lời nói liền mạch mà lưu loát.
Ngay cả dấu ngắt câu cũng không có, nói đến nỗi khiến cho Trình Hiểu Nguyệt sững sờ sửng sốt.
Bị câu nói cuối cùng kia động đến tâm tư trong lòng của bé gái, môi ngập ngừng hai cái, phản bác có vẻ tái nhợt vô lực.
”Chẳng lẽ tôi nói cái gì sai sao......Bạn quả nhiên chỉ biết chơi đùa......Cũng không biết chăm chỉ học tập, bạn như vậy về sau sẽ vô dụng, chỉ biết dựa vào bạn học Ninh Chấp Mặc......”
Theo cái nhìn chăm chú không mang theo một tia tình cảm cùng áp khí càng ngày càng lạnh của Ninh chấp Mặc, Trình Hiểu Nguyệt liền ngậm miệng.
Mà bên cạnh anh Tiểu Quỷ Đạm lại ra vẻ chín chắn nhún vai: “Kỳ thật bạn cũng khiến cho tôi có chút không hiểu......Nói về chăm chỉ học tập đi, cũng lấy không được điểm cao nhất......Lại nói về chơi đùa đi, ngoại trừ đi dạo phố đi công viên thiếu nhi chơi thì cái gì cũng sẽ không......”
Trình Hiểu Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt, khuôn mặt nhỏ nhắn lúc xanh lúc trắng.
Lúc này, Tiểu Quỷ Đạm gợi lên khóe môi, cười đến thản nhiên: “Hi vọng bạn về sau vẫn là ít nói đi, bởi vì tôi cũng phải vẫn giống như bây giờ tìm không được chuyện gì đến phản bác bạn đâu......Một mình bạn diễn hí khúc cũng thật xấu hổ a!”
Cô gái nhỏ che miệng, tư thái thục nữ, nói tiếp: “Cũng không có chuyện gì......Bạn bất quá chính là “Sở Từ- ly tao” hai chữ cuối cùng trong câu “Khương nội thư kỷ dĩ lượng nhân hề”......”
Không biết khi nào thì, cô giáo chủ nhiệm lớp lặng yên không một tiếng động đứng ở bên cạnh bàn các cô, thấy toàn bộ quá trình Hứa Đạm Đạm logic rõ ràng, phản bác mạch lạc, cùng với trò Tiểu Chấp Mặc ngoan ngoãn mở cái hộp màu mà cô gái nhỏ “Trộm “ được ở trong bàn học ra.
Lúc nghe thấy “cách” một tiếng thì bà rốt cuộc không nhịn được, vì Hứa Đạm Đạm tán dương một chút.
Sau đó, bà đi đến bên cạnh Trình Hiểu Nguyệt, nhìn bộ dáng cô bé hoàn toàn nghe không hiểu, vỗ vỗ đầu vai của cô bé, thở dài một hơi.
”Hai chữ cuối cùng của câu nói kia, là ghen tị.”
Nhìn cậu bé cùng cô bé trước bàn, ánh mắt cô giáo Vương tràn đầy yêu thương, tầm mắt của bà xoay vòng trên người hai người, ý vị thâm trường.
”Bạn học Hứa Đạm Đạm mới chân chính là người hiểu biết a......Tiền đồ vô lượng.”
Liên tục gật đầu, cô giáo vương vung lên tay áo, rời đi không mang theo một mảnh áng mây.
Lưu lại Trình Hiểu Nguyệt không cam lòng phẫn hận oán giận cùng Toan Toan Điềm Điềm mắt to trừng đôi mắt nhỏ.
Cô gái nhỏ khoanh hai tay trước ngực, khí định thần nhàn nhìn cậu bé giúp cô thu dọn cặp sách, ngữ khí khó nén nổi đắc ý.
”Mặc Mặc, anh nghe thấy không? Cô giáo đều nói tiền đồ của em giá trị năm bát chè trôi nước, anh dựa vào cái gì chỉ cho em ăn có hai bát, em là người hiểu biết, tiêu hóa được!”
”Cho nên, em vẽ trên hộp màu là hai bát chè trôi nước, một cái cầm giấy khen, một cái cười hì hì?”
Tiểu Chấp Mặc khóe miệng co rút mấy cái, hỏi lại Tiểu Quỷ Đạm.
Tiểu Quỷ Đạm hậu tri hậu giác quẹt quẹt miệng, ôm cánh tay của anh để trong miệng, trên cổ tay trắng nõn lưu lại dấu răng ướt sũng.
Cô có chút ngượng ngùng, lại cường ngạnh đúng lý hợp tình: “Anh nói, anh không muốn gạt em để trả lại cho anh! anh gạt người!”
”Đúng vậy,“ bị nói xấu Tiểu Chấp Mặc tỏ vẻ thực vô tội, mở ra cánh tay: “Anh không nghĩ muốn lấy lại, chính là nhìn một cái, em đã kích động như vậy......Chứ không phải là có bí mật nhỏ gì đấy chứ?”