Học kì mới tình cảnh mới, một nội dung quan trọng đó là trao giải.
Ba học sinh giỏi, thành viên đội thiếu niên xuất sắc cùng với thứ tự giải thưởng của các vở kịch......Các bạn học xung quanh đều tỏ vẻ thực chờ mong.
Chủ nhiệm lớp mới đổi là một cô giáo có tuổi rồi, so với cô giáo Toán học lớn tuổi hơn rất nhiều, tóc quăn giống như mì tôm, mặc áo khoác dài, mặt mũi hiền lành lại không mất đi vẻ nghiêm túc.
Lúc cô bước vào, chính là ho nhẹ hai tiếng, liền bình ổn toàn bộ phòng học đang khí thế sôi trào.
"Chào mọi người, cô tên là Vương Quyên, mọi người có thể gọi cô là cô giáo Vương......"
"Trải qua một học kỳ đối với việc thích ứng với hoạt động ở tiểu học, các học sinh đều giành được thành tích rất tốt, sau đây những bạn nào được gọi tên xin mời lên trên bục nhận thưởng, những bạn nào không được gọi tên xin hãy vỗ tay, tiếp tục cố gắng!"
Uống một ngụm nước, cô đeo kính lão lên, mắt giống như trợn trắng quét một vòng các bạn nhỏ đang ngồi nghiêm chỉnh một vòng phía dưới, liền rơi vào cô gái nhỏ......Ngồi bên cạnh Tiểu Chấp Mặc.
Bắt đầu gọi tên.
Trước trước sau sau tổng cộng có hai mươi mấy người, từ hành lang đi qua, từ trên xuống dưới, hoảng đến nỗi Tiểu Quỷ Đạm đầu có chút choáng váng.
Cô đều xem như không có liên quan đến mình, chính là ôm hộp màu của Tiểu Chấp Mặc.
Chính là cảm giác chỗ ngồi bên cạnh tới tới lui lui trống thật nhiều, dần dần những tiếng nghị luận bắt đầu vang lên, "Ninh Chấp Mặc thật đẹp trai" "Ninh Chấp Mặc giành được rất nhiều giải thưởng" "Vì sao Hứa Đạm Đạm một cái giấy khen đều không có?" "Ninh Chấp Mặc thật lợi hại"......Không dứt bên tai.
Cô gái nhỏ không để ý lắm, động tác trên tay càng lúc càng nhanh.
Cuối cùng, ở một khắc khi cậu bé đem tờ giấy khen thứ nhất giơ lên trước ngực, liền viết xong.
Nhìn thấy cậu đi xuống, cô gái nhỏ đột nhiên đem hộp màu của cậu nhét vào trong bàn học của mình, nháy nháy mắt: "Anh cầm bao nhiêu giấy khen nha?"
"Không biết......Này, đều ở đây," Tiểu Chấp Mặc làm bộ như không biết cô nói sang chuyện khác, nhíu mày, biết nghe lời đem một xấp giấy khen đều đặt ở trước mặt của cô gái nhỏ, "Đưa cho em vẽ tranh cũng được, gấp giấy cũng được......"
Tiểu Quỷ Đạm nhìn bộ dáng anh cười ôn nhu, trong lòng vừa động, cũng là cảnh giác ôm bàn học của mình: "Anh đừng tưởng gạt em đem hộp màu lấy ra nữa!"
Tiểu Chấp Mặc cười khẽ, nhéo một chút chóp mũi của cô: "Anh không nghĩ lừa em lấy ra trả lại cho anh nữa, chỉ cần em thích, đều là của em......"
Vừa lòng hừ một tiếng, cô gái nhỏ nhỏ giọng nói: "Này còn không phải sao......"
Huấn luyện một học kỳ, Trình Hiểu Nguyệt trình độ nhẫn nại nâng cao không ít, trơ mắt nhìn Tiểu Quỷ Đạm muốn đem giấy khen của Tiểu Chấp Mặc làm của riêng, rốt cục bùng nổ.
Ngữ khí của cô ta vừa nhanh vừa the thé, một bộ dáng bênh vực kẻ yếu thay Ninh Chấp Mặc.
"Hứa Đạm Đạm cậu suốt ngày ngoại trừ chơi đùa, còn biết cái gì? Ninh Chấp Mặc giành được nhiều giấy khen như vậy, tôi đều giành được ba cái, cậu một cái đều không có...... Như thế nào còn đúng lý hợp tình như vậy lấy đồ của người khác?!"
Thời điểm nói xong, khí áp quanh thân cậu bé đều giảm xuống.
Cậu trong trẻo nhưng lạnh lùng một đôi con ngươi thản nhiên nhìn về phía sau một chút, không giận mà uy, ngược lại nhìn Tiểu Quỷ Đạm lại là một mảnh ôn nhu: "Buổi trưa muốn ăn cái gì? Chủ nhật đi chỗ nào chơi? Hay là cùng nhau ở nhà?"
Theo thói quen cậu định thay cô giải vây, cùng nhau xem nhẹ lời đồn đãi nhảm nhí, cùng nhau vẫn duy trì sự ăn ý giữa hai người trong lúc đó.
Nhưng lúc này đây, cô gái nhỏ không có theo bậc thang mà cậu cho, ngược lại là buông lỏng tay ôm bàn học ra.