"Đạm Đạm, buổi tối con ngủ đây! Trong nhà không có ai cả!"
"Còn ông bà ngoại ạ?"
Tiểu Đạm Đạm biết sự thật bị ba mẹ vứt bỏ, ôm búp bê Barbie ngoan ngoãn đến trước mặt Tần Họa.
Tần Họa nhìn cô bé, vuốt ve gương mặt tròn trịa. "Ở trường ông bà có đề tài nghiên cứu khoa học quan trọc. Ba mẹ con vừa đi thì họ cũng phải đi luôn, phải hơn một tháng. Trong khi đó, con sẽ ở nhà chúng ta!"
"Vậy làm phiền mẹ nuôi rồi!"
Cô bé ngoan ngoãn nói tiếng cảm ơn, dáng vẻ hiểu chuyện khiến lòng Tần Họa mềm nhũn.
Tần Họa hôn một cái lên mặt Tiểu Đạm Đạm, ôm cô bé xuống lầu: "Không phiền toái mẹ nuôi chút nào...... Là Toan Toan của con sẽ chăm sóc con nha...... Lát nữa, mẹ nuôi sẽ giúp con chuyển chút đồ vào phòng Toan Toan! Bây giờ chúng ta xuống lầu ăn cơm!"
Dứt lời, mẹ Ninh quay đầu nhìn con trai: "Mặc Mặc, xuống lầu ăn cơm!"
"Mẹ, trong nhà nhiều phòng trống như vậy...... "
Bị xem nhẹ không phải quan trọng nhưng tại sao lại bắt cậu chăm sóc tiểu quỷ Đạm Đạm này chứ? Cái quái gì thế này?
Tiểu Chấp Mặc đau khổ đi theo xuống lầu.
"Sao nào?" Tần Họa để Tiểu Đạm Đạm ngồi lên ghế, kiên nhẫn buộc yếm cho cô bé, liếc mắt nhìn con trai mình.