Tiểu Chấp Mặc cũng không biết tại sao mình muốn kéo cô gái nhỏ lại.
Anh nhìn vào trong đôi mắt to kia, thấy rất rõ hình bóng của mình.
Ánh mắt do dự nhìn xuống, là đôi môi phấn nộn của cô gái nhỏ.
Anh chăm chú nhìn một lúc, hít một hơi thật sâu.
Sau đó, phủ lên.
Bốn cánh môi dán vào nhau.
Hơi thở lưu luyến mà dây, mang theo hương vị ngọt ngào của đứa trẻ.
Chỉ là nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Tiểu Đạm Đạm vẫn còn đang thất thần, Tiểu Chấp Mặc lại buông tay cô ra.
Anh ngồi trở lại vị trí của mình, chỉ chỉ sách trước mặt mình, lại chỉ cánh môi mình, còn thật sự giải thích: "Em sau này giúp anh viết tên, vừa rồi là cảm ơn bánh cherry của em......"
Tiểu Đạm Đạm nghiêng đầu suy nghĩ, sửa lại: "Em không phải giúp anh viết tên, em là giúp anh viết chỉ số thông minh......"
"Này không quan trọng......"
Tiểu Chấp Mặc gãi gãi đầu, nhưng không có nói vì sao không quan trọng.
"Vậy có thể lại hôn em cái nữa không?"
Lực chú ý của Tiểu Đạm Đạm cũng không ở trên mặt, cô vươn đầu lưỡi liếm khóe môi một chút, giống như con mèo con thỏa mãn.
Tiểu Chấp Mặc cầm sách trong tay, hơi hơi run rẩy.
"Không thể," mặt anh thực nghiêm túc nói, "Em chỉ giúp anh viết chỉ số thông minh, chuyện nào ra chuyện ấy!"
Bộ dáng chính trực kia......
Nếu không phải là hiểu rõ con mình, bà sẽ tin!
Ở cửa quan sát hồi lâu Tần Họa thiếu chút nữa đứng không vững.
Tiểu Đạm Đạm "A" một tiếng, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tuấn tú của Tiểu Chấp Mặc không nỡ rời đi.
"Vậy nếu em giúp anh viết tên thì sao?......"
"Được......"
Tiểu Chấp Mặ rũ mắt, má phải có chút trũng xuống.
Sách, bị gấp lại.
Tiểu Chấp Mặc lần nữa đứng trước mặt Tiểu Đạm Đạm, khoảng cách không đến 20 centimet.
Lòng bàn tay của cậu có chút đổ mồ hôi, anh quay đầu nhìn thoáng qua cửa sổ.
Còn ở giữa hè, tiếng ve sầu kêu không ngừng, nhiệt độ không khí cao đến nỗi bên tai cũng nóng dần lên......tựa hồ có vẻ thực bình thường.
Đương nhiên, nếu anh nói ra mà nói, Tiểu Đạm Đạm khẳng định sẽ chỉ tay vào nơi nào đó trên tường, điều hòa đang tản ra khí lạnh, không lưu tình chút nào mà cười nhạo.
Cậu bé sau khi gật gật đầu đồng ý với nhận thức của mình, tầm mắt anh rời xuống dưới, lại một lần nữa dừng lại trên cánh môi của cô gái nhỏ.
Sau một lúc lâu, dán lên.
Vừa chạm vào liền rời đi.
Tim của anh đập có chút nhanh, thời điểm còn chưa có kịp ngồi trở lại tiếp tục đọc sách, chợt nghe thấy thanh âm mềm mại dịu dàng của cô gái nhỏ truyền đến, "Nếu đã cảm ơn hai lần rồi, vậy thêm cái thứ ba đi......Hứa Thời nói......Quá tam ba bận......Ngô."
Lần thứ ba, cậu bé động tác rất nhanh, có chút mạnh.
Thình lình xảy ra, làm cho cô gái nhỏ không nhịn được ưm một tiếng.
Giọng điệu nhỏ bé ấm áp, giống như một phiến lá, đọng lại trong trái tim Tiểu Chấp Mặc, nhẹ nhàng run rẩy.
Tiểu Đạm Đạm đang nỗ lực bình ổn......
Hai tuổi, bốn tuổi, đúng là thời kỳ đối với mọi chuyện trên thế giới này đều tràn ngập tò mò.
Là Điềm Điềm của Tiểu Chấp Mặc, cũng là Toan Toan của tiểu Đạm Đạm.
Trên trời tại sao có khi màu xanh, có khi màu trắng, còn có khi lại là màu xám?
Chẳng lẽ nó cũng có một cái hộp bút màu giống như của Điềm Điềm và Toan Toan sao......
Vì sao trời mưa, vì sao nổi gió?
Toan Toan nói, thời điểm Điềm Điềm không khóc không náo là lợi hại nhất, bầu trời sẽ không khóc không náo, cho nên nó nhất định không có lợi hại bằng Điềm Điềm......
Tại sao ba có vợ, mẹ có chồng, Toan Toan có Điềm Điềm, Điềm Điềm có Toan Toan chứ?
Cùng với một vòng trước cơm chiều, một vòng sau bây giờ.
So với bánh cherry càng ngọt hơn......Thực xa lạ thực mới mẻ......Cánh môi dán vào nhau.