Nghe lời nói của Tần Họa, cô gái nhỏ cái hiểu cái không gật đầu, nga ô một chút, ăn một miếng lớn thịt dê hầm.
Quả thực là chua.
Sau đó, cô nhìn chằm chằm vào cậu bé, thanh âm giòn giã đem hai chữ kêu lên, "Toan Toan~!"
"........."
Ninh Chấp Mặc làm bộ dáng giống như không nghe được.
Cô gái nhỏ cũng không nổi giận, tiếp tục kêu, "Toan Toan ~!"
Ninh Chấp Mặc tiếp tục ăn, cũng không ngẩng đầu lên, bên tai còn có chút nóng nóng.
Cô gái nhỏ cong miệng lên, không vui, yếu ớt kêu lên tiếng cuối cùng: "Toan Toan......"
Ninh Chấp Mặc như cũ không có phản ứng, vẫn cứ ăn đồ ăn.
Tần Họa tức giận thiếu chút nữa đánh trên đầu con mình.
Cô nhìn cô gái nhỏ nghiêng đầu, như có như không múc chút nước canh, mang theo chút thất vọng, an ủi: "Mặc ca cca của con khẳng định trong lòng đã đáp ứng rồi......Phải không ngừng nỗ lực ha!"
Hứa ba cũng là khoái trá ngoéo khóe môi một cái: "Trẻ con buộc phải chấp nhận thói quen, không hợp nhau là rất bình thường, tôi đã nói nhỏ như vậy, đính hôn cho đứa bé rất không khoa học......"
Hứa ba dưới cái nhìn sắc bén của Hứa mẹ, im bặt, rụt rụt cổ.
Ông nhìn hai đứa nhỏ có chút không đúng, trong lòng yên lặng nhảy lên một chút.
Trong nháy mắt này không gian trầm mặc xuống, vẫn không ai nói chuyện tiểu Chấp Mặc lại đột nhiên mở miệng.
"Đặt biệt danh cho người khác là không đúng."
"A?" Tiểu Đạm Đạm chống lại ánh mắt của anh, cảm thấy không dám nhìn thẳng, lại đặc biệt nhẹ nhàng mở miệng, yếu ớt nói, "Em không phải là đặt biệt danh, em chỉ gọi một mình anh......"
"Em nên thử đổi vị trí tự hỏi một chút......Nếu anh đặt cho em một cái biệt danh, hơn nữa chỉ gọi một mình em như thế, em vui lòng sao?"
Thanh âm của anh rất dễ nghe, lời nói nói ra cũng là có quy củ.
Tiểu Đạm Đạm còn chưa tự hỏi một chút, liền nhìn thấy cậu bé học bộ dáng của cô lúc trước, giơ lên ba ngón tay, vừa nói, vừa theo thứ tự thả xuống.
"Anh muốn gọi em là Điềm Điềm."
" Bởi vì Hứa Lưu Sơn là ngọt......Trứng trần nước sôi là ngọt......Trứng ốp lếp cũng là ngọt......Mà ngay cả trứng xào cà chua đều là chua chua ngọt ngọt."
"Em gọi là Hứa Đạm Đạm nha......Hứa Đản Đản nha......Tiểu Quỷ Đạm đi......"
Trên mặt cô gái nhỏ vẫn dừng lại ở suy nghĩ đổi vị trí tự hỏi đến tột cùng có ý nghĩa gì, liền nghe thấy Tiểu Chấp Mặc nhẹ giọng kêu lên.
"Điềm Điềm."
Anh gọi thật đứng đắn, còn rất nghiêm túc.
Cô gái nhỏ nhìn cậu bé, cảm thấy má phải của anh hình như lõm xuống một chút, lại tựa hồ không có.
Trong lòng có chút ngứa ngáy, cô có chút xuất thần.
Thần ra một lúc, Tiểu Đạm Đạm không nhịn được, lại ma xui quỷ khiến vươn đầu lưỡi phấn nộn liếm chút khóe miệng, tiếp tục nhìn chằm chằm Ninh Chấp Mặc.
Nhưng là cô cũng không có đáp lại.
Tiểu Chấp Mặc rõ ràng nhận được kết quả mình muốn, lại có vẻ có chút không vui.
Anh nhấp môi miễn cưỡng cười cười, học ngữ điệu của cô gái nhỏ lúc trước, tiếp tục kêu: "Điềm Điềm ~!"
Cô gái nhỏ thu hồi tầm mắt dừng trên mặt cậu bé, vẫn không có trả lời.
Lúc này, Tiểu Chấp Mặc tự mình thừa nhận cũng gật gật đầu, "Xem đi, Đạm Đạm đã đổi vị trí tự hỏi rõ ràng rồi......"
Nói xong lời này, Tần Họa lại thấy được đáy mắt con trai có chút mất mát, trong lòng một trận vui mừng, tiểu tử thúi này......
Cô điểm một cái lên ót con trai, cười nói: "Còn thiếu một lần."
Tiểu Chấp Mặc nghe xong, gật gật đầu, thực có trách nhiệm kêu lên một lần cuối cùng.
"Điềm Điềm ~!"
Vừa dứt lời, thân ảnh nhỏ bé màu hồng của Tiểu Đạm Đạm phút chốc nhoáng lên một cái.
Giây tiếp theo, cánh môi của Tiểu Chấp Mặc bị một trận mềm mại che lại, hơi thở ngọt ngào mạnh mẽ tập kích vào khoang mũi của anh.