Nghe thấy việc này, Tiểu Chấp Mặc có chút im lặng, đỡ trán giải thích nói: " Là trần của bụi trần, không phải là cam trong quả cam."
"Vậy cũng không quan trọng......" Cô gái nhỏ tiêu sái khoát tay.
Nhìn đến động tác này của tiểu Đạm Đạm, tiểu Chấp Mặc chợt nhớ tới buổi chiều, vấn đề má lúm đồng tiền kia.
Huyệt thái dương của cậu nhảy lên thình thịch.
Quả nhiên, giây tiếp theo.
"Gió nghịch ngợm như vậy, có thể đón được sao?" Cô gái nhỏ tiếp tục hỏi, chân mày nhíu lại, thực nghiêm túc tự hỏi.
Lần sau chờ đến khi có gió, cô có thể thử một chút.
Tiểu Chấp Mặc: "........."
Gió lại nghịch ngợm, có thể nghịch ngợm so với ngươi sao?!
Cậu yên lặng oán thầm, còn chưa kịp trả lời, liền nghe thấy cô gái nhỏ tiếp tục lẩm bẩm: " So với quả chanh, ta thích ăn cam hơn."
"Tuy rằng quả cam đa phần là chua, nhưng là tôi không thích ăn cam chua, cũng không thích ăn cam ngọt, tôi thích ăn....quả cam chua chua ngọt ngọt."
Sau khi nói lải nhải xong, cô gái nhỏ đem Hamburg để một bên, múc một muôi thịt dê hầm mà Tần Họa đưa tới, hơi nóng bốc lên, đem mặt của cô gái nhỏ đều trở nên mông lung.
Bởi vì có đứa nhỏ, Tần Họa đặc biệt cho ít cay.
Vị chua qua nước canh nóng, thoáng cái đã làm bỏng đầu lưỡi cô gái nhỏ.
Tiểu Đạm Đạm phút chốc dừng lại động tác.
Mấy người lớn vẫn đang không ngừng cười ha ha trêu ghẹo hai đứa trẻ nhìn thấy động tác này đều là sửng sốt.
"Làm sao vậy? Không ăn được sao?" Tần Họa thân thiết hỏi, "Không thể ăn cũng đừng ăn, đợi chút nữa mẹ nuôi mang con đi ăn cái khác......"
Cô gái nhỏ mắt to trong veo như nước đảo quanh, giống như là nghĩ tới điều gì, sau đó tự mình nhận thức gật gật đầu,"Con cảm thấy Mặc Mặc không nên gọi là Mặc Mặc......"
Vốn không phải bởi vì thịt dê hầm không thể ăn nha......
Ba Hứa nhìn toàn bộ quá trình hành động chăm sóc lẫn nhau của Tiểu Chấp Mặc và Tiểu Đạm Đạm, ban đầu trong lòng rất mệt, nghe được con gái này mở miệng ngậm miệng đều là Mặc Mặc, nhất thời đánh đổ cả bình dấm chua, "Vậy nên gọi là gì nha?"
Tầm mắt của mấy người lớn nháy mắt dừng trên người cô gái nhỏ.
Thuận thế cũng rơi vào trên người Tiểu Chấp Mặc bên cạnh cô gái nhỏ.
Tiểu Chấp Mặc cảm thấy những ánh mắt này có thâm ý khác, tai hơi chút đỏ lên, mạnh mẽ cùng trấn định múc một chén thịt dê hầm trước mặt mình.
Tiểu Đạm Đạm lặng lẽ nhìn bé trai liếc mắt một cái, thế này mới ho nhẹ hai tiếng, ngữ khí giống như tuyên bố chuyện quốc gia đại sự, còn hết sức nghiêm túc.
"Con muốn gọi cậu ấy, Toan Toan!"
Đương sự cuối cùng không chịu nổi những ánh mắt tìm tòi nghiên cứu với áp suất cao, ngẩng đầu lên, nhìn hai má cô gái nhỏ phần khích hào hứng mà có chút xuất thần.
Tiểu Đạm Đạm vươn ba ngón tay nhỏ bé mập mạp, vừa nghiêm trang giải thích, vừa dùng bàn tay nhỏ bé khác đem ngón trỏ, ngón giữa, ngón áp út, lần lượt bỏ xuống.
"Bởi vì chanh là chua......Quả cam cũng chua......Mà ngay cả thịt dê hầm đều chua......"
"Cậu không phải gọi là Ninh Chấp Mặc sao......Cho nên, tôi muốn gọi cậu là Toan Toan!"
Lời nói của cô gái nhỏ nói rất quả quyết, mang theo một chút không được phép nghi ngờ, cô xoay mặt nhìn Tần Họa, cười đến mặt mày cong cong: "Mẹ nuôi con nói đúng không?"
Ninh Chấp Mặc, Ninh tử sao......
Tần Họa đầu đầy hắc tuyến, thực hoài nghi mình lúc trước có phải hay không ăn nhầm cái gì, rất ra dáng hiểu đạo lý nha!
Híp lại con mắt hồ ly, không chút do dự gật gật đầu.
Sau đó, cô ngăn suy nghĩ muốn vuốt tóc cô gái nhỏ của con trai, mang theo một chút dụ dỗ nói: "Tiểu Đạm Đạm thật thông minh......Cho nên Tiểu Đạm Đạm con phải biết rằng,đây là tên do mình con nghĩ ra, cho nên chỉ có thể một mình con được gọi a......"