Lúc này, hình như Quý Thanh Lâm cảm thấy không thoải mái vì bị y đè, khẽ nhíu mày dù vẫn đang ngủ.
Đột nhiên Tư Nhược Trần không thể xuống tay được.
Nếu người kiêu ngạo như sư phụ lại bị cưỡng ép, người sẽ cảm thấy khó chịu biết bao.
Giống như y từng nói, y không đành lòng.
Màu đỏ trong mắt y dần dần nhạt đi, Tư Nhược Trần đè nén ham muốn của bản thân.
"Sư phụ, hẹn gặp người trong mơ..."
Y hít một hơi thật sâu, tựa hồ đã vứt bỏ hết tà niệm, chậm rãi ôm Quý Thanh Lâm trong lòng rồi chìm vào giấc ngủ.
Sương rơi vào ban đêm, cái lạnh trở nên nặng nề hơn.
Trong giấc mơ của Tư Nhược Trần, tuyết rơi dày đặc, tuyết trắng đóng băng mặt hồ nước màu đỏ, giống như một tấm gương đẫm máu.
Sở Uyên đứng trên đó, mỉm cười nhìn y.
Tư Nhược Trần cảm giác như mình đang nhìn thấy quỷ.
Người kia đột nhiên duỗi tay chỉ về phía sau y.
Tư Nhược Trần quay đầu lại, phía sau là Quý Thanh Lâm đang đứng đó cau mày nhìn y và Sở Uyên, vẻ mặt rất tức giận.
Trong lòng Tư Nhược Trần hỗn loạn, cực kỳ sợ hãi, muốn lao đến ôm lấy hắn, nhưng chân y tựa như bị đóng đinh tại chỗ.
Con không cần Sở Uyên, không cần hắn!
Con cần người thôi.
Con chỉ muốn mình người thôi.
Y nôn nóng mở miệng, nhưng giọng nói lại bị tiếng gió gào thét nuốt chửng, rồi tan biến vào khoảng không.
Gió tuyết mạnh như thác lũ, Quý Thanh Lâm môi mở ra khép lại nhưng không phát ra âm thanh nào.
Giống như một người chết.
Tư Nhược Trần ngay lập tức trở nên hoảng loạn.
Đến đó, phải mau đến đó!
Nhưng bước chân y tựa như bị cố định, như một con rối vô hồn.
Đột nhiên, Sở Uyên từ phía sau ghé vào tai y, nói rõ ràng ba chữ:. Truyện Trinh Thám
"Giết hắn đi!"
Trong mắt Tư Nhược Trần như tích máu, y hét lên:
CÚT!
Sở Uyên cười như thể đang mỉa mai, mỗi lời hắn ta nói đều đập thẳng vào tai Tư Nhược Trần:
"Đời trước không phải tự tay ngươi giết sư phụ ngươi sao? Ngươi giả vờ làm gì!"
Trái tim Tư Nhược Trần tê dại, y kinh hoảng hỗn loạn:
CÂM MIỆNG, NGƯƠI CÂM MIỆNG!!!
Sở Uyên bám lấy y như rắn nước, muốn dung nhập vào y:
"Ngoan nào, nghe lời ta..."
"Phụt___"
Tư Nhược Trần ngẩng đầu, kiếm trong tay đâm vào tim Quý Thanh Lâm.
Đối phương nhắm chặt mắt, gương mặt xám trắng không còn chút sinh khí.
Trùng lặp với cái chết của Quý Thanh Lâm ở kiếp trước, giống như một giấc mơ, nhưng cũng không phải là một giấc mơ.
Tim Tư Nhược Trần đột nhiên ngừng đập, như thể bị ai đó dùng tay bóp chặt.
Tiếng kêu kẹt lại trong cổ họng.
Tất cả âm thanh đều trở nên vắng lặng, sau đó tiếng khóc la xé tan tiếng gió, cắt qua phía chân trời:
"Không____!"
Sở Uyên đứng sau y cười điên loạn:
"Ngọc Tủy không thể cứu ngươi, ai cũng không thể cứu ngươi."
"Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ biến thành một kẻ điên không có tình cảm, không biết suy nghĩ, ngươi chính là một tai họa."
"Quý Thanh Lâm hắn chết chắc rồi!"
Nửa đêm, Quý Thanh Lâm tỉnh dậy sau giấc ngủ, Tư Nhược Trần run rẩy vòng tay ôm lấy hắn, gần như siết đứt eo hắn.
Y đang nhắm chặt mắt, nước mắt chảy ra không ngừng.
Trong miệng lẩm bẩm nói: "Không... không được... không được..."
Đúng lúc này trừng phạt của Hệ Thống quả nhiên đã đến: [Ký chủ, lần này ngài không đội nồi được, lại thêm năm điểm thù hận bị trừ lần trước tổng cộng bị trừ mười lăm điểm, giờ chỉ còn tám mươi...]
[Nếu điểm thù hận bị trừ thêm mười sẽ kích hoạt trừng phạt mới, duy trì tình trạng không rời khỏi nhân vật chính trong một tháng, nếu rời xa nhân vật chính quá ba ngày thì ngài sẽ tự nổ tung.]
Quý Thanh Lâm:?!
Tự nổ tung? Chơi lớn như vậy luôn hả?
Tới chết mà cũng không để hắn được toàn thây hả?
Nghe tới đây thì rốt cuộc không ngủ nổi nữa.
Tư Nhược Trần vẫn đang run rẩy, hàng mi khép chặt không ngừng lay động, không biết y đã gặp phải ác mộng gì.
Y cuộn người lại, tựa như không thể thoát khỏi cơn mơ kia.
Quý Thanh Lâm do dự một lát, giữa hai lựa chọn là đánh cho tỉnh hoặc giả vờ như không nhìn thấy, hắn kiên quyết lựa chọn cái trước.
Quý Thanh Lâm vừa mới giơ tay.
Hệ Thống buồn bã nói: [Ký chủ, ngài không cắn rứt lương tâm ư?]
Quý Thanh Lâm: [Tao có thứ này à?]
Hệ Thống: [...]
Tư Nhược Trần đột nhiên hét lên đau đớn: "Sư phụ!"
Bàn tay Quý Thanh Lâm khựng lại trên không trung, cuối cùng cũng không xuống tay.
Hắn do dự một lúc, sau đó đặt tay lên lưng Tư Nhược Trần lúng túng vỗ về, chậm rãi an ủi y như một đứa trẻ.
Giọng nói hắn lạnh băng:
"Ngoan, đừng sợ."
Hệ Thống: [Ngài không thể dịu dàng hơn à?]
Quý Thanh Lâm: [Mày nhiều chuyện quá, nhân vật chính cũng đâu phải con trai ruột của mày.]
Hệ Thống tức giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn nữa.
Đôi mày nhíu chặt của Tư Nhược Trần thoáng giãn ra, lại rụt vào lòng Quý Thanh Lâm, sau đó mới yên lòng thở phào một hơi.
Y ôm Quý Thanh Lâm cọ cọ rất ngoan ngoãn.
Khóe miệng Quý Thanh Lâm vô thức lộ ra một nụ cười mà chính hắn cũng không nhận ra.
Trăng đã lên cao, Quý Thanh Lâm an ủi nhóc con nhà hắn từ đêm khuya cho đến khi bầu trời tờ mờ sáng.
Ngày hôm sau, Quý Thanh Lâm buộc phải ở trong nhà thêm một ngày nữa, Tư Nhược Trần vẫn dính lấy hắn một bước cũng không rời, hai người cùng nhau ăn sáng trong phòng.
Tính ra thì đây là lần đầu tiên.
Trên gương mặt mấy nha hoàn đứng gần đó đều mang sự vui vẻ ngập tràn.
Thật ra Tư Nhược Trần chẳng ăn được bao nhiêu, đa số đều nhìn Quý Thanh Lâm không chớp mắt. Làm hắn luôn có ảo giác tên nghiệt đồ này muốn ăn thịt mình thì đúng hơn.
Không lâu sau đã tới trưa, lúc này ở phía sau hoa viên...
Quý Thanh Lâm ngồi dựa trên trường kỷ đặt dưới bóng cây, lười biếng nhìn Tư Nhược Trần múa kiếm.
Thiếu niên hiện giờ đã hơn mười tám tuổi, sự trẻ con trên gương mặt dần dần rút đi, thân hình cao ráo, thay vào đó là tuyệt đại phong hoa của nam nhân trưởng thành, mỗi chiêu thức ở trong tay đều đặc biệt đẹp mắt, thu hút.
Quý Thanh Lâm thỉnh thoảng đưa ra vài câu chỉ điểm, nhưng tên này lại quá vụng về, bắt buộc hắn phải đi lên cầm tay chỉ dạy mới được.