(Tên Chương Là: Ám Hương Phù Động Nguyệt Hoàng Hôn, với trình độ của tui chỉ có thể dịch ra như vậy thôi, mọi người thông cảm.)
Phủ Nhiếp Chính Vương.
Màn đêm buông xuống, người hầu trong phủ lặng lẽ trải giường, thắp huân hương rồi thổi tắt vài ngọn nến, khiến căn phòng hơi tối xuống.
Lúc bọn họ lui ra, lặng lẽ né tránh Tư Nhược Trần đang đứng ngay cửa, tựa như chẳng nhìn thấy gì cả.
Đợi khi đi thật xa mới túm tụm lại với nhau, vui cười nói:
"Ta đã nói mà, hôm nay công tử nhất định sẽ muốn ngủ chung với vương gia, hôm qua chỉ là muốn làm nũng nên mới chia phòng thôi, hôm nay không phải đã làm hòa rồi đó sao?"
"Ây da, không biết vương gia có cho công tử vào không nữa?"
"Ta nghĩ là sẽ cho vào, bây giờ ta mới biết vương gia thật ra là người miệng cứng lòng mềm. Hôm nay ở Phù Vân Lâu ngươi không thấy vương gia của chúng ta đã giúp đỡ cô nương nghèo kia sao? Nào có người giàu có nào lại tốt bụng như vương gia chứ? Nên thật ra vương gia không hề tàn nhẫn vô tình như lời đồn đâu."
"Đúng vậy, tất cả đều tại mấy lời đồn bậy kia hại ngài ấy..."
Giọng nói của đám người dần dần biến mất trong màn đêm nặng nề.
Cũng may Quý Thanh Lâm còn chưa khôi phục võ công, không thể nghe được bọn họ nói gì, nếu không nhất định hắn sẽ tức chết.
Quý Thanh Lâm cởi quần áo, chỉ mặc áo lót trắng đơn giản, mái tóc dài như mực xõa xuống trước ngực, giảm đi sự sắc bén, mi mục như họa lại càng thêm rõ ràng.
Hắn có vẻ mệt mỏi, ngồi nghiêng trên giường nhìn Tư Nhược Trần đứng ở cửa như Môn Thần, hắn lại cảm thấy hơi đau đầu.
Tư Nhược Trần đã thay lại y phục đỏ, mái tóc dài được búi cao bằng trâm ngọc, trông lại càng tuấn tú bắt mắt, mang theo sự quyến rũ trẻ trung vốn có của thiếu niên.
Lúc ở Phù Vân Lâu sau khi tên này biết hắn bị mất hết võ công, liền đi theo hắn một bước cũng không rời.
Đến bây giờ vẫn chưa chịu thôi, Quý Thanh Lâm đã nhẫn nhịn đến cực hạn, lạnh lùng nói:
"Ngươi đi nhầm phòng rồi."
"Sư phụ, con muốn ngủ chung với người." Tư Nhược Trần ngước nhìn hắn bằng đôi mắt đáng thương: "Có được không ạ?"
"Ha! Lúc sáng không phải ngươi rất giỏi sao? Dù sao bây giờ võ công của ta đã mất hết, ta không thể làm gì ngươi. Ngươi muốn làm gì thì làm thế ấy, còn hỏi ta làm gì?"
Lúc sáng hai mắt Tư Nhược Trần đỏ đậm, biểu cảm đáng sợ, ánh mắt tựa như có thể xé vụn người ta nuốt vào bụng.
Quý Thanh Lâm bị y cưỡng chế bế về nhà trước sự chứng kiến của bàn dân thiên hạ, có thể nói là mất hết mặt mũi.
Bây giờ trong bụng hắn vẫn còn nguyên bụng lửa giận.
Lúc đó ánh mắt của họ đều đang chứa ý nghĩ gì?
Sợ hãi? Không thể tin nổi?
Vậy thì lời đồn mỗi ngày hầu hạ kia ngày mai sẽ đổi thành hắn!
Tư Nhược Trần mấp máy môi không lên tiếng.
Hai người lâm vào bế tắc, một lúc lâu sau giọng nói trầm đục của Tư Nhược Trần vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đầy bất an và bối rối:
"Con không muốn người chết."
"Sư phụ, con thật sự rất sợ, con sợ hôm nay chỉ cần con trễ một khắc thôi... sẽ phải nhìn thấy thi thể lạnh băng của người."
"..."
Quý Thanh Lâm im lặng.
"Có gì mà phải sợ? Vi sư đã nói rồi, hết ngày mai là võ công của ta đã có thể hồi phục rồi."
"Vậy sau này thì sao? Sư phụ, người có thể cam đoan loại chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa không? Người sẽ không đặt mình vào nguy hiểm như thế này nữa không?"
Vẻ mặt của Tư Nhược Trần lại trở nên rất kích động.
Y căn bản không để ý tới việc Quý Thanh Lâm bằng lòng liều mạng vì y, dù loại chuyện này bình thường sẽ khiến y vui sướng không ngủ được mấy ngày.
Chỉ cần vì sự an toàn của Quý Thanh Lâm, y sẽ không nhượng bộ.
"Ngươi có tư cách quả bổn vương à?" Quý Thanh Lâm cảm thấy tên này có chút quá phận, hắn không thích người khác khống chế hay ra lệnh cho mình.
Tư Nhược Trần cười khẩy: "Sư phụ, lần sau nếu người còn coi nhẹ mạng sống của mình, xin hãy giết con trước."
"Đe dọa ta? Ngươi cho rằng vi sư sẽ coi trọng mạng của ngươi sao?"
Đột nhiên Quý Thanh Lâm cảm thấy tức giận, hắn cười lạnh nói: "Chưa có ai có thể đe dọa được ta!"
Lòng Tư Nhược Trần đau nhói nhưng trên mặt lại bình tĩnh:
"Sư phụ thật sự không coi trọng."
"Ha, ngươi cũng tự biết..."
Giây tiếp theo, không hề có cảnh báo trước, ánh sáng bạc lóe lên trong bóng đêm.
Tư Nhược Trần vung kiếm tự chém mạnh vào cổ mình.
Còn tàn độc hơn nhát kiếm mà y chém Lục Tinh Minh sáng nay.
Đồng tử Quý Thanh Lâm đột nhiên co rút, y muốn làm gì!
Tiếng cảnh báo của Hệ Thống chưa bao giờ gay gắt như vậy, như thể đó là một nỗi sợ hãi không cách nào đè nén, tựa như muốn đâm thủng da đầu Quý Thanh Lâm vọt ra khỏi não.
Quý Thanh Lâm dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao tới, không chút suy nghĩ, không chút do dự, hai tay dùng hết sức nắm lấy chuôi kiếm.
Vì dùng lực quá mạnh nên nhìn bằng mắt thường vẫn có thể thấy hắn đang run rẩy.
Lưỡi kiếm sắc bén không chút do dự vẽ ra một vệt máu mờ trên cổ Tư Nhược Trần.
Nhưng dường như y không để ý tới chút nào, trong mắt còn lộ ra nụ cười không giấu được.
Khớp tay của Quý Thanh Lâm vì nắm chặt mà trở nên trắng bệch:
"Mẹ nó, ngươi điên rồi đúng không? Có bệnh đúng không?"
Tư Nhược Trần cong môi cười:
"Sư phụ vẫn luôn thích nghĩ một đằng nói một nẻo như thế, rõ ràng người rất để ý đến con."
Lồng ngực Quý Thanh Lâm vẫn đang phập phồng kịch liệt, hắn trừng mắt liếc y.
Cái tên điên này!
Hai người cứ trừng mắt nhìn nhau như thế, một kẻ nổi trận lôi đình, một kẻ chằng hề sợ hãi.
Tư Nhược Trần chậm rãi tận hưởng vẻ mặt không thể giả vờ bình tĩnh của Quý Thanh Lâm, trong lòng sinh ra một loại cảm giác hạnh phúc không tưởng. Y muốn dùng thanh kiếm này tự cứa thẳng vào yết hầu không do dự, để máu tươi phun trào, để hoàn toàn xé rách gương mặt cấm người tới gần, vạn dặm xa cách của sư phụ.
Có lẽ cuối cùng sẽ chỉ còn sự phẫn nộ tột cùng, đau đớn cực hạn trên gương mặt người.
Nhưng sẽ khiến y có được ảo giác ngắn ngủi rằng, mình cũng từng được yêu sâu đậm.
Dù chỉ là một khoảnh khắc trước khi chết cũng đủ rồi.
Quý Thanh Lâm nhận ra trạng thái điên cuồng của Tư Nhược Trần rất bất thường, hắn phát hiện mình đã bỏ lỡ một số chuyện, nên gõ gõ vào Hệ Thống đã dừng báo động:
[Rốt cuộc thì y trúng độc gì thế? Sao tao cảm thấy y không giống người bình thường chút nào vậy?]
Hệ Thống cũng rất hoảng sợ: [Tôi... tôi cũng không biết... thật sự không biết đâu... có quá nhiều dữ liệu bị mất... tôi... tôi không biết đâu...]
Quý Thanh Lâm: Vậy có mi thì có tác dụng gì đây!
Quý Thanh Lâm bình tĩnh lại, không nói những lời gay gắt chọc tức Tư Nhược Trần, hắn sợ rằng nếu tên nghiệt đồ này phát điên nữa, chuyện tối hôm đó sẽ lại xảy ra.
Nhưng lần này có lẽ hắn sẽ không may mắn như vậy. Ngôn Tình Ngược
Sau một lúc im lặng, Quý Thanh Lâm đột nhiên cảm thấy bàn tay cầm kiếm của Tư Nhược Trần buông lỏng, sự áp chế mơ hồ trên người cũng lập tức tiêu tan.
Theo ánh mắt Tư Nhược Trần, Quý Thanh Lâm nhìn thấy đôi chân trần của mình đang dẫm trên nền nhà.
Bàn chân Quý Thanh Lâm vốn rất đẹp, trắng trẻo mịn màng trông như sữa đặc. Mạch máu màu xanh lam nhạt bên trên uốn lượn, giống như những hoa văn mờ nhạt được vẽ lên.