"Bà chủ ra ngoài một mình, chưa nói là đi với ai, chỉ là bảo tôi chuẩn bị xe, lúc này đã đi rồi!"
"Tốt, tôi biết rồi!"
Cúp điện thoại, anh càng nghĩ càng thấy không thích hợp, cô từ sau khi xuất viện đều chưa ra khỏi cửa nhà một bước, sao đột nhiên bây giờ lại muốn ra ngoài.
Bạch Lăng kêu tài xế dừng xe trước một cửa hàng, liền bảo với anh ta: "Cậu trở về trước đi, tôi mua một số thứ, xong việc tôi sẽ gọi cho cậu tới đón!"
Tài xế cũng không suy nghĩ nhiều: "Vâng, bà chủ!"
Sau khi tài xế rời đi, Bạch Lăng liền vẫy một chiếc taxi, nói địa chỉ, mang theo tâm tình thấp thỏm, chờ đợi nhìn thấy người nhà của mình.
Nhìn cửa phòng quen thuộc, Bạch Lăng hít một hơi thật sâu, sau đó ấn chuông cửa, rất nhanh cửa liền mở ra, nhưng người mở cửa lại là một người phụ nữ trung niên khoảng 40 tuổi, nhìn Bạch Lăng hỏi: "Xin hỏi cô tìm ai?"
Bạch Lăng cả người đều sửng sốt, lúc này mới bao nhiêu ngày chứ, vậy mà... họ đã dọn nhà rồi sao.
Cô run rẩy hỏi: "À... căn nhà này trước kia có phải là của một nhà họ Bạch, có phải, bác mới chuyển tới đây đúng không?"
Người phụ nữ trung niên liền lắc đầu: "Không phải, tôi ở đây hơn mười năm rồi, khi căn nhà này vừa xây tôi liền mua lại, cũng chưa từng đổi chủ lần nào, chắc là cô tìm nhầm chỗ rồi!"
"Bác.. bác xác định sao, trước đây thật không có ai họ Bạch từng sống ở đây sao?"
"Tôi đương nhiên là chắc chắn rồi, tôi và chồng từ khi kết hôn liền ở đâu, đối với nơi này vô cùng quen thuộc, ở đây căn bản là không có nhà nào họ Bạch cả!"
Đi ra khỏi khu nhà, bên tai Bạch Lăng vẫn vang lên câu nói của người phụ nữ đó, ở đây chưa từng có một nhà nào họ Bạch cả.
Nhưng đây là nơi ở trước đây của cô mà, căn nhà mà cha mẹ cô chung sống hơn hai mươi năm, chuyện rốt cuộc là như thế nào?