Anh cực lực muốn tìm kiếm trên mặt cô, nhưng chỉ thấy được sự nghiêm túc trên khuôn mặt đó.
Anh giúp Bạch Lăng gỡ bỏ cái chăn ra ngoài.
"Nhưng mà, dường như đã muộn rồi!"
Để lại một câu nói đó, Minh Dạ liền rời khỏi phòng của Bạch Lăng.
Buổi chiều Minh Dạ liền rời đi, Bạch Lăng cuối cùng cũng thở phào một hơi, anh ở nhà, giống như một ngọn núi kiêu ngạo vậy, khiến cô không dám ngẩng đầu.
Ngày thứ hai Minh Dạ cũng chưa trở về, ngày thứ ba cũng vậy, Bạch Lăng cuối cùng cũng xua tan đi được nỗi lo trong lòng mình.
Minh Dạ sau khi rời nhà ngày thứ năm, khi xuống nhà ăn bữa sáng, Bạch Lăng nói với quản gia: "Quản gia, chút nữa tôi phải ra ngoài có chuyện, ông giúp tôi chuẩn bị xe!"
Quản gia dừng một chút, lập tức nói: "Vâng, bà chủ, để tôi kêu người chuẩn bị!"
Bạch Lăng cười cười với ông: "Cảm ơn!"
Cả người quản gia lập tức run rẩy, bà chủ nói cám ơn với ông... a... thượng đế, ngài hiển linh rồi.
Trải qua những ngày qua, Bạch Lăng có chút không nhịn được muốn đi tìm hiểu nguyên nhân cô lại nhập vào thân xác này, và có phải linh hồn của Lan San cũng nhập vào thân xác cô hay không?
Ăn xong bữa sáng thay quần áo, Bạch Lăng cầm lấy ví tiền cùng điện thoại đi ra cửa, chỉ là cô không biết khi mình vừa mới bước ra cửa, quả gia liền gọi một cú điện thoại báo cáo cho Minh Dạ.
Lúc đó Minh Dạ đang nằm nghỉ ngơi trên giường sau một đêm miệt mài, đang ngủ say sưa, còn mấy cô gái kia đã sớm bị kéo ra ngoài.
Tiếng chuông điện thoại vẫn vang lên không ngừng, Minh Dạ không tình nguyện rời giường, nhận lấy điện thoại: "Nói..."
Quản gia run run lên tiếng: "Cậu chủ, bà chủ vừa đi ra ngoài!"
"Cái gì, ra ngoài? Cô ấy có việc gì? Đi với ai?"
Trong mắt Minh Dạ lập tức tỉnh táo, người phụ nữ kia rốt cuộc cũng ra ngoài, nhưng việc tiếp theo anh lập tức nghĩ tới có phải là Bạch Lăng đi cùng với Vệ Thạc Nhân hay không?